———–
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Không phải anh vừa mới nói rồi ư, anh rất nhớ em.” Sâm Xuyên Quang nâng mu bàn tay cô lên, đôi môi khẽ chạm vào một cái, “Đúng lúc anh cũng có một thiệp mời cho nên sang đây gặp em, muốn cho em một niềm kinh ngạc. Có điều là… không biết là niềm kinh ngạc có trở thành nỗi kinh sợ hay không.”
Ánh hoàng hôn soi chiếu trên mặt biển cuộn sóng, đến cuối cùng gần như chỉ còn chiếu sáng bờ cát trên đảo, rơi rớt dưới chân như chỉ cần đưa tay là có thể bắt được bọn chúng. Bùi Thi lắc đầu liên tục, ánh hoàng hôn nhuộm đôi gò má cô ửng hồng: “Không có, không có, em rất vui vì anh đã đến. Có điều chỉ có mình anh sao?”
“Còn có Dụ Thái và hai thành viên khác nữa. Bọn họ đã đến khách sạn trước rồi.”
“Hành lý của anh cũng ở chỗ bọn họ à?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt quá, theo em đi dạo trên bờ biển chút nào.”
“Được.”
Bóng dáng họ được ánh nắng kéo lê lúc dài lúc ngắn trên bờ cát xinh đẹp tạo nên hình ảnh lãng mạn như trong mơ. Hạ Thừa Tư đứng ở nơi rất xa lẳng lặng nhìn cảnh tượng này. Anh không biết giữa Bùi Thi và Sâm Xuyên Quang đến tột cùng có ràng buộc sâu sắc đến nhường nào. Nhưng anh biết cô gần như chưa hề lộ ra vẻ mặt phòng bị khi ở trước mặt Sâm Xuyên Quang. Dù trải qua nụ hôn dài như thế, cô cũng có thể tự nhiên đối diện, không hề né tránh.
Đám mây cách mặt biển ngày càng gần. Giống như một tảng đá lớn treo trên sợi dây kim tuyến, thỉnh thoảng che đi ánh mặt trời rực rỡ. Vì vậy màu sắc mặt biển bị chia cắt bởi màu tím và màu vàng nhạt. Ánh sáng bao phủ trên người Hạ Thừa Tư cũng biến đổi theo màu biển. Nhưng vạn năm không thay đổi cũng chỉ có ánh mắt trống vắng và lạnh lẽo của anh. Thật ra thì khi nhìn thấy Sâm Xuyên Quang kề đến hôn cô, không phải là anh không hề kích động.
Anh muốn chạy đến cướp cô khỏi anh ta, muốn dẫn cô đến nơi chỉ có mình và cô như bọn họ không có điều gì phải băn khoăn….
Nhưng mà người ban đầu đẩy cô ra xa không phải là mình sao?
Anh chưa từng hối hận vì mình đã lựa chọn. Có điều là không ngờ rằng cảnh tệ hại hơn khi phải nhìn thấy người đàn ông khác mang cô đi chính là người đàn ông đó quay đầu lại nhìn anh.
Sâm Xuyên Quang giống như lơ đãng nghiêng đầu, lại giống như lơ đãng bốn mắt nhìn nhau với Hạ Thừa Tư. Anh vẫn mang nụ cười mỉm lịch sự trên mặt giống như bình thường. Có điều là tuy rằng khóe môi anh đang cười như trong mắt lại như băng lạnh tích tụ vạn năm. Anh vỗ nhẹ vai Bùi Thi, bảo cô nhích đền gần người mình hơn một chút. Hạ Thừa Tư không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy sau lưng cô thôi. Cô giống như một cô bé làm nũng nghiêng đầu tựa vào vai anh. Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thừa Tư một cái, ý cười sâu hơn một chút.
Hạ Thừa Tư nhắm mắt lại, nắm chặt hai quả đấm. Anh nghe thấy tiếng hít thở của mình còn rõ ràng hơn cả lúc bơi lặn. Qua một hồi lâu, anh mới mở mắt ra lần nữa, nói với Hàn Duyệt Duyệt bên cạnh: “Đi thôi. Nên ăn cơm rồi.”
Bùi Thi hoàn toàn không hề chú ý đến động tĩnh phía bên Hạ Thừa Tư. Cô chỉ chú ý đến Sâm Xuyên Quang vẫn trước sau như một yêu chiều cô hết mực. Cô sánh vai cùng anh, cảm thấy cả người đều thư thả. Bởi vì ánh hoàng hôn có đôi lúc bị tầng mây che kính, có đôi lúc lại lộ ra bên ngoài. Vì vậy phạm vi nhìn cũng thỉnh thoảng có nắng vàng lan tỏa bốn phía, thỉnh thoảng lại ảm đạm phiền muộn mơ hồ. Hàng dừa xanh trên đảo cũng được nhuộm màu vàng óng, nhưng bóng dừa vẫn xanh biếc như cũ.
Tuy vòng chơi Kiss Camera của họ đã kết thúc, nhưng ánh mắt của nhiều người vẫn không thể rời khỏi người bọn họ. Ví như Tina và mấy cô nàng kia. Có điều từ trước đến giờ Tina không phải là kẻ chịu ngồi yên, cô ta nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bùi Thi: “Thi Thi, từ trước đến nay cậu không nói cho bọn mình biết bạn trai cậu lại đẹp trai như vậy… Oh my god, he is so pretty, pretty as a picture!”(Ôi chúa ơi, anh ta đẹp quá, đẹp như trong tranh vậy.)
Bùi Thi đọc tin nhắn xong, ngầng đầu nhìn về phía các cô. Tina giơ ngón tay cái lên với cô. Mấy cô gái bàn tán xôn xao lúc nãy bây giờ lại hiện lên vẻ mặt lúng túng, nhất là cô gái đã khiêu khích Bùi Thi thì lại càng giả bộ cúi đầu chơi điện thoại di động. Bùi Thi không để ý đến các cô nàng đánh giá thế nào về mình lắm, nhưng cô rất thích câu “pretty as a picture” kia. Cô chủ động nắm tay Sâm Xuyên Quang, mắt lại nhìn ra biển: “Em rất vui vì anh đã đến, có điều chúng ta phải nói trước, buổi tối anh không được giành giường với em nhé.”
“Không sao đâu, anh có phòng của mình mà.”
“Hả? Phòng của mình?” Bùi Thi ngơ ngác, ra vẻ như đã giác ngộ, “Ồ, anh muốn ngủ chung phòng với Dụ Thái hả?”
“Không phải, phòng của riêng anh.”
“Nó thật lãng phí, anh ở chung phòng với em là được rồi.”
“Nhưng mà…” Thấy cô dứt khoát như thế, ngược lại Sâm Xuyên Quang hơi ngượng ngùng, “Tiểu Thi không cảm thấy như vậy kỳ lắm sao?”
“Tại sao lại kỳ? Chúng ta là bạn trai bạn gái ở riêng phòng mới kỳ đó.”
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống. Tinh thể vĩ đại nhất trong hệ ngân hà ra sức đốt sạch nhiên liệu cả một ngày khiến người ta nhớ kỹ ánh sáng và nhiệt độ của nó. Lòng bàn tay hai người đều rỉ mồ hôi. Dần dần ánh mặt trời quanh người biến thành màu đỏ. Áng mây trên trời cũng biến thành trên đen dưới đỏ. Giờ khắc này bầu trời biến thành một bảng màu: hoàng kim, xám đậm, đỏ thẫm, xanh lam, tím, trắng, đỏ hoa hồng. Toàn bộ đều hòa vào nhau biến thành bầu trời của riêng vịnh Thái Lan. Giờ phút này là thời khắc ngắn nhất trong một ngày nhưng cũng là thời khắc đẹp nhất.
“Đẹp quá.” Bùi Thi nhìn cảnh sắc trước mắt chẳng hề chớp mắt cái nào, chỉ kéo tay anh lui về sau một chút, “Em về phòng tắm trước, sau đó chúng ta cùng đi dùng cơm.”
Nhưng Sâm Xuyên Quang vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Tiểu Thi, anh nghĩ dù là bạn trai bạn gái cũng…”
“Cũng cái gì?”
“Không có gì.” Anh cúi đầu, tiếng nói trở nên rất nhẹ nhàng.
Bùi Thi đột nhiên cảm thấy đùa rất vui, kề đến quan sát vẻ mặt anh: “Sao lại có vẻ khó chịu như vậy, bởi vì phải ngủ chung với em à?”
Sâm Xuyên Quang suy nghĩ một chút: “Anh không thành vấn đề, chỉ sợ là sau này Tiểu Thi sẽ cảm thấy quá nhanh, cảm thấy hối hận.”
“Ôi, anh đang nghĩ cái gì?” Hai tay Bùi Thi vỗ thật mạnh hai má anh, “Em chỉ nói muốn ở chung một phòng, cũng không nói muốn ngủ chung một giường mà. Phòng em có hai chiếc giường lận đấy.”
“À, là, là thế hả?” Sâm Xuyên Quang bừng tỉnh ngộ trợn tròn hai mắt, sau đó lấy tay che trán, “Hóa ra là như vậy…. 恥 ずかしい”(Xấu hổ thật.)
Câu tiếng Nhật phía sau nhỏ đến mức ngoại trừ anh ra thì người khác gần như không nghe thấy. Nhưng nó vẫn không lọt qua được tai Bùi Thi, cô gạt tay anh ra: “Quang thật đáng yêu.”
“Đừng nói nữa.” Sâm Xuyên Quang đỏ ửng mặt, dáng vẻ giống như vô cùng mất thể diện.
Có điều vừa nghe anh nói tiếng Nhật cô liền nghĩ ngay đến cô gái người Nhật nói tiếng Anh vào ban ngày: “Đúng rồi, anh thử đọc từ Left tiếng Anh bằng giọng Nhật xem.”
“Le-hu-to?”
“Nói hơi giống giọng Anh một chút.”
Anh đọc lại lần nữa. Bùi Thi càng ngày càng cảm thấy khẩu âm và từ đơn này đều vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu đó, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được. Cảm giác như vậy thật là tệ hại.
Lúc này sắc trời hoàn toàn tối xuống, đèn trên cảng cũng sáng lên. Nước biển mang theo chút mùi tanh, đánh lên dãy đá một con cua nhỏ có hai cái càng. Ánh đèn bình yên và cô đơn nhưng lại trở thành mặt trời trong đêm tối, soi sáng cho kẻ bị lạc đường. Cô nhìn ngọn đèn cô đơn lẻ bóng, thấy bóng dáng nó sáng lập lòe trên mặt biển.
– Cuối cùng vào giờ khắc này hình ảnh ngọn đèn trùng khớp với bóng trăng in trên vũng nước đọng Luân Đôn.
Chính là buổi tối nhiều năm trước, ngay cả đầu cô cũng bị vùi vào vũng nước đọng tại con ngõ. Buổi tối đó tay phải cô bị người ta kéo cao lên. Sau đó người đàn ông phía sau không thấy rõ khuôn mặt ra lệnh cho đồng bọn bên cạnh: “Left, left, not right!”
Tay phải của cô bị đặt xuống, tay trái bị giơ lên cao, đó là tay bấm nốt đàn violin.
Tiếp theo nữa là cánh tay kia đã bị tàn phế trong cơn đau nhức kinh khủng.
Từ đó về sau cô đã không thể kéo đàn violin nữa. Cô từ bỏ tất cả vinh quang và cuộc sống khi đó, dẫn theo Bùi Khúc rời khỏi nước Anh. Cũng vì vậy sau đó cô được lão gia và Sâm Xuyên Quang thu nhận.
Tay vừa xảy ra chuyện thì cô đã lập tức gặp được ân nhân có thể giúp cô báo thù. Cô vẫn cảm thấy đây là duyên phận giữa cô và Sâm Xuyên Quang.
Nhưng tại sao người đàn ông đánh gãy tay cô lại có khẩu âm Nhật nặng như vậy?
Cô đưa mắt nhìn về phía Sâm Xuyên Quang. Mắt của anh giống như bóng trăng soi trên biển, êm dịu yên tĩnh, nhưng cũng đột nhiên sâu không lường được.
Cô bắt đầu nghĩ đến khả năng kinh khủng, sắc mặt cô dần dần trắng bệch. Nhưng mà bởi vì ánh trăng quá đỗi ngọt ngào, anh cũng không nhìn ra được vẻ mặt của cô.
Buổi tối hôm đó, cô cũng không lập tức chất vấn bất cứ điều gì với anh, chỉ cùng anh ăn cơm, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi. Anh vô cùng tự giác tự mình đi tắm rồi mặc vào bộ đồ ngủ kín mít đi ra ngoài. Cô đã nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Anh đi đến, mỉm cười đặt một nụ hôn lên trán cô, khẽ thì thầm một câu “ngủ ngon”, sau đó nằm xuống chiếc giường ngủ bên cạnh. Cô nhìn đường nét anh trong bóng tối, đột nhiên cảm thấy anh rất xa lạ. Tại sao dù đã trở thành bạn trai bạn gái nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn chứ? Hay là vì cô hoài nghi anh gần như là chắc chắn?
Có điều niềm tin là một mặt kính tròn, tốt là ở chỗ nó luôn soi ra hình ảnh sự vật xinh đẹp nhất, nhưng một khi bị nứt thì sẽ trở nên sắc bén lợi hại vô cùng.
Hôm sau Hạ Thừa Dật dẫn một đám người di dời trận địa, định đi lặn biển.
Ca nô chạy băng băng trong đại dương, nhẹ như một chú chim lướt trên không trung. Bên tai là tiếng động cơ ca nô ầm ầm nhịp nhàng hòa với tiếng sóng biển văng lên. Bùi Thi ngồi trên ca nô gần như không nghe thấy tiếng nói chuyện của người khác. Bọt sóng trắng muốt lấp lánh màu bạc dưới ánh mặt trời tạo nên một sự đối lập rõ rệt với mặt biển. Một số ca nô cũng chạy đến nơi giao nhau giữa trời và biển, tuy chúng chạy rất nhanh nhưng bởi vì biển quá bao la khiến chúng có vẻ như là một con cờ di động. Nếu như là vào đêm khuya nhất định nơi này rất đáng sợ. Nhưng vào ngày trời trong nên vòng tay biển mở rộng. Chạy được nửa tiếng, tín hiệu 3G cũng trở nên càng ngày càng yếu, Bùi Thi dứt khoát ném di động vào trong túi, lười biếng tựa vào lan can, đưa tay ra muốn chạm vào bọt sóng văng lên…. Chỉ vừa vươn tay đã bị ánh nắng gay gắt giống như thiêu đốt chiếu vào.
“Cẩn thận một chút.” Sâm Xuyên Quang cản tay Bùi Thi lại.
Dù trên truyền có mái che nhưng gió biển cuồng bạo, ánh nắng chói mắt khiến Bùi Thi không thể hoàn toàn mở mắt ra. Cô không quay đầu lại, chỉ tiếp tục ngắm biển, mặc cho mái tóc bị gió biển thổi rối tung. Trước mắt chỉ có mặt biển xanh thẳm mênh mông chạy dài theo ca nô càng ngày càng xa. Trên bầu trời xanh có đám mây trắng lượn lờ trôi, lại có nửa vầng trăng mờ treo trên bầu trời phía Tây. Cô kéo tay Sâm Xuyên Quang nói: “Anh xem mặt trời và mặt trăng đồng thời treo trên không trung kìa…” Nhưng rất hiển nhiên, so với tinh thể đồng thời xuất hiện, Sâm Xuyên Quang thích nụ cười tươi tắn trên mặt cô hơn. Anh chỉ im lặng ngắm nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô.
Phát hiện Sâm Xuyên Quang không có phản ứng, Bùi Thi quay đầu nhìn anh. Cô vốn muốn hỏi anh tại sao cứ nhìn mình chằm chằm nhưng lại đối diện với ánh mắt của Hạ Thừa Tư. Anh, Hạ Thừa Dật và Hàn Duyệt Duyệt ngồi chung một chỗ, mặc áo phao và quần thể thao ngắn, tóc bị gió thổi rối, có vẻ như nhỏ hơn bình thường ít nhất năm tuổi. Bùi Thi vội vàng quay đầu đi, nói lẩm bẩm: “Đừng nhìn em mãi nữa.”
Sâm Xuyên Quang không nói chuyện, chỉ nắm tay cô. Nhưng Bùi Thi cảm thấy rất buồn phiền, trên lưng nóng rát giống như là bị thứ gì đó đâm vào vậy. Khi nãy ngồi chung ca nô với Hạ Thừa Dật sao cô lại không nghĩ đến Hạ Thừa Tư cũng sẽ ở đây chứ?
Cuối cùng ca nô dừng lại bên cạnh một hòn đảo đơn độc tại giữa biển. Trên đảo rậm rạp cây cối và nham thạch, ngay cả chỗ dừng chân cũng không có. Hạ Thừa Dật đứng lên, chỉ chỉ xuống phía dưới: “Dưới thuyền của chúng ta có một sợi dây, nhớ là không được bơi khỏi phạm vi này, khi nào đi tôi sẽ báo cho mọi người lên thuyền. Hiện tại chuẩn bị xuống nước thôi!”
Tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị trang bị trên người, trên mũi tàu đã có người leo xuống thang kim loại thử xuống nước xem sao. Bùi Thi đã nóng lòng muốn thử nên lập tức đứng lên. Sâm Xuyên Quang nói: “Em cài áo sai rồi, để anh giúp em.”
“Ồ, được.” Bùi Thi gật gật đầu.
Anh cởi khóa áo phao của cô ra, nhưng khi nhìn thấy bộ bikini màu đen bên trong thì thoáng sửng sốt. Đúng lúc Hạ Thừa Tư, Hàn Duyệt Duyệt và một anh chàng đi qua, anh chàng kia huýt sáo với Bùi Thi: “Bùi Thi, sao dáng cô lại bốc lửa đến vậy chứ?”
Bùi Thi thuận miệng nói: “Cha mẹ cho thôi.”
Tuy lời này không lớn, nhưng cách nói cứng rắn của cô khiến mọi người trên ca nô đều bật cười. Chỉ có Hàn Duyệt Duyệt là khẽ hừ mũi một tiếng. Hạ Thừa Tư thờ ơ nhìn cô ta một cái rồi cởi áo phao và quần thể thao ra. Đang trong lúc mọi người vội vàng mặc áo phao đeo kính lặn, một tiếng “ầm” vang lên thật lớn, cắt ngang tất cả hành động của bọn họ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn có người chạy đến mũi thuyền xem thử.
Cho đến khi Hạ Thừa Tư trồi đầu lên khỏi nước, mọi người mới kịp nhận ra là anh đã trực tiếp nhảy thẳng xuống biển. Mấy cô nàng phía trước trợn to mắt nói: “Òa, anh ấy cứ thế mà nhảy sao?” Nhưng Hạ Thừa Tư hoàn toàn không hề quay đầu nhìn lại mấy người trên ca nô lấy một cái, lập tức bơi ra xa.
Bùi Thi nhìn ra phía ngoài một chút, trong tầm mắt chỉ có nước mênh mông. Chính là màu xanh dần dần biến thành màu đen, cho dù ánh nắng vô cùng gay gắt cũng không cách nào soi nó mỏng đi. Màu sắc này vô cùng cùng xinh đẹp nhưng sâu đến mức này thì lại có một loại thần bí hấp dẫn khiến người ta sợ hãi. Trong quá trình được Sâm Xuyên Quang dìu xuống nước, cô không nhịn được nuốt nước miếng. Hạ Thừa Tư chẳng thèm mặc áo phao gì cả, anh hoàn toàn không có trách nhiệm với sinh mệnh của mình sao.
