Đến bên bìa rừng, một bóng người vụt ra, hai cánh tay giang rộng, coi y như chú chim nhỏ bay đụng vào lồng ngực mình mà ôm chặt lấy.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Tuyên Hoài Phong thấy mình bị người khác ôm lấy, y lập tức nhấc đầu gối thụi lên giữa hai chân đối phương.
Đối phương phản ứng cực mau, động tác nhoáng lên, dùng đùi chặn đầu gối đang thụi lên, mặc dù không đụng phải cậu nhỏ nhưng cũng khiến hắn đau nhíu cả mày, cười khổ nói: “Chỉ biết đánh người yêu của mình thôi.”
Giọng nói này vừa truyền vào tai, cả người Tuyên Hoài Phong đều thả lỏng, khàn khàn gọi một tiếng, “Bạch Tuyết Lam.”
Liền xìu người ngã xuống.
Bạch Tuyết Lam chỉ định nói đùa một câu, là một câu giả vờ hài hước trong khi ruột gan nóng như lửa đốt, vừa thấy Tuyên Hoài Phong yếu đuối như thế, chiếc mặt nạ hài hước không cách nào duy trì tiếp, đành phải để y ngồi xuống đất, ôm nửa người y, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy? Bị thương ở đâu?”
Lúc Tuyên Hoài Phong lao vào lòng mình hắn chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ vừa nhìn đã thấy gò má phải Tuyên Hoài Phong sưng rất to, năm vệt ngón tay hiện lên rõ ràng, quần áo bị người ta kéo rách, trong lòng Bạch Tuyết Lam dâng trào giận dữ, giọng nói lại càng dịu dàng, thấp giọng hỏi: “Triển Lộ Chiêu đánh em?”
Bên kia rõ ràng còn đang đấu, tiếng súng liên tiếp không ngừng.
Một hộ binh chạy tới báo cáo, “Tổng trưởng, tìm được đội trưởng Tống rồi. Người vẫn còn sống, chỉ trúng hai phát đạn.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Sống là tốt rồi, phái một chiếc xe đưa cậu ta tới bệnh viện. Những người khác tiếp tục vây bắt trong rừng. Là họ Triển làm, tôi đoán không sai chứ?”
Câu sau đó chính là hỏi Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Bọn họ đều mặc thường phục, trên mặt che bằng vải đen. Tuy nhiên, em quả thực đã nhìn thấy họ Triển kia.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Có người quen nào khác hay không?”
Tuyên Hoài Phong nhớ tới gã tam đệ chẳng chịu thua kém ai bao giờ của mình, do dự một lúc, lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam hừ một tiếng, “Đừng giấu anh, anh biết, chí ít Tuyên Hoài Mân cũng dây vào chuyện này.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn vạch trần nhưng không cãi lại, an tâm thoải mái tựa vào lòng Bạch Tuyết Lam, cảm giác khác một trời một vực với sự kinh hồn táng đảm khi nãy, y tuyệt đối không muốn đấu võ mồm với Bạch Tuyết Lam, chỉ muốn gần Bạch Tuyết Lam hơn một chút.
Chậm rãi xê dịch thân thể lại động đến vết thương trên ngươi, y khẽ hừ một tiếng.
Bạch Tuyết Lam vội hỏi: “Em bị thương sao? Đau ở đâu?”
Tuyên Hoài Phong hất hất cằm ra hiệu.
Bạch Tuyết Lam vội vàng vén áo y lên, hiện ra trước mắt là vùng bụng bị lõm khá sâu, cả một mảng đều là màu xanh tím.
Bạch Tuyết Lam vừa tức vừa xót xa mắng, “Sao không nói sớm?”
Ôm ngang y trở về, nói: “Đưa em tới bệnh viện.”
Ra khỏi cánh rừng, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe hải quan tổng thự đỗ bên cạnh cánh rừng, trong đó có một chiếc ô tô chuyên dụng của Bạch Tuyết Lam. Mấy hộ binh đang áp giải vài gã cúi gằm đầu, cả người bê bết máu đi tới, xin chỉ thị của Bạch Tuyết Lam, “Tổng trưởng, mấy gã này bị thương, đang chạy trốn ở ven rừng thì bị quân ta bắt lại. Phải xử lý như hế nào?”
Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ, mấy người này chắc là bị mình nổ súng bắn bị thương lúc đang chạy trốn.
Bạch Tuyết Lam không thèm liếc mắt nhìn đám người kia, mặt không biểu hiện nói: “Với đám thổ phỉ này, chính phủ lúc nào cũng thẳng tay triệt hạ.”
Đám người bị bắt kinh hãi ngẩng đầu kêu la: “Chúng tôi không phải thổ phỉ, chúng tôi là quân nhân chân chính. Chúng tôi yêu cầu sự phán quyết công bằng của chính phủ.”
Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Chúng mày thích công bằng chứ gì, được, ông cho chúng mày công bằng.”
