[Xin hỏi Triệu thiếu hiệp…] tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng người hỏi thăm.
[Còn đang ngủ.] Vân Khuynh nói.
[Triệu huynh đệ thân thể có vấn đề gì…] một lúc sau, lại có người gõ cửa.
[Thổ huyết thôi!] Vân Khuynh cực kỳ không hài lòng.
[Tiểu Thường, Tiểu Thường!] Lại một lúc sau, nghe thấy đại sư huynh ở bên ngoài điên cuồng đập cửa.
[Cút…] Vân Khuynh rống lên.
Cuối cùng, tất cả cũng yên tĩnh trở lại, khe khẽ tiếng sột xoạt, một thân thể ngọc ngà thơm nức nằm xuống bên cạnh hắn, mà hắn cũng tự nhiên mà dịch người ghé sát lại.
Một đôi tay mát lạnh nhè nhẹ chạm lên mặt hắn, dịu dàng vuốt lên môi, sau đó những âm thanh ầm ĩ đều biến mất, hắn lại lần nữa rơi vào mộng đẹp êm đềm.
Tiểu Xuân yếu ớt tỉnh lại, cảm thấy hư nhuyễn vô lực, trong đầu còn lại không mấy âm u.
Hắn nhận ra hai tay mình còn đang ôm một người, ngửi thấy từ người này phát ra hương thơm mát, hắn thở ra một hơi, lại ôm chặt thêm chút nữa.
[Tỉnh rồi?] Giọng nói của Vân Khuynh hình như không vui vẻ lắm.
[Ừ…] Tiểu Xuân cảm thấy hơi nghi hoặc, không biết Vân Khuynh làm sao rồi.
[Tỉnh còn không buông ra?] Vân Khuynh lạnh lùng nói.
Tiểu Xuân nghe thấy thì lập tức rời tay, chỉ thấy Vân Khuynh từ trên giường chậm rãi chống người dậy, thân thể xích lõa bước xuống giường. Trên người hắn không sót một chỗ, phủ kín đầy những dấu hôn xanh tím còn tươi màu, bả vai còn thêm một dấu răng vừa lớn vừa sâu. Những dấu vết này, đối với da thịt hết sức trắng trẻo của Vân Khuynh mà nói, hiện lên rõ đến vạn phần.
Ký ức có mùi hỏa nhiệt triền miên tối hôm qua hoàn toàn quay về trong cái đầu bựa, Tiểu Xuân bồi hồi tưởng nhớ lại tối qua mình thú tính đại phát thế nào, đem người ta lật qua lật lại như thế nào, dùng lực nhào nặn như nhào mì, còn ra sức gặm cắn.
Chết… sẽ chết… cư nhiên dám làm vậy với Vân Khuynh…
Lén lút liếc trộm gương mặt Vân Khuynh, nhìn thấy dung nhan thanh lệ vốn đã băng lãnh lúc này còn phủ thêm một lớp băng mờ mịt đáng sợ…
Sẽ chết… chắc chắn sẽ chết…
Sắc mặt của Vân Khuynh đã biến thành như vậy, hắn xem như hết đường sống!
Tiểu Xuân sợ đến mức từ trên giường đệm bật thẳng dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng bay đến bên cạnh Vân Khuynh, nói [Ta… ta là… buổi tối hôm qua…]
[Trước tiên mặc cái khố vào!] Vân Khuynh liếc qua cái chỗ kia của Tiểu Xuân, oán hận nói.
Tiểu Xuân hoảng hốt cúi đầu phát hiện toàn thân mình trần như nhộng, hơn nữa cái phần quan trọng nhất lại còn phơi ra đón gió, vội vàng đưa tay giật lấy tiết khố tiết y sạch sẽ ở đuôi giường, nhanh nhẹn thắt vào.
Thắt dây lưng xong Tiểu Xuân còn muốn nói thêm chút gì đó, Vân Khuynh lại đá mắt lên y phục vắt trên bình phong nói [Giúp ta mặc vào.]
Tiểu Xuân không dám có chút nào trễ nải, lập tức cẩn thận hầu hạ Vân Khuynh thay y phục.
[Không cần tắm rửa sao?] Tiểu Xuân vừa buộc thắt lưng giúp Vân Khuynh vừa nhỏ giọng hỏi.
[Tắm rồi.] Vân Khuynh nói cộc lốc. Hắn không chỉ tự tắm qua bản thân, còn mang tên gia hỏa thổ huyết lên cả người hắn đem tắm sạch cùng, chỉ có người này sau khi hôn mê thì chuyện gì cũng không biết.
[Rất đau sao?] Tiểu Xuân cười cầu hòa, hỏi càng nhỏ giọng hơn.
Tiểu Xuân không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, lửa giận càng cháy mạnh hơn [Ngươi cũng biết là sẽ đau sao?] hắn nắm lấy hai má Tiểu Xuân, kéo mạnh như muốn kéo cho rách ra.
[Đau a…] Tiểu Xuân khóc thành tiếng [Dù sao làm thì cũng đã làm rồi… ai bảo ngươi không để ta uống giải dược… rõ ràng chỉ cần uống giải dược thì đã không có chuyện gì rồi…]
[Nếu ngươi không chạy đi bắt cái gì biên bức kia, làm sao có chuyện như vậy?] Vân Khuynh tức giận nói.
Vân Khuynh vừa nhớ lại bộ dạng Tiểu Xuân thổ huyết tối qua, trong lòng lại thoáng run rẩy.
Hắn khi đó chỉ thấy sợ sẽ mất Tiểu Xuân, sợ đến mức cả đêm trở mình qua lại đều không thể ngủ.
Mà người này, bây giờ lại làm như không có chuyện gì xảy ra, bảo hắn làm sao không giận?
[Nhưng nếu ta không chạy đi bắt biên bức, làm sao biết được ngươi lại tốt với ta đến thế, để ta nhay lại để ta cắn, cũng không cho ta một cước văng xuống giường!] Tiểu Xuân bất mãn gào lên.
[Ta làm sao có thể cho ngươi một cước văng xuống giường a!] Vân Khuynh trừng to mắt nhìn Tiểu Xuân.
[Cho nên ta mới nói Vân Khuynh đối với ta tốt nhất, cho dù chuyện gì cũng chiều theo ta a!] Tiểu Xuân gặp thời quyết không bỏ lỡ, lập tức lao đầu vào lồng ngực Vân Khuynh, làm bộ cầu xin sự bao dung.