Rốt cuộc Sâm Xuyên Quang và cô đã ngâm mình trong biển. Khi cả người hoàn toàn phơi dưới ánh mặt trời nóng bức được ngâm vào trong nước biển lạnh buốt, Bùi Thi có một cảm giác ngây ngất vô cùng nhỏ bé: “Quang, anh biết bơi không?”
“Biết, có điều không giỏi lắm, dù sao đã nhiều năm anh không bơi rồi.”
“À, đúng rồi, ánh mặt trời gay gắt như vậy có thể gây tổn thương cho mắt anh không?”
“Không sao đâu.”
Thật ra thì quả thật là cảm thấy hơi khó chịu bởi vì đã lâu anh không tiếp xúc với ánh sáng gay gắt. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô nhích đến gần mình, anh thật sự không có tâm trạng bận tâm đến nỗi khó chịu cỏn con này. Tóc của cô đã bị nước biển thấm ướt, anh đưa tay vén một sợi tóc của cô ra sau tai, cũng kéo khoảng cách gần lại. Nhận thấy được không khí thay đổi, cô cúi đầu ho hai tiếng, run cầm cập cả người: “Lạnh quá, xem ra phải hoạt động nhiều hơn rồi…”
Trơ mắt nhìn cô thoát khỏi lòng mình, Sâm Xuyên Quang cũng không đuổi theo, nhưng trong con ngươi khẽ thít lại. Thật ra thì không phải trong lòng anh không biết rõ Bùi Thi là một người hay thương hại kẻ yếu. Nếu như anh vẫn giữ vững trạng thái đui mù, mặc kệ là anh đã làm sai chuyện gì thì cô vẫn sẽ ở lại cạnh anh. Hiện tại cô phòng bị anh rất có thể là do anh không còn yếu thế nữa, cộng thêm vấn đề gia cảnh đã khiến cô có cảm giác bị uy hiếp.
Nhưng mà Tiểu Thi, làm một người đàn ông sao anh chịu níu giữ chân em bằng thân phận kẻ yếu chứ….
Anh nhìn bóng lưng cô càng bơi càng xa, lộ ra nụ cười nhợt nhạt không rõ ý vị.
Bùi Thi bơi trong biển một lát, phát hiện ra nơi biển sâu quả nhiên thích thú hơn nơi biển cạn rất nhiều. Cô bơi một mạch nhìn thấy đủ loại cá và san hô, lại không thấy chủng loại trùng lặp. Tuy biển sâu có vẻ đáng sợ nhưng bởi vì ánh nắng cũng có thể soi sáng một số tảng đá to dưới đáy biển. Có những tảng đá to nằm trong nước cô cũng chẳng hề cảm thấy sợ nữa. Thả lỏng tâm tình cô đột nhiên cảm thấy áo phao quả là một thứ rất tốt. Tuy cô không biết bơi nhưng cũng có thể tự do ngao du trong biển, hoặc là lười biếng phơi mình trên mặt biển, hoàn toàn không phải lo lắng đến vấn đề bị chìm xuống, cũng không phải mất mặt khi phải ôm phao cấp cứu. Khuyết điểm duy nhất chính là dây buộc chặt vào bắp đùi thật rất khó chịu. Nhất là lúc hoạt động, lực cản nước sẽ kéo cả người cô xuống còn áo phao thì cố chấp lơ lửng trôi ở trên, bộ phận bị cột chặt lại càng đau hơn. Cô nhớ đến khi nãy cô ở khu nước cạn không cài dây này cũng chẳng ảnh hưởng gì, cho nên cẩn thận cởi dây lưng ra.
Thử bơi trong chốc lát, cô phát hiện ngoại trừ cơ thể hơi chìm xuống một chút thì cũng không có gì khác biệt quá lớn. Cho nên cô thả lỏng tâm trạng bơi về một phía khác của hòn đảo. Phía sau Sâm Xuyên Quang lớn tiếng dặn cô đừng bơi quá xa, cô xua xua tay nói: “Yên tâm đi, em chỉ bơi gần đây thôi, sẽ không thoát khỏi tầm mắt anh đâu.”
Cô vùi đầu xuống xem cá trong nước, thời gian rất lâu cũng hô hấp qua ống thở. Cô phát hiện mấy chú cá bác mập mạp bơi về phía cô, hơn nữa còn ở bên dưới không xa. Tính trẻ con của cô nổi lên, đưa tay xuống muốn vớt lấy bọn cá đang bơi. Nhưng sự thật khiến cô ngây ra một chút. Những chú cá kia có vẻ chỉ ở bên dưới chừng vài centimet nhưng đưa tay xuống lại cách rất xa, ngay cả làm động tĩnh hù dọa bọn nó bỏ chạy cũng không có.
Lúc cấp ba cô từng học nguyên lý ánh sáng khúc xạ trong nước, cô biết khoảng cách nhìn thấy trong biển không phải là khoảng cách thực tế. Nhưng cô cũng hoàn toàn không nghĩ đến là kém xa đến vậy. Nhìn lại vị trí những chú cá kia bơi dường như phải là sâu hơn mười mét, lưng của cô dần dần toát ra một luồng khí lạnh.
Những chú cá kia không phải chỉ cách cô đơn giản chỉ mười mét chứ…
Vậy mấy nơi đen nhánh càng sâu thì thế nào?
Sau khi hoàn toàn ý thức được mình đang ở đâu, Bùi Thi cảm thấy hơi sợ. Cô nhanh chóng bơi về bên cạnh ca nô. Nhưng mới bơi hơn mười giây đã nhìn thấy một bầy cá màu vàng bơi về phía cô. Mỗi con cá kia đều rất lớn, hơn nữa bơi lại rất nhanh. Cô nhìn thử xem có bao nhiêu con, lại phát hiện mình không thấy được cuối bầy cá. Dõi mắt trông đi, trong tầm mắt chỉ có cá chi chít, giống như là một chiếc lưới to mới vừa được kéo lên bao vây lấy cô.
Rất hiển nhiên cảnh tượng này vừa tráng lệ vừa không chỉ dọa cô sợ hãi, mà nó còn dọa đến một cô gái bơi lội rất giỏi cách đó không xa. Cô ta không mặc áo phao giống Hạ Thừa Tư, nhưng có mang kính lặn. Chỉ nghe thấy cô ta hét thảm lên một tiếng, sau đó gào to: “Không được, tôi mắc chứng sợ dày đặc, cứu, cứu với!”
Cô ta nhanh chóng bơi về phía Bùi Thi, nhưng còn cách vài mét thì lại hét thảm một tiếng nữa: “Chân của tôi bị chuột rút!! A …..”
Cô ta đã chìm xuống nước. Bùi Thi vội vàng bơi đến muốn đỡ lấy cô ta: “Cô có sao không? Tỉnh táo một chút, nắm lấy tôi…” Lời còn chưa nói dứt đầu đã bị đối phương nhấn xuống biển.
Bùi Thi chưa kịp mang ống thở, uống phải một ngụm nước biển, sặc vào trong phổi đau đớn. Nhưng đối phương biển hiện kinh hoảng quá mức vẫn nhấn chìm cô xuống như cũ để trồi lên trên. Bùi Thi vùng vẫy vài lần nhưng không địch lại sức mạnh của đối phương, trong thời gian ngắn đã uống phải rất nhiều nước biển. Không chỉ như thế, những chú cá kia trong biển cũng giống như cơn ác mộng không ngừng bủa vây lấy cô. Cô gái kia lại kêu thảm thiết, vừa đá loạn xạ vào người cô. Dần dần khóa áo phao dưới sự vùng vẫy của Bùi Thi bị nới lỏng, mà dây buộc vừa rồi đã được tháo ra cũng khiến cho chiếc áo lỏng hơn. Bị đối phương nhấn vài cú như thế, cô chìm xuống càng sâu hơn… Đến cuối cùng áo phao tuột ra khỏi người cô.
Cô không biết bơi, mà bản thân lại ở giữa biển sâu.
Trong nháy mắt áo phao tuột đi, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Mình chết chắc rồi. Bầy cá bên dưới sẽ ăn cả xương cốt của mình không chừa lại.
Ý chí cầu sinh của con người rất đáng sợ, tuy cô không biết bơi, nhưng cũng không lập tức chìm nghỉm. Vùng vẫy trồi lên chìm xuống vài lần, trong mắt, lỗ tai, lỗ mũi cô đều là nước biển… Mà trong khoảnh khắc cô cảm giác mình sắp bị sặc chết thì có một đôi tay to lớn vớt cô lên khỏi nước. Cô gần như muốn khóc lên nhào đến ôm lấy người kia. Hai tay hai chân đều quấn chặt người đối phương.
Từ trước đến nay Bùi Thi cũng không biết hóa ra mình lại quý tính mạng đến mức độ này. Trong tích tắc giữa sự sống và cái chết, cô chỉ có thể dốc hết sức lực ôm lấy người trước mặt theo bản năng. Cô run run tựa đầu vào gò má anh, mồi hôi lạnh đổ ròng ròng chảy vào trong biển rộng không hề để lại dấu vết. Anh như có thể cảm nhận được cảm giác thiếu hụt an toàn cực độ của cô, cũng gắt gao ôm chặt lấy cô.
Cho dù không thể ở bên nhau, ít nhất anh cũng muốn chăm sóc cô, làm bạn với cô — Nhưng dù chỉ như vậy anh cũng không làm được.
“A Thi.” Anh đỡ lấy vai cô, vỗ vỗ lưng cô, “…. Bùi Thi.”
Lúc này Bùi Thi mới trấn định lại một chút, trợn to hai mắt ngơ ngác nhìn anh. Anh thở dài một tiếng khẽ nói: “Đã không sao nữa rồi.”
“Vậy, vậy sao?”
Bùi Thi nhìn thấy cô gái mới vừa rồi chìm trong biển đã được người khác cứu. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng lúng túng phát hiện mình đang quấn lấy người Hạ Thừa Tư. Cô muốn buông tay ra nhưng biết vừa buông ra là mình sẽ chìm xuống. Dù thế nào cô cũng không muốn trải qua cảnh tượng thê thảm mới vừa rồi lần thứ hai nữa. Cô cảm thấy trên mặt nóng vô cùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ không sao cả: “Cái đó… có thể đưa cho em một cái hay không?” Cô chỉ chỉ áo phao đang trôi lềnh bềnh cách đó không xa.
Một tay anh ôm cô bơi qua đó.
Thật ra thì không phải khoảng cách quá dài, ánh nắng gay gắt chói mắt khiến cô không thể mở mắt ra được, cũng cho cô một lý do để không nhìn đến anh. Nhưng trong giây phút ngắn ngủi này, cô lại ý thức rõ ràng được một chuyện. Dù đã đè nén tình cảm thế nào, lựa chọn con đường mình ra sao, cô cũng không cách nào thay đổi được sự thật là mình thích Hạ Thừa Tư. Nhưng mà tại sao anh lại có thể đối với mình thờ ơ như vậy? Tại sao lại thong thả cứu vớt cô vào lúc cô sa sút nhất? Tại sao anh đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy rồi mà cô vẫn còn ôm ấp tình cảm đối với anh?
Thật là quá bất công mà.
Yêu là một loại tình cảm rất uất ức.
Sau khi anh vớt lấy chiếc áo phao rồi mặc lên cho cô, cẩn thận tỉ mỉ cài từng chiếc khóa, sau đó ngước mắt nhìn cô: “Đã mặc xong rồi.”
“Đúng.” Cô buông tay đang ôm anh ra, câu nói tiếp theo là sau khi quay người, “Cám ơn.”
Ngay cả can đảm quay lại liếc mắt nhìn anh một cái cô cũng không có, trực tiếp bởi thẳng về phía ca nô. Cô nghe được tiếng Hạ Thừa Tư bơi theo phía sau. Tốc độ cô cũng không nhanh, nhưng trước sau anh vẫn không vượt qua cô. Sâm Xuyên Quang thấy cô lên thuyền cũng chạy đến. Anh đặt tay lên trán cô, lo lắng: “Sao sắc mặt lại kém như vậy? Có phải bơi lâu quá hay không?”
Cô im lặng lắc đầu. Lúc này đoàn thủy thủ đứng ở đầu thuyền, giơ vòi hoa sen gắn trên thuyền lên, hỏi người khác có muốn tắm nước ngọt hay không. Cô đứng dậy đi đến, chờ người phía trước tắm xong. Người kia cũng giống với mọi người trên thuyền, thân hình đã rám đen không ít, chỉ có phần mặc áo phao là còn trắng. Anh ta quay đầu lại nhìn cô, đưa vòi hoa sen cho cô, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ. Người này chính là anh chàng khi nãy đã khen dáng cô. Cũng đúng vào lúc này, Hạ Thừa Tư cũng từ biển leo lên ca nô. Bởi vì không mặc áo phao, cả người anh đều phơi thành màu đồng. Anh nhận lấy khăn tắm người bên cạnh đưa đến, lau nước trên tóc mình, liếc nhìn cô một cái qua khe hở khăn tắm.
Trong khoảnh khắc giao nhau với ánh mắt anh, Bùi Thi không mảy may do dự bỏ qua vòi hoa sen đang đưa đến, quay người sang chỗ khác giả vờ như không thấy. Nhưng cô lại phát hiện bước chân mình không thể nhúc nhích, chàng trai phía sau đã bắt lấy kính lặn của cô đang đeo: “Bùi Thi, cô không tắm nước ngọt à?”
“Không sao đâu, chút nữa tôi lại tắm.”
“Chút nữa sẽ đông người hơn, mau tắm đi.”
Chàng trai kia không chịu thôi kéo cô lại. Quay người lần nữa, cô đã nhìn thấy Hạ Thừa Tư đã không hề khách sáo đứng trước vòi sen. Hiện tại lại tắm thì rất lúng túng, nhưng đứng ở đây chờ đợi thì cũng chẳng khá hơn chút nào. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng Hạ Thừa Tư không mặc quần áo, nhưng nhìn bộ dạng anh tắm vòi sen lại là một chuyện khác. Hơn nữa cô còn lại đứng ngay chính giữa nghe thấy mấy cô gái phía sau nói: “Cứu mạng với, cậu mau nhìn cậu hai họ Hạ kìa. Có phải anh ấy có bạn gái rồi hay không? Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, sao anh ấy lại có bạn gái rồi vậy chứ?”
Bùi Thi không biết Hạ Thừa Tư có nghe thấy những lời này hay không. Cô chỉ thấy anh thờ ơ đứng dưới vòi sen, nhưng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cơ thể anh. Cho đến khi đối phương nhanh chóng tắm xong, đưa vòi sen đến trước mặt cô, cô mới đưa tay nhận lấy. Vô cùng không đúng lúc chính là một con sóng đánh đến, ca nô lắc lư, cô cũng ngã về phía trước một bước. Cô vội vàng bắt lấy lan can, để mình đứng vững không nhào đến đối phương, thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.
Nhưng cũng vì động tác này, cô lại nhìn thấy vết sẹo trên bụng của Hạ Thừa Tư.
Hạ Thừa Tư nói đây là vết sẹo khi còn bé không cẩn thận để lại. Bây giờ nhìn thấy màu sắc vết sẹo rất nhạt, đã gần như màu trắng. Hơn nữa nhìn theo quy luật hình dáng, rõ ràng là vết con người làm ra, không giống như tai nạn bất ngờ, quả thật là càng giống với vết phẫu thuật.
Đáng tiếc còn chưa nhìn kỹ càng thì đối phương đã vòng qua cô trở lại chỗ ngồi.
Cô cầm lấy vòi sen bắt đầu tắm rửa, núp sau những người khác len lén cởi áo phao ra nhìn vết sẹo giống vị trí trên bụng mình… Tại sao vết sẹo của hai người lại giống nhau? Quả thật như là kiệt tác của một bác sĩ. Nếu như là bị thương ngoài ý muốn, vậy vị trí cũng quá trùng hợp rồi….
Chỉ có điều mấy ngày qua tâm trạng cô vẫn bị sự nghi ngờ đối với Sâm Xuyên Quang nhiễu loạn, cô cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này. Kỳ nghỉ này đã vội vã trôi qua.
Giữa tháng sáu, tin tức Hạ Na và Kha Trạch sắp kết hôn xuất hiện tại vị trí bắt mắt nhất các tờ báo. Cuộc tranh tài lần trước với Bùi Thi đã sớm khiến cô ta cạn kiệt sức lực, đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện công khai sau lần đó. Với tấm ảnh đẹp tựa như được chính tay Rembrandt vẽ ra, Hạ Na kéo tay Kha Trạch, tinh thần có vẻ như không tốt lắm nhưng nụ cười tràn đầy hạnh phúc nở rộ trên khuôn mặt. Còn Kha Trạch vẫn trước sau như một, gương mặt thanh tú, lịch sự nho nhã, nhưng bộ đồ vest và giày tây cũng không thể che giấu được vẻ sa đọa của anh ta. Anh ta giống như một sản phẩm lỗi được tạo ra trong thời đại máy móc này vậy.
Mọi người đều biết tin vui của người nổi tiếng sẽ thường kèm theo tai tiếng. Đám cưới lần này của Hạ Na và Kha Trạch cũng không ngoại lệ. Có điều là Hạ Na vô cùng xui xẻo, tai tiếng lần này tạo nên ảnh hưởng to lớn, chưa đến mấy ngày đã lấn át cả tin đám cưới của bản thân cô ta.
Chuyện này chính là tác phẩm tiêu biểu Kỵ Sĩ Tụng duy nhất được công nhận khiến cô ta thành danh thật ra là lấy trộm từ bản nhạc Ma Quỷ Bi Khóc của Bùi Thi.
Chuyện này đã khiến truyền thông đại chúng đều kinh hãi. Ban đầu còn có một số người đoán bừa cho rằng Bùi Thi mượn cơ hội để lăng xê mình. Nhưng tuần san nhanh chóng công khai một tấm ảnh chụp bản nhạc viết tay lên. Nó có thời gian sáng tác sớm hơn bản Kỵ Sĩ Tụng của Hạ Na ba năm rưỡi. Trải qua nhiều tổ chức uy tín nhất chứng thực, thời gian tấm ảnh này và chữ viết của Bùi Thi trên đó tuyệt đối không phải là giả. Rõ ràng phong cách bản nhạc Kỵ Sĩ Tụng vượt xa hẳn các bản nhạc mang phong cách quen thuộc của Hạ Na.
Một vị luật sư nhanh chóng đại diện cho Bùi Thi đưa đơn khởi kiện Hạ Na.
Mà Bùi Thi nghe được tất cả tin tức này cũng là từ miệng Kha Trạch. Mấy ngày liên tục cô luyện đàn ở nhà đều không thuận lợi, tâm trạng cũng tệ. Lại nghe thấy Kha Trạch ăn nói hơi khép nép nhắc đến tên Hạ Na, suýt nữa cô đã trực tiếp cúp điện thoại. Nhưng khi nghe thấy có luật sư thay mặt cô đưa đơn kiện, cô lại kinh ngạc nói không nên lời.
"Tiểu Thi, em là em gái duy nhất của anh. Hạ Na sắp trở thành chị dâu em rồi, đều là người một nhà, chuyện này chúng ta không thể hòa giải ngoài tòa được hay sao..."
Kha Trạch còn chưa dứt lời, Bùi Thi đã ngắt ngang: "Anh nói cái gì? Có luật sư thay mặt em đưa đơn khởi kiện Hạ Na? Em chưa hề làm chuyện này."
Hiển nhiên Kha Trạch cũng sửng sốt, qua một hồi lâu mới từ từ nói: "Không phải em à?"
"Không phải. Anh chờ một chút, em điều tra chuyện gì trước đã rồi gọi điện thoại lại cho anh."
Không đợi đối phương đáp lời, cô đã cúp điện thoại, dự định lên mạng xem là chuyện gì. Lúc này Bùi Khúc ló đầu ra khỏi phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: "Chị, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện Hạ Na lấy trộm bản nhạc của chị bị đưa đơn khởi kiện rồi, nhưng không phải là chị làm, chị muốn điều tra xem là ai."
"Ồ, chị nói chuyện này à...." Bùi Khúc gãi gãi đầu, giống như là hơi khó nói, "Là em mời luật sư..."
"Em? Tại sao?"
"Chị không cảm thấy Hạ Na bị trừng phạt là đúng hay sao? Trộm nhạc của chị, cướp người yêu của chị, lại còn gióng trống khua chiêng đi kết hôn nữa." Bùi Khúc nhún nhún vai, rụt đầu lại vào bếp, "Lần này nhất định phải loan truyền tai tiếng của cô ta mới được."
"Những chuyện kia đều đã qua cả rồi, thật ra thì không cần thiết phải ầm ĩ như vậy đâu."
"Chị, sao chị lại đột nhiên trở nên lương thiện vậy hả? Lẽ nào chị yêu đương với thiếu gia Sâm Xuyên thì đã quên mất mình từng bị Kha Trạch tổn thương rất sâu sắc sao? Còn nữa, chị đã quên cô ta cho người đánh gãy tay chị à?" Lúc nói những lời này, Bùi Khúc vẫn ở suốt trong bếp, không đi ra ngoài nữa.
"Người đánh gãy tay chị có thể không phải là Hạ Na."
"Vậy thì là ai?"
Nghe thấy câu hỏi này, trong đầu cô chợt hiện lên một khuôn mặt anh tuấn mỉm cười. Dù ý nghĩ này xuất hiện trong đầu bao nhiêu lần, Bùi Thi đều sẽ cảm thấy sởn gai ốc từ nội tâm. Mi cô run lên: "Chị cũng không biết. Nhưng trước khi có chứng cớ xác thực, chúng ta không thể đoán bừa như vậy."
"Chứng cớ? Hiện tại đã qua nhiều năm vậy rồi, chúng ta còn có thể đi đâu tìm chứng cớ nữa?"
"Tiểu Khúc, đương nhiên Hạ Na đáng hận nhưng em đừng quên người thật sự hại chết ba chúng ta không phải là cô ta. Trong lúc mấu chốt này em lại gây thù hằn với tập đoàn Thịnh Hạ sẽ rất bất lợi cho tình huống trước mắt của chúng ta."
"Từ lúc nào chị lại bắt đầu sợ đắc tội với bọn họ vậy hả?"
Nghe đến đây, Bùi Thi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Cô đặt di động lên bàn, đi vào trong bếp: "Tiểu Khúc, hôm nay em sao vậy? Sao lại kích động thế hả?"
Bùi Khúc không trả lời, chỉ lẳng lặng đưa lưng về phía cô rửa đĩa. Cả phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy ào ạt. Bùi Thi đi đến tắt vòi nước, cản tay cậu lại: "Gần đây rốt cuộc em...." Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu nhưng lại thấy cậu đang khóc. Cô hoảng sợ vội vàng quay đầu cậu lại, lau nước mắt trên mặt cậu: "Tiểu Khúc, em sao vậy? Tại sao lại khóc?"
Cậu chỉ mím chặt môi mình lại, ra sức lắc đầu giống như chú chó nhỏ. Cô sốt ruột tiếp tục lau nước mắt cậu đang chảy xuống, tâm trạng hoảng loạn: "Em đừng buồn, có chuyện gì em cứ nói chị nghe… Là... Là bởi vì việc năm đó Hạ Na đã làm với em sao? Em còn hận cô ta đúng không?"
Cậu cau mày, đôi mắt sưng vù càng tuôn ra nhiều nước mắt hơn, nhưng cuối cùng lại không nói ra một chữ. Cô đau lòng đến cả trái tim đều thắt lại, vội vàng ôm lấy em trai mình: "Thật xin lỗi, là chị sơ suất đã quên mất chuyện này... Không sao, tất cả cứ làm theo ý em đi. Em muốn kiện cô ta thì cứ kiện, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy..."
Cô vẫn là người vô cùng bao che, nhất là đối với người thân nhất còn sót lại trên thế giới này. Tất cả nguyên tắc bản thân và năng lực tư duy độc lập của cô đều dễ dàng buông xuống khi đối mặt với em trai mình. Cô vẫn cho rằng bọn họ là người hiểu rõ nhau nhất. Nhưng cô không biết rằng, đúng là cậu hiểu rõ cô nhất, hầu hết đều ở bên cạnh cô. Mà cô lại thật sự không hiểu gì về cậu.
Bùi Thi hoàn toàn không ngờ rằng, ngày biết được sự thật lại đến nhanh như vậy.
Cuối tháng, thời tiết vô cùng nóng bức, nung con đường đan xen giữa từng tòa cao ốc thành một dòng sông cạn khô. Hơn bốn giờ chiều, Bùi Thi đúng hẹn đi đến nhà Sâm Xuyên Quang cùng luyện tập hợp tấu với anh. Cô mới vừa bước xuống xe, cơn gió lớn đã thổi đến từ phía sau khiến bước chân cô đi nhanh hơn. Chẳng được bao lâu, cơn gió giống như một đứa trẻ tinh nghịch bướng bỉnh lại thổi thốc vào thẳng mặt cô. Lần này thì không hay rồi, cô đang kẹp cây đàn violin, cảm thấy hộp đàn sau lưng bị gió thổi thốc lên, sau đó ầm một tiếng, cây đàn violin đã bị rơi xuống đất. Cô sợ đến mức há hốc miệng, vội vàng nhặt đàn lên, bỏ nó vào trong hộp, kiểm tra lại một chút. Hóa ra khóa kéo hộp đàn bị tuột, ngoại trừ hộp đàn bị dơ, dây đàn bị đứt hai sợi, trên thân đàn còn bị vỡ hai lỗ rất to.
May là cây đàn này chỉ là đàn để luyện tập, nếu không thì cảm giác không thể chỉ khái quát bằng hai chữ đau lòng thôi đâu. Bùi Thi gửi một tin nhắn cho Sâm Xuyên Quang, nói cho anh biết mình đến trễ hai tiếng, quay đầu chuẩn bị trở về thay dây đàn. Nhưng đi được vài bước cô chợt nhớ đến gần đây có một tiệm nhạc cụ không xa nên cô trực tiếp chạy đến đó sửa.
Cả quá trình không đến hai mươi phút, cô rất vui vẻ đi vào nhà Sâm Xuyên Quang, dự định cho anh một niềm vui bất ngờ. Trong phòng khách không có ai, cô tiếp tục tìm Sâm Xuyên Quang ở phòng khác, cũng vì thế nhìn thấy bọn Dụ Thái đang trong phòng làm việc. Anh ta đang nói gì đó với những người khác bằng tiếng Nhật, vẻ mặt rất nghiêm túc, trước mặt đặt một chiếc laptop, không để ý đến sự tồn tại của cô. Cô đứng ở cửa nghe chốc lát, chỉ loáng thoáng nghe thấy bọn họ nhắc đến "sắp xếp người" và "tập đoàn Thịnh Hạ."
Qua một hồi lâu, cuối cùng có người phát hiện ra Bùi Thi, cũng chỉ về phía cô với Dụ Thái. Dụ Thái vội vàng đặt máy tính xuống, bước nhanh đến: "Thi Thi, không phải cô đến trễ một chút sao. Bây giờ thiếu gia Sâm Xuyên đã đi tắm rồi... Các người chờ một chút, tôi đi tìm anh ấy."
Vốn muốn nói không sao để cô đợi là được, nhưng nhớ đến nội dung câu chuyện vừa rồi của bọn họ, Bùi Thi cố ý ra vẻ không kiên nhẫn: "À, lại chờ nữa hả... Tôi cho rằng anh ấy chờ tôi mới đúng."
"Không sao không sao, nếu như anh ấy biết cô đã đến nhất định sẽ đi ra ngay. Tôi đi gọi anh ấy đây."
Bùi Thi kéo Dụ Thái lại: "Đợi đã, mới vừa rồi các người lén lút ở đây làm gì? Không phải muốn tạo phản chứ?"
"Thi Thi còn chưa kết hôn với thiếu gia Sâm Xuyên nhưng đã ra vẻ vợ sếp rồi đấy à." Dụ Thái nhướng mày, vẻ mặt tỏa nắng rực rỡ, "Yên tâm đi, chuyện này có liên quan đến giao hẹn của cô và lão gia, không phải chuyện xấu gì đâu."
"Như vậy à, vậy anh đi là được rồi, bảo anh ấy đừng nhanh quá nhưng cũng đừng kéo dài mấy giờ đồng hồ như lần trước nhé."
Đợi Dụ Thái rời khỏi, Bùi Thi đi lòng vòng vài vòng trong phòng. Tuy mấy thành viên khi nãy bàn bạc với Dụ Thái không nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn canh giữ ở cửa không rời đi. Cô cũng liếc khóe mắt nhìn về phía máy vi tính kia, trên đó là một bảng giống như là bảng lịch, hình như là viết về sắp xếp trong tổ chức Sâm Xuyên. Cô lấy khăn giấy chấm vào nước trà, ngồi xuống đưa lưng về phía phía cửa, giả vờ như lau bẩn trên hộp đàn. Sau đó lại quẹt vào người mình: "A!"
"Sao vậy cô Bùi Thi?" Người ở cửa hỏi ngay lập tức.
"Tôi không cẩn thận khiến bùn vấy vào áo rồi..." Bùi Thi chỉ chỉ vào quần áo của mình, nói khó xử, "Thật ngại quá, các người có thể đóng cửa lại đợi tôi không, tôi muốn sửa sang lại quần áo."
"Được, cô Bùi Thi."
Nghe tiếng kéo cửa lại, cô lập tức đứng lên đụng vào con chuột, xem xét bảng trên máy vi tính. Quả nhiên là sắp xếp hành trình và điều động nhân sự trong tổ chức Sâm Xuyên. Mỗi một ngày, mỗi một giai đoạn đều được ghi lại cặn kẽ số người và địa điểm. Cô còn lưu ý thấy chỉ cần là sự việc có bản thân Sâm Xuyên Quang tham dự thì chữ cũng là màu đỏ chót. Cô phát hiện bất ngờ là lúc Sâm Xuyên Quang và cô yêu đương, hóa ra anh lại đi qua rất nhiều nơi và làm nhiều việc như vậy. Nhưng chẳng có chuyện nào nói đàng hoàng cho cô nghe cả. Hai tuần trước hơn phân nửa thời gian là anh đều không ở đây, nói trở về Nhật Bản gặp lão gia, nhưng trên thực tế là anh đi bảy tám nước Đông Âu và Tây Âu, giao dịch ngầm với tổ chức Mafia bên đó.
Cô kinh ngạc không thôi kéo về phía trước, phát hiện dù lúc anh bị mù cũng không hề ảnh hưởng đến mấy công việc này. Hơn nữa, số lần anh đi Luân Đôn cũng không ít.
Điều này khiến cô nhớ đến khi bọn họ mới quen biết không lâu, cô đã hỏi anh: "Sếp có từng đi Luân Đôn chưa?"
"Vẫn chưa." Lúc đó ánh mắt anh trống rỗng, nhưng nụ cười lại đẹp vô cùng. "Anh vẫn khá truyền thống, không thích đi du lịch khắp nơi. Nước Anh đẹp không?"
Cô nhanh chóng lật đến phía trước, rốt cuộc đã đến phần ghi chép sáu năm trước. Khi đó cô còn chưa biết anh. Mùa đông năm đó cũng là lúc cô bị đánh gãy tay.
Bởi vì thời gian quá lâu, hành trình cụ thể phải nhập mật mã vào mới xem được. Nhưng địa điểm lại không bị ẩn đi. Tháng 12 năm đó tất cả địa điểm chữ màu đỏ trong bảng ghi chép đều là "ロンドン"
Lúc này, cơn gió lốc bên ngoài cửa sổ gào thét. Hiệu quả cách âm trong căn phòng tuy tốt nhưng cũng không ngăn được tiếng vù vù mãnh liệt truyền đến. Mây đen kéo đầy bầu trời, cây cối đung đưa như có thể bị đổ gãy bất cứ lúc nào. Thế giới trong phòng lại yên tĩnh giống như không cách nào che giấu được ngày tận thế đang kéo đến bên ngoài.
Bùi Thi rời xa máy vi tính, mở trình duyệt điện thoại di động lên. Ngón tay cô lạnh buốt, không dám tin vào sự thật trước mắt, muốn xác nhận lại đôi ba lần. Cho nên cô nhập vào một đoạn văn trong thanh tìm kiếm.
Cùng lúc đó, cửa bị kéo ra, cơn gió ùa vào. Giống như bàn tay màu đen cuối cùng đã có cơ hội xông đến gắt gao nắm chặt lấy cô.
Sâm Xuyên Quang mặc chiếc áo kimono mới thay, sang trọng lịch sự khẽ mỉm cười với cô: "Tiểu Thi, em đã đến rồi à." Mái tóc đen của anh hơi ẩm ướt, giống như là cánh hoa ướt đẫm rũ xuống gương mặt trắng nõn.
Cuối cùng Bùi Thi nhìn vào trong điện thoại di động, kết quả tìm kiếm đã hiện ra: Luân Đôn viết bằng tiếng Nhật là gì? Đáp án: "ロンドン".