• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thảo cười, cười thật ấm áp, hắn nói: “Hoa Khai, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.”

Lồng ngực Hoa Khai không biết bị cái gì lấp nghẹn, nàng muốn nói nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc, không phát ra được âm thanh nào, đau thương nhìn hắn.

Bạch Thảo vẫn mỉm cười: “Hoa Khai, vì sao lại nhìn ta với vẻ mặt đó? Muội không nhận ra ta sao?”

Hoa Khai há to miệng, dường như phải vận hết sức lực toàn thân mới nói được mấy tiếng: “Bạch Thảo…” Thanh âm bi thương như ứ đọng trong cổ họng, mãi vẫn không thể phát ra.

Bạch Thảo lại cười vô cùng dịu dàng. “Hoa Khai, cuối cùng muội cũng nhớ ra ta. Muội biết không, ta rất nhớ muội, ngày nào đêm nào cũng nghĩ đến muội. Ta không biết muội ở bên ngoài có bình an hay không? Không biết muội có bị người ta khi dễ không, lại nghĩ không biết bao giờ muội mới trở lại tìm ta. Muội biết không, ta ở nơi đó chờ lâu thật lâu, ngày nào cũng chờ. Vì sao muội lại để ta đợi lâu như vậy? Vì sao? Thật ra muội đã quên ta, muội để ta lại ở đó còn mình thì đi mất, vì sao không mang ta theo? Vì sao để ta một mình ở lại nơi đó chịu khổ?

Hoa Khai lắc lắc đầu, thân thể không ngừng run rẩy.

Gương mặt Bạch Thảo dần dần lộ ra vẻ bi thương, hắn nhìn Hoa Khai nói: “Hoa Khai, muội biết không? Ta lạnh lắm. Ở nơi đó ngày nào cũng lạnh như vậy. Cơ thể ta ở trong đất đã bị rắn rết côn trùng xâu xé không còn gì. Đêm nào cũng nghe tiếng dã thú kêu gào. Hoa Khai, muội biết không? Ta rất sợ, rất cô đơn.” Sau đó hắn lại cười rộ lên. “Bây giờ ta không sợ nữa, vì đã có muội ở đây.”

Tử Trúc càng lúc càng bối rối, lo lắng. Cho dù hắn dùng đủ cách lay động thân thể nàng, nàng cũng không hề phản ứng. Nhìn nàng đứng đó lẩm bẩm một mình, Tử Trúc lại càng sợ, nhất là lúc hắn nghe thấy hai từ Bạch Thảo từ miệng nàng.

“Hoa Khai! Muội mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Tử Trúc vừa gọi vừa cố gắng lay người nàng.

Cuối cùng Hoa Khai cũng quay đầu nhìn Tử Trúc. Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, nhưng chưa được bao lâu thì Hoa Khai đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, bỏ chạy không hề quay đầu lại.

Tử Trúc không kịp phòng bị té vật ra đất. Hoa Khai đã chạy ra ngoài rồi.

Tử Trúc vội vàng đứng lên, tranh thủ thời gian đuổi theo nhưng khi ra được đến phòng ngoài thì không thấy Hoa Khai đâu, chỉ có cỏ dại mọc đầy. Gió lạnh thổi qua làm đám cỏ cao hơn nửa thân người ngả rạp. Còn Hoa Khai, đã biến mất.

Đúng lúc này, Tử Trúc nghe thấy một âm thanh từ bốn phương tám hướng chậm rãi vọng tới. Chính là giọng của Hoa Khai. Nàng đang hát một khúc ca, nhưng Tử Trúc không rõ nội dung bài hát là gì.

Tử Trúc càng ra sức tìm kiếm bóng dáng của nàng, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng ở bờ sông.

Tử Trúc thấy Hoa Khai đang từ từ đi ra giữa sông, nước sông lạnh buốt đã ngập quá hai chân. Tử Trúc kinh hoàng vừa gọi to tên nàng vừalập tức chạy nhanh về phía Hoa Khai.

Nước sông sâu không lường được đã ngập đến thắt lưng nàng, càng ra xa càng sâu rộng, như miệng yêu quái đen ngòm đang mở lớn, chỉ chờ có người tự động đi vào miệng nó rồi nuốt vào.