[……] Khẩu khí của Vân Khuynh bị cú ôm của Tiểu Xuân đánh cho một kích, lửa giận đột nhiên không còn biết làm sao để phát, tự nhiên thấy buồn bực nhiều hơn.
Tối qua bị một trận “lăng nhục”, toàn thân bị liếm bị cắn, dính lên toàn là thóa dịch nhơm nhớp của người này. Trong lòng lửa cháy hừng hực, nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Nếu không phải thấy người này trúng xuân dược liều mạng thảm thiết kêu đau đáng thương như vậy, bản thân làm sao lại để mặc hắn làm càn, nào ngờ lúc mới đầu còn tử tế, về sau hoàn toàn không biết kiềm chế, hại hắn suýt chút khí tuyệt.
[Ai… đừng giận nữa, ngươi không vui, ta cũng đau lòng!] Tiểu Xuân vội nói.
Lúc này từ bên ngoài sương phòng truyền đến tiếng ho nhẹ [Triệu huynh đệ, ngươi tỉnh rồi?] giọng nói xấu hổ của Hàn Hàn vang lên, từ từ xuyên qua ván cửa.
[Tỉnh rồi!] Tiểu Xuân từ trong lòng Vân Khuynh ngẩng đầu lên, hướng ra cửa cất to tiếng trả lời.
Thanh âm trong trẻo mạnh mẽ, tinh lực sung mãn. Đương nhiên, ngủ mãn giấc còn gì! Tiểu Xuân cười sáng choang lóa mắt.
[Ta và Mục Tương là đến cáo từ. Bọn ta đã dặn dò tiểu nhị chuẩn bị mấy món dưới đại đường, không biết Triệu huynh đệ có lòng hay không?] Hàn Hàn hỏi.
Vừa nghe đến có đồ ăn, cái lòng rỗng không của Tiểu Xuân cũng không chịu thua kém đánh tiếng ầm ĩ.
[Muộn lắm rồi sao? Ta ngủ bao lâu rồi?] Tiểu Xuân hỏi Vân Khuynh.
[Không lâu, mới chiều tối thôi!] Vân Khuynh nói. So với trước kia, ngủ thế này còn có thể cho là nhanh.
Tiểu Xuân gật đầu, thì ra mặt trời cũng lặn rồi, chả trách bụng kêu như trống.
[Ngươi đợi đã.] nói xong, Tiểu Xuân liền buông khỏi Vân Khuynh, vơ lấy đống y phục rách nát bị vo thành đống nằm trên mặt đất, vuốt vuốt định mặc vào, lại thấy Vân Khuynh cau mày.
[Ta mới đem ngươi tắm sạch sẽ, không được làm bẩn.] Vân Khuynh nói.
[Y phục này mới mặc ba ngày.] Tiểu Xuân biết tính Vân Khuynh, nhịn không được cười nói.
Vân Khuynh đến trước giường lật bao hành lý, lấy cái áo ngắn màu hồng ném cho Tiểu Xuân, nói [Mặc cái này.]
Tiểu Xuân trợn tròn mắt, nhanh chóng khoác vào.
Cái áo này đúng là hắn mua không sai, nhưng bữa đó để lại ở Đoan vương phủ không mang theo. Lần trước thấy nó trong bao hành lý của Vân Khuynh, còn nghĩ là cái này Vân Khuynh cũng thấy vừa mắt giống như chiếc vòng noãn ngọc kia, mà thứ Vân Khuynh đã thích hắn cũng không có ý định lấy trở về, ô mộc bài cũng vậy, không nghĩ đến cái áo này cũng được đưa trở lại tay, Tiểu Xuân vẫn thấy thật kinh ngạc.
[Đi thôi!] Tiểu Xuân nói.
[Không hứng thú.] Vân Khuynh trả lời như vậy.
Tiểu Xuân nghĩ một chút [Vậy ta mang chút gì đó lên cho ngươi?] hắn cười.
[Tùy ngươi.] Vân Khuynh vẫn lạnh lùng, chậm rãi nói.
Tiểu Xuân đẩy cửa ra, Hàn sơn phái Hàn Hàn kia vẫn đang đứng chờ. Gió theo cửa bay ra, mùi hương trên người Tiểu Xuân thoang thoảng tràn ngập sương phòng cả một ngày một đêm, lúc này cũng thoát ra ngoài.
Hàn Hàn không khỏi nghi hoặc nói [Mùi gì trong phòng ngươi mà thơm như vậy?]
[Thơm? Mùi gì thơm?] trong đầu Tiểu Xuân lộn xộn một hồi, thuận miệng nói [Là mùi hương trên người Vân Khuynh nhà ta đi, ngươi biết mà, cái gọi là mỹ nhân chẳng phải chính là thịt da nõn nà, hơi thở như hoa, hương thơm dịu dàng, khiến ta bỏ bữa…]
Vân Khuynh lạnh lùng nhìn Tiểu Xuân chạy về phía kẻ khác, miệng mồm bô lô ba la huyên thuyên một dây, liền cảm thấy không thoải mái. Tên nhóc này trước nãy luôn thích chuyện lộn xộn, ưa ồn ào, người ta có hai chân, thì hắn làm như phải có sáu chân, lại còn mọc thêm đôi cánh suốt ngày láo nháo không lúc nào chịu dừng.
Rõ ràng trăng đã lên, người ngoài vừa ới một tiếng, thì có ai đó đến giờ cần uống thuốc cũng quên luôn.
Vung tay, bực bội bắn ra hai luồng Mai hoa châm. Tiểu Xuân còn chưa nói xong đã áu áu hai tiếng, gương mặt bi thảm nhổ châm ra ném đi, xoa xoa vết thương, miệng méo mó [Không nói nữa!]
Thấy Tiểu Xuân bước theo gã Hàn Hàn mặt cũng biến sắc theo kia bước ra khỏi cửa, sương phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Vân Khuynh co gối ngồi tựa ở mép giường lưng dựa vào trụ, lặng lẽ ngưng mắt nhìn vòng ngọc trên cổ tay, không nói gì.
Lúc Tiểu Xuân hôn mê, hắn đã gửi thư về kinh cho người đi tìm tung tích Ninh vương, nếu như Ninh vương thật sự chưa chết, Tiểu Xuân hẳn sẽ rất vui mừng.
Lật lật đồ đạc trong bao, Vân Khuynh vẫn im lặng ngắm nghía.
Tiểu Xuân đi rồi, trong phòng lại lập tức trở nên tĩnh lặng đến mức khiến hắn chán ghét.
Ngó nghiêng mấy vòng trúc, hắn nghĩ, nếu thế này, thà rằng Tiểu Xuân cứ thế ngủ li bì còn tốt hơn. Ít nhất còn có thể nhìn thấy mặt hắn, nghe được tiếng ngáy ồn chết người kia.
[Vân Khuynh.] Đột nhiên, kẻ đáng lẽ đã rời khỏi phòng lại từ phía sau cửa ló đầu vào, gọi hắn một tiếng.
Vân Khuynh vội quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt hoa đào rạng rỡ của người đó dịu dàng nhìn hắn, trên tay bưng một mâm vừa to vừa ngập bánh bao thịt, lại cầm thêm một chiếc bình tỏa hương thơm ngát, khói mù mịt chạy vào trong phòng.
[Chưởng quỹ nói đây là bánh bao thịt đại vương của tiệm bánh bao nổi tiếng nhất thành, vỏ mềm nhân lại nhiều, ăn ngon không còn gì bằng, một ngày chỉ bán năm mươi cái thôi. Chưởng quỹ tự chạy đi mua, cũng mới mua được có sáu cái, ta biết ngươi thích ăn bánh bao, nên lập tức hớt sạch. Bọn họ một cái cũng chưa lấy được, ta cướp về hết cho ngươi đây!]
Tiểu Xuân hí hửng đặt cái mâm đầy bánh xuống giường, tiếp đó lôi bình đổ thuốc ra, nhè nhẹ ấn vào miệng Vân Khuynh, sau đó rót trà, phẩy phẩy, cho trà nguội một chút mới để Vân Khuynh uống xuống.
[Ta không thích ăn bánh bao.] Vân Khuynh giận dỗi liếc mắt chỗ khác, giận chưa tiêu hết đâu.
[Ta biết mà, là vì bánh bao nhìn trắng!] cũng giống như toàn bộ đồ đạc bày trí trong Đoan vưng phủ, trắng, nhìn qua thì không bẩn, không phải là thích, nhưng miễn cưỡng là tiếp thụ được.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, vừa cười vừa lao đến hôm trộm một phát lên miệng Vân Khuynh, chóc một tiếng rõ mồn một [Ta lát nữa sẽ quay lại, ngươi chờ ta?]
[……] Vân Khuynh dừng một lúc, mới miễn cưỡng gắng gượng trả lời một tiếng [Ừ.]
Nghe được sự đồng thuận của mỹ nhân, Tiểu Xuân lúc này mới bay biến đi nhanh như gió.
Vân Khuynh theo Tiểu Xuân bước ra cửa, chỉ thấy người thì chạy ra đến hành lang, rõ ràng cách cầu thang chẳng có bao xa, thế nhưng vẫn tung người nhảy từ trên lầu xuống dưới, thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống đại đường.
Cái kiểu trên trời rớt xuống này, đã dọa đến bật nảy người tên tiểu nhị vừa mới bưng thức ăn đi ngang qua bên dưới, cái mâm bưng trên tay [Loảng xoảng] đổ hết sạch, cho nên thức ăn trên đó cũng lật úp hết.
Tiểu Xuân cũng bị dọa như y hệt, hắn cuống quýt cười vẻ có lỗi, tiểu nhị giận đến nổi khùng, Mục Tương thì chạy đến bên cạnh giảng hòa cho họ.
Mấy người đêm qua lộn xộn ở điếm hôm nay đã đi gần hết, chỉ còn lại mấy người đặc biệt lưu lại đợi Tiểu Xuân tỉnh, định bụng muốn tạ ơn. Những kẻ xa lạ vãng lai đi ngang qua nhìn thấy Tiểu Xuân thì chỉ chỉ trỏ trỏ, Tiểu Xuân chỉ nhìn bọn họ một lượt, cũng không để ý, chỉ tự ý kiếm ghế ngồi xuống.
Người này, trước nay vẫn như vậy. Để vào mắt, thì là nhìn đến trợn trắng mắt, không vào mắt, thì là chả có tý hứng thú nào.
Vân Khuynh đột nhiên lại may mắn tồn tại trong mắt hắn, Tiểu Xuân trong lòng có hắn, mà lại là hết mười phần nghĩ đến hắn. Hắn may mắn ở trong lòng Tiểu Xuân không phải như Phi thiên biên bức, nếu như bị khinh bằng nửa con mắt, thì hắn, tuyệt đối không chịu được.
Lồng ngực dội lên một trận đau nhói, bỗng nhiên giống như bị dao cùn chém một phát, đau đến mức run lạnh không thôi, mồ hôi phát ra đầy trán.
Hắn nắm chặt lan can bằng gỗ, phách một tiếng thật mạnh, mảnh gỗ trên lan can vỡ thành vụn gỗ, nhẹ nhàng rơi xuống.
Hô hấp của Vân Khuynh dồn dập mà nặng nề, hắn ôm lấy lồng ngực, hướng đến cuối hành lang chạy, nhưng lại không phải quay về sương phòng.
Bắt đầu phát tác rồi… dư độc của Nguyệt bán loan…
Lần đó bởi vì Tiểu Xuân bỏ đi, mà đem dược bình ném thẳng vào hồ sen trễ nãi giờ dùng thuốc, cứ cách vài ngày, lại sẽ bị như vầy cho dù đã uống giải dược, cũng vô pháp hóa giải được độc tính của Nguyệt bán loan nữa.
Vân Khuynh điên điên đảo đảo vùng vẫy cố gắng thật mau rời khỏi khách điếm, cũng là rời xa Tiểu Xuân một chút.
Hắn không thể để Tiểu Xuân biết chuyện này, tuyệt đối không thể…
Áp chế thống khổ như sóng lớn lật trời trong cơ thể, Vân Khuynh nghiến mạnh hai hàm, từng bước từng bước tìm đến hoa viên phía sau khách điếm mà đi, cho tới khi không nén nổi cơn đau tê tâm liệt phế nữa, cả người ngã sấp xuống bùn đất.
Trước mắt, đột nhiên xuất hiện một đôi ủng màu đen. Đôi ủng bằng gấm, viền bạc uốn lượn, hắn chỉ biết có một người.
Vân Khuynh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tà mị phía trên.
[Lan… Khánh…] Hắn nói từng tiếng đứt quãng, hơi thở rối loạn.
Đột nhiên, chủ nhân của đôi mị nhãn đó nở ra tiếu dung yêu diễm mê hoặc nhân tâm. Hắn ngồi xuống trước mặt Vân Khuynh, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Vân Khuynh, dùng thứ giọng khiến người nghe được cảm thấy da đầu tê dại, chậm rãi nói [Ta nhớ ra rồi… ta nhớ ra ngươi là ai… Đông Phương… Vân Khuynh…]
Vân Khuynh dùng hết tất cả khí lực, gạt văng cánh tay đang trêu đùa ngả ngớn kia, người này chỉ cần chạm vào, hắn đã muốn mửa.
