Mặc Phi nhìn thấy vẻ lo lắng của thị vệ, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ…… Bệ hạ ngất xỉu!”
Công văn trên tay Mặc Phi rơi xuống đất, nàng vừa ra ngoài vừa hỏi: “Sao lại thế này? Không phải buổi sáng vẫn còn khỏe sao?”
“Không biếtạ, vừa rồi bệ hạ phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng, đột nhiên lại gục xuống.”
“Thái y nói thế nào?”
“Vẫn chưa rõ, bệ hạ vừa xảy ra chuyện là thuộc hạ đã đi thông báo ngay cho ngài.”
Mặc Phi không hỏi nhiều, người hầu vừa đưa dây cương tới nàng đã cưỡi ngựa chạy tới hoàng cung.
Vội vàng đi vào tẩm cung của Vu Việt, nhìn thấy mấy vị thái y đang thảo luận gì đó ở bên giường, mà Vu Việt lại im lặng nằm trên đó, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Mặc Phi áp chế lo lắng trong lòng, dò hỏi: “Thái y, tình hìnhcủa bệ hạ như thế nào?”
Mấy vị thái y hai mặt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ buồn rầu, trong đó một vị trả lời: “Bệ hạ bệnh cũ quấn thân, đột nhiên phát bệnh.”
“Bệnh cũ gì? Không phải thân thể của bệ hạ luôn khỏe mạnh sao?”
“Bệ hạ chinh chiến từ thuở nhỏ, bôn ba mệt nhọc quanh năm, vết thương mới chồng vết thương cũ, lúc trẻ bệnh tật không biểu hiện, bây giờ thì lại khó mà ức chế, lại thêm sát phạt quá nặng, âm khí trùng trùng, tình hình vô cùng không lạc quan.”
Mặc Phi nghe thế trong lòng hơi lạnh, nàng ngồi xuống đầu giường, chạm nhẹ vào thái dương của Vu Việt, nói: “Xin các vị thái y cố gắng hơn, nhất định phải chữa khỏi cho bệ hạ.”
“Đương nhiên, nhất định chúng ta sẽ cố gắng hết sức, chỉ là…” Nói đến phần sau thở dài một tiếng.
Chuyện này quá đột ngột, Mặc Phi hoàn toàn không có chuẩn bị gì, Vu Việt hơn bốn mươi tuổi, lúc thường mạnh mẽ bừng bừng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ bị bệnh tật quấn thân, chẳng lẽ là nàng đã sao lãng quá ư?
Đúng lúc này Vu Việt từ từ mở mắt, nhìn thấy Mặc Phi, cười nói: “Sao Phù Đồ lại đến đây? Ngày thường không truyền sẽ không chủ động đến mà.”
Mặc Phi lo lắng nói: “Bệ hạ vẫn còn tâm tình mà trêu đùa à, thân thể không khoẻ, vì sao không sớm nói cho Phù Đồ biết?”
“Nói cho Phù Đồ làm chi?” Vu Việt suy yếu nói, “Cũng chẳng phải bệnh nặng gì.”
“Lại còn không phải bệnh nặng? Thái y đã nói là tình hình không lạc quan rồi đấy.”
Vu Việt nhìn thái y đứng bên cạnh, khoát tay với bọn họ, nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Đợi thái y rời đi, Vu Việt lại nói: “Việc này đừng nói cho các đại thần khác, Cô có tính toán cả rồi.”
Mặc Phi không nói gì.
“Phù Đồ cũng đừng lo lắng, Cô điều dưỡng mấy ngày là khỏe ấy mà.” Vu Việt an ủi ngược lại nàng.
Mặc Phi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Vu Việt đưa tay chạm vào hai má Mặc Phi, vẻ mặt cô đơn nói: “Mười mấy năm quadung nhan của Phù Đồ không đổi, nhưng mà Cô đã già rồi.”
“Ngài đâu có già?” Vu Việt rèn luyện thường xuyên, bình thường vẫn luôn tráng niên, không hề có dấu hiệu thay đổi, sát khí toàn thân đều đã chuyển thành khí phách ngạo nghễ.
“Mặc dù bây giờ không già, qua thêm mười năm nữa là Cô không xứng với Phù Đồ nữa.” Vu Việt nói trầm thấp, “Có đôi khi Cô nghĩ, có lẽ chết ở thời tráng niên cũng tốt, ít nhất ở trong lòng Phù Đồ, Cô mãi mãi là một người anh vĩ.”
“Đường đường Chiếu Vương mà cũng học được cách thương xuân tiếc thu à, sự tự tin kiêu ngạo của ngài đi đâu rồi?”
Vu Việt cười ha ha vài tiếng, nhìn chăm chú Mặc Phi, nói: “Cô vẫn có một tiếc nuối.”
“Tiếc nuối gì?”
“Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phù Đồ mặc nữ trang. Phù Đồ, Phù Đồ có nguyện ý mặc vì Cô không?”
Mặc Phi trầm mặc một lúc, gật đầu.
Vu Việt vội sai cung nữ chuẩn bị, tâm tình Mặc Phi nặng nề đi tới bình phong, cởi bỏ từng chiếc y phục.
Y phục cung nữ chuẩn bị, tay áo dài rộng, đường viền gấm thêu, vân mây ẩn hiện, thắt lưng buộc đai. Ngồi ở bên gương thoa phấn nhạt, họa mày, thoa son môi, đội tóc giả, cài trâm ngọc, thắt dây tơ tằm…
Cung nữ xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, không thể tin được người trước mắt chính là Mặc Quân đại nhân nổi tiếng thiên hạ.
Mắt phượng ngậm sương, tú nhan mĩ ngọc, khí chất thoát tục, tao nhã tuyệt đẹp.
Trong mắt Vu Việt tràn đầy sự kinh diễm, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Quả nhiên chỉ mình Phù Đồ mới xứng là Hoàng hậu của Cô.”
Mặc Phi vừa đi đến bên giường đã bị Vu Việt dựa nghiêng trên gối kéo vào trong ngực.
Cung nữ xung quanh thức thời rút lui, chỉ để lại hai người bên nhau.
“Làm Hoàng hậu của Cô đi…” Vu Việt hôn nhẹ đôi mày của nàng, thở dài nói.
“Phù Đồ đã sớm là Hoàng hậu của bệ hạ.”
“Nhưng mà Cô muốn chiêu cáo thiên hạ, để cho Phù Đồ trở thành quốc mẫu một cách danh chính ngôn thuận.”
Mặc Phi nhìn thấy vẻ mặt khát vọng của Vu Việt, hơi lo lắng, khẽ gật đầu.
Vu Việt mừng như điên, mạnh mẽ hôn đôi môi nàng, xoay người một cái đặt nàng dưới thân mình, lưỡi đầu xâm nhập triền miên.
Mặc Phi khước từ nói: “Bệ hạ, thân thể của ngài…”
“Quản nó làm gì, bây giờ Cô chỉ muốn sủng ái Hoàng hậu của mình thôi.”
“Ưm…”
Một con bàn tay to chui vào trong y phục, cầm hai điểm tròn trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Y phục vừa mặc lại bị cởi ra, rơi xuống cạnh giường.
Màn che buông xuống, Vu Việt lúc vốn suy yếu lúc này lại giống như một con sói đói, tham lam nhấm nháp từng tấc của nữ tử kia, hai cơ thể khỏa thân quấn quýt, ngâm nga thở dốc, màn che buông rủ cũng không thể che nổi cảnh sắc mê người bên trong…
Ngày hôm sau, khi cung nữ đi vào tẩm cung, chỉ nhìn thấy quần áo bên giường tán loạn, phía trong màn che, hai cơ thể bán khỏa thân quấn lại với nhau, nệm chăn nghiêng lệch, căn bản không thể che nổi bao nhiêu cảnh xuân.
Vu Việt cảm thấy có người vào, kéo chăn che lấy người trong ngực, nhìn thấy mặt nàng phiếm hồng, dung mạo quyến rũ, không nhịn được lại nhấc chân, chen xuống phía dưới của nàng, từ từ tiến vào, nâng thắt lưng nàng, động tác không dám mạnh quá, ra vào cẩn thận.
Mặc Phi cảm thấy hơi khó chịu, vô thức thối lui, sự thối lui lại càng khiến cho dục vọng bên trong mắt Vu Việt hiện lên rõ ràng, cuối cùng không áp chế được sự xúc động, tăng dần mức độ, mạnh mẽ luân phiên…
Mặc Phi lại đầu hàng, trong mơ mơ màng màng, Vu Việt đã thoải mái rời giường.
Đến khi nghe thấy hắn gọi cung nữ chuẩn bị tắm rửa, Mặc Phi mở choàng mắt, quay đầu nhìn về phía nam nhân của nàng.
Vu Việt thấy nàng tỉnh lại, lập tức đi tới dịu dàng nói: “Toàn thân dính cả rồi, cùng nhau tắm rửa đi.”
Nói xong, không đợi Mặc Phi trả lời đã ôm nàng cùng với cả chăn nệm.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, hai người ôm nhau ở trong bể.
Trong lòng Vu Việt tràn đầy vui sướng, ngón tay thỉnh thoảng lại cuốn mấy sợi tóc của Mặc Phi, thỉnh thoảng lại sờ lên đôi thỏ ngọc quyến luyến không muốn rời ấy.
Đang lúc hắn chộn rộn, Mặc Phi đột nhiên đẩy tay hắn ra, thản nhiên nói: “Bệ hạ còn chưa thấy đủ sao?”
“Đối Phù Đồ, Cô mãi mãi không thể thỏa mãn được.” Vu Việt cúi đầu ngậm vành tai của nàng.
“Bệ hạ sức lực dư thừa, quả là dũng mãnh.”
“Ha ha.” Vu Việt vẻ mặt chí đắc ý, “Cô thân cường thể tráng, đương nhiên khác biệt với người thường rồi.”
Mặc Phi cúi đầu, trầm giọng nói: “Thân cường thể tráng? Vậy thì, bệnh tật quấn thân mà ngày hôm qua thái y nói…”
Vu Việt cứng đờ, sau một lát, trên mặt lại lộ ra vẻ trầm trọng, chậm rãi nói: “Phù Đồ không nói, Cô lại cứ nghĩ bản thân mình khỏe mạnh như thường.”
“Hừ hừ hừ, đúng nhỉ?” Mặc Phi hất tay của Vu Việt, toàn thân mỏi nhừ rời khỏi bể, cầm y phục mặc lên người.
“Phù Đồ, Cô, thân thể của Cô quả thật không khoẻ…”
Không khoẻ cái đầu ngài! Lại cùng hùa với thái y để lừa nàng! Ngay cả ánh mắt Mặc Phi cũng lười liếc hắn.
Cuối cùng Vu việt cũng hiểu được mối nguy, vội tới giữ chặt lấy Mặc Phi, thấp giọng gọi: “Phù Đồ…”
Mới vừa rồi còn có chút vênh váo tự đắc, thoáng cái đã lộ tẩy.
“Bệ hạ, thần còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Mặc Phi mặc y phục, khom người hành lễ với hắn.
“Đừng như vậy, đã là phu thể già cả rồi.”
“Phu thê già thì có thể nói như vậy hả, ngài có biết ngày hôm qua ta buồn lòng đến thế nào không!” Cuối cùng Mặc Phi cũng không nhịn được mà bùng nổ.
Vu Việt hiếm khi nhìn thấy nàng nổi giận, cười nói: “Bình thường Phù Đồ không hiển lộ cảm xúc, làm việc có nề nếp, Cô muốn lập Phù Đồ làm Hoàng hậu, nếu là cách thường thì Phù Đồ sẽ khó mà đồng ý, cho nên mới bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này.”
“Lập Hoàng hậu?” Vẻ mặt Mặc Phi không chút thay đổi nói, “Bệ hạ thích ai thì cứ việc lập đi, Phù Đồ là Tể tướng của bệ hạ, chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình, nhưng đừng bắt thần đổi sang mặc nữ trang nữa, đó chính là sự sỉ nhục lớn đối với Phù Đồ!”
“Phù Đồ.” Vu Việt hiếm khi hơi ảo não, “Cô sai rồi.”
Mặc Phi lạnh mặt thoáng nhìn, hỏi: “Cách này do ai nghĩ ra?”
Vu Việt sờ sờ mũi, ậm ừ nói: “Lạc Thần.”
Ngẫm lại cũng đúng, Mặc Phi thầm hít sâu một hơi, gằn từng chữ: “Đừng có lập Phù Đồ làm Hoàng hậu, ta, rất, tức, giận!”
Nói xong, không đợi Vu Việt ngăn lại đã rời khỏi hoàng cung.
Vu Việt xoa xoa thái dương, quả nhiên là không nên nghe chủ ý của Lạc Thần!
Chờ Phù Đồ hết giận rồi nhắc lại sau vậy, nếu ngày hôm qua nàng đã đồng ý, vậy có nghĩa là nàng cũng không phản đối trở thành Hoàng hậu của hắn.
Nhưng mà vu việt không ngờ tới là, sau khi Mặc Phi ở trở lại phủ Mặc Quân đã lập tức để lại một bức thư, gói gém hành lý rồi rời khỏi Tiệm Hề.
Nghe nói phương Bắc phát triển không tệ, nhân cơ hội đi khảo sát một chút, cũng thuận tiện lạnh lùng với nam nhân kia một phen. Dám lấy sức khỏe của mình ra để lừa nàng, đúng là ngày càng loạn rồi!
Mặc Phi vừa đi, Tê Túc như hổ rình mồi cũng lập tức theo đuôi.
Sau khi biết được tin tức, Vu Việt tức giận đến sôi máu, hung hăng chà đạp một đám đại thần trong triều. Đồng thời lôi cái tên tiểu tử Lạc Thần kia tới quân doanh, không thao luyện được ba năm, năm năm thì không cho phép trở về!
Chỉ là việc này, nên làm thế nào đây… Cái tên Tê Túc trong ngoài bất nhất kia cũng đi theo… Không được, hắn không thể ngồi yên làm ngơ được.
Vu Việt huy động thị vệ khắp nơi, mặc kệ mời về cũng được mà ép buộc cũng được, nhất định phải mau chóng mang Phù Đồ trở lại.
Cùng lắm thì sau khi trở về, Phù Đồ muốn thế nào thì sẽ thế ấy vậy…