“Hoa Khai! Muội làm gì đó! Trở về mau!” Tử Trúc đứng ở bờ sông gọi lớn.

Cuối cùng Hoa Khai cũng dừng bước, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tử Trúc mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Tử Trúc nhìn thấy nàng cười, cười đẹp đến điên đảo tâm hồn. Đột nhiên trong đầu Tử Trúc xuất hiện ý nghĩ mỏng manh rằng nếu giờ khắc này hắn có cùng nàng đi tìm cái chết cũng không sao cả. Nhưng hắn lập tức vứt nó ra khỏi đầu. Hắn muốn cứu nàng, làm sao có thể chết! Sợ Hoa Khai càng đi càng xa, Tử Trúc chỉ dám đi từ từ ra giữa sông, chậm chạp đến gần nàng. Nước sông lạnh như băng làm hắn run lập cập nhưng cũng khiến hắn tỉnh táo hẳn. Hắn thận trọng nói với Hoa Khai: “Hoa Khai, muội đừng cử động, huynh đến đón muội.”

Hoa Khai cười, mắt nhìn Tử Trúc nhưng người lại không ngừng lùi về phía sau. Tử Trúc bước về phía trước một bước thì nàng lui về phía sau một bước. Nước sông đã ngập đến ngực nàng, nếu cứ tiếp tục đi nữa, nàng sẽ chết.

Tử Trúc lập tức dừng lại, nói với Hoa Khai: “Hoa Khai, đừng như vậy! Quay lại, mau quay lại đi…”

Hoa Khai cười, chậm rãi mở miệng, nàng nói: “Ngươi có bỏ ta đi không?”

“Không! Tuyệt đối sẽ không! Cho dù có chuyện gì xảy ra, huynh sẽ không bao giờ rời bỏ muội!”

“Vậy ngươi sẽ luôn ở cạnh ta sao?”

“Nhất định, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh muội, ta thề!”

Hoa Khai cười thật vui vẻ. Nàng lại bất ngờ lùi về phía sau, nhẹ nhàng nói với Tử Trúc: “Đừng bỏ ta, đi với ta.” Lời nói mang theo sự mê hoặc không thể cự tuyệt. Sau đó Hoa Khai lập tức trầm mình ra giữa sông. Nước sông ngập hết đầu nàng, cuốn nàng đi mất.

Trái tim Tử Trúc dường như ngừng đập, hắn vừa gọi to vừa chạy ra giữa sông, mặc cho nước sông ngập đến thắt lưng, đến ngực, đến cổ… Cuối cùng, ngay cả đầu hắn cũng ngập chìm trong nước.

Tử Trúc nhìn thấy Hoa Khai đang ở cách đó không xa. Từng sợi tóc của nàng chảy xuôi theo dòng nước, ánh trăng xuyên qua mặt nước làm nổi bật làn da nàng trắng nhợt nhạt. Nàng vẫn mỉm cười như cũ, vươn hai tay về phía Tử Trúc.

Tử Trúc không còn đủ dưỡng khí vì nín thở đã lâu, lồng ngực vô cùng khó chịu vì hít thở không thông. Nước sông lạnh lẽo băng giá bao trùm lấy hắn, ý thức đã dần mất đi nhưng hắn vẫn cố sức vươn tay ra vì nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội nắm tay nàng nữa, ngay cả giãy dụa cũng không muốn nữa.

Nếu cứ như vậy mà chết đi, thì cũng thỏa mãn.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Tử Trúc lại thấy dáng vẻ Hoa Khai từ từ thay đổi. Nàng biến thành một bà lão xa lạ, không biết là ai. Bà ta cười vô cùng dữ tợn, miệng động đậy, hình như đang nói: "Không được đi." Bà ta không phải là Hoa Khai, không phải.

Đúng vậy, Hoa Khai làm sao có thể cười với mình. Hoa Khai làm sao muốn ở cùng mình. Hoa Khai làm sao có thể vươn tay ra với mình. Tất cả cũng chỉ là mong ước của bản thân mà thôi.