Tuyên Hoài Phong biết lá gan của hắn vô cùng lớn, chuyện gì cũng dám làm, y sợ hắn làm xằng làm bậy nên đành mở miệng nói: “Tổng trưởng, tôi thấy chuyện này…”
Lời còn chưa dứt thì Bạch Tuyết Lam đã khom lưng đặt y ngồi vững vàng lên ghế sau ô tô, thẳng người lại, rút súng, đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng, từng nhát súng hướng về ngực đám tù binh, mỗi tên một phát đạn.
Nghe tiếng súng đinh tai nhức óc, Tuyên Hoài Phong bỗng run lên.
Vật lộn dịch người lách ra khỏi ghế sau, đã quá muộn.
Y ngỡ ngàng nhìn sáu thi thể ngổn ngang trên mặt đất, mãi không thể thốt thành lời.
Dòng máu đỏ tươi tí tách tràn ra khỏi cơ thể, nhiễm đỏ cả một mảng đất bùn.
Hồi lâu sau, Tuyên Hoài Phong mới ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tuyết Lam.
Gương mặt Bạch Tuyết Lam vẫn bình lặng chẳng gợn chút sợ hãi, ung dung thu hồi khẩu súng, cười với y, “Kỹ thuật bắn súng của anh bây giờ không sánh bằng em rồi. Thôi, chúng ta tới bệnh viện.”
Cúi đầu, chui vào ghế sau ô tô.
Tuyên Hoài Phong bị hắn ôm lấy, y chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run, thấp giọng nói: “Anh như vậy là lạm dụng hình phạt riêng, giết người bừa bãi. Anh sẽ bị truy cứu, pháp luật dân quốc có quy định: Giết người phải đền mạng.”
Bạch Tuyết Lam phả luồng khí nóng lên cổ y, trầm giọng nói: “Luật của Bạch Tuyết Lam này là: kẻ động đến Tuyên Hoài Phong, đền mạng.”
Đến bệnh viện, đương nhiên lại diễn ra một màn gà bay chó nhảy.
Từ lần Tuyên Hoài Phong nằm viện trước đó, các y tá đã biết vị hải quan tổng trường này oai phong thế nào, lần này vị Tuyên phó quan kia lại bị thương, không cần nhắc nhở, ai cũng tỏ ra cẩn thận tích cực hơn thường ngày, chạy qua chạy lại bố trí cẩn thận.
Vẫn là bác sĩ ngoại quốc đích thân tới thăm khám.
Tuyên Hoài Phong đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bởi vì bác sĩ muốn kiểm tra vết thương, y đành phải vén áo lên.
Bác sĩ nhìn một lúc, nói: “Là ngoại thương. Ẩu đả với người ta sao?”
Tuyên Hoài Phong đang muốn nói không phải ẩu đả với người khác, nhưng lại không tiện giải thích, đành phải gật đầu.
Bạch Tuyết Lam nói: “Bác sĩ, ngài cần phải khám cho thật kỹ, đừng bỏ sót nội thương.”
Bác sĩ vươn tay sang nhấn vào vị trí lá gan, hỏi có đau hay không và một loạt các vấn đề khác, sau đó nói: “Việc này, không cần lo.”
Lại hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Mắt cá chân cũng đau.”
Cởi đôi bốt cao, lại tốn rất nhiều sức nhưng mắt cá chân sưng quá to nên không thể rút chân ra được.
Bạch Tuyết Lam sốt ruột, đau lòng khi thấy Tuyên Hoài Phong thống khổ như vậy, hắn thẳng tay dùng dao nhỏ cắt giày lẫn tất, nhìn mắt cá chân vặn vẹo sưng thũng, hắn oán giận nhìn Tuyên Hoài Phong, “Sao em không nói sớm?”
Tuyên Hoài Phong cười khổ.
May là chỉ bị thương ngoài da, bác sĩ bôi thuốc cho y, không cần băng bó, chỉ dặn dò vài câu liền đi.
Bạch Tuyết Lam còn đang muốn yêu cầu nhập viện, Tuyên Hoài Phong liên tục nói: “Bị thương chút đỉnh như thế, em không muốn nằm viện. Trở về công quán đi, điều kiện hơn ở đây gấp bội.”
Sau lại nói: “Trong bệnh viện rất nhiều bệnh nhân, vi khuẩn cũng nhiều, anh bằng lòng để em ở nơi nhiều vi khuẩn như thế này à?”
Lúc này Bạch Tuyết Lam mới gật đầu nói: “Được, theo lời em đi, không ở bệnh viện cũng được.”
Bấy giờ hai người mới có cơ hội đơn độc đối mặt nói chuyện, cuộc tranh luận chấm dứt, hai người dường như mới ý thức được ý nghĩa đặc biệt của thời khắc này.
Hai người trái lại lại yên lặng.
Nhất thời im lặng không nói gì.
Con người là động vật rất dễ lãng quên, cũng là loài động vật dễ hoài niệm nhất.
Trong cơn mưa bom bão đạn khi nãy, bọn họ đã quên việc hơn thua kèn cựa trước đó, quên sạch không một vết tích. Lúc này hai người lại tương đối yên lặng, cảm giác khó chịu trước đó giống như được ủ men, không chỉ trở lại trạng thái ban đầu, hơn nữa còn rất tươi đẹp thoải mái.
Cuộc chiến tranh lạnh khai hỏa vì Lâm Kỳ Tuấn.
Những câu nói tuyệt tình khiến cho lòng người lạnh giá.
Muốn làm hòa lại bị cự tuyệt.
Uống rượu mua vui trong phòng khách nhỏ.
Còn nữa, hình ảnh say mèm lôi thôi lếch thếch gần như vô lại đêm qua.
Không khí yên tĩnh tựa như lớp tơ nhện vô hình quấn quanh Bạch Tuyết Lam, mặc dù trái tim hắn như sắt thép, hắn có thể giết sáu người một lúc không cần chớp mắt, nhưng thời khắc yên tĩnh này lại đủ khả năng khiến trái tim như sắt như thế của hắn nặng trĩu, còn cả bất an.
Thậm chí hắn đã hơi đỏ mặt trong chớp mắt, xấu hổ vì phát giác mình đã làm rất nhiều chuyện vô lại.
Hao hết tâm huyết đi cầu tình yêu của một người.
Nếu trời cao đã ban tặng, hắn hẳn phải trân trọng, phải yêu thương hết mực.
Vậy mà, tại sao hắn lại vì một tên Lâm Kỳ Tuấn bỏ đi mà giận dỗi Tuyên Hoài Phong? Để Tuyên Hoài Phong chịu oan ức?
Trong mắt Bạch Tuyết Lam hắn, một hiệu buôn dương hành Đại Hưng ấy đã là cái thá gì.
Lấy một vạn đồng đổi lấy cơ hội xử lý hiệu buôn dương hành Đại Hưng cũng không sánh bằng một khắc khiến Tuyên Hoài Phong vui vẻ.
Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên hiểu ra mình không giỏi toán học, một đề bài đơn giản như vậy lại không biết cách làm.
Thế nhưng, người hắn yêu lại vô cùng nhạy cảm, sợ rằng những lời bẩn tai hắn đã thốt ra sẽ khiến Tuyên Hoài Phong ghi nhớ cả đời.
Bạch Tuyết Lam đang sợ hãi lại cảm nhận được một bàn tay đưa đến.
Hắn ngẩng đầu, thấy Tuyên Hoài Phong cũng đang giương mắt nhìn mình.
Tuyên Hoài Phong không nói những lời khởi binh hỏi tội, y cầm tay hắn, mỉm cười hỏi: “Anh còn muốn chọc giận em nữa à?”
Con ngươi đen láy, đẹp tựa sao, trong sáng tựa như đôi mắt nai con bé nhỏ, không một tia tạp chất.
Trái tim Bạch Tuyết Lam run lên, rồi đột nhiên hòa tan trong ánh mắt trong suốt ấy.
Có thứ gì đó tách ra khỏi mạch máu hắn, tựa hồ là thứ mềm mại nhẹ nhàng nhất tồn tại trong linh hồn con người, thứ đó đã mang hắn bay thật xa, cách xa thời loạn thế lạnh lẽo và bốc mùi này.
Không chỉ là hạnh phúc.
Phải là một thứ gì đó vượt xa cả hạnh phúc.
Điều hắn tìm kiếm bấy lâu nay, cuối cùng hắn đã tìm thấy trong lời nói và nụ cười ấy.
Năm ngón tay Bạch Tuyết Lam run lên, ghé sát mặt lại.
Tuyên Hoài Phong hiểu lầm ý hắn, đỏ mặt, nhẹ nhàng đưa môi lên.
Đây là sự hiểu lầm cực kỳ tuyệt diệu, Bạch Tuyết Lam cũng không dự định giải thích, thuận nước dong thuyền áp môi lên, hôn dịu dàng, đằm thắm.
Môi lưỡi nhạy cảm quấn lấy nhau khiến thân thể dâng lên cảm giác ngọt ngào, nhộn nhạo.
Bởi vậy, hiểu lầm kết thúc.
Người nọ là của hắn.
Cho dù cãi nhau với hắn, tức giận với hắn, nhưng vẫn là của hắn.
Cũng như hắn trước đây, tức giận, thống hận, nghiến răng nghiến lợi, thậm chí rơi nước mắt, nhưng cuối cùng hắn vẫn không từ bỏ được.
Thời khắc này, Bạch Tuyết Lam hiểu ra.
Từ nay về sau, hắn chẳng cần phải đố kỵ với kẻ nào nữa.