Hai cái đầu đang chụm lại với nhau - Nhã Lan Châu và Nguyên Bảo đại nhân.
Còn có ba trai đẹp đang ngồi bất động.
Vân Ngấn cụp mắt nhìn xuống, Tông Việt hờ hững thưởng trà, Trưởng Tôn Vô Cực nhàn nhã ngồi tựa ghế lật bài, ánh mắt chầm chậm lướt trên tờ giấy, cười như không cười.
Chữ viết trên tờ giấy vội vàng mà lại hiển hiện khí thế bức người, từng chữ từng lời vô cùng sắc bén.
Mạnh Phù Dao nắm tờ giấy vo lại trong tay, sáp lại gần Nhã Lan Châu cười hí hửng, "Chiến Bắc Dã nói hắn sắp đánh vào rồi.”
Nhã Lan Châu bởi vì không muốn làm phiền ba vị đại ca đẹp trai, rất tự giác nhường chỗ cho họ đánh mạc chược, tâm tình nàng ấy nhột nhạt khó chịu, nghe Mạnh Phù Dao nói xong thì bĩu môi khinh thường, lên tiếng, "Theo như tính tình của tên kia, không cần nhìn ta cũng biết rõ, tám phần viết là "XXX đã diệt, chờ ta... Cáo biệt."
Mạnh Phù Dao ngước nhìn nàng ấy, "Châu Châu quả là thần thánh!"
Ánh mắt Nhã Lan Châu thoáng nét ưu buồn, ngay sau đó cười nói, "So với tỷ, ai cũng là thần." Nàng ấy ôm Nguyên Bảo đại nhân về giường tán gẫu, Mạnh Phù Dao nhìn theo bóng dáng cô đơn của Nhã Lan Châu, nghĩ thầm lòng nàng ấy biết rõ là câu "Chờ ta" không phải nói với nàng ấy. Cô gái nhỏ này đã đuổi theo Chiến Bắc Dã nhiều năm như vậy, chỉ một lần tình cờ nhìn thấy hắn gội dầu cho Mẫu phi mà đã coi hắn là phu quân, song bởi vì sự xuất hiện của nàng mà nàng ấy phải đuổi theo Chiến Bắc Dã lâu hơn. Nàng ấy phải đợi bao lâu mới có thể đạt được nguyện vọng của mình? Mà cuộc đời của một cô gái có bao nhiêu thanh xuân, sao phải phí hoài để đuổi theo một trang nam tử?
Mạnh Phù Dao chống cằm suy nghĩ, cẩn thận nghĩ cách tác hợp cho Nhã Lan Châu và Chiến Bắc Dã. Thế nhưng nàng lại nhớ đến hậu quả lần đó, khi nàng kết hợp Trưởng Tôn Vô Cực với Hồ Tang, Trưởng Tôn Vô Cực đã giận dữ "tẩy não" nàng. Tính tình Chiến Bắc Dã như đạn đại pháo, có khi nào sẽ bắn nàng tan nát luôn hay không? Thôi được rồi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Nàng suy nghĩ lung tung, không chuyên tâm chơi bài, Trưởng Tôn Vô Cực đột ngột đẩy bài ra, nói: "Ta thắng rồi."
Phù Dao vừa nhìn xuống liền kêu rên, "Ta chậm một bước a..."
Thật tội nghiệp cho Mạnh tướng quân, tính toán người khác thì dễ như trở bàn tay, nhưng gặp mấy vị trai đẹp đang ngồi trước mặt thì liền như củi mục. Vân Ngấn tinh thông định đoạt, không thua đến hai lần, mỗi tấm bài đều nhớ rõ ràng. Tông Việt đánh bài tựa như kê đơn thuốc, thuần thục tự nhiên như nước chảy mây trôi, chỉ so tay đôi với nàng, hắn không nhớ bài mình, mà đặc biệt nhớ rõ bài của nàng nàng cần bài gì, hắn có chết cũng không đánh bài đó ra, tôn chỉ trong bụng hắn là - ta không thắng được, cô cũng đừng nghĩ sẽ thắng. Trưởng Tôn Vô Cực thì tốt hơn, nhàn tản từ tốn đánh bài, có thua có thắng, chợt nhìn thì rất đỗi bình thường không có gì đặc sắc, nhưng lâu thật lâu sau nàng phát hiện, hắn thua hai lần thì sẽ thắng một lần, hơn nữa còn phải lấy lại hết số bạc đã thua, cuối cùng tính ra thì hắn chẳng thua đồng nào cả - Cuối cùng nữa thì chỉ có mỗi mình nàng là thua hết tiền.
Chơi đến nửa đêm thì kẻ đầu sỏ tức tối đẩy bài, hô to: "Ba người khi dễ một người, không chơi nữa, đổi người!" Kéo Nhã Lan Châu đến bên bàn, song chưa được bao lâu nàng lại tối mặt tối mũi.
Nhã Lan Châu chơi bài không có quy tắc gì hết, đánh loạn xạ cả lên, Nguyên Bảo đại nhân làm nội gián, hết chạy sang bên nàng nhìn thì chạy sang bên mấy trai đẹp nhìn rồi cứ hoa chân múa tay với tiểu Công chúa, mà ba vị đẹp hai kia, hết người này nhường nàng ấy đến người kia nhường nàng ấy.
Rốt cuộc chơi đến sáng, Phù Dao thua hết một cái nhà với mười mẫu ruộng, một chục người hầu - tất cả đều vào tay Nhã Lan Châu, Mạnh Phù Dao tức tối lật bàn - quả nhiên là nhân phẩm có cao có thấp, trí tuệ có tốt có dở, còn thiên vị thì xuyên quốc gia. Đau lòng quá đi thôi.
