Các đại thần mãnh liệt gián nghị, chém tất cả, những cung nữ hay đầu bếp đã chạm qua cái cốc của Sở vương.
Máu chảy thành sông. Này đó tựa hồ chẳng hề giảm bớt bất an của bọn hắn. Đem mũi nhọn chỉ hướng về phía tôi. Bọn họ nói, cung nữ tuy thật đáng chết, nhưng cũng không phải là người thật sự phía sau. Bọn chúng không có dã tâm lớn như vậy. Mà Diễm phi, ngươi là người Ngô.
Vậy thì thế nào, chẳng lẽ nào các ngươi cho rằng, hành vi phi tử đại vương tôi, có hiềm nghi hay sao? Tôi vì cái gì muốn giết hắn? Ai tin tưởng, tôi sẽ giết mình phu quân?
Lúc này, thái tử Vô Hoan đi tới, hỏi, ngươi tới cùng có giết phụ vương hay không? Nói cho ta, chỉ cần ngươi nói không có, ta liền tin tưởng.
Tôi lắc đầu, không có.
Hắn xoay người đối các đại thần giao đãi, ta tin tưởng Diễm phi. Ai muốn ngờ vực không căn cứ, giết chết bất luận tội gì.
Nhưng mà, ta chung quy vẫn là bị nhốt bên trong lồng sắt. Bởi vì, quân đội Ngô vương, đã ở bên ngoài thành Kỷ Dĩnh hạ trại. Bọn họ không tin, sự tình trùng hợp đến như thế.
Tôi đã không sợ. Tôi biết rõ Huyền Ki sẽ đến cứu tôi.
Phía trên Lộc đài, đôi mắt Vô Hoan đờ đẫn, khóe mắt đưa xuống chân, là một nữ tù nhân giam trong lòng.Mảnh vụn gốm sứ trắng tan nát trên đất, giống như nước cạn ở con suối Giang Nam. Cô đơn tới cùng, trong suốt như nước mắt.
Chung quy cũng là Vô Hoan. Hoan như hoa đào, không như trái tim tôi.
Hắn nói, Diễm phi, ta sẽ mang ngươi đi. Dù cho buông bỏ cả địa vị thái tử, ta cũng muốn mang ngươi đi.
Tôi lắc đầu lại gật đầu. Từ đầu tới cuối, người mà tôi hi vọng tới mang tôi đi, trước giờ không phải hắn. Nhưng điều này, làm sao tôi có thể nói cho hắn. Tôi chỉ là vậy mỉm cười như hoa lê đẫm mưa.
Mấy ngày gần đây, hắn đều tới thăm. Hắn nói, bất kể ra sao, hắn sẽ thuyết phục các đại thần, thả tôi đi.
Tôi hỏi, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy. Ngươi thích ta?
Không phải, ngươi là sủng phi của phụ vương.
Hắn chung quy không chịu nói ra hắn yêu tôi. Tuy rằng điều này đối với tôi chẳng hề quan trọng. Trong lòng, trong mắt tôi, chỉ có một mình Lục Huyền Ki. Hắn yêu hay không yêu tôi, mới là điều tôi quan tâm nhất.
Thích khách hắc y che mặt, xuất hiện trong lao ngục.
Tôi biết rõ, là Lục Huyền Ki đến cứu tôi. Tôi vui mừng khi tôi chung quy vẫn còn tồn tại trong lòng hắn.Âm thanh nam tử xa lạ. Hắn nói, chủ nhân không có cách nào tự mình ra mặt, cho nên phái ta tới.
Tôi nghĩ hắn là sợ vạn nhất bị bắt được, kéo theo cả Ngô quốc, tôi hiểu nỗi khổ tâm của hắn. Chỉ cần Lục Huyền Ki, hắn có thể nghĩ đến chuyện cứu tôi, liền chứng minh trong lòng hắn có tôi.
Lúc đó, Lục Huyền Ki đứng bên ngoài bãi cát trong doanh trại Ngô quốc.Chẳng qua chỉ hai mùa xuân thu, chúng tôi đứng gần nhau, nhưng chẳng có dũng khí tiến tới.
Cứ nhìn như vậy. Ở giữa ngăn cách là hoa cỏ màu xanh tươi tốt.
Hắn nói, khiến ngươi thiệt thòi, Diễm Nô. Giữa lông mày hắn, đều là bình thản. Cũng không có nóng bỏng và nhớ nhung trong ảo tưởng của tôi.
Tôi tựa như đứa bé vậy, ngồi xổm xuống khóc lóc. Hắn chỉ là khuyên tôi đừng khóc. Lại không vì sao tôi khóc. Hắn không hiểu, một người nữ tử hy sinh trinh tiết, hy sinh tất cả, vì hắn vắt óc tìm kế, chẳng qua bởi vì nàng yêu hắn. Mà để chứng minh này phải là tình yêu, mới cam tâm tình nguyện.
Trong cảnh chiến tranh, Sở quốc nhượng lại hai tòa thành, tuyên cáo kết thúc. Ngô vương cũng biết, nếu không như thế, liên tục xông lên, Ngô quốc cũng sẽ tổn thất trầm trọng, còn không bằng huấn luyện đội quân, ngày sau tái chiến.
Tôi ngồi trên xe Ngô quốc, lrời khỏi Sở. Ngày đó, tôi nghe thấy xa xôi trên cổng thành, truyền tới tiếng tiêu. Tiếng tiêu Vô Hoan, tôi biết rõ.
Tại Sở cung, tiếng tiêu hắn từng giúp tôi vượt qua rất nhiều ngày thê lương.
Huyền Ki cùng Ngô vương ở trong xe uống rượu. Hắn không hỏi tôi vượt qua tại Sở cung ra sao. Cũng không hỏi tôi hai năm nay có được tốt không. Mà tôi có bao nhiêu hi vọng, hắn ở bên cạnh tôi, thì thầm dịu dàng. Nói cái gì cũng được.
Tiếng tiêu đân dần kết thúc. Tôi nghĩ, không bao lâu về sau, Vô Hoan chắc chắn quên mất người nữ tử tên là Diễm Nô ở Sở cung đến từ nước Ngô.
Nhưng mà, trái tim tôi, vì sao lại có chút đau?
Trong nháy mắt thời gian trôi qua. Đường đá xanh như trước, hàng dương liễu, hương hoa đào Giang Nam, lại không còn giống như lúc trước. Tuy đình đài lầu các chưa thay đổi, lại cảm thấy có chút không quen.
Cho đến khi gặp Thương Bạch.Nữ tử lớn hơn tôi hai tuổi. Tôi mới biết rõ, là tôi và Huyền Ki trong lúc đó, không chỉ có một chi tiết.
Tôi tận mắt nhìn thấy qua, đôi mắt hắn nhìn nàng, tình cảm và lâu dài. Phảng phất một đời một kiếp.
Tôi hỏi Huyền Ki, nàng là ai.
Hắn chỉ nói là em một bạn cũ. Hắn nói, đừng nghi ngờ. Ta đối với ngươi bằng cả trái tim, trời trăng chứng giám.
Bịa đặt thật là êm tai. Nhưng chỉ cần Huyền Ki nói, tôi liền tin tưởng.
Tôi tin tưởng không có nghĩa là tôi nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này.
Tôi bắt đầu tiếp cận Thương Bạch. Tặng nàng son phấn, bột nước, trâm cài. Trước mặt nàng, cố ý nói tôi và Huyền Ki có bao nhiêu ân ái, Huyền Ki thích ăn bánh ngọt, thích ăn không ngồi rồi uống chút rượu, rất nhiều, đủ loại, tỏ rõ tôi và Huyền Ki ăn ý, là người mà tương lai nhất định phải kết thành trăm năm hảo hợp. Chỉ muốn Thương Bạch biết rõ, tôi và Huyền Ki trong đó, không có bất kỳ khe hở nào, khiến người khác có thể thừa dịp chen chân mà vào.
Nàng chỉ cười mà không nói. Đem tâm tư nấp trong xương cốt bên trong. Không dễ dàng lộ ra dù chỉ một chút.