Không thể tưởng tượng được cuối cùng người chết sẽ là mình. Có điều như vậy cũng tốt, Hoa Khai sẽ được bình an.

Đột nhiên xuất hiện rất nhiều khuôn mặt trồi lên từ đáy sông sâu, cái nào trông cũng vô cùng dữ tợn. Chúng vươn tay nắm chặt lấy tay chân, thân thể Tử Trúc, kéo hắn chìm xuống, chìm mãi đến nơi sâu nhất dưới đáy sông, vĩnh viễn không thấy mặt trời. Trước mắt Tử Trúc đã dần tối đen, không còn nghe âm thanh gì nữa. Có lẽ hắn sẽ chết tại đây.

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi Tử Trúc nhắm nghiền mắt ngất đi, dường như hắn thấy một nữ tử áo trắng đang bơi về phía mình. Tối quá, hắn không thể thấy rõ dáng vẻ của nàng. Có phải là Hoa Khai không? Hình như là nàng, lại dường như không phải.

Cùng lúc đó, Hoa Khai thật đang đuổi theo thiếu niên tên là Bạch Thảo kia đến một nơi hoang vắng.

"Huynh muốn đi đâu?" Hoa Khai gọi to sau lưng Bạch Thảo.

Thiếu niên kia cuối cùng cũng dừng lại. Hắn xoay người nhìn Hoa Khai nói: "Hoa Khai, muội lớn lên nhiều rồi. Năm đó muội chỉ đứng đến cổ ta, bây giờ đã cao bằng ta."

"Bạch Thảo, đừng chạy nữa." Hoa Khai cầu xin.

Bạch Thảo cười cười: "Có muội ở đây, đương nhiên ta sẽ không chạy nữa."

"Ta có rất nhiều điều muốn nói với huynh."

Bạch Thảo cười: "Ta cũng vậy. Hoa Khai, muội sống có vui không?"

Hoa Khai không nói gì, hàm răng cắn chặt môi.

Bạch Thảo lại hỏi lần nữa: "Muội sống có vui không?"

Cuối cùng, Hoa Khai mới chậm chạp lắc đầu.

"Nếu như vậy." Bạch Thảo vươn tay về phía Hoa Khai: "Không bằng muội và ta cùng nhau đi thôi. Ta một mình ở nơi đó thật sự rất sợ, rất cô đơn. Muội theo ta, đừng bỏ ta đi nữa, được không?"

Hoa Khai gật đầu, nói: "Được, ta đi với huynh." Dứt lời, nàng liền bước về phía Bạch Thảo.

"Muội như thế này, làm sao đi theo ta?" Bạch Thảo lùi về phía sau mấy bước, đột nhiên nói.

Hoa Khai khựng lại, nghi hoặc nhìn Bạch Thảo.

Trong mắt Bạch Thảo hiện lên vẻ đau thương, "Muội là người, ta là ma, muội làm sao có thể theo ta? Nếu. nếu có thể, ta rất muốn biến lại thành người, sau đó ở cạnh muội. Nhưng không được, cho dù ta có khát khao thế nào cũng không thể trở thành sự thật. Đã như vậy, Hoa Khai, muội chết đi, như vậy chúng ta mới có thể ở cùng một nơi, vĩnh viễn không chia lìa." Những lời này Bạch Thảo nói rất nhẹ nhàng, mang theo hương vị mê hoặc: "Cầm thanh kiếm lên."

Hoa Khai sững sờ nhìn Bạch Thảo, chậm chạp không cử động.

"Để kiếm lên cổ, sau đó dùng chút lực là có thể rồi, rất đơn giản." Bạch Thảo lại nói tiếp: "Hoa Khai, chẳng lẽ muội không muốn ở cạnh ta sao? Muội muốn bỏ ta một mình ở lại nơi đó sao? Muội muốn để ta lại nếm mùi vị cô độc sao?"

Hoa Khai do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nâng kiếm lên.

"Đúng rồi, cứ như vậy. Chỉ cần để lên cổ là tốt rồi. Nhanh thôi, chúng ta sẽ được ở bên nhau."

Hoa Khai chậm chạp nâng kiếm trong tay, nhưng cuối cùng nàng không đặt lên cổ, mà chỉ thẳng mũi kiếm vào Bạch Thảo. Ánh mắt nàng dần thanh tỉnh, nhưng trong đó còn mang theo hoài nghi và bi thương.

Nụ cười trên mặt Bạch Thảo dần tan biến, hắn lạnh lùng nói: "Hoa Khai, muội làm gì vậy? Muội muốn giết ta? Muội hại chết ta một lần chưa đủ, còn muốn giết ta sao?"

"Ngươi không phải Bạch Thảo!" Nàng vô cùng khẳng định.

"Muội nhìn hình dáng của ta xem, không phải Bạch Thảo thì là ai? Nếu ta không phải Bạch Thảo, ta làm sao biết chuyện lúc đó giữa hai chúng ta? Hoa Khai, muội có nhớ ta đã trèo tường mang thức ăn vào cho muội không? Muội có nhớ ta giúp muội băng bó đắp thuốc không? Muội có nhớ ta đã mang muội chạy trốn thế nào không? Muội có còn nhớ muội đã vứt bỏ ta thế nào không?"

Tay Hoa Khai run run, nhưng vẫn khẳng định nói: "Ngươi không phải Bạch Thảo!"

Thiếu niên nở nụ cười: "Vì sao muội khẳng định ta không phải Bạch Thảo?"

"Bạch Thảo. huynh ấy tuyệt đối sẽ không muốn ta chết!" Hoa Khai vẫn nhớ rất rõ thiếu niên đó lúc còn sống đã từng nói — "Nhất định phải sống sót. Cho dù về sau có thế nào, nhất định phải sống sót! Cho dù phải chết, cũng phải chiến đấu đến cùng." Thậm chí nàng còn nhớ rõ ánh mắt kiên quyết dù chết không buông của Bạch Thảo.

Một thiếu niên như thế, làm sao có thể để nàng đi tìm cái chết? Làm sao có thể?

"Ngươi không phải Bạch Thảo!" Hoa Khai khẳng định một lần nữa.

Bạch Thảo ở trước mặt cuối cùng cũng tắt nụ cười. Gương mặt âm trầm từ từ biến thành một người khác, là dáng vẻ của một nữ nhân. Nàng ta oán hận nhìn Hoa Khai, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hoa Khai đuổi theo, nhưng cố gắng thế nào cũng không theo kịp. Nàng suy nghĩ một chút rồi lập tức dùng sức phóng thanh kiếm trong tay về phía nữ nhân kia. May mắn thay, trường kiếm đâm trúng bả vai khiến nàng ta bị găm trên mặt đất, chỉ có thể khóc thét mà không thể nhúc nhích.

Hoa Khai đi tới rút kiếm từ người nàng ta ra, sau đó chỉ mũi kiếm vào ngực nữ nhân, nói: “Ngươi đáng chết!”

Nữ nhân thấy Hoa Khai tới gần, thân thể nàng ta run lên vì sợ hãi. Dù thế, nàng ta liều mạng nén nỗi sợ, rồi cười, cười vô cùng đắc ý. “Ngươi làm sao biết những lời ta nói không phải là những gì thiếu niên tên Bạch Thảo kia muốn nói? Chính ngươi ích kỷ bỏ hắn một mình ở đó!”

Hoa Khai ngây người thẫn thờ.

Nữ nhân lại nói tiếp: “Nhất định hắn rất hận ngươi, nhất định. Ta chỉ giúp hắn nói những gì hắn muốn nói cho ngươi nghe mà thôi. Nhất định là hắn cũng sẽ nghĩ như vậy… Ngươi đi chết đi! Ngươi chết, hắn mới có thể ngủ yên.”

Tay Hoa Khai lại run rẩy.

Nữ nhân thừa dịp Hoa Khai không chú ý, lập tức tránh khỏi trường kiếm bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu.

Tay Hoa Khai vô lực, run rẩy không cầm được bất kỳ thứ gì, làm trường kiếm không tiếng động rơi xuống đất. Hai tay ôm mặt, nàng quỳ trên mặt đất bất lực gào thét, âm thanh đau đớn như thú con bị thương.

Thứ đã nhẫn nại kiên trì nhiều năm, sắp hỏng mất rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK