• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngọc Thư...... Ngươi rốt cục tỉnh, trẫm rất lo.”

Bùi Ngọc Thư từ trong bóng đêm chuyển tỉnh, lập tức đón nhận một đôi đồng mâu thâm thúy u ám, Lưu Tuần đang lo lắng nhìn y.

“Đây là...... Ngộ! Đau quá!” Bùi Ngọc Thư muốn ngồi dậy khỏi giường, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, một trận đau đớn từ vai trái truyền đến, y ôm lấy bả vai kêu rên.

“Cẩn thận một chút, trẫm đỡ ngươi ngồi.” Lưu Tuần nâng y dậy nữa nằm trên giường, xoay người đối Tứ Hỉ nói: “Mau truyền thái y.”

“Vâng.” Tứ Hỉ lĩnh mệnh rất nhanh rời đi.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương thương thế đã không còn trở ngại, chỉ cần đúng hạn uống thuốc cùng đổi thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏi hẳn.” Thái y xem bệnh xong đối Hoàng Thượng khom người hành lễ, cũng viết phương thuốc giao cho Tứ Hỉ.

Lưu Tuần mệnh Tứ Hỉ nhận phương thuốc lui xuống.

Để lại thái y cùng nội thị trong cung, Lưu Tuần ngồi bên mép giường, nắm tay Bùi Ngọc Thư, đôi mắt tối đen như mực chăm chú nhìn y.

“Trẫm đồng ý cho ngươi xuất chinh.”

“Hoàng Thượng, ngươi đáp ứng rồi?” Con ngươi đen phút chốc sáng ngời, như thể nỗi thống khổ khi bị thương đã biến mất vô tung.

Lưu Tuần gật đầu.”Ân.”

“Vậy, Hoàng Thượng sẽ không yêu cầu ta đáp ứng hai điều kiện kia nữa chứ?”

” Điều kiện thứ nhất có thể huỷ bỏ, điều kiện thứ hai...... Vẫn phải duy trì, ngươi là hoàng hậu của trẫm, đây là sự thật không thể thay đổi.” Ngọc Thư của hắn đã biết *** minh rồi, nhưng muốn thắng hắn thì ít nhất phải tu luyện một trăm năm nữa.

“Nga.” Mặt Bùi Ngọc Thư nháy mắt ảm đạm, tiện đà suy nghĩ, tranh thủ nửa ngày, hắn có thể đồng ý cho y mang binh xuất chinh, đã tính là hiếm thấy, tốt hơn đừng nên nghiêm khắc quá.

“Ngươi nên hảo hảo dưỡng thương, thương thế khỏi hẳn rồi mới có thể xuất binh.” Bàn tay to từ từ nắm lấy thắt lưng Bùi Ngọc Thư trực tiếp di chuyển đến ôm lưng y, Lưu Tuần dán mặt lên ngực y lắng nghe tiếng tim đập, cảm thụ thân nhiệt ấm áp của y. Trong lòng không khỏi may mắn thương thế y không đáng ngại, nếu mũi tên kia bắn lệch một chút, thì thứ mà hiện tại hắn ôm chính là một cỗ thi thể lạnh băng, nghĩ lại, hắn không tự giác thấy đáy lòng phát lạnh.

“Hảo.” Bùi Ngọc Thư gật đầu, y nhất định sẽ cố sức ăn, cố sức ngủ, hảo hảo tĩnh dưỡng, để thương thế mau chóng khỏi hẳn, nếu thời gian càng kéo dài, nguy cơ Hoàng Thượng đổi ý càng lớn.

Nhưng nội tâm Lưu Tuần lại có một ý tưởng khác, hắn muốn bắt được kẻ thương tổn Ngọc Thư, tru liên chín tộc, cực hình tại chỗ, vứt xác nơi pháp trường.

Ánh mắt Lưu Tuần trở nên tàn khốc vô tình, nhưng Bùi Ngọc Thư vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc vui mừng khi Lưu Tuần đáp ứng để y xuất binh, không hề phát hiện ra vẻ mặt người bên cạnh thay đổi. Chỉ cần chuyện có dính dáng đến Bùi Ngọc Thư, thì Lưu Tuần không thể bình tĩnh ứng đối.

Buộc y thực hiện lời hứa, phong y vi hậu, không từ thủ đoạn khóa y lại bên mình. Lại không ngờ Ngọc Thư vì cứu hắn mà bị thương, Lưu Tuần không thể tha thứ cho bất cứ thứ gì thương tổn y.

“Hoài An vương, ngài sao có thể vi phạm giao dịch của chúng ta phái người ám sát Hoàng Thượng?” Sùng Hoa nổi giận đùng đùng tìm đến Hoài An vương phủ chất vấn, nó không nên nóng lòng biểu lộ dã tâm của bản thân như thế, không có nhẫn nại chỉ làm tổn hại đến kế hoạch.

“Nếu muốn đoạt được hoàng vị, giết Hoàng Thượng không phải nhanh hơn sao? Nếu đợi hắn tự động tuyên bố thoái vị, chỉ sợ chờ cả đời cũng chờ không được.” Hoài An vương một chút cũng không cảm thấy chuyện ám sát Hoàng Thượng là nghiêm trọng cở nào.

“Ngài đã quên Hoàng Thượng là người ta muốn có sao?” Khuôn mặt tiêm lệ trắng nõn vì tức giận mà vặn vẹo.

“Tiểu tâm can, bổn vương đã bố trí quân đội trong tối vài ngày nữa sẽ tụ tập hoán tất, kế tiếp, sẽ tiến quân vào kinh thành.” Lưu Kiến nâng cằm Sùng Hoa lên, ánh mắt ôn nhu nhìn nó, thế nhưng ngữ khí lại thập phần âm ngoan, hận không thể giết Lưu Tuần.

“Ngài......” Sùng Hoa không khỏi rùng mình, nó rốt cục biết Hoài An vương quyết tâm muốn đẩy Hoàng Thượng vào chỗ chết, nó sao lại làm chuyện ngốc nghếch như bảo hổ lột da thế này kia chứ? Bây giờ, nó chẳng những không thể có được Hoàng Thượng, chỉ sợ còn liên lụy tới hắn.

“Tiểu tâm can, bổn vương rất vừa ý ngươi, ngươi liền chuyên tâm làm nam sủng củabổn vương đi, đợi bổn vương ngồi lên hoàng vị rồi, nhất định phong ngươi làm tần phi.” Lưu Kiến nâng cằm Sùng Hoa, nheo mắt lại chăm chú nhìn nó.

“Ngài sao có thể làm vậy? Điều này khác hẳn những gì chúng ta đã giao dịch!” Sùng Hoa phẫn nộ hô to, nó chỉ thích một mình Hoàng Thượng, tuyệt không cần lão nhân này.

Ở trong lòng nó, vĩnh viễn chỉ có một người là Hoàng Thượng, đó là đương kim Đại Hán thiên tử Lưu Tuần.

“Khác? Ngươi nếu đã nói ra, vậy cho ta biết sao mới là phù hợp a?” Lưu Kiến vẻ mặt biến đổi, từ hòa ái dễ gần trở nên âm trầm đáng sợ.”Người đâu, nhốt nó vào phòng, không cho phép bước ra khỏi vương phủ, miễn cho nó phá hủy kế hoạch của bổn vương.” Lưu Kiến phân phó tả hữu bắt lấy Sùng Hoa, không cho nó đi mật báo, vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn tiến quân vào kinh thành kéo tên tiểu tử hoàng đế kia xuống đài, há có thể cho phép nó hủy hoại.

“Ngài nói không giữ lời! Vi phạm giao dịch!” Sùng Hoa rống giận ra tiếng, bị người kéo xuống nhốt lại.

Bờ sông Bá, dương liễu ẩn sau hàng khói, luyến luyến biệt ly phảng phất đâu đây

“Canh giờ đã đến, thần tức khắc lên đường, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng.” Bùi Ngọc Thư đối Lưu Tuần hành lễ biệt quân thần.

Đôi mắt thâm thúy như mực nhìn hắc đồng sáng ngời như hắc diệu thạch, Lưu Tuần lưu luyến không rời vỗ về khuôn mặt tuấn nghị của Bùi Ngọc Thư: “Ngọc Thư, hoàng hậu của trẫm, sớm ngày khải hoàn quay hồi triều, trẫm sẽ rất nhớ ngươi.” Lưu Tuần giang hai tay ôm lấy y, thật sự phi thường luyến tiếc y rời đi.

Vì sớm ngày dưỡng thương thật tốt để dẫn quân xuất chiến Hung nô, thương thế Bùi Ngọc Thư như kỳ tích rất nhanh khỏi hẳn, Lưu Tuần tuân thủ ước định cho y lĩnh quân xuất chinh.

Trước khi xuất binh, Lưu Tuần bỗng nhiên có chút hối hận quyết định xúc động của mình—— đồng ý cho y rời khỏi mình, dẫn quân chinh chiến nơi sa mạc cách xa mấy ngàn dặm.

“Thân thân, hôn trẫm một cái, trẫm mới có thể cho ngươi xuất chinh.” Lưu Tuần bên tai y thì thầm.

“Hoàng Thượng...... Nhiều người như vậy......” Bùi Ngọc Thư có chút khó xử chăm chú nhìn Hoàng Thượng đang lộ ra một mạt tươi cười thanh lệ tuyệt diễm.

“Trẫm không để ý, làm đi.” Lưu Tuần chỉ chỉ bạc thần của mình, muốn y hôn lên.

Nhưng mà ta để ý a! Bùi Ngọc Thư cương cứng tại chỗ, trước mắt bao người y sao có thể làm ra loại hành động như thế?

“Không hôn thì sẽ không thả ngươi rời đi, tất cả binh sĩ đều đang đợi ngươi nga.” Lưu Tuần hạ giọng, khẽ vuốt cằm y, chỉ y nhìn về phía tám vạn binh sĩ, mỗi người trên mặt đều lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.

“Ta......” Nhiều người như vậy nhìn y, sao y có thể hôn cho nỗi? Bùi Ngọc Thư mặt đỏ hồng, hôn cũng không phải, không hôn cũng không phải, làm y rất khó xử.

Càng kéo dài càng ngượng ngùng, thôi đi, coi như không có gì vậy! Bùi Ngọc Thư ôm cổ Hoàng Thượng hôn lướt qua làn môi hắn, động tác nhanh đến mức khiến mọi người không kịp phản ứng.

“Ngô!” Lưu Tuần sao lại có thể để yên cho y hôn một cách qua loa thế chứ? Hắn lập tức vươn tay đè đầu Bùi Ngọc Thư lại, chiếc lưỡi trơn trượt với vào vòm miệng y, tựa như muốn hưởng hết tư vị cùng uống cạn cam tân trong miệng y.

“Ngộ......” Bùi Ngọc Thư hoàn toàn không có sức chống cự với những nụ hôn của Hoàng Thượng, cảm thấy từng đợt nhiệt lưu luồn khắp thân thể, toàn thân bắt đầu mềm nhũn.

Cho đến khi Lưu Tuần thoả mãn mới buông y ra, hai tay của hắn nhanh chóng quấn lấy thắt lưng Bùi Ngọc Thư giúp y không bị ngã xuống đất.

“Thân thân, ngươi cũng phải bảo trọng.” Nhìn mây đỏ trải khắp gương mặt Bùi Ngọc Thư, Lưu Tuần đưa y ôm vào trong lòng, “Mong ngươi sớm ngày khải hoàn hồi triều.”

Kỳ thật, Lưu Tuần căn bản không lo Bùi Ngọc Thư đánh thắng trận hay không, hắn chỉ hy vọng y có thể sớm ngày hồi cung, hắn không thể chịu đựng được những ngày không có Bùi Ngọc Thư.

Nhưng Bùi Ngọc Thư quyết định, nếu đã đích thân nhận nhiệm vụ lĩnh quân, y nhất định sẽ cẩn thận ứng chiến, chiến thắng để thu quân hồi triều.

Huống chi, lần này y lấy thân phận đương triều hoàng hậu xuất chinh, cho dù thân phận như vậy làm y xấu hổ, nhưng y vẫn phải đối mặt, một chút cũng không thể qua loa, đây chính là trách nhiệm cùng vinh dự tâm của môt kẻ thân là tướng lãnh như y.

Trong Hán tướng quân doanh, “Phiêu Kị tướng quân” Bùi Ngọc Thư mở bản đồ địa hình cùng chư vị quan tướng thảo luận nên tấn công Hung nô thế nào.

“Trước mắt vị trí quân ta ở phía đông Hồn Tà sơn, rất có thể sẽ gặp quân Hung nô ở vùng Cao Khuyết cùng Triệu Tín thành. Nếu gặp địch quân, thì Dương Quảng dẫn hữu quân, Phùng Đường Võ dẫn tả quân, Lục Trung Phu dẫn hậu quân đột kích.” Bùi Ngọc Thư chỉ chỉ vị trí trên bản đồ giải thích.

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, trừ bỏ chiến lược tập kích Hung nô, mạt tướng cho rằng còn một phương pháp.” Lục Trung Phu đưa ra một cái nhìn khác.

“Nói ra để mọi người cùng nghe.” Nếu có chiến lược khác tốt hơn, y nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của cấp dưới.

“Nếu từ trong quân tản ra tin đương triều hoàng hậu lĩnh quân tới địch doanh, nhất định có thể giảm thấp sự cảnh giác của đối phương, quân ta lại âm thầm bố trí, lấy tập kích bất ngờ đánh tan quân địch.” Lục Tung Phu đưa ra đề nghị của hắn, trên chiến trường chỉ cần có thể đánh thắng trận, phương pháp gì cũng có thể lợi dụng.

“Gì?” Đây là chiến lược gì vậy? Thật chất chỉ là ý tưởng viễn vông!”Hóa ra ngươi muốn lấy bản tướng quân làm lợi thế thủ thắng?” Con ngươi đen sáng ngời của Bùi Ngọc Thư vì uấn giận mà nhìn chằm chằm Lục Trung Phu. Tiểu tử này không thể tốn chút đầu óc để nghĩ ra chiến lược hữu dụng hơn sao?

“Hoàng hậu nương nương thỉnh bớt giận, mạt tướng chính là luận sự, tuyệt không khó ý khác.” Lục Trung Phu hai tay ôm quyền thở dài, hạ thấp người hành lễ với y.

Lại là Hoàng hậu nương nương! Đây mới là nguyên nhân chân chính làm y tức giận, tiểu tử này ở trong quân không thể xưng y là tướng quân sao? Tuy Hoàng Thượng buộc y phải dùng thân phận hoàng hậu để lĩnh quân, thế nhưng ở quân nội nơi quân lệnh sâm nghiêm, nào có loại quân hàm Hoàng hậu nương nương? Y không thể sửa miệng mà gọi một tiếng tướng quân a? Thật sự là không biết thay đổi theo tình hình!

“Bẩm Hoàng hậu nương nương! Mạt tướng cũng cho rằng đây có thể xem là một phương pháp tốt, thỉnh Hoàng hậu nương nương suy xét lại xem kế hoạch này có thể thực thi hay không.” Phùng Đường Võ cũng đồng ý luận điểm của Lục Trung Phu, vội vàng cứu hắn ra khỏi ánh nhìn chằm chằm đầy uấn giận của Bùi Ngọc Thư a.

Lão Phùng, ngươi thật không hỗ là hảo huynh đệ của ta! Lục Trung Phu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nghe được Phùng Đường Võ đồng ý với mưu kế của mình, buồn phiền cũng tiêu đi không ít.

“Mạt tướng cho rằng, địch doanh một khi nghe được tin tức này, nhất định cho rằng đương triều hoàng hậu là hạng nữ lưu, vô luận phòng giữ hoặc công kích đều sẽ phớt lờ. Ngược lại, quân ta thì âm thầm bố trí, toàn lực xuất kích đắc thắng. Khẩn cầu Hoàng hậu nương nương suy xét tiếp thu.” Dương Quảng Lăng không thích nhiều lời cũng mở kim khẩu tán thành.

Xem, ngay cả lão Dương tiếc chữ như vàng cũng đã mở miệng, lần này Hoàng hậu nương nương sẽ không thể phản đối nữa rồi. Lục Trung Phu trong mắt ánh lên tán thưởng cùng bội phục với Dương Quảng Lăng, hắn tuy không nói nhiều, nhưng một khi nói ra thì đều nói trúng yếu hại.

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, ngài tức giận là bọn thuộc hạ xưng ngài là Hoàng hậu nương nương đúng không?” Phùng Đường Võ quan sát trong chốc lát, đột nhiên lý giải nguyên nhân Bùi Ngọc Thư tức giận.

“Đã biết còn không mau sửa miệng gọi tướng quân?”Nếu đã bị xuyên qua, Bùi Ngọc Thư cũng hào phóng thừa nhận.

“Này...... Hoàng hậu hai chữ là đương kim hoàng thượng sắc phong, không thể lược bỏ, đổi gọi là hoàng hậu tướng quân được không?”

Dương Quảng Lăng mà còn nói tiếp, xem ra trời sắp hạ hồng vũ rồi!

Bất quá, hoàng hậu tướng quân thật là một cái hảo xưng hô, có thể giữ lại tên Hoàng Thượng sắc phong, lại bao gồm cả danh hào tướng quân. Lục Trung Phu tự đáy lòng bội phục Dương Quảng Lăng, hắn quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

“Các ngươi......” Hoàng hậu tướng quân? Đây là xưng hô kiểu gì? Bùi Ngọc Thư nhíu mi, y vẫn không thích cái danh hiệu vừa nghe đã biết là hoàng hậu này, thật là giấu đầu hở đuôi.

“Bẩm hoàng hậu tướng quân, khẩn cầu ngài đồng ý phương pháp của mạt tướng.” Lục Trung Phu lần thứ hai Bùi Ngọc Thư chắp tay thi lễ, cầu y đồng ý đề nghị mình đưa ra.

“Mạt tướng cũng thỉnh hoàng hậu tướng quân đồng ý.” Phùng Đường Võ hai tay ôm quyền, khom người hướng Bùi Ngọc Thư khẩn cầu.

“Luận về chiến lược thì có lẽ hơi vớ vẩn, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp tác chiến, thỉnh hoàng hậu tướng quân đồng ý đề nghị của Lục giáo úy.” Dương Quảng Lăng nói ra nghi vấn trong lòng Bùi Ngọc Thư.

“Ai, thôi! Bản tướng quân đồng ý.” Bùi Ngọc Thư nhìn chư vị quan tướng, bất đắc dĩ đồng ý đề nghị của họ. Quan tướng dưới tay phải một câu hoàng hậu tướng quân, trái một câu hoàng hậu tướng quân, y có thể không đồng ý sao?

Đường đường một “Phiêu Kị tướng quân” cư nhiên phải dùng đến thủ đoạn không thể nhìn được như vậy để chiến thắng, thật có hơi trái với cá tính quang minh lỗi lạc của y. Nhưng thấy các vị quan tướng cùng duy trì cái nhìn giống nhau, y cũng chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.

“Tối nay có lẽ quân địch sẽ đến tập kích, truyền lệnh các lộ quân gia tăng đề phòng.” Bất luận là chiến lược gì, Bùi Ngọc Thư vẫn hạ lệnh các quan tướng phải tăng thêm phòng bị, không thể lơ là cảnh giác.

“Vâng.” chúng quan tướng tiếp lệnh, lập tức truyền lệnh cho các thống lĩnh quân đội dưới trướng mình

Hung nô vương Lang Nha Thiền Vu vừa kế nhiệm ngồi trong vương cung nơi Long Thành, nghe tham báo trước trận khi biết thống lĩnh Hán quân chính là đương triều hoàng hậu, khuôn mặt thô kệch lộ ra một mặt cười gian trá.

Tiền nhiệm Thiền Vu vô năng, liên tiếp bị Hán quân đánh cho hoa rơi nước chảy, gã đơn giản mượn tên săn bắn chết tên huynh trưởng vô năng của mình, bản thân gã trở thành Hung nô vương, thuộc hạ tướng lãnh không ai dám có ý kiến, mọi việc cứ thế mà xác định đến giờ.

Dĩ vãng ở thời đại của Mạo Đốn Thiền Vu, Hán triều cỡ nào nhún nhường hèn mọn với Hung nô, còn lấy Hán thất công chúa cầu thân để đạt được chính sách nhị binh (dập tắt chiến tranh), gã nhất định phải rửa nhục, đoạt lại ưu thế đối lập giữa Hán Hung.

“Trong Hán quân không có tướng tài sao? Thế nhưng phái một nữ lưu đi thống lĩnh quân đội? Chắc không phải cả quân đội đều là nương tử quân chứ?” Lang Nha Thiền Vu vuốt râu hừ cười, gã thường nghe tổ tông nhắc tới những công chúa Hán thất đến Hung Nô hòa thân có bao nhiêu xinh đẹp, ôn nhu uyển ước mà cá tính lại kiên cường, đương triều hoàng hậu này hẳn là cũng là một trang tuyệt sắc.

“Nếu thật vậy thì đây là thời cơ đánh tan Hán quân tốt nhất.” Tả Hiền vương căm giận bất bình nói, lần trước bị Hán quân đánh bại, lần này nhất định phải đòi lại gấp bội.

“Bất quá, cũng phải cẩn thận đối phương có trá.” Hữu Hiền vương nhắc nhở Lang Nha Thiền Vu, làm việc cần lấy cẩn thận đi đầu.

“Ân, bổn vương quyết định đón đánh chính diện, giết chúng một mảnh giáp cũng bất lưu, nếu có thể bắt giữ đương triều hoàng hậu, nhất định sẽ đưa nàng ta lên làm Yên thị của bổn vương. Ha ha ha!” Lang Nha Thiền Vu nói xong đắc ý cười to, gã thật muốn biết đương triều hoàng hậu là người ra sao, mà lại có năng lực chỉ huy một quân đội khổng lồ.

Ra Cao Khuyết, đội hình Hán quân thanh thế to lớn đi trong cát vàng mênh mông, khi đến Cư Duyên Trạch, thám tử báo phát hiện tung tích Hung nô quân, nguyên lai là Kim Ưng vương cùng Lâu Lâm vương đang đấu cưỡi ngựa, ngoài sáng là thảo luận với nhau để cùng tiến bộ, kì thực là ngầm tranh cao thấp.

Chú ý tới chung quanh nổi lên cuồn cuộn cát bụi, Kim Ưng vương cùng Lâu Lâm vương dừng trận đấu lại, cảnh giới nhìn bốn phía.

Không biết khi nào, giữa hoang mạc cát vàng tung bay sừng sững chỉnh tề đứng một con tuấn mã cao lớn cùng binh lính, trên quân kỳ thêu một chữ “Hán”.

“Là Hán quân.” Kim Ưng vương cùng Lâu Lâm vương lập tức tập hợp những binh sĩ nguyên bản vây xem trận đấu ngựa lại, chuẩn bị quyết nhất tử chiến.

Biểu tình trên mặt tất cả Hung nô binh sĩ đều từ thoải mái xem náo nhiệt chuyển thành nghiêm túc, bày trận sẵn sàng đón quân địch.

Dĩ vãng, Kim ưng vương nghe nói Hô Đồ vương từng bị một vị tướng quân có quân kì thêu chữ “Bùi” của Hán triều đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật chạy về phúa bắc mà không dám về nhà, lần này sao lại không thấy quân kỳ có chữ “Bùi”?

Vì sao Bùi Ngọc Thư lần này lại treo quân có chữ “Hán” đây? Nguyên nhân khôn phải do y, mà chỉ vì y là đương triều hoàng hậu.

Lưu Tuần nguyên bản yêu cầu y lấy kì chữ “Lưu”, nhưng Bùi Ngọc Thư nói với hắn đó là hoàng kì, chỉ có Hoàng Thượng có thể xử dụng, kiên trì không dùng, Lưu Tuần mới thỏa hiệp đồng ý y dùng quân kỳ chữ”Hán”.

Tưởng đương nhiên nhĩ (), Kim Ưng vương hoàn toàn không biết tướng quân có quân kì chữ “Bùi” đã “Gả” cho Hán triều thiên tử, nên, y đương nhiên chỉ nhìn được được quân kì chữ”Hán”.

()(Thành ngữ chỉ sự chủ quan, có thể tạm hiểu là, chắc hẳn phải vậy or hẳn là phải vậy. Nhĩ là từ cổ nghĩa khẳng định, dùng như từ ‘thôi’)

Hai quân đánh nhau, hết sức đỏ mắt, Hán quân mỗi người đều xoa tay, chuẩn bị đại triển thân thủ Hung nô quân cũng xem đối phương không vừa mắt, hận không thể giết sạch một mảnh giáp cũng không còn.

Dù sao lần này bọn họ không phát hiện quân kỳ chữ “Bùi”, vị tướng quân mà chúng vừa nghe tên đã sợ mất mật có tham chiến, chúng cần phải dựa vào cái này để đánh hòa một trận.

Ra lệnh một tiếng, hai quân vọt vào trận doanh của đối phương bắt đầu chém giết, Hán quân chia làm bốn hướng trái phải cùng trước sau tiến công, mà đội ngũ chính diện đứng một nam tử, cưỡi một con bạch mã với cái bờm màu thiên thanh, cả người phát ra hơi thở uy nghiêm lẫm lẫm, y mím môi linh tiếu một tiếng rồi vọt vào quân địch.

Nam tử này nhìn thật quen mắt! Các quân sĩ Hung nô đột nhiên ngừng động tác chém giết trong tay, lăng lăng nhìn nam tử nọ.

“Y chính là vị tướng quân họ Bùi kia!” Hung nô quân *** mắt lập tức nhận ra Bùi Ngọc Thư.

Đội hình Hung nô quân nhất thời đại loạn, một phần bị Hán quân đánh tán loạn, một phần bị Hán triều bất bại tướng quân Bùi Ngọc Thư dọa rối loạn.

Bọn họ còn tưởng rằng vị tướng quân kia không ở trong trận, nguyên lai chính là thay đổi quân kỳ thôi, không thể tưởng được Hán quân cũng sử dụng loại thủ đoạn gạt người này.

Một trận chiến này, Hán quân đương nhiên thắng lợi.

Màn đêm buông xuống, một vầng minh nguyệt treo trên cao, trong cái không gian thanh thản đầy *** đấu càng thêm phần cô tịch.

Hoàng đế tẩm điện Vị Ương cung, một thân ảnh thon dài trên long sàn trằn trọc khó ngủ.

Ai! Đã hơn một tháng từ lúc Ngọc Thư rời khỏi, y ở tái ngoại lãnh binh tác chiến tuy là do chính hắn phê chuẩn, nhưng cái tư vị phải hàng đêm cô chẩm nan miên (một mình ngủ) thật khó chịu. Một kẻ luôn xuân phong đắc ý như hắn mà hiện tại phải phòng không gối chiếc, vì giấc ngủ nghiêm trọng không đủ mà mắt đen lại, cả người cũng gầy yếu không ít.

Tứ Hỉ dù từng đề nghị hắn lâm hạnh những tần phi khác, nhưng đổi lại là gương mặt xem thường cộng thêm không vui của hắn.

Tiểu tử này thật sự luôn đạp lên chỗ đau của người khác! Một chút cũng không hiểu tâm tư của hắn, hừ!

Lâm triều, các đại thần cũng nhìn ra Hoàng Thượng không có chút hứng thú xử lý chính sự, lại không biết nguyên nhân trong đó, thực lo lắng *** thần Hoàng Thượng còn tiếp tục sa sút nhất định sẽ sinh bệnh.

Đương kim Thánh Thượng chính là minh quân các đời khó gặp, trong triều đại thần ai cũng lo lắng Hoàng Thượng long thể khiếm an, nhưng thái y lại không cách nào chẩn ra bệnh của hoàng đế là bệnh gì. Mà, theo tin tức đáng tin cậy từ trong cung, Hoàng Thượng là vì quá tưởng niệm Hoàng hậu nương nương mới sinh bệnh, nên đó chắn chắn là bệnh tương tư.

Vấn đề là, Hoàng hậu nương nương trước mắt đang ở biên cương lĩnh quân nghênh chiến Hung nô, bảo vệ quốc gia chính là chuyện đại sự của đất nước, cả triều văn võ ai cũng không có can đảm triệu hồi y về. Nhưng Hoàng Thượng bị bệnh cũng là đệ nhất đại sự, bây giờ nên làm gì đây? Các đại thần vắt hết óc, nhưng không cách nào nghĩ ra phương pháp vẹn toàn đôi bên.

Ai! Lần thứ hai thở dài, Lưu Tuần đứng dậy phủ thêm ngoại bào, đẩy cửa tẩm điện ra.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài sao còn chưa ngủ?” Tứ Hỉ chờ ở ngoài hành lễ với Hoàng thượng.

“Ngọc Thư không ở, trẫm sao có thể ngủ yên?” Lưu Tuần phất tay, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ.

“Thỉnh Hoàng Thượng nghỉ ngơi, còn phải giữ lại thể lực cho ngày mai.” Tứ Hỉ lo lắng khuyên bảo, hy vọng Hoàng Thượng có thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi.

“Nơi này cách quan ngoại tận mấy ngàn dặm, nếu có thể tức khắc bay đến bên cạnh y trẫm cũng nguyện ý.” Lưu Tuần thần sắc tiều tụy ngẩng đầu chăm chú vầng trăng sáng ngời, có chút đăm chiêu thì thào tự nói.

” Trước mắt quân đội của Hoàng hậu nương nương đóng ở Định Tương để nghĩ ngơi lại sức, Hoàng Thượng nếu thật niệm y, có lẽ......” Tứ Hỉ bám vào Hoàng Thượng bên tai nói nhỏ.

“Ha ha! Ý kiến hay! Ngươi tiểu tử này bình thường mơ mơ hồ hồ, thế nhưng bây giờ lại biến *** minh a.” Lăng thần giảo mỹ cong lên, Lưu Tuần rốt cục lộ ra tươi cười.

“Nô tài không dám nhận, chỉ cầu Hoàng Thượng có thể triển lộ tươi cười đã cảm thấy mỹ mãn.” Nếu *** thần Hoàng Thượng cứ tiếp tục sa sút nhất định sẽ sinh bệnh, nó nếu có thể vì Hoàng Thượng phân ưu giải lao, tâm tình cũng cũng rất khoái hoạt.

“Hảo, liền quyết định như vậy, nhanh chuẩn bị đi.” tâm Lưu Tuần giờ phút này đã bay đến trên người Bùi Ngọc Thư.

“Vâng” Tứ Hỉ lĩnh mệnh xoay người đi xuống chuẩn bị.

“Đúng rồi, Trường Nhạc cung nhớ rõ giúp trẫm chắn.” Lưu Tuần nói xong, đi như bay rời khỏi tầm mắt Tứ Hỉ.

“Hoàng Thượng! Ngài không thể để một mình nô tài lại đây a.” Tứ Hỉ nhìn theo bóng dáng Hoàng Thượng khóc thét.

Trường Nhạc cung? Lão thiên gia của ta a! Thái hậu nếu phát hiện Hoàng Thượng chuồn ra cung, cũng không phải vài ba lời có thể qua đi. Hơn nữa bà nếu biết chủ ý này là của nó, chỉ sợ đầu nó sẽ chuyển nhà! Tứ Hỉ tưởng tượng đầu thân mỗi thứ một chỗ, không khỏi vuốt gáy cả người run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK