“À … tiểu thư …”
“Làm sao?”
“Là … Lão phu nhân đã nói là tiểu thư không thể đi ra ngoài …”
“Gì cơ? Ta không thể đi ra ngoài?” Ta đánh giá nha đầu này từ trên xuống dưới vài lần, cảm thấy không thoải mái cho lắm. “Vì sao?”
“…” Nàng liều mạng lắc đầu, mặt cũng đỏ bừng lên. “Nô tỳ không biết.”
“Vậy dựa vào cái gì mà ngươi không cho phép ta ra ngoài?” Vừa dứt lời ta lại đi đến cửa nhưng ngay lập tức bị nàng vội vàng ngăn lại.
“Tiểu thư, Tam tiểu thư … Van cầu cô đừng làm nô tỳ khó xử có được không? Lão phu nhân chỉ dặn dò chúng ta phải trông coi tiểu thư, nói là không thể để cô rời khỏi phủ nửa bước … Xin tiểu thư thương cảm cho chúng ta có được không? Nếu cô không nghe theo thì …”
“…” Ta thật sự không biết phải nói gì hơn, chỉ phất tay áo rồi buồn bực trở lại phòng. Mẹ đang làm cái gì vậy? Không cho phép ta đi ra ngoài, đây là muốn giam lỏng ta hay gì đây?
Cửa trước không đi được, vậy ta đi cửa sau chắc là được chứ?
Người ở trong căn phòng nhỏ chậm rãi đi ra, đôi mắt già nua nhìn ta một hồi lâu mới từ tốn mở miệng:
“Khụ … Tam tiểu thư …”
Khóe mắt ta run rẩy hai cái. “Ta nói này Tần thúc, ngươi không phải cũng …”
Người nọ xoay lưng lại, ra vẻ thật có lỗi. “Xin lỗi Tam tiểu thư, lão phu nhân đã …”
“…”
Trở về phòng, Sồ Tú đang tìm kiếm khắp mọi nơi như con muỗi vo ve, nhìn đến ta mắt lập tức sáng lên, cuống quít chạy tới:
“Tiểu thư! Cô vừa đi đâu vậy? Ta còn tưởng …”
“Tưởng ta ra ngoài rồi?” Đáp lại với vẻ châm chọc, ta tức giận ngồi xuống bên cạnh bàn. “Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Mẹ ta đã nói với các ngươi cái gì mà các ngươi canh giữ ta cứ như phạm nhân, chỗ nào cũng không cho đi?”
“Tiểu thư, chuyện này không thể trách chúng ta được. Là lão phu nhân …”
“Được rồi, được rồi!” Không kiên nhẫn vẫy tay. “Ta sẽ không đi đâu cả, ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ … A, đúng rồi, tiểu thư” Nàng vừa nhấc chân muốn đi đã quay lại. “Vừa rồi lão phu nhân có tìm cô, bảo cô đến phòng khách.”
“Mẹ tìm ta?”
“Dạ.”
… Được, để ta xem xem lão thái thái này đã chơi trò gì đây.
Mẹ đang ngồi giữa một đống lớn những bức tranh thêu màu đỏ rực rỡ, vừa thấy ta bước vào thì mặt mày phấn khởi đi ra tiếp đón.
“Huyền nhi, con tới nhìn thử xem cái nào thêu đẹp hơn.”
“…” Cái nào thêu đẹp hơn cũng không liên quan gì đến ta. “Mẹ!”
“Sao?”
“Vì sao lại không cho phép con ra ngoài?”
Mẹ đặt chiếc khăn lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta. “Con nói xem.”
Ta nói? “Mẹ muốn nhốt con trong nhà rồi sau đó trực tiếp buộc con lên kiệu hoa đưa tới Ngô gia phải không?”
“Nếu con không nghe lời thì mẹ e là chỉ có duy nhất cách đấy thôi.”
“Mẹ quá độc ác!” Ta bất mãn kháng nghị: “Con là con gái mẹ, nhưng con cũng có quyền tự do cá nhân chứ?”
Bà liếc mắt nhìn ta một cái. “Là con gái ta thì phải nghe lời ta, không cho phép có bất kì sự bất mãn nào với chuyện hôn nhân này.”
“… Nhưng con thật sự không muốn gả cho Ngô gia công tử. Hắn không thích con, con cũng không thích hắn. Mẹ bảo con phải sống cả đời với hắn thế nào đây?” Ép buộc gì thì cũng có mức độ thôi chứ.
“Vậy các ngươi cứ thành thân trước rồi bồi dưỡng tình cảm sau cũng được. Hiện nay rất nhiều cặp vợ chồng là chưa gặp mặt lần nào đã kết hôn, chẳng phải đều sống rất tốt đó sao? Nhớ ngày đó cha con với mẹ cũng là làm theo lời trưởng bối mà thành hôn, cũng thuận lợi sinh ra ba đứa các con đó thôi.”
“…” Thật hết chỗ nói, cái gì cũng là bà có lý. “Mặc kệ nói như thế nào, con muốn ra ngoài.”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Người có quen biết với con chắc cũng đi xa rồi. Nếu con ra ngoài là vì muốn đuổi theo nàng thì ta khuyên con nên bỏ cuộc sớm đi.” – Bà lạnh lùng nói.
“Mẹ …” Thì ra là sợ ta chạy trốn cùng Ngọc nương nên mới hạn chế hành động của ta. “Mẹ thật quá đáng! Sao mẹ có thể làm như vậy?”
“Ta là mẹ con mà con dám nói chuyện với ta như thế sao?”
“…” Ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn bà, ta biết có nói thêm gì đi nữa cũng chỉ làm cho mọi chuyện xấu hơn, vì thế đành ngoan ngoãn cúi mình. “Vậy nếu con đi gặp một người khác, chắc mẹ sẽ cho phép chứ?”
“Gặp ai?”
“Vị hôn phu … của con.”
Giận!
Cực kì giận.
Giận tới mức không thể giận hơn.
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cặp mắt vô thần của “Ngô Sở Vị”, hận không thể một quyền đánh bay hắn hay một cước đá cho hắn thành tàn phế, để cho hắn biến lùi bước, hủy bỏ hôn ước này và trả lại tự do cho ta.
“Ta nói …”
“…”
“Mẹ ngươi đã chọn ngày rồi sao?”
Gật đầu.
“Năm ngày sau?”
Lại gật đàu lần nữa.
“… Ngươi không có ý kiến gì sao? Thí dụ như ta là nữ nhân thô lỗ lại dài dòng, vừa không dịu dàng vừa không hiền lành, căn bản là không thích hợp đảm đương vai trò thê tử của ngươi?”
“Không sao cả.”
“… Đừng trách ta không nói cho ngươi biết, ta thật sự rất hung hãn. Sau khi thành thân rồi nếu chẳng may có lời nào không hợp lòng nhau thì rất có thể ta sẽ đánh ngươi.”
“Không sao cả.”
“Ta không biết thêu, không biết nấu cơm, không biết ngâm thơ đối phú, cũng không xinh đẹp … Ngươi vẫn muốn lấy ta sao?”
“Không sao cả.”
“Chết tiệt!” Ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thét lên: “Ngươi không thể nói tiếng người cho cô nãi nãi ta nghe sao? Lúc nào cũng ‘không sao cả’, ‘không sao cả’, không thấy phiền à?”
Chung quanh một mảnh yên tĩnh.
“Ngô Sở Vị” vẫn mắt xem mũi, mũi xem tâm, tiếp tục uống trà như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, Ngô, Sở, Vị!”
Bằng bất cứ giá nào cũng phải xé bỏ cái bản mặt đó của hắn, không chừng còn có thể thu được hiệu quả ngoài ý muốn nữa cũng nên.
Hắn chậm rì rì buông chén trà, chậm rì rĩ giương mắt nhìn ta, lại chậm rì rì mở ‘kim khẩu’:
“Ta không sao cả! Thật sự! Nếu mẹ vui, ta không sao cả.”
… Thật hiếm có, cư nhiên nói bốn câu đơn liên tục – lại còn nói đi nói lại là ‘không sao cả’? Ta thật muốn hộc ra mấy ngụm máu tươi cho hắn xem.
“Đại gia của ta ơi, ta bái phục ngươi rồi …”
Làm sao bây giờ? Trong nhà nói không được, người trước mặt nói cũng không xong. Chẳng lẽ cả đời này ta nhất định phải bị ba chữ “không sao cả” bao phủ sao?
Không được, tuyệt đối không được!! Cho dù chỉ có thể trì hoãn được một khoảng thời gian thôi, ta cũng nhất quyết không lập gia đình!
Phải làm gì với tên này bây giờ? Một khi về đến nhà rồi thì ta ngay cả cửa phòng cũng chưa chạm được chứ đừng mong tới chuyện vụng trộm rời đi …
Sâu kín thở dài, ta đứng dậy đi tới cửa trà lâu. Lúc đi ngang qua lão bản đang nghẹn họng nhìn trân trối, ta để lại một câu mềm nhũn : “Tiền trà cứ tìm vị ‘Ngô Sở Vị’ công tử kia là được …”
“Không sao cả ?” (đã giải thích ở các chương trước) Lão bản ngây ngốc trừng mắt nhìn ta : “Tiền trà sao lại nói là ‘không sao cả’ ? Ta nói cho các ngươi biết, muốn quịt tiền trà thì tìm nhầm chỗ rồi, quán của lão đây mở đã được trăm năm rồi đấy …”
“Haizz …” Để mặc ‘Ngô Sở Vị’ ở lại dây dưa với lão bản quán trà, ta đầy bụng tâm sự bước đi trên đường về nhà, phía sau còn có hai gia đinh bám dính như âm hồn không tan.
… Liệu có cơ hội nào để ta thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi nhà không ?