Mục lục
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái ngược với Tề Lăng Phong đè nén, Kiều Tịch Hoàn lại vô cùng bình tĩnh, cô xoa cổ tay hơi đau của mình, giống như đang chờ đáp án của Tề Lăng Phong.

Hai người giằng co trong phòng họp thị chính như vậy.

“Kiều Tịch Hoàn, không phải tôi đã nói, tôi muốn hợp tác với em.” Tề Lăng Phong mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Người đàn ông này, lại đang giở trò gì.

“Cho nên mười phần trăm này, tôi cho.” Tề Lăng Phong đè nén tức giận nào đó, gằn từng tiếng.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười một tiếng.

Nhanh như vậy đã nghĩ thông, phân rõ ích lợi được mất, làm sạch sẽ quả quyết lưu loát như vậy.

Có trong nháy mắt kia, cô cảm thấy được một khí phách của đàn ông.

“Sau đó thì sao?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, nhìn Tề Lăng Phong.

“Mười phần trăm cổ phần tôi đưa cho em, mà không phải đưa cho Cố Diệu Kỳ.” Tề Lăng Phong hung hăng nói.

Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn hơi đổi.

Tề Lăng Phong nhíu chặt mày, “Thế nào, không dám nhận?”

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Tề Lăng Phong đang tính toán cái gì?!

Đề phòng Cố Diệu Kỳ, sợ đưa cổ phần này cho lão già kia, vụng trộm làm mánh khóe gì, đối với Tề Lăng Phong mà nói, cô càng đáng tin cậy?!

Hay là nói, Tề Lăng Phong và Cố Diệu Kỳ đều giống nhau, đều hận không thể không khiến cho đối phương dễ chịu, cho nên vì sao lại có thể cho phép bản thân lấy đồ tốt ra, khiến cho đối phương hài lòng?!

Một khắc kia, trong đầu hiện lên rất nhiều, hiện lên gương mặt âm hiểm xảo trá của Tề Lăng Phong, nhớ lại Cố Diệu Kỳ căn dặn như thế nào, vừa không chút để ý, sẽ bị Cố Diệu Kỳ kia nhận định lén lút cấu kết với Tề Lăng Phong.

Người đàn ông này, rốt cuộc đang tính toán cái gì.

“Thịt béo đến bên miệng, em đều không dám muốn. Kiều Tịch Hoàn, lá gan của em không phải nhỏ như vậy.” Tề Lăng Phong lạnh lùng trào phúng.

“Sao lại không dám muốn?” Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, nhìn Tề Lăng Phong, “Đồ đưa đến trước mặt mình mà không cần, tôi lại không phải người ngu. Tề Lăng Phong, mười phần trăm cổ phần này tôi muốn! Anh chuẩn bị xong, chúng ta sang tên bất cứ lúc nào.”

Tề Lăng Phong nhếch môi mỏng, khẽ gật đầu một cái.

Kiều Tịch Hoàn đứng lên, “Nếu hiệp nghị đã đạt thàh, tôi nghĩ chúng ta không có quá nhiều đề tài có thể tiếp tục, hẹn gặp lại.”

Tề Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của Kiều Tịch Hoàn.

Anh ngược lại thật sự rất muốn nhìn xem một chút, khả năng của người phụ nữ này ở đâu?!

Mười phần trăm cổ phần, khiến cho anh lấy được rất không cam lòng.

Chỉ có điều lúc trước anh có thể cường thế không đưa cho Cố Diệu Kỳ, hiện giờ anh cũng tuyệt đối sẽ không như Cố Diệu Kỳ mong muốn.

Anh chính là muốn để cho Cố Diệu Kỳ trợn mắt nhìn cục thịt béo này lắc lư ở trước mặt ông ta, làm như thế nào cũng ăn không vào trong miệng được!

Nhưng mà, đúng thật là tiện nghi cho Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này, lần này nếu như được việc, quả thật được tiện nghi rất lớn.

Nhưng cũng không thể không nói, tiện nghi này, cũng cuối cùng rơi vào, trên người người có chuẩn bị, có lẽ Kiều Tịch Hoàn đã sớm chuẩn bị, một ngày này đến!



Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con.

Tề Lăng Phong đột nhiên cho cô mười phần trăm cổ phần.

Khóe miệng cô bỗng nhiên nhếch lên cười, đây chính là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?!

Quả nhiên là một câu ngạn ngữ rất hay, cô rất thích.

Cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hiện giờ liền nghĩ, đi đối phó với Cố lão đầu tử như thế nào, khiến cho ông ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận phần hiệp ước này.

Xe vẫn yên tĩnh đến dưới tòa nhà Cố thị.

Dọc theo đường đi Diêu Bối Khôn coi như yên tĩnh, đoán chừng cũng thật sự sợ cô đuổi cậu ta đi.

Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy tòa nhà, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ.

Gõ cửa.

“Đi vào.”

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa phòng ra, nhìn Cố Diệu Kỳ.

Sắc mặt Cố Diệu Kỳ khá tốt, chắc nhận được tin tức tốt của hội nghị lần này.

Ông kêu Kiều Tịch Hoàn ngồi xuống, tâm tình rất tốt nói, “Nghe chủ nhiệm Dương nói rồi, con rất thông minh, nghĩ đến đề nghị để Hoàn Vũ mua phương án của chúng ta, ông ấy báo cáo lại cho lãnh đạo, lãnh đạo đều bày tỏ hài lòng kết quả như thế. Như vậy không chỉ khéo léo hoàn thành một cách hoàn mỹ giao phó của thị chính với chúng ta, cũng quả thật cho Tề Lăng Phong một kích trí mạng, con quả nhiên không khiến cho cha thất vọng.”

Ngày hôm qua khi Cố Diệu Kỳ nói cho cô thời gian đã định, cô liền chủ động gọi điện thoại cho chủ nhiệm Dương, nói ra suy nghĩ của mình, bên kia dĩ nhiên luôn miệng đồng ý, cũng liền có một xuất diễn như ngày hôm nay.

Không sai.

Đàm phán tính cạnh tranh ngày hôm nay, chính là cô đạo diễn một tuồng kịch, khiến Tề Lăng Phong tự nhảy vào tham dự mà thôi.

Nhưng mà.

Cô hơi khó xử nhìn Cố Diệu Kỳ, “Con nghĩ, con vẫn khiến cho cha thất vọng.”

“Sao lại nói vậy?” Cố Diệu Kỳ nhướng mày, hơi khẩn trương.

Sự tình có biến động?!

Tề Lăng Phong không chịu uy hiếp, buông tha cho hạng mục thị chính!

Cho dù buông tha cũng được.

Lúc trước ông cũng đã nói, không phải Cố thị bọn họ, tuyệt đối không thể là Hoàn Vũ.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, vẻ mặt nhìn qua rất nghiêm túc, “Con biết rõ cha muốn cầm lại mười phần trăm cổ phần của Hoàn Vũ, cho nên để cho Tề Lăng Phong cầm cổ phần đến mua phương án của con. Con nghĩ thị chính thật ra hy vọng chúng ta bán phương án lại cho Hoàn Vũ, nếu như chúng ta quá mức hà khắc không bán, ngược lại Tề Lăng Phong đi thị chính vu khống, nói chúng ta không đúng.”

“Sau đó thì sao?” Cố Diệu Kỳ cau mày, “Cậu ta không đồng ý?”

Mười phần trăm cổ phần đến mua phương án!

Không thể không nói, một chiêu này của Kiều Tịch Hoàn làm được khá tuyệt!

Ông hoàn toàn có thể tưởng tượng, Tề Lăng Phong bị Kiều Tịch Hoàn chọc giận đến mức như thế nào.

“Anh ta đồng ý.” Kiều Tịch Hoàn nói.

“Đồng ý?!” Cố Diệu Kỳ ngẩn ra, sau đó nở nụ cười càn rỡ.

Nụ cười không hề che giấu như vậy.

Đáp án như vậy, đơn giản chính là kết quả tốt hả dạ lòng người nhất.

Cố Diệu Kỳ nói với Kiều Tịch Hoàn, “Con quả nhiên là một con hắc mã nhất.”

(*) Hắc mã: Ẩn dụ chỉ những đối thủ không thể đoán trước hoặc những người chiến thắng bất ngờ.

“Cha.” Đối với Cố Diệu Kỳ mừng rỡ, vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn rất khó xử, “Tề Lăng Phong anh ta mặc dù đồng ý lấy mười phần trăm cổ phần ra, nhưng anh ta có điều kiện, anh ta nói, anh ta chỉ sang tên cổ phần dưới danh nghĩa của con, không muốn đưa cho cha…”

Kiều Tịch Hoàn nói xong.

Sắc mặt của Cố Diệu Kỳ đột nhiên thay đổi.

Cố Diệu Kỳ hung hăng nhìn cô, biến hóa trước sau, triệt để như thế.

“Con cũng không biết vì sao Tề Lăng Phong lại có suy nghĩ như thế này, lúc đó con chính là một tiếng từ chối, con chưa bao giờ nghĩ tới bản thân con muốn bất cứ thứ gì. Nhưng Tề Lăng Phong lại cố ý để cho con về báo lại cho cha, anh ta nói tất cả mọi người không đắc tội nổi thị chính, có muốn làm như vậy không, nhìn thái độ của chúng ta.” Kiều Tịch Hoàn nói có vẻ dè dặt cẩn trọng.

Cả sắc mặt Cố Diệu Kỳ càng lúc càng khó coi.

Ông mặt lạnh, không nói một chữ.

Nhưng từ vẻ mặt nhìn ra được, cực kỳ khó chịu.

“Cha, con vẫn nên gọi điện thoại cho Tề Lăng Phong đi, điều kiện này chúng ta không tiếp nhận nổi.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Dù sao hạng mục của thị chính cũng không phải chỉ vì khó khăn chúng ta, con cũng không tin Tề Lăng Phong sẽ bình lỡ nứt cho bể luôn!”

Kiều Tịch Hoàn nói như vậy, liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

“Đợi chút.” Cố Diệu Kỳ đột nhiên gọi cô lại.

“Cha?” Kiều Tịch Hoàn hơi nghi ngờ.

“Tề Lăng Phong làm như vậy chính là vì cố ý nhằm vào cha, cha biết cậu ta đang đánh tính toán gì, không phải sợ cha không dám nhận sao?! Dù sao chúng ta đều là người một nhà, ở trên tay ai mà không giống nhau?! Mười phần trăm cổ phần này chúng ta nhất định phải có được, Tề Lăng Phong tổn thất một khoản lớn như vậy, trong lòng cậu ta cũng không khá hơn chút nào, nếu chúng ta không nhận, ngược lại theo cậu ta. Kiều Tịch Hoàn, con gọi điện thoại cho Tề Lăng Phong, lúc nào chuyển mười phần trăm cổ phần công ty kia ở dưới tên của con, khi đó giao toàn bộ phương án cho cậu ta.”

“Nhưng mà cha, con cảm thấy như vậy… Có thể bị người gièm pha không, con cũng không có công lao gì, đột nhiên nhận được một bút lớn như vậy…” Kiều Tịch Hoàn hình như hơi khó xử.

“Đây tất cả đều là công lao của con. Con nhận không thẹn.” Cố Diệu Kỳ nói thẳng, “Cha vốn nghĩ tới chờ sau khi con giải quyết hạng mục này sẽ thưởng cho con, chuyển cố phần Cố thị từ trên tay cha con con, hiện giờ vừa đúng có người đưa tới cửa, cha liền thưởng mười phần trăm cổ phần này cho con, con chỉ cần nhớ con là người nhà họ Cố chúng ta là được.”

“Cám ơn cha, suy nghĩ vì đại cục, con liền không từ chối. Dù sao bây giờ con cũng có quan hệ hôn nhân với Tử Thần, lui vạn bước cho dù về sau con và Tử Thần có chuyện gì, đây cũng là tài sản của vợ chồng, Tử Thần còn có một nửa.” Kiều Tịch Hoàn nói, tỏ rõ mình tuyệt đối không hề có lòng dòm ngó bất cứ lợi ích gì.

Cố Diệu Kỳ nở nụ cười, “Biết con là người cẩn thận, sẽ không khiến cho mình rơi vào trong khó cả đôi đường này.”

“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

“Đi ra ngoài làm việc đi.”

“Vâng.” Kiều Tịch Hoàn đứng dậy, rời đi.

Khoảnh khắc khi xoay người, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Tất cả còn thuận lợi hơn mình dự đoán.

Cho nên tiếp theo, việc cô có thể làm, càng nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK