Nếu không phải vì Vưu Tư, có thể anh sẽ phải đối đầu với Thịnh Hạ này, nhưng một khi Vưu Tư gặp chuyện không may… Thịnh gia Tần gia gì đó, lúc hai nhà gây thù kết oán, Thạch Gia Tín anh còn chẳng biết đang ở chỗ nào, tại sao phải lãng phí cả cuộc đời vì một mối thù xa tít tắp? Nghĩ đến Vưu Tư, trong lòng Thạch Gia Tín có chút phiền não, ngẩng đầu lên nhìn Quý Đường Đường, cô ta vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên đó, cũng không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào, Thạch Gia Tín đột nhiên thốt lên một câu: “Cô có từng nghĩ đến chuyện quay về Bát Vạn Đại Sơn không?” Trái tim Quý Đường Đường chấn động một cái, cô quay đầu nhìn Thạch Gia Tín: “Tôi có thể về được sao?” Thạch Gia Tín suy nghĩ một chút, có chút không chắc chắn: “Chắc không sao đâu… Dù sao người giết người năm đó là mẹ cô, cũng không phải cô, tôi nghĩ…” Quý Đường Đường sửng sốt một chút: “Mẹ tôi từng giết người?”
Thạch Gia Tín có chút kinh ngạc: “Cô không biết?”
Sự yên lặng ngắn ngủn bao trùm, Thạch Gia Tín ý thức được mình đã nói ra điều không nên nói, có chút lúng túng: “Ngại quá, tôi không biết là cô không biết chuyện này, tôi lắm mồm rồi.”
Trái tim của Quý Đường Đường đập mạnh, nhưng vẫn nói cho đến cùng: “Chuyện này cũng không có gì lạ cả, có người mẹ nào lại gọi con gái tới nói cho con mình biết mình từng giết người chứ đúng không. Có điều, mẹ tôi từng dặn tôi, bảo tôi không được quay lại Bát Vạn Đại Sơn nữa, tôi vẫn không rõ là vì nguyên nhân gì, giờ nghe anh nói vậy, có thể là do liên quan đến chuyện này. Rốt cuộc là tình huống gì, anh kể tôi nghe một chút đi.” Thạch Gia Tín thở hắt ra một hơi, anh còn sợ Quý Đường Đường kiêng kỵ chuyện này, không ngờ cô ta cũng rất thoáng, kể cho cô ta một chút cũng tốt, dễ kéo gần khoảng cách của hai người hơn: “Năm đó… à, khi đó, con gái nhà họ Thịnh đều ở trong động đá vôi, bên ngoài động đá là trại của Thạch gia, mẹ cô quyết định bỏ trốn… quyết định đi cùng cha cô, sau đó nghe nói, bà ấy trốn vào nửa đêm, cửa vào động đá vội là do một bà vú già nhà họ Thịnh canh chừng, tôi nghĩ lúc ấy mẹ cô chắc đã làm kinh động đến bà vú già đó, trong lúc tranh chấp, có thể nhỡ tay mới…” Quý Đường Đường ngắt lời anh ta: “Bà vú già đó chết thế nào?”
”Bị đập vào gáy… chết.”
Quý Đường Đường ồ một tiếng, sau một lúc lâu, cô bỗng cảm thấy nực cười mà tức giận: “Mẹ nó, vậy mà còn bảo là nhỡ tay sao?”
Thạch Gia Tín bị câu chửi tục đột nhiên bật ra của cô làm cho sợ hết hồn, chuyện này dĩ nhiên không phải nhỡ tay, anh ta nói “nhỡ tay” đơn giản là để ý đến mặt mũi của Quý Đường Đường nên mới nói nhẹ cho Thịnh Thanh Bình mà thôi — trên thực tế, qua bao nhiều năm như vậy mà những người biết nội tình lúc nhắc đến chuyện này vẫn còn giận dữ chưa nguôi, đây cũng có thể là nguyên nhân Thịnh Thanh Bình không thể quay trở lại: có một số những người con gái nhà họ Thịnh bỏ trốn, không chịu nổi áp lực bên ngoài vẫn quay trở về, Thịnh gia đều rộng lượng thu nhận lại lần nữa, nhưng đối với Thịnh Thanh Bình, quay lại chắc cũng không thoát khỏi sự trừng trị của gia pháp, nhưng nếu nhà họ Thịnh vẫn khăng khăng mẹ nợ con trả… Quý Đường Đường cũng nghĩ đến đoạn này: “Nếu tôi trở về, cũng chỉ làm người chết thay thôi phải không?”
