Mục lục
Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời còn chưa sáng, Tô Cẩm Bình đã tỉnh dậy. Mở mắt nhìn lên đỉnh màn, trong đầu nàng lại nhớ tới chuyện đêm qua, nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp. Còn chưa ngồi dậy đã có cung nữ bước vào, tay bê khay đựng váy hoa, áo gấm, trâm ngọc, vòng phỉ thúy.

Tô Cẩm Bình chưa kịp nói gì, cung nữ kia đã khom người hành lễ: “Nô tỳ hầu hạ cô nương thay y phục!”

“…” Thế này là sao? Quân Lâm Uyên đâu cần phải đối xử tốt với nàng tới mức này chứ? Nàng ngại ngùng nói: “Cứ đặt y phục xuống đó, các cô lui đi.” Nàng không quen đẻ người khác hầu hạ mình mặc quần áo.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, ban đầu là bị căm ghét đủ kiểu, gây sự đủ điều, giờ lại đột ngột xoay chuyển ngược hoàn toàn, khiến nàng chưa quen ngay được. Cung nữ kia nghe vậy cũng đặt y phục xuống rồi lui ra ngoài.

Tô Cẩm Bình thay y phục kia vào không chút khách sáo. Có quần áo tốt mà không mặc thì khác nào tự ngược đãi mình?! Sau khi mặc quần áo xong xuôi, nhìn mấy thứ trâm hoa vòng ngọc bên cạnh, nàng tùy tiện chọn một cái đơn giản, búi gọn tóc lên rồi đi ra ngoài.

Cửa vừa mở, hai cung nữ lại cúi đầu cung kính chào: “Cô nương!”

Khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật mấy cái, không quen mà, không quen chút nào!!! Nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên đi đâu, đã có người tới truyền tin: “Cô nương, thái hậu truyền cô yết kiến!”

Thái hậu tìm nàng làm gì? Nói thật, hiện giờ ấn tượng của nàng đối với Thái hậu thật sự không hề tốt chút nào, nhưng không tốt thì cũng vẫn phải đi gặp. Nàng đi theo cung nữ đến tẩm cung của Thái hậu rồi đứng cửa chờ yết kiến.

Chờ một lúc, không ngờ Huệ Hương lại đích thân ra đón nàng: “Cô nương, Thái hậu mời cô vào!” Sắc mặt, ngữ khí đều rất cung kính khiến Tô Cẩm Bình còn nghĩ chẳng lẽ mình biến thành Thái hậu rồi. Nàng bước vào trong tâm trạng bất an, thấy Thái hậu trên phượng tọa liền nhẹ nhàng hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thái hậu!”

“Đứng lên đi!” Giọng nói hơi già cỗi của Thái hậu chậm rãi truyền vào tai Tô Cẩm Bình, sau đó, mấy tiếng ho khan lại vang lên, xem ra chuyện đêm qua cũng khiến Thái hậu bị choáng váng khá nặng nề.

“Tạ ơn Thái hậu!” Thật ra, với tính cách của nàng thì nàng rất muốn tung một cước đá bay Thái hậu đi để xả hận cho Quân Lâm Uyên! Nhưng nàng không dám, hiện giờ người ta vẫn còn là Thái hậu, còn nàng thì không phải.

Vương thái hậu khe khẽ hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Ngươi có biết ai gia cho truyền ngươi tới đây có chuyện gì không?” Mụ biết Uyên nhi đối xử với cô gái này rất khác biệt, vài ngày trước tuy là cung nữ cọ rửa ngự dũng nhưng chỉ trong một đêm lại trở thành người có thân phận đặc biệt nhất hậu cung này, không có phẩm hàm, không có phi vị, nhưng không ai không biết vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng, ngay cả mụ là Thái hậu cao quý, cũng không dám tùy tiện đắc tội.

“Dân nữ không biết!” Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

“Ai gia muốn nhờ ngươi khuyên nhủ Hoàng thượng giúp ai gia, hiện giờ công chúa Nhã bị bệnh nặng, thật sự không hợp để gả đi Nam Cương, hy vọng ngươi có thể khuyên Hoàng thượng để hắn thu lại mệnh lệnh đã ban ra!” Vương thái hậu chậm rãi nói với Tô Cẩm Bình, thấy sắc mặt nàng không có gì biến đổi, lại đành nói tiếp, “Nếu ngươi giúp ai gia lần này, ai gia sẽ không quên ơn ngươi, chỉ cần có ai gia ở đây, chắc chắn ngươi sẽ có thể sống vui vẻ thoải mái trong hậu cung này, bất luận kẻ nào cũng không dám chạm đến một sợi tóc của ngươi!”

Nghe xong, Tô Cẩm Bình vẫn im lặng, cúi đầu không nói gì. Nàng cho rằng, dù Quân Lâm Uyên có làm gì với họ, thì đều là báo ứng của họ, nên dù Thái hậu có nói gì đi chăng nữa, chắc chắn nàng cũng sẽ không thể đi cầu xin cho họ.

Thấy nàng không nói gì, Vương thái hậu thoáng giận dữ, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi: “Sao? Ngươi không tin ai gia à?”

“Thái hậu, không phải dân nữ không tin ngài, mà chuyện này dân nữ cũng bất lực. Ngài cũng biết tính Hoàng thượng rồi, nếu dân nữ bất cẩn nói sai một câu thì cái mạng nhỏ của dân nữ sẽ…” tính tình Quân Lâm Uyên vốn vui giận thất thường, nên Tô Cẩm Bình dùng lý do này cũng có thể chấp nhận được.

Vương thái hậu nghe cũng thấy có lý, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vậy ngươi tìm một cơ hội, chỉ cần tìm một cơ hội góp vài lời với Hoàng thượng thôi. Nếu việc này thành công, ai gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Mẫu hậu có gì cần sao không nói thẳng với trẫm? Cần gì phải làm phiền người khác?” Giọng nói du dương của Quân Lâm Uyên vang lên ngoài cửa, đôi mắt xếch hẹp dài liếc nhìn về phía Tô Cẩm Bình, thấy nàng không sao, trái tim vốn bất an rối loạn cũng bình tĩnh lại.

Vừa nhìn thấy Quân Lâm Uyên, sắc mặt Vương thái hậu liền biến đổi rất lạ thường, như đau lòng, như khổ sở, đôi mắt già nua hơi vẩn đục nhìn về phía Quân Lâm Uyên như có vẻ e ngại, lại như muốn nói gì đó mà không nói được.

“Mẫu hậu còn muốn nói gì với trẫm không?” đôi mắt âm độc nhìn thẳng về phía người đang ngồi trên phượng tọa, ánh mắt y như những con dao tẩm độc dược.

Vương thái hậu che miệng ho khan mấy tiếng, giọng nói già nua mệt mỏi vang lên: “Hoàng đế, con thật sự không thể để cho muội muội một con đường sống sao?”

“Mẫu hậu, quốc thư đã gửi đi rồi, không ai có thể thu lại được!” Hắn nói không chút bận lòng.

Vương thái hậu chợt kích động: “Chẳng lẽ ngươi không nghĩ nếu muội muội ngươi gả tới Nam Cương, Nam Cương vương mà biết con bé không còn là trinh nữ, thì sẽ trở mặt với Bắc Minh ta sao?” Dù Nam Cương là một nước nhỏ ở một khu riêng, nhưng khả năng dùng cổ dùng độc là thiên hạ đệ nhất, đối đầu với họ, Bắc Minh cũng không được lợi gì.

“Mẫu hậu, hậu cung không được tham gia chính sự, chuyện này trẫm sẽ tự xử lý thỏa đáng! Đương nhiên, nếu mẫu hậu cố tình muốn quay lại triều đình, buông rèm chấp chính, trẫm cũng sẽ không phản đối. Không biết mẫu hậu có hứng thú không?” Nói thì nói vậy, nhưng đáy mắt hắn đầy vẻ trào phúng.

Vương thái hậu trắng bệch mặt, làm sao không nhận ra vẻ trào phúng trong giọng điệu của hắn chứ! Mụ khẽ lắc đầu: “Ai gia già rồi, việc này ai gia sẽ không nhúng tay vào nữa!”

“Vậy mẫu hậu cứ an phận mà ở hậu cung đi, chuyện triều đình xin mẫu hậu đừng nhúng tay vào. Chuyện trẫm đã quyết định, không ai có thể xen vào được!” Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn Tô Cẩm Bình ý bảo nàng đuổi theo. Tô Cẩm Bình cũng vội đi theo hắn.

Ra cửa chưa được mấy bước, hắn đã dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?” Ngữ khí này đúng là hoàn toàn khác hẳn giọng điệu vừa rồi.

Lại nói, nàng cũng không quen với vẻ dịu dàng đó của hắn, khẽ lắc đầu đáp: “Không sao.” Sau khi nói vậy, hai người chỉ nhìn nhau một lúc lâu cũng không nói gì.

Quân Lâm Uyên chợt lên tiếng: “Trẫm đưa nàng đi xem thứ này!”

“Thứ gì?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Quân Lâm Uyên cười không đáp, chậm rãi đi trước, Tô Cẩm Bình nghi hoặc đi theo sau hắn. Chuyện gì mà phải thần thần bí bí như vậy?

Tuy là mùa thu nhưng hoàng cung vẫn trăm hoa đua nở, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang bên tai không ngừng. Đi qua ngự hoa viên một đoạn rất xa là một khoảnh rừng râm mát. Tô Cẩm Bình nhìn rừng hoa mai trước mặt, đã sắp đến mùa đông, một vài nụ hoa mai đã như sắp hé nở, thoạt nhìn vô cùng tươi đẹp. Nàng đi theo Quân Lâm Uyên qua trận pháp ngũ hành bát quái, rồi xuyên qua rừng mai, không bao lâu sau liền nhìn thấy một gian nhà tranh, phía trước gian nhà trồng rất nhiều thảo dược. Tô Cẩm Bình vốn không biết những thảo dược này là gì, nhưng khi nhìn thấy một nhánh hoa ở giữa vườn thảo dược kia, nàng khẽ nhíu mày. Bông hoa đó, chỉ có một cành duy nhất, cánh hoa giống sen mà lại không phải sen. Kỳ lạ nhất là, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nó như tỏa ra những tia sáng nhiều màu sắc, lóng lánh, trong veo, rực rỡ lóa mắt.

“Hoa gì kia?” Tô Cẩm Bình không khỏi cất tiếng hỏi.

Quân Lâm Uyên cười khẽ, nốt ruồi son nơi mi tâm lại đẹp hơn xưa vài phần: “Đó là hoa Bích Huyết, phải dùng một trăm cây sen Xuyên Tâm nuôi dưỡng suốt năm năm, thất bại thì gieo lại, một năm bốn mùa không ngừng nghỉ mới có thể ra được hoa này, chỉ cần trong quá trình có một chút sai sót nào, thì sẽ xôi hỏng bỏng không. Thêm mấy ngày nữa là có thể dùng làm thuốc dẫn rồi!”

“Hoa này có công hiệu gì?” Mất nhiều công sức như thế, chăm sóc suốt năm năm mới ra được hoa, chắc cũng phải có tác dụng kỳ diệu chứ?

“Nàng có từng nghe thấy Bích Ngọc Hồi Hồn Đan chưa?” Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười khẽ, như biết chắc rằng Tô Cẩm Bình sẽ cảm thấy hứng thú với chủ đề này vậy.

Tô Cẩm Bình ngẩn người, rồi hưng phấn mở to mắt: “Chẳng lẽ nó có thể chế ra Bích Ngọc Hồi Hồn Đan sao?” Vậy không phải mắt của tiểu Hồng Hồng được cứu rồi à?!

“Đúng thế!” Thấy nàng cao hứng, hắn cũng vui vẻ nói, “Năm đó sư phụ chỉ chế được ra ba viên, là vì ông không có chỗ ở cố định, quanh năm suốt tháng đi khắp nơi hành nghề cứu người, không thể dừng lại ở nơi nào để dưỡng loại hoa này. Mà hoa này cũng có một đặc tính là trong vòng một nghìn dặm không thể sinh trưởng ra hai đóa hoa, nên mỗi lần chỉ có thể nở một đóa. Sau khi trẫm đoạt lại vương quyền, cũng luôn nghiên cứu, giờ sắp thành công rồi!”

“Một cây có thể chế được mấy viên?” Nếu chế được nhiều, liệu nàng có thể xin một viên được không?

“Một viên!” Giọng nói du dương vang lên, thản nhiên nói ra hai chữ này, thấy trên mặt nàng có vẻ mất mát, hắn lại cười nói tiếp, “Trẫm có thể tặng cho nàng!”

Tô Cẩm Bình nhìn hắn không tin nổi, vật quý giá như vậy mà hắn định tặng nàng sao? “Huynh chắc chứ?”

Nụ cười khẽ nở rộ trên mặt hắn: “Đương nhiên rồi. Mắt của Bách Lý Kinh Hồng, chắc cũng cần loài hoa này nhỉ?” Thân là thần y đời kế, đối với hắn nhìn nghe sờ hỏi đều có thể nhìn ra được manh mối như nhau. Hắn đã từng gặp Bách Lý Kinh Hồng, đương nhiên có thể nhận ra tình trạng sức khỏe của hắn.

“Nhưng mà… thứ này quá quý giá…” Đúng là nàng muốn có nó, nhưng nàng hiểu đạo lý “vô công bất thụ lộc”. Nàng vốn đã thiếu Quân Lâm Uyên ơn cứu mạng, giờ còn nhận đồ của hắn, có phải không được hay lắm không?

Thấy nàng như vậy, Quân Lâm Uyên nheo mắt cười nói: “Nếu đã là bằng hữu, thì coi như trẫm tặng sính lễ sớm cho nàng cũng được mà. Sớm muộn gì nàng và Bách Lý Kinh Hồng chẳng thành hôn.”

Tô Cẩm Bình kích động bước tới nắm lấy tay hắn, hưng phấn nói: “Huynh đối xử với ta tốt quá là tốt!”

Hơi ấm ở đầu ngón tay chậm rãi truyền từ lòng bàn tay lên, khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Nàng thích là tốt rồi!” Có thể khiến nàng vui vẻ thế này, dù có là thứ quý giá mấy cũng đáng. Dù rằng…

Tô Cẩm Bình cũng không biết trong lòng hắn nghĩ nhiều như vậy, lại quay đầu nhìn cả khoảnh vườn sen Xuyên Tâm, ở cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy cây bạc hà, chợt hơi ngẩn người nói: “Nếu ta cũng biết y thuật thì tốt quá!”

Thật ra, kiếp trước, mơ ước lớn nhất của nàng là trở thành một bác sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng cuối cùng lại vì thuật thôi miên phiền phức kia, cùng với chuyện bố mẹ nuôi bị giết mà không hoàn thành được. Thật ra, xét trên một khía cạnh nào đó, thì nàng và Quân Lâm Uyên cũng cùng một loại người, cũng có cùng một sự bi ai. Quân Lâm Uyên muốn làm quân tử, lại bị dồn ép đến mức thành người như bây giờ. Mà nàng muốn làm bác sĩ cứu mạng người khác, cuối cùng lại thành sát thủ máu lạnh vô tình.

“Trẫm có thể dạy nàng!” Hắn quay sang, thản nhiên nhìn nàng, mặt rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.

“Thật không?” Nàng cũng biết một chút chuyện ở cổ đại, đặc biệt là với những tuyệt kỹ mật môn, đều không được truyền ra ngoài, muốn làm đệ tử truyền nhân của thần y làm sao dễ dàng thế được?!

“Nhưng nàng phải thề, Thần y môn từ trước đến giờ chỉ truyền cho một đệ tử duy nhất. Nếu nàng đã thề, thì trong tương lai, y thuật của nàng cũng chỉ có thể truyền cho một người, hơn nữa, còn phải truyền toàn bộ!” Sắc mặt Quân Lâm Uyên vô cùng nghiêm nghị.

“Được!” Điều này có gì đâu mà không thể đồng ý!

Quân Lâm Uyên khẽ gật đầu, sau đó bước vào gian nhà tranh kia: “Theo ta!” Thật ra, việc truyền thừa y thuật của thần y môn còn có một quy định nữa, đó là truyền nam không truyền nữ. Hắn nghĩ, nếu hắn dạy nàng thật, e rằng sau khi hắn chết, sư phụ hắn sẽ bị chọc tức đến sống dậy mất. Nhưng dù sao cũng phải truyền lại y thuật này, trừ nàng ra, hắn chưa từng nảy sinh ý định dạy lại cho ai bao giờ.

Sau khi vào nhà, hắn đưa cho nàng một quyển sách nhỏ: “Đây là y lý.”

Tô Cẩm Bình kích động nhận lấy, vừa lật ra, nàng lại ngớ người, ngượng ngùng ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi nói trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Lâm Uyên: “À… ta không biết chữ!”

“…” Không biết chữ?! Trong mắt hắn, nàng là cô gái vô cùng trí tuệ, sao có thể không biết chữ? Hắn hơi nghi hoặc hỏi lại: “Thật sao?”

Nàng xấu hổ ho khan: “Khụ khụ… thật!”

Mặt hắn không chút biến đổi nhìn nàng một lát rồi chậm rãi rút lại quyển sách y học kia, đặt về chỗ cũ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài cửa.

“Này, sao huynh lại bỏ đi?” Chẳng lẽ hắn hối hận?

Quân Lâm Uyên quay lại, ánh mắt mang theo cảm giác cực kỳ bối rối: “Dạy nàng biết chữ!”

“Ha ha…” Nàng cười ngốc nghếch rồi đi theo sau hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK