Tiểu Mạch không ăn uống được gì, cũng chẳng buồn lên mạng, càng không có tâm trạng để ngủ. Cô đi vào phòng của bố, trên bàn vẫn đang bày ba mươi sáu quyển sổ công tác, cô mở quyển sổ năm 1995, tới trang có kẹp cái thẻ đánh dấu trang mà lần trước cô đã xem.
'Ngày 13 tháng 8 năm 1995, tại sân vận động Hồng Khẩu, Seri A.
Lần thứ hai cậu ta nhìn thấy hung thủ!'
Buổi tối ngày 13 tháng 8 năm 1995, lúc đó cô mười ba tuổi cùng người bố là cảnh sát và anh chàng tên Thu Thu đó đã trải nghiệm tất cả ở sân vận động Hồng Khẩu, được thể hiện trong cuốn sổ công tác với những nét chữ lờ mờ.
Tuy nhiên, mười lăm năm sau, Điền Tiểu Mạch lại dường như không nhớ được gì! Thuở mười ba tuổi đó, thật sự cô đã tới sân vận động Hồng Khẩu sao?
Ký ức trống rỗng giống như một vùng trời, quá khứ giống như một cánh chim bay qua, chẳng hề để lại dấu vết gì.
Hai năm trở lại đây, mặc dù dung nhan cô vẫn trẻ trung, thường bị nhầm lẫn là sinh viên mới ra trường, nhưng đầu óc cô dường như đã già đi mười mấy năm rồi. Có mấy lần đi tụ họp cùng bạn học, mọi người nói chuyện rất sôi nổi về những chuyện đã diễn ra trong quá khứ, nhưng cô dường như không nhớ được chút gì, dường như chưa hề quen biết với mấy người đó, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó. Mỗi khi cô để lộ ra bộ dạng ngây ngô không biết gì như thế, cô bạn thân Tiền Linh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi những chuyện cũ mà mọi người đang kể, Tiểu Mạch đều đã tự mình trải qua - Tại sao lại có thể quên hết sạch như vậy?
Năm ngoái, Tiền Linh giới thiệu cô đến gặp bác sĩ, qua kiểm tra tổng thể, không phát hiện đại não cô có bất cứ vấn đề gì - Nói một cách đơn giản, không phải vấn đề ở não mà là vấn đề ở tâm lý.
Bác sĩ nói cô mắc phải hội chứng ức chế mức độ nhẹ, tạm thời đánh mất một đoạn ký ức. Nhưng những ký ức ấy không hề bị xóa đi, mà chỉ bị che lấp bởi một lý do nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại. Tiểu Mạch không có cách nào để có thể nói rõ thời kỳ thiếu nữ của mình, do đó cũng khó lòng phán đoán được căn nguyên của hội chứng ức chế kia đến từ đâu? Bác sĩ đã kê cho cô một số phương pháp điều trị, cô cũng đã từng chấp hành nghiêm túc, nhưng hơn một năm trôi qua cũng chẳng có hiệu quả gì.
Gần đây, sau khi chia tay với bạn trai, cơn ác mộng liên quan đến cái khe sâu đó càng thường xuyên ghé thăm giấc ngủ của cô, cô rất sợ có một ngày nào đó có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.
Cũng chỉ có những lúc ở trên Taobao, Tiểu Mạch mới có cảm giác tự do tự tại không bị gò bó, muốn mua gì thì mua, cô cũng hiểu đây là một kiểu tự tê liệt bản thân.
Ngón tay dừng lại trên con trỏ chuột hồi lâu, cô ấn mở một cửa hàng trên mạng:
' “Khu Ma nữ”
Từ sau cánh cửa màu đen của tòa lâu đài tòa ra màn sương khói - Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.'
Vậy, ký ức thì sao?
Cô ấn vào ứng dụng Aliwangwang của chủ cửa hàng, rồi lại lưỡng lự không dám gõ tiếp, bên tai cô lại vang vọng lời cảnh báo của Tiền Linh.
Đợi khoảng mười phút sau, cuối cùng cô gõ một đoạn:
”Có thật là tôi có thể mua được tất cả những gì mình muốn ở cửa hàng của ông không?”
Chủ cửa hàng quả nhiên đêm nào cũng onl, không đến hai giây sau đã rả lời: “Đúng.”
Tiểu Mạch mạnh dạn gõ tiếp một dòng: “Tôi có thể mua được ký ức không?”
”Ký ức à?”
”Không được sao?”
Cô thở dài chán nản, cảm thấy mình thật ngốc! Cứ nghĩ thật thà là có thể mua lại được ký ức ư? Có lẽ chủ cửa hàng nói có thể mua được tất cả những gì bạn muốn là có ý để chỉ tất cả những gì thuộc về vật chất - ký ức lại thuộc về tinh thần, giống như linh hồn, niềm vui, sự đau khổ...
”Đương nhiên là có thể mua được.”
Thật không ngờ, chủ cửa hàng lại có thể trả lời một cách khẳng định chắc chắn như vậy, Tiểu Mạch lắc đầu gõ vào: “Thật sao? Tôi phát hiện ra mình bị mất phần lớn ký ức, ký ức của nhiều năm trước.”
”Năm nào vậy?”
”Năm 1995.”
”Được rồi. Hãy đặt mua sản phẩm này, 1000 tệ, để mua ký ức của chính mình, không bị đắt chứ?”
Phía dưới hiện một đường liên kết đặt mua sản phẩm, cũng giống như lần trước khi cô mua bài hát phát ở lễ tang của bố vậy, Tiểu Mạch gật đầu một cách thật lòng:
”Không đắt.”