Thạch Gia Tín suy nghĩ một chút: “Tôi tin người nhà họ Thịnh vẫn biết đạo lý, cô và mẹ cô dù sao cũng là hai người, bà ấy làm chuyện sai trái, không thể đổ lên đầu cô được. Nhưng trên tay cô lại có thêm chuyện của Thịnh Ảnh này…” Anh ta hắng giọng một cái: “Dĩ nhiên tôi cũng khó thoát khỏi tội đó… có điều thù mới hận cũ, chung quy vẫn… không về thì tốt hơn.” Quý Đường Đường không nói gì, cô ngửa đầu uống cạn chén trà, lại nhấc ấm trà lên rót đầy, ực ực uống một hơi cạn sạch, còn chưa đến chén thứ ba, ấm trà đã sắp thấy đáy, dốc thế nào cũng không ra được, Quý Đường Đường vô cùng bực bội, nhấc ấm trà lên, đập xuống đất. Đập xong, mặt đất đầy những mảnh sứ nhỏ và lá trà ướt, Quý Đường Đường lại bình tĩnh lại, cô nói với Thạch Gia Tín: “Anh thanh toán đi, đền ấm trà nữa, tối mai, giờ này, vẫn gặp ở đây.” Nói xong quay người bỏ đi, Thạch Gia Tín ngồi yên lặng, cho đến khi cô sắp ra đến cửa mới hỏi một câu: “Cho nên, đề nghị của tôi, cô vẫn đồng ý phải không?”
Thân hình của Quý Đường Đường cứng lại một chút, nhưng cô không để ý đến anh ta, chỉ vén rèm lên thật mạnh, dùng sức quá nên giật hẳn một sợi xuống, hạt châu rớt xuống đất rào rào, có mấy viên còn bắn lên. Thạch Gia Tín cười cười, trong lòng nói: tôi coi như cô đã đồng ý. ———————————————————— Quý Đường Đường suốt dọc đường đều đi thật nhanh, trong lòng nén một bụng tức, lúc qua đường thiếu chút nữa bị xe đâm phải, cũng không biết về quán trọ được bằng cách nào, càng nhìn càng thấy căn phòng nhỏ vài mét vuông này chật chội, tay chạm đến chiếc điều khiển ti vi, bấm nút mở, màn hình ti vi vẫn toàn bông tuyết, cô rốt cục cũng tìm được đối tượng phát tiết, vọt đến trước mặt ti vi vỗ một cái: “CMN mày cũng đáng khinh!” Một cái vỗ này lại vỗ ra kỳ tích, màn ảnh ti vi nhảy lên hai cái, bình thường lại. Quý Đường Đường sợ hết hồn, đi ra phía sau nhìn chỗ dây cắm mới phát hiện ra lúc nãy chắc là có chỗ giắc cắm nào lỏng, bị cô vỗ cho một cái như vậy lại về vị trí cũ. Căn phòng khép kín có tiếng ồn ào của ti vi dường như cũng trở nên có chút sức sống, Quý Đường Đường ngẩn ra ngồi trên giường bắt đầu chuyển kênh, tổng cộng có bảy kênh, chuyển hết lại quay lại từ đầu, nhìn hình ảnh cứ thay đổi qua từng kênh giống như đang chơi một trò chơi không cần dùng đến đầu óc, có lẽ là có chuyện Tần Thủ Thành làm nhạc đệm, đối với chuyện Thịnh Thanh Bình cũng từng giết người, trái lại không khó để đón nhận đến thế, nhưng cõi lòng lại lạnh lẽo, cảm thấy cuộc đời này như muốn đùa giỡn với cô vậy, Quý Đường Đường so sánh với Thịnh Hạ, tất cả mọi thứ đều thay đổi, ít nhất cũng phải giữ lại một hai điều chân thực chứ, không ngờ ai cũng có một mặt khác để che giấu, ai cũng có bí mật. Đang suy nghĩ, bỗng phản ứng lại, vội vàng bấm lại kênh vừa mới nhảy qua, quả nhiên là kênh tin tức buổi đêm, trên màn hình là hiện trường tin tức, con đường cao tốc đèn đóm chớp tắt, một chiếc xe buýt lớn, chủ xe đang nhận phỏng vấn, nói một tràng bằng giọng địa phương, diễn tả rất khoa trương: “Thấy ngay một chiếc xe đang bị lật ở đó, chính là ở đó, đến gần nhìn mới thấy còn một chiếc nữa, làm tôi sợ…” Trái tim Quý Đường Đường nhảy lên thon thót, không biết mình có bỏ qua đoạn mấu chốt nào không, nhìn cảnh tượng trên màn hình, đèn xe cảnh sát chớp lên, có những bóng người mặc áo dài trắng vội vã bước qua, lời thuyết minh tin tức bắt đầu vang lên: “Đây là vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đầu tiên xảy ra trong năm nay, nguyên nhân tai nạn và các phương diện có liên quan vẫn còn đang được điều tra, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện quan sát…” Người bị thương kia hẳn là chỉ Nhạc Phong rồi, dù sao “Người bị thương” trên chiếc xe còn lại cũng không cần thiết phải đưa đến bệnh viện quan sát, Quý Đường Đường còn chú ý từ đầu đến cuối, tin tức không hề nhắc đến một chữ nào với hung án xảy ra trên chiếc xe còn lại, ngẫm hẳn là vẫn còn đang Tết nhất, không muốn tiết lộ quá nhiều cho dân chúng, gây ra khủng hoảng không cần thiết. Quý Đường Đường vội vàng lấy giấy bút ra từ trong túi xách, nhớ kỹ số điện thoại đường dây nóng của bản tin đêm, quyết định ngày mai tìm một bốt điện thoại công cộng, nói mình là bạn của người bị thương, hỏi thăm xem là đưa đến bệnh viện nào, đêm nay tin là “đơn vị có liên quan” nhất định còn đang bận rộn thành một đống, đến lại thành hỏng chuyện. Khó khăn lắm mới bận bịu xong, đã gần sáng đến nơi, Quý Đường Đường trải túi ngủ lên giường, chui vào nằm xuống, xương cốt rốt cuộc cũng giãn ra, không sao ngủ nổi — có câu “Lòng ngủ trước, người ngủ sau”, lòng đang loạn như ma, không sao chợp mắt nổi, lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng mò mẫm trong bóng đêm lấy chuông gió và vuốt Quỷ ra từ trong túi xách. Nhạc Phong đã từng dặn cô không được suy nghĩ linh tinh, nhưng làm sao có thể đây? Thì ra, đây chính là vuốt Quỷ của Tần gia. Thịnh gia hóa giải oán khí, sao lại dùng vuốt Quỷ của Tần gia? Là Thịnh Thanh Bình gạt cô, hay là, bức thư mà mẹ để lại cho cô… đã bị chỉnh sửa rồi? Lại nghĩ đến chuyện mình vẫn nằm dưới sự giám thị của Tần gia — như vậy, việc dùng vuốt Quỷ giết người, rất có thể là sự sắp đặt trước của người nhà họ Tần, việc cô đang làm, căn bản không phải là đang hóa giải oán khí, mà là việc mà người nhà họ Tần muốn cô làm.
Mục đích của người nhà họ Tần là gì đây? Kỳ lạ là, đã đến mức độ này mà cô lại chẳng hề nổi giận, cũng không khổ sở, trái lại, một luồng quyết tâm đang phá nát tình cảnh thê lương: còn thế nào được nữa, ngu thì cũng ngu rồi, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra, đáng giết, không nên giết, cô đều đã giết, bị kẻ khác xỏ mũi dắt đi, cũng đã đi đến tận bước đường này, trong bóng tối, Quý Đường Đường nhìn chằm chằm cửa phòng mà ngẩn người: nếu có cảnh sát phá cửa mà vào thì tốt quá, bắt hết lại cho xong, tóm cả ổ luôn, Tần gia, Thịnh gia, Thạch gia, còn cả chính cô nữa, xử tử hình hết, xoẹt xoẹt xoẹt một băng đạn lướt qua, thế giới sẽ yên bình. Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, lật qua lật lại, đã ba giờ sáng, rốt cuộc không chịu nổi, hai ba cái đã bò ra ngoài từ trong túi ngủ, mặc quần áo tử tế quấn khăn quàng cổ cầm di động ra khỏi cửa, mặc xác nó, cô muốn đi tìm Nhạc Phong. ———————————————————— Tìm được bốt điện thoại công cộng gọi điện trước, đầu dây bên kia rất nhiệt tình, nói là đã đưa đến một bệnh viện trong thành phố, phòng bệnh cụ thể không rõ, Quý Đường Đường tự nhủ không thành vấn đề, cùng lắm thì hỏi thăm từng phòng một. Vấn đề thực sự là chuyện cô không dự đoán trước được, không có xe taxi. Ở đây không phải thành phố không ngủ như Thượng Hải Bắc Kinh, buổi đêm rất ít xe taxi, quá nửa đêm thì gần như không có, Quý Đường Đường lạnh cóng bước trên đường cái nửa ngày trời cũng không thấy cái xe nào, bất đắc dĩ hạ quyết tâm, quyết định đi bộ thẳng tới, cũng may là sát đường có một cơ quan vẫn còn người gác cổng trực đêm, cô hỏi thăm phương hướng đại khái xong rồi co đầu rụt cổ xuất phát, coi như rèn luyện thân thể. Chán nản đi được mấy cây số xong mới phát giác ra không ổn, hình như cô rẽ sai hướng, bước vào một con phố nhỏ tồi tàn, bên trong con phố còn có một con hẻm nhỏ kéo dài vào trong, hơi giống những con hẻm kiểu xưa ở Thượng Hải, Quý Đường Đường cầm đèn pin soi loạn trên con phố một lượt, đang định trở ra bằng đường cũ, bỗng giật mình, bước lên phía trước một đoạn, chiếu đèn pin lên tấm bảng ở lối vào. Đường Xương Lý. Đây chẳng phải chính là con đường mà Thạch Gia Tín nhắc tới sao?
Quý Đường Đường cắn môi, ngó vào trong con hẻm nhỏ, đang do dự nếu không phải thì có nên đi vào trong một chút không, bên trong bỗng vọng đến tiếng bước chân và tiếng người, lúc đến gần, nghe thấy giọng nói của một cô gái: “Làm phiền bác quá, bác xem đã trễ thế này rồi thật là ngại quá…” Người kia cũng rất tức giận: “Biết phiền mà nửa đêm nửa hôm còn đến tìm! Không mở cửa cô lại còn không thèm đi! Có ai như vậy…” Cô gái kia lập tức bốc hỏa: “Này này, mở khóa vốn đã là công việc của ông rồi, hơn nữa, bà đây chẳng phải đã trả thêm tiền cho ông rồi hay sao, có tiền còn không bịt được miệng ông hả!” Giọng nói này nghe quen tai, giọng điệu cũng không lạ, lúc người đến gần, Quý Đường Đường dịch sang bên cạnh nhường đường, ngước mắt lên nhìn, cô gái này đầu tóc vàng chóe, chính là cô gái mà cô đã gặp trong phòng vệ sinh của quán trọ. Nửa đêm đầu ngõ lại có người lảng vảng, bản thân cũng rất gây chú ý, cô gái kia nhìn Quý Đường Đường một cái, có điều không nhận ra cô, liếc mắt một cái rồi bước qua. Quý Đường Đường suy nghĩ một chút, tiếp tục đi sâu vào trong ngõ, đêm hôm khuya khoắt, các nhà khác đều đã tắt đèn, chỉ có một nhà còn sáng, Quý Đường Đường đoán đây chính là chỗ ở của cô gái kia, cô bước tới cửa sổ, áp vào tấm kính nhìn vào bên trong một chút, bàn ghế tủ, hình như chẳng có gì đặc biệt, đang nhìn, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, cô gái đó đã tiễn người xong quay trở về, thấy Quý Đường Đường đứng ở cửa hết nhìn Đông lại nhìn Tây, cô ta rất cảnh giác: “Cô làm gì thế, định ăn trộm à?!”
Quý Đường Đường nhìn nhìn cô ta, lại nhìn căn phòng kia, không biết tại sao, cô có một trực giác mãnh liệt: cô cảm thấy căn phòng này, nhất định chính là căn phòng mà Vưu Tư đã từng ở theo lời Thạch Gia Tín nói! Cô gái kia thấy cô không trả lời, trong lòng càng dấy lên nghi ngờ, có điều lại cảm thấy cô không giống một kẻ có thể gây nguy hiểm, định quay lưng về phía cô mở cửa, cửa vừa mới hé ra một khe hẹp đã vội vàng chui vào, đang xoay tay định đóng cửa lại, chợt rầm một tiếng, Quý Đường Đường đã đập một tay lên cửa. Cô gái kia nóng nảy: “Cô làm gì thế, ăn cướp à, có tin một cái tát của bà đây có thể đập chết cô không?!” Quý Đường Đường cười hì hì: “Căn nhà này của cô, không phải chỉ có một mình cô ở đúng không, còn phòng nữa phải không?”
“Liên quan gì đến cô chứ, có tám cái phòng cũng không phải chuyện của cô.” Quý Đường Đường không hề tức giận, cô rút từ trong túi tiền ra một tờ một trăm: “Chúng ta từng gặp qua ở quán trọ nhỏ kia, tôi cũng ở đấy, chỗ đó bẩn lắm, không thể ở được, cho tôi ở nhờ một đêm được không?” Cô gái kia sửng sốt một chút, liếc nhìn tờ tiền màu đỏ, giọng thoáng dịu đi, nhưng vẫn chưa có vẻ thấy tiền là sáng mắt: “Cô có tiền cơ mà, đi tìm quán trọ mà ở, chỗ tôi cũng đâu phải quán trọ. Hơn nữa hai tiếng nữa là sáng rồi, cô đang đùa gì thế?”
Quý Đường Đường lại rút thêm một tờ nữa ra: “Hai trăm, ở một đêm, được hay không cô nói một tiếng đi. Tôi cũng đâu có ở phòng của cô, hơn nữa, trong nhà cô cũng đâu có đồ gì đáng tiền, tôi có thể khiêng cái bàn nhà cô chạy đi được chắc? Hai tiếng, cô kiếm được hai trăm, có lãi hay không? Nếu cô không yên tâm thì đêm nay cô đừng ngủ nữa, trời sáng là tôi đi ngay, thế nào?”
Cô gái kia do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa ra, tiện tay giật lấy hai tờ tiền, giơ lên trước cái đèn trong nhà soi soi, Quý Đường Đường hỏi xưng hô thế nào, cô ta đáp một câu: “Đại Mỹ.” Kiểm chứng xong, cô ta dẫn Quý Đường Đường sang một gian phòng khác, thực ra cũng chỉ là một căn phòng ngăn ra mà thôi, không gian rất nhỏ, một chiếc giường, một cái bàn trang điểm, còn có một chiếc tủ treo quần áo bằng vải không có khóa kéo, vừa vào đến nhà, Quý Đường Đường đã run cầm cập, cô hỏi Đại Mỹ: “Cô có thấy cái phòng này rất lạnh không?”
Đại Mỹ trả lời bâng quơ: “Mùa đông đương nhiên phải lạnh rồi, cô là người miền Nam đúng không, không biết chỗ chúng tôi lạnh à, tôi nói cô hay, không có máy sưởi đâu, điều hòa cũng không luôn, tự cô đòi ở đấy nhé.”
Nói xong lắc mông quay người bỏ đi, Quý Đường Đường nhìn bóng lưng cô ta đong đưa qua chiếc gương trang điểm, đột nhiên thấy buồn cười, nói kiểu gì thì cô cũng kiếm được tiền, lại còn mặt nặng mày nhẹ cho người ta xem, có đáng không? Cô ngồi xuống giường, tiện tay cầm lấy chiếc khung ảnh ở đầu giường lên nhìn, cô gái trong ảnh cô đã từng thấy, chính là người đã chết dưới tay Thịnh Ảnh — trong ảnh chụp, cô ta để tóc xoăn, môi đỏ chóe, bóng mắt màu vàng, vẻ phong trần lộ rõ, nhớ đến cảnh nhìn nhau lúc đó, cô ta lại tẩy hết phấn son mặt mộc không trang điểm, đó cũng là do Thạch Gia Tín căn dặn ư? Để khiến cho hình tượng của cô ta giống Vưu Tư hơn? Đại Mỹ làm gái, cô gái đó chắc cũng cùng một nghề, Thạch Gia Tín chọn cô ta hẳn cũng đã tìm hiểu kỹ càng: dù sao bọn họ cũng dễ bị tiền mua chuộc để làm một số chuyện, hơn nữa, dù có mất tích thật cũng sẽ chẳng có ai nghĩ đến chuyện báo cảnh sát đi tìm đúng không? Lúc Đại Mỹ gọi điện thoại chẳng phải đã nói rồi sao: “Báo cảnh sát cái rắm ấy, báo cảnh sát tao biết nói thế nào đây, nói là có một đứa gái bao mất tích? Mày sợ công an không biết tao là gái à?” Đến cả người ở chung còn chẳng muốn đi tìm thì còn ai sẽ ra mặt chứ? Khách làng chơi? Quý Đường Đường cười khổ, cô kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra, bên trong vứt linh tinh rất nhiều thứ, son môi, băng vệ sinh, hộp phấn, tất chân, lưỡi dao, lô cuốn tóc, còn có một gói bánh bích quy mới ăn được một nửa, có thể thấy cũng là một người sinh hoạt bừa bãi, đang định đóng ngăn kéo lại, bỗng dừng một chút, sau đó thò tay vào, lấy ra hai thứ từ góc ngăn kéo. Diêm và nến sáp ong. Trong đầu Quý Đường Đường đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, nhìn bản thân trong tấm gương trang điểm. Biện pháp này, cô đã từng thử qua lúc ở Cổ Thành, lúc đó còn chưa thành công, trái lại còn bị chị Nhạn Tử nhập vào người, khiến cho náo loạn một trận, nhưng bây giờ đã khác rồi, khi đó cô vẫn còn tay mơ, cũng chưa có khả năng gì cả, nhưng bây giờ, thời cơ hẳn đã chín muồi rồi chứ. Quý Đường Đường do dự một lúc, bước ra cửa, đóng cửa lại, tiện tay tắt đèn đi, Đại Mỹ đang ngồi trong phòng khách sơn móng chân, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua bên này một cái rồi lẩm bẩm: “Lại bày trò gì thế không biết.” Quý Đường Đường ngồi trước bàn trang điểm, quẹt diêm đốt nến, ánh lửa nhảy nhót, gương mặt cô trong gương lúc sáng lúc tối, cô dùng lưỡi dao cẩn thận rạch giữa lòng bàn tay của mình một đường, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn đau đến hụt hơi, chờ đến khi lòng bàn tay ứa máu, cô lấy bàn tay áp lên mặt kính, lấy ánh nến trong gương làm trung tâm, vẽ ra một vòng tròn. Không có bất cứ công cụ trợ giúp nào nhưng tựa hồ như có thứ gì đó dẫn dắt, vòng tròn này vô cùng hoàn chỉnh, Quý Đường Đường đã có chút chắc chắn trong lòng, cô nhìn ánh nến trong gương, nhẹ giọng nói một câu: “Tôi biết cô ở đây, căn phòng này lạnh khác thường, mẹ tôi bảo, khi con cảm thấy xung quanh đột nhiên lạnh một cách dị thường thì đó là do có hồn ma đang bốc lên.” Một sự im lặng chết chóc, ánh nến bỗng nhiên dập dờn nhảy loạn, giống như ngay lập tức sẽ tắt ngúm, trong mặt kính lờ mờ, dần dần hiện lên gương mặt của một người, nhưng trước sau vẫn không khôi phục thành diệm mạo hoàn chỉnh — đó là một cô gái bị chuông Hóa thi làm cho tan mất một nửa, nửa kia của thân thể, máu lẫn với da thịt, tựa như đang hòa tan.