Nàng ũ rủ đi thay đổi y phục, chạy thẳng tới pháp trường. Hôm nay là ngày chém Chiến Bắc Hằng!
Lạc Long đài.
Mạnh Phù Dao đến.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, nàng bình tĩnh đứng lên, châm một ly rượu, lạnh nhạt nói: "Ta đến đưa tiễn Hằng Vương." Không buồn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, xoay người đi.
"Mạnh đại nhân." Quan giám trảm phía sau lưng nàng nhỏ giọng nhắc nhở nàng phải giữ vững lập trường.
Mạnh Phù Dao xoay người lại, đứng trên đài cao nói từng chữ hết sức rõ ràng rành mạch, "Hằng Vương dù có muôn vàn không phải, cũng đã bị xử theo quốc pháp của Thiên triều, từ trước đến nay hắn luôn đối đãi ta tử tế, ta có thể nào để mặc hắn trong gió thảm mưa sầu, ly rượu này ta kính hắn, hy vọng sưởi ấm được lòng hắn trước khi lên đường."
Bách quan nhìn vào ánh mắt trong suốt của nàng, xấu hổ cúi đầu.
Hốc mắt Chiến Bắc Hằng ươn ướt - trong lúc đường cùng, bách quan vì e sợ nên đều tránh né hắn, chỉ có tên ngốc thống lĩnh này, chẳng kiêng dè điều gì hết!
Phù Dao đi đến bên Chiến Bắc Hằng, hai mắt hắn đẫm lệ ngước lên nhìn, thấy thiếu niên nọ bưng rượu đến quỳ trước mặt hắn, cung kính dâng ly rượu đến tận môi hắn.
Thiếu niên nọ nhoẻn cười, thản nhiên mà trong sáng, Chiến Bắc Hằng nhìn thấy ánh mắt như thế thì nỗi uất giận dần dần nhạt đi, có hơi xấu hổ vì chuyện đã giam nàng trong phòng chứa củi trước đây, bèn nở nụ cười áy náy.
Hắn cũng không hề hay biết đêm đó Chiến Nam Thành đã đến Mạnh phủ để gặp mặt, cũng không biết thân phận thực sự của nàng là ai, nếu như hắn biết thiếu niên trước mắt này là kẻ đầu sỏ đắc tội với Thân vương các nước, sợ là sẽ lập tức nhào tới cắn xé Mạnh Phù Dao cho mà xem.
Thế nhưng hiện tại hắn chỉ nghĩ rằng - Chiến Nam Thành, ngay cả ta mà ngươi cũng giết, vậy thì đừng trách ta không nể tình...
Hắn cười cười, không uống ly rượu kia, mà nói thật nhỏ với Phù Dao: "Mạnh thống lĩnh... Người ta đối đãi với ta bất nhân, ta cũng không cần nghĩa khí nữa, ta nói điều này cho ngươi nghe, ngươi nhớ cũng tốt mà không nhớ cũng được, coi như là tạ lễ cuối cùng của ta đối với ngươi."
Hai mắt Mạnh Phù Dao liền sáng lên, "Hả?"
"Bệ hạ có một chứng bệnh bí mật, cứ đến mùa thu là sẽ phát tác, năm ngoái hắn đến phương Nam săn thú là để nghỉ ngơi, nhưng năm nay thì không thể nào... không biết hắn sẽ chữa bệnh như thế nào nữa..."
"À..." Mạnh Phù Dao mỉm cười, "Thật là khiến người ta lo lắng, đó là bệnh gì vậy?"
"Không ai biết là bệnh gì hết, ta chỉ biết người ngồi trên ngôi vị Hoàng đế của Chiến gia sẽ mắc bệnh này, còn chuyện khi Phụ hoàng đoạt được thiên hạ, rồi sau đó..." Chiến Bắc Hằng ngừng lại, uống hết ly rượu của Phù Dao.
Hắn nói: "... Cuối cùng chỉ có ngươi đến tiễn ta, ta rất cảm ơn ngươi."
Phù Dao cúi đầu nhìn vào mắt hắn, nàng vốn muốn nhân cơ hội mời rượu hắn lúc này mà nói rõ chân tướng sự việc cho hắn biết, khiến hắn tức giận cho chết luôn, vậy mà thời khắc này Chiến Bắc Hằng lại cảm động đến rơi nước mắt, làm cho nàng cảm thấy, chỉ cần hắn chết là được rồi, không cần quyết tuyệt quá làm gì.
Để cho hắn cảm nhận được sự ấm áp cuối cùng trên thế gian này trước khi chết, kiếp sau sẽ làm một người tốt.
Nàng mỉm cười lui ra, trong mưa bụi nhạt nhòa, gương mặt xinh xắn của nàng lại rạng ngời, ánh mắt sáng lóa, Chiến Bắc Hằng nhìn cảm thấy có hơi quen thuộc.
Hắn nhăn mày lại, suy tư.
Hắn nhớ đến đêm nọ, trong Hoàng cung hừng hực đèn đuốc, ánh mắt của thiếu nữ trên lưng ngựa nhìn hắn.
Ánh mắt kia... Ánh mắt kia...
Giống như nước hồ mùa đông lạnh buốt, thấu cả tâm can.
Chiến Bắc Hằng đột nhiên giật nảy lên, kéo theo xiềng xích nặng nề.
Hắn hét to: "Ngươi –“
"Chém!"
Ánh đao chợt lóe sáng, máu tươi bắn ra hòa với nước mưa rào rào rơi xuống, nhuộm hồng cả một khoảng không.
Thế gian nháy mắt trở nên lạnh lẽo tột cùng.
Nét vẽ của quỷ thần, vẽ nên bức tranh giang sơn nhuộm đẫm máu tươi.