Lan khánh lại cười, giật mạnh vạt áo Vân Khuynh kéo hắn lại gần, sau đó chăm chú nhìn ngắm Vân Khuynh, cái nhìn như thể đăm chiêu sâu sắc.
[Hỗn trướng!] Vân Khuynh nheo mắt, âm thầm dùng nội lực cường áp kịch độc trong cơ thể, chân khí tụ lại rồi phát chưởng về phía Lan Khánh.
Lan Khánh thản nhiên như không bắt lấy cổ tay Vân Khuynh, ngón tay chế trụ vào mạch môn, một hồi sau mới chậm rãi cười.
[Chậc chậc chậc, xem ra sự đệ này của ta bất quá cũng chỉ như vầy.] Lan Khánh nhẹ giọng nói thầm bên tai Vân Khuynh [Độc phát rồi, máu độc trong lục phủ ngũ tạng nghịch chuyển ngấm vào tứ chi trăm hài, đại huyệt toàn thân. Ngươi vậy là xong rồi, không ai cứu nổi nữa đâu!]
Nói rồi lại nói, nguyên bản Lan Khánh đang bình thường đột nhiên vẻ mặt hiện lên nét cổ quái, tựa như bị bỏng vội vã rút tay lại khiến Vân Khuynh ngã lại xuống đất, hai mắt mờ mịt nhìn Vân Khuynh đang run rẩy không ngừng ra mồ hôi lạnh.
[Trừ phi… trừ phi có dược nhân huyết…] Lan Khánh nói thầm [Trên đời này, chỉ có dược nhân huyết là còn có thể cứu ngươi…]
[Ta tuyệt đối sẽ không để Triệu Tiểu Xuân cứu ta!] Vân Khuynh liều mạng gào lên.
Lan khánh lại cau mày, ra sức lắc đầu, dùng tay vỗ trán [Đúng, không sai… Triệu Tiểu Xuân… chỉ có Triệu Tiểu Xuân là còn có thể cứu ngươi… đúng vậy, không thể để hắn cứu ngươi…]
Đột nhiên lan khánh lại ngẩng đầu lên, gào to [Triệu Tiểu Xuân ngươi ở đâu… ra đây… ta phải giết ngươi…]
[Ngươi… không giết được hắn…] Vân Khuynh thở hổn hển, lạnh lùng cười.
[Ta làm sao lại không giết được hắn?] trong mắt Lan Khánh xuất hung quang, cúi đầu nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh chỉ cười lạnh, hắn hiểu rõ, chỉ có Lan Khánh không hiểu.
Đối với lan khánh mà nói, Triệu Tiểu Xuân ba chữ này, không phải đơn giản chỉ là một sư đệ.
Hắn hiểu rõ, con người kia, dễ dàng khiến cho người khác thất tâm.
Chỉ có Lan Khánh không hiểu.
Khí hải bị kích động, Vân Khuynh từ giữa hai môi chảy xuống ít máu.
[Ta làm sao lại không giết được hắn…] ánh mắt Lan Khánh càng lúc càng mông lung mờ mịt.
[Phi thiên biên bức hiện giờ đã bị nhốt tại đại lao của phủ nha, có người đến trông coi rồi, mọi người đang suy nghĩ phải trừng trị ác tặc này thế nào mới được?]
Đại đường khách điếm, hai cái bàn vuông chập thành một bày ngập mặt đủ thứ thức ăn, đại hồ tử uống rượu, tiện tay cũng rót cho Tiểu Xuân một chén.
[Không không không, ta uống trà là được rồi!] Tiểu Xuân vội vàng nói.
[Không sai, tên ma men này không được uống rượu!] Hàn Hàn cũng nói [Hắn lần trước uống rượu, say hết bảy ngày bảy đêm, sư huynh của hắn vì bắt một đám bồ câu mà gần như hủy cả tòa khách sạn, hắn say bí tỷ lại còn chạy tới muốn nhờ ta và Mục Tương giúp hắn bắt người, không nghĩ đến sư huynh hắn trông bộ dạng ngu ngơ, võ công lại phi thường lợi hại, cả nửa Bình thành giống như bị lật sấp, khó khăn lắm mới ép được hắn uống thuốc mà ngủ đi!]
[Không phải nói là tam đại hộ pháp của ma giáo làm sao?] đại hồ tử kinh ngạc hỏi.
[Tam.đại.hộ.pháp…?] Hàn Hàn chỉ mình, lại chỉ Mục Tương và Tiểu Xuân.
[Đó là nghe bậy truyền bậy, đồn nhầm rồi!] Mục Tương lắc đầu cười khổ.
[Ta lúc đó uống rượu, cái gì cũng không nhớ. Bất qua điều ta nghe được với điều ngươi nghe được hình như không giống nhau, ta lại nghe là hai tên nhóc con của Hàn Sơn phái và Tả Ý sơn trang chọc giận hộ pháp ma giáo, kết quả bị trọng thương!] Tiểu Xuân liếc qua Hàn Hàn của Hàn Sơn phái, nói ra không chút nghiêm chỉnh. Cái là tam đại hộ pháp với cái mà hắn nghe được không hề giống nhau, cũng lường trước là có bản khác.
[Tên tiểu tử nhà ngươi!] Hàn Hàn đập bàn đứng dậy.
[Sao nào?] Tiểu Xuân cũng đứng dậy theo.
[Đừng tưởng ngươi cứu ta, thì có thể loạn ngôn như vậy!] Hàn Hàn sắp lên cơn. Hắn đường đường thiếu chủ Hàn Sơn phái trước nay người người tâng bốc, mà cứ mỗi lần gặp tên tiểu tử họ Triệu này lại rơi vào cảnh bất lực.
[Ngươi cũng hiểu được là ta cứu ngươi hả? Đây là cái thái độ với ân nhân cứu mạng?] Tiểu Xuân chớp chớp mắt [Có phải hay không cứu cũng cứu sai, làm ngươi mất cơ hội, cho nên ngươi ôm hận…]
Hàn Hàn lập tức che cái miệng thích nói lung tung Tiểu Xuân, đỏ mặt tía tai kéo lại gần nói thầm vào tai [Họ Triệu kia, ngươi đã đáp ứng ta sẽ không nói!]
[Hử?] Tiểu Xuân nghi hoặc.
[Hai tấm nhân bì diện cụ kia!] Hàn Hàn thấp giọng nghiến răng [Ma men!]
[À…] Tiểu Xuân hiểu ý, cười thầm. Thì ra từ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu đã phát sinh chuyện gì đó, hắn túm được đuôi Hàn Hàn, người này mới đem hai tấm nhân bì diện cụ giá trị không thường ra làm phí để ngậm miệng a!
Mục Tương cùng đại hồ tử hai cái mặt ngơ ngác nhìn bọn họ, Hàn Hàn cúi đầu không nói, còn Tiểu Xuân thì cười suốt.
Cháu trai của đại hồ tử dùng đũa chỉ vào vịt quay nói [Cái đó ăn ngon!]
Để làm giảm bầu không khí lúng túng kia, mọi người đều xông vào gắp cái món đáng thương nọ, chỉ duy nhất có Mục Tương không động đũa, nói mấy tiếng [Ta no rồi, các người cứ ăn đi!]
Tiểu Xuân nhét một lúc mấy miếng vào miệng nhai nhai, nghịch ngợm nói [Vịt quay này da ngoài vừa đỏ vừa giòn, thịt bên trong lại dầy mỡ, rõ ràng đã cắt miếng đàng hoàng mang ra, chỉ cần gắp bỏ vào miệng là xong, vậy mà còn có người không muốn ăn, con vịt quay này thật đáng thương a!]
Hàn Hàn căm thằng nhóc này đến mức răng nhiến ken két, lại không thể lập tức phát tác ngay tại chỗ. Mục Tương vẻ mặt kỳ quái, Tiểu Xuân lại càng cười rạng rỡ [Sảng khoái a!]
Sau khi bàn tán về chuyện bình thành một hồi, Tiểu Xuân với Hàn Hàn lại đấu mồm thêm một trận nữa, đề tài lại chuyển sang Phi thiên biên bức.
[Ta nói tốt nhật là đem tên dâm tặc đó thiến đi.] Hàn Hàn căm hận nói [Dâm tặc, cặn bã, cư nhiên hạ dâm đãng tiêu hồn tán với tất cả mọi người, hại ta… hại ta chút nữa…] không để ý lại nói đến chuyện kia, Hàn Hàn vội vàng ngậm miệng.
Tiểu Xuân thấy cái mặt Hàn Hàn lại đỏ như đ*t khỉ, lại quay sang nhìn bên cạnh, cái mặt Mục Tương cũng lách tách đỏ bừng, trong mắt có chút không tự nhiên.
Tên đầu gỗ, chuyện tình cảm còn cần nói thẳng vào mặt, hay là nghe vẫn không hiểu. Sớm biết thế này giải dược cứ giữ lại mình ăn là được, cứ để Hàn Hàn đè Mục Tương đi, đè xong rồi, cái đầu gỗ sẽ thông ra, nói không chừng còn thành một đôi nhân duyên thật đẹp đi. Tiểu Xuân vừa cười vừa nghĩ, thất sách, thất sách a!
[Sâu rượu, ngươi lại dâm tiếu cái kiểu gì kia?] Hàn Hàn xấu hổ gầm nhẹ.
[Có dâm tiếu đâu? Ngươi hoa mắt thì có!] Tiểu Xuân cười to hai tiếng, cũng không làm khó Hàn Hàn, chuyển sang đề tài khác [Kỳ thật các người cũng khỏi cần lo lắng con dơi kia lại tác quái nữa làm gì, hắn từ nay về sau sẽ an phận thôi.]
[Triệu huynh đệ nói như vậy là làm sao?] đại hồ tử hiếu kỳ.
[Ta tối hôm qua đánh nhau với hắn, có tặng hắn chút thuốc.] Tiểu Xuân nheo mắt, cười đến mức làm người ra rởn tóc gáy.
[Thuốc gì?]
Tiểu Xuân nhúp lên một đoạn mì, dùng chân khí quán nhập, khiến sợi mì ‘viu’ một tiếng lập tức ‘nhất trụ kình thiên’, hiên ngang dựng thẳng [Một loại thuốc dễ dàng khiến thứ như thế này…] sau đó thu chân khí, sợi mì trong chớp mắt rũ xuống mềm oặt [biến thành thứ vĩnh viễn như thế này.]
Mấy người ở đó đều trợn trừng mắt, bao gồm cả tiểu nhị ca bưng thức ăn đi ngang qua cũng vậy.
[Triệu… khụ, triệu gia đặc chế ‘kim thương nhất định đảo’, chuyên trị tâm thần vọng động, hay những bệnh hỏa nhiệt quá mãnh, ăn vào bảo đảm dưỡng tâm an thần, bồi bổ tiết hỏa, mài thành bột tung ra theo gió cũng vẫn công hiệu, nói chung chạm vào là đảo, thử một vạn linh một vạn, lúc nào cũng hiệu nghiệm.] Tiểu Xuân húng hắng cười mấy tiếng.
Thứ này trước kia vốn dùng cho Vân Khuynh để bản thân chạy nợ, sau đó ngứa tay ngứa chân lấy phương thuốc chế qua chế lại vài phen, cuối cùng đạt đến thành thục như thế này, tới hôm nay đã có thể cho ra mắt bà con.
[Oa…] cháu của đại hồ tử thán phục.
[Triệu huynh đệ là đại phu?] Mục Tương hỏi.
[Ta không theo sách vở gì, không thể tính là đại phu chân chính. Nhiều lắm ta cũng chỉ đi hái thuốc, phơi thuốc, chế thuốc, nghịch thuốc mà thôi. Có điều ngươi muốn gọi ta là thần y ta cũng không dám phản đối, bởi vì y thuật của ta đúng là biến hóa xuất thần đến mức siêu việt a!] Tiểu Xuân uống một ngụm trà, thái độ vô cùng tự đắc.
Mọi người nhìn thấy cái bộ dạng tự biên tự diễn của hắn, ngoại trừ Hàn Hàn ‘xì’ một tiếng, còn lại ai cũng bật cười.
[Đúng rồi sâu rượu] Hàn Hàn nhớ ra còn có chuyện chưa nói với Tiểu Xuân, tâm không cam tình không nguyện [Ta thu được tin tức, lão gia tử nhà ta gần đây có khả năng đã đến nhà Mục Tương một chuyến. Ngươi nếu muốn tự mình trả kiếm, vậy theo bọn ta cùng đến Tả Ý sơn trang đi!]
[Tả Ý sơn trang?] Tiểu Xuân đảo đảo con ngươi, cân nhắc một lúc sau mới nói [Nói lão nhân gia muốn đến đó, nhất định có đại sự gì xảy ra đi?]
[Lần này là mấy vị tiền bối trên giang hồ tụ họp ở Tả Ý sơn trang, có liên quan đến dư nghiệt ma giáo cùng với ma giáo giáo đã chủ thất tung khá lâu.] gương mặt Mục Tương mang vẻ cười ấp ám, ôn hòa nói [Nếu như Triệu huynh đệ tạm thời không thể đi cũng không sao, Tả Ý sơn trang cách đây cũng không xa, lúc nào cũng có thể nghênh đón ngươi tới thăm.]
Tiểu Xuân cười cười [Ai, ngươi cũng biết người ấy nhà ta, vì chuyện hôm qua đi bắt biên bức đã tức giận rất lâu, hiện giờ còn chưa hết tức. Nếu như ta còn định chạy tới Tả Ý sơn trang, hắn tối nay chắc chắn sẽ đá ta văng khỏi cửa, khỏi cho ngủ trên giường nữa luôn!]
Chữ ‘ngủ’ này còn cố tình nói thật vang, những người có mặt tại đó đều nhộn nhạo nhớ lại chuyện dâm đãng tiêu hồn tán tối qua, lại nghe nói người này đem giải dược cho bọn họ hết, chính mình vì xuân dược phát tác mà khổ sở cả một đêm, còn… còn làm đến mức tinh bì lực tẫn… thậm, thậm chí thổ huyết hôn mê. Diện mạo chúng nhân toàn bộ đều dậy lên màu đỏ hồng e thẹn, xấu hổ cười gượng vài tiếng.
Nhất là đại hồ tử kia, xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi.
[Lần này bàn luận chuyện ma giáo gì đó, người sẽ rất đông phải không?] Tiểu Xuân đột nhiên hỏi, chú ý của hắn toàn bộ đều đặt trên ô y ma giáo.
[Cũng không nhiều lắm, chưởng môn bát đại phái cho người đến, cùng với Tư Đồ minh chủ trước mắt còn đang tạm trú ở tệ trang bàn bạc.]
[Tư Đồ? Cái Tư Đồ của Lục Liễu sơn trang kia hả?] ánh mắt Tiểu Xuân sáng lên một chút.
[Phải.] Mục Tương gật đầu.
[Ờ? Các người ngày mai sẽ khởi hành về Tả Ý sơn trang phải không?] Tiểu Xuân nhíu đôi mắt hoa đào sáng trưng, nghĩ ngợi một hồi lại hỏi.
[Phải.] Mục Tương lại gật đầu.
[Kỳ thật… đi chút cũng không trở ngại… dù sao cũng không mất nhiều thời gian cho lắm, huống chi, đã mượn đồ của người ta, sao có cái đạo lý mượn đồ lâu như vậy không trả đây? Đi chút là về thôi, Vân Khuynh cũng sẽ không phản đối đâu hả.] Tiểu Xuân lại gắp một miếng thịt gà béo cho vào miệng nhai nhai, tự mình nghĩ biện pháp.
Dù sao đối với Vân Khuynh thì cũng chỉ cần bỏ công thuyết phục mấy tiếng, lẽ nào lại không cho, huống chi Vân Khuynh lúc đòi đi theo mình cũng đã nói rồi, cái gì cũng đều nghe mà!
Tả Ý sơn trang, không biết trông sẽ thế nào đây? Người ta đã thành tâm đến mức đó mời mình đi, không đến một chuyến uống chén trà, thật là phí!
Huống chi chỗ nào có Tư Đồ, thì cũng phải có mỹ nhân tô tuyết lâu Liêu Tiễu cô nương.
Trước đây viết cho cô nương đó một đơn thuốc không biết đến giờ đã dùng thế nào rồi, lần này đi xem thử cũng được, thăm mặt cố nhân, tiện thể xem xét xem xét hiệu lực của đơn thuốc đi!
Tiểu Xuân nghĩ tới nghĩ lui, rồi cười hai tiếng.
Ngày hôm đó cùng với Hàn Hàn Mục Tương nói chuyện thật lâu, chè chén no say, Tiểu Xuân mới rời bàn, thế nhưng đến khi quay về sương phòng, cũng không thấy Vân Khuynh.
[Đi đâu rồi?] Tiểu Xuân tìm khắp mà không thấy người.
Kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng không có ý quản chuyện của Vân Khuynh, hai con người chung quy vẫn là hai con người, không phải cứ mỗi lúc người ta đi đâu đều phải tra hỏi, mà hỏi nhiều Vân Khuynh chắc chắn sẽ thấy phiền hà. Có điều quay về đây không thấy người, thì trong lòng liền nghĩ, nghĩ đến người này đi đâu, đến bao giờ thì về, bản thân lúc nào thì có thể thấy người ta những khi có khi không.
Nói cho cùng, không hỏi, nhưng nghĩ tới, một khắc cũng không yên.
Qua một hồi lâu, ngoài cửa vang lên tiếng động, Tiểu Xuân chạy vội ra ngoài định mở cửa, thế nhưng lại nghe tiếng bước chân dừng lại trước phòng Lan Khánh, sau đó lại nghe âm thanh mở cửa ném vật nặng đi.
Tiểu Xuân cảm thấy nghi hoặc, đẩy cửa, đã thấy Vân Khuynh gương mặt lạnh lùng bước vào, áo lụa trắng dính bùn đất, tóc tai rối bù.
[Xảy ra chuyện gì?] Tiểu Xuân hỏi.
Vân Khuynh cũng không đáp, chỉ đi thẳng vào trong.
Tiểu Xuân đóng cửa lại rồi đi theo hắn, lúc này mới thoáng thấy khóe miệng Vân Khuynh có vết máu.
[Lan khánh cũng sắp thanh tỉnh lại rồi.] Vân Khuynh lau đi vết máu, ánh mắt băng lãnh.
Nhìn thấy Vân Khuynh thụ thương, lại nghe nói vậy, Tiểu Xuân kinh hãi [Hắn đả thương ngươi?]
Đưa tay, Tiểu Xuân định thăm mạch cho Vân Khuynh. Vốn chỉ là một động tác hết sức bình thường, thế nhưng lần này Vân Khuynh lại ‘phách’ một tiếng hất tay hắn ra, gầm nhẹ [Miễn đi!]
Tiểu Xuân ngây người, đối với hành động qúa đột ngột này của Vân Khuynh hắn thật sự không hiểu.
Hắn há hốc miệng không biết phải làm thế nào, trơ ra cả nửa ngày cũng không biết nên nói sao, cau mày một hồi lâu, lo âu cùng hồ nghi trên gương mặt thay nhau luân phiên, một lúc thật lâu mới cẩn thận từ tốn nhẹ giọng hỏi [Vân Khuynh… ngươi giận ta sao? Vì ta cứ ép ngươi phải cùng đi chung đường với sư huynh, còn hại ngươi bị hắn đả thương, cho nên ngươi tức giận?]
Sự tình căn bản không phải như vậy! Vân Khuynh hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Xuân.
Vân Khuynh chỉ là không muốn chuyện bản thân mình bị độc phát để cho Tiểu Xuân biết, cho nên mới không để hắn thăm mạch. Thế nhưng hắn không hiểu tại sao Tiểu Xuân lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, còn nói ra những lời như vậy!
Thấy Vân Khuynh không nói, Tiểu Xuân khẳng định đây là lỗi của mình [Vậy để ta đi kêu tiểu nhị nấu nước nóng cho ngươi tắm rửa, đừng giận mà, ta đi ra là được. ta đi xem thử sư huynh làm sao rồi, lúc nào ngươi cảm thấy tâm tình tốt lên ta sẽ quay lại!]
Sau đó Tiểu Xuân lấy ra thương dược đặt trên bàn, thấp giọng nói [Ngươi nhớ phải dùng thuốc.]
[Không được đi!] Vân Khuynh đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiểu Xuân giận dữ nói.
[Được được được, ta không đi, ngươi đừng động khí!] Tiểu Xuân vội vàng nói.
[Ngươi không để ta giết hắn, ta liền không giết hắn, ngươi vội vàng chạy đi thăm hắn, chẳng lẽ nghi ngờ ta đã hạ thủ với hắn? chuyện của Ninh vương trước đó cũng đã hoài nghi ta, không tin rằng ta thật sẽ không giết hắn, ngày hôm nay cũng hoài nghi ta như vậy?] ngữ khí Vân Khuynh như muốc bộc phát, nói như vậy.
Tiểu Xuân rất ít khi thấy Vân Khuynh có bộ dạng này, có chút lo lằng nhìn Vân Khuynh, tiếng nói có phần thấp xuống, trấn an nói [Không có không có, đã nói tin ngươi, thì thật sự tin ngươi. Được rồi, ta không đi, để ta rót nước giúp ngươi uống thuốc có được không?]
Xem vẻ mặt dịu dàng của Tiểu Xuân, trong lòng Vân Khuynh vừa đau vừa nhức.
Người này, nếu như mình cứ thế nhắm mắt lại mãi mãi, không còn nhìn thấy nữa, thì sẽ như thế nào mới được?
Mà lúc đó, bên cạnh người này, sẽ không phải chính là kẻ mà hắn căm ghét nhất đang ở bên kia phòng sao?
Dẫu sao Tiểu Xuân với Lan Khánh tình cảm thắm thiết, hơn nữa cho dù Lan Khánh đối với hắn thế nào, Tiểu Xuân cũng không hề để bụng.
Chỉ nghĩ đến đó, Vân Khuynh lại không nhịn được.
Tiểu Xuân khẩn trương bưng trà tới cho Vân Khuynh dùng thuốc, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Vân Khuynh, mấy lần đưa tay ra định bắt mạch, thế nhưng lại không muốn chọc giận Vân Khuynh, cho nên dứt khoát lại rút tay về.
Kỳ thực thương dược này cũng quá đủ trị thương, hắn chỉ là không thể an tâm về thương thế của Vân Khuynh, cho nên muốn kiểm tra một chút, hiện tại Vân Khuynh cũng đã uống thuốc rồi, không cần vướng mắc nữa mới đúng.
[Ta nên sớm nghĩ đến, sư phụ từng nói qua sư huynh thiên phú dị bẩm, cốt cách kỳ nhuyễn, bát mạch thông suốt. Lại thêm tu vị bao năm nay, tự nhiên có thể thúc đẩy chân khí từ kỳ kinh bát mạch vận hành.
Ngày đêm tu dưỡng tăng cường nội lực, tẩu hỏa nhập ma bất quá cũng chỉ là nhất thời khí huyết nghịch hành khiến hắn thất thần mất trí, chờ qua vài ngày chân khí trở lại như cũ khơi thông kinh mạch, hắn qua từng ngày lại từng ngày sẽ càng thanh tỉnh. Thêm nữa trước đó ta lại ngủ cả một ngày một đêm, bách ưu giải và hóa công tán khẳng định đã tán gần hết rồi, mới khiến hắn đả thương được ngươi.] Tiểu Xuân ảo não nói [Đều tại ta không tốt, nếu như ta không đi ăn bữa cơm đó, thay vào đó lưu lại chỗ này với ngươi, thì đã không có chuyện gì. Cứ khăng khăng rời đi, còn cùng bọn họ tán gẫu mất cả mặt, làm hại đến ngươi.]
[Không phải chuyện của ngươi.] Vân Khuynh không vừa ý.
[Thế nào lại không phải chuyện của ta?] Tiểu Xuân lập tức đáp lại [Ngươi rõ ràng không cần phải bị thương như vậy.]
[Đã nói không phải chuyện của ngươi thì là không phải chuyện của ngươi!] Vân Khuynh đâu có thể nói cho Tiểu Xuân biết, thương này không phải do bị đánh, mà là độc phát gây nên.
Vân Khuynh ngay sau đó quyết liệt nói, không nghỉ một hơi [Tóm lại ngày mai trời vừa sáng lập tức lên đường đdi xuống phía nam, ngươi tống hắn về Thần tiên cốc, từ nay về sau đừng để ta gặp lại hắn! cũng bảo hắn đừng bao giờ thò đầu ra ngoài nữa, bằng không cho dù ngươi có ngăn cản bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta vẫn sẽ giết hắn bấy nhiêu lần!]
[Di? Ngày mai?!] Tiểu Xuân co rúm người.
Vân Khuynh thấy cái biểu hiện cà chớn này, biết ngay là có chuyện. Hắn nheo mắt, khó chịu hỏi dỗi [Ngày mai thì làm sao? Không muốn nhanh về? Không hiểu không biết còn níu kéo một ngày, thì níu được thêm bao nhiêu nguy hiểm?
[Ấy… nhưng mà… nhưng mà ta vừa nãy mới đáp ứng đám đại hồ tử… ngày mai cùng đi với bọn họ đến Tả Ý sơn trang… thuận tiện thì trả lại Long ngâm kiếm cho ông già nhà Hàn Hàn… tiếp đó đi coi thử Tư Đồ Vô Nhai của cái Lục Liễu sơn trang đã quá cố kia… còn có mỹ nhân Liêu Tiễu của hắn…] Tiểu Xuân càng nói giọng càng nhó, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp [Ta ngày trước từng viết một phương thuốc cho Liêu Tiễu cô nương dùng… ta tưởng ngươi đã đồng ý cả đường đi đều nghe theo ta… không hề suy xét đã gật đầu mất rồi…]
Sắc mặt Vân Khuynh lập tức trắng bệch, giận đến mức một chưởng đánh lên bàn gỗ, cái bàn kêu lên rồi nứt gãy, nát thành gỗ vụn.
[Ngươi rốt cuộc có hay không đặt chuyện của ta vào đầu?] Vân Khuynh giận đến mức phát run.
[Đương nhiên có!] Tiểu Xuân trợn trừng mắt nhìn cái bàn kia, lập tức đáp lời.
[Ta không cảm thấy như vậy!] Vân Khuynh nói [Ta chỉ thấy ngươi hễ gặp chuyện nóng sốt thì chạy không ai nhanh bằng, thấy chỗ nào náo nhiệt thì chui đầu chỗ đó. Còn nữa, chỉ cần kẻ nào gương mặt khá một chút, ngươi đi đến đâu cũng đều nhớ nhung, dây dưa không rời!]
Vân Khuynh thật sự vừa giận vừa gấp, cảm thấy Tiểu Xuân xa rời hắn xàng lúc càng xa, bản thân lại vô pháp giữ lại thật chắc. Mỗi lúc chỉ cần không nhìn thấy Tiểu Xuân, hoặc giả Tiểu Xuân nói chuyện với người khác thật vui vẻ, hắn cảm giác như người này có thể sẽ ném hắn qua một bên.
[Vân Khuynh… ngươi hôm nay dường như có gì đó rất vô lý…] cuối cùng Tiểu Xuân cũng cảm thấy bực dọc.
Cái kiểu ăn nói khép nép rụt rè vốn không phải bản tính của hắn, nếu không phải chính mình làm sai trước, lại vì xem trọng người ở trước mắt này, hắn nhất định sẽ không nhân nhượng.
Lời của Tiểu Xuân, càng khiến sắc mặt Vân Khuynh trở nên trắng bệch.
Vân Khuynh mím môi, hai mắt nhìn chong chong vào Tiểu Xuân, một câu cũng không nói, chỉ im lặng nhìn.
[Ai…] Tiểu Xuân thở dài [Ta đi dặn tiểu nhị mang nước nóng lên cho ngươi tắm rửa…]
[Không cần] Vân Khuynh dùng thanh âm khàn khàn gầm nhẹ một tiếng, kể cả tấm áo lụa trắng đã ố bẩn cũng không cởi, đã trực tiếp lên giường, mặt quay vào giường, cứ thế nằm mà ngủ.
Tiểu Xuân bị thái độ kia của Vân Khuynh làm cho tâm phiền ý loạn, bực bội day dứt.
Một kẻ sạch đến mức thành nghiện, vĩnh viễn không chịu nổi trên người dính vào một hạt bụi, thế mà cả tắm cũng không buồn tắm, còn mặc đồ bẩn đi ngủ, tình huống này trước nay chưa từng có qua.
Tiểu Xuân đứng bên mép giường một lúc lâu, hy vọng Vân Khuynh sẽ quay đầu lại nhìn mình một cái, nhưng mà Vân Khuynh rõ ràng là chưa ngủ, thế mà vẫn không thèm quay lại đối diện với hắn.
Mệt, Tiểu Xuân ngồi xuống bên bàn, lặng lẽ không nói gì, chỉ ngồi nhìn Vân Khuynh.
Cho đến khi, ánh nến cũng tắt, trong sương phòng tối tăm thành một mảng đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, Tiểu Xuân mới chậm rãi lần mò bước lên giường.
Nằm lên một hồi cũng không thấy Vân Khuynh ở bên cạnh có động tĩnh gì, Tiểu Xuân trở mình, trầm tư cả buổi, vươn hai tay nhẹ nhàng ôn lấy người nằm bên.
Vân Khuynh giãy giụa mấy lần gỡ tay Tiểu Xuân ra, nhưng cho dù Vân Khuynh thật sự nhất quyết dùng cả lực đạo, đau đớn không ai chịu nổi, Tiểu Xuân cũng không buông tay.
Một lát sau, Vân Khuynh mới ngừng giãy, để mặc Tiểu Xuân ôm hắn.
Tiểu Xuân càng ôm hắn chặt hơn.
Quầng mắt Vân Khuynh đã phát đỏ.
[Ngươi nếu có chuyện gì, nghìn vạn phải nói với ta. Ta sẽ nghe, một câu một chữ cũng sẽ nghe vào trong, còn đào một cái lỗ, cẩn thận chôn xuống, không bao giờ quên đâu.] Tiểu Xuân rầu rĩ nói.
[…] Vân Khuynh trầm ngâm lúc lâu, mấy lần muốn nói lại dừng, sau mới thấp giọng nói [Như thế nào lại không quên…]
[Vô luận thế nào cũng không quên…] Tiểu Xuân nói.
[Tiểu Xuân…]
[Ừm.]
[Ta trong lòng rất loạn.] Vân Khuynh nói.
[Ta hiểu mà.] Tiểu Xuân trả lời.
[Mỗi lần đụng đến chuyện của ngươi đều loạn, phiền đến không chịu nổi.]
[Tính ta cũng có tùy tiện, sau này sẽ sửa.]
Hai người dừng lại một lúc, không biết thế nào, Vân Khuynh chính là muốn nghe giọng Tiểu Xuân, mới mở miệng [Ngươi nói chuyện, ta muốn nghe ngươi nói chuyện.]
[Muốn nghe chuyện gì?] Tiểu Xuân hỏi.
[Nói thử, nếu như trì hoãn thời gian dùng giải dược, ta sẽ thế nào?]
[……] Tiểu Xuân dừng một chút, rồi nói [Thuốc ta cấp cho ngươi là phần dùng cho ba tháng, trong vòng ba tháng mỗi lần trước khi độc phát thì dùng xuống, vậy thuốc đã có thể hóa giả một phần độc, nhưng một khi chậm trễ, dư độc phản phệ chạy vào tứ chi trăm hài tâm mạch đại huyệt, tới đó thì vô phương cứu chữa.]
[Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp?] Vân Khuynh hỏi.
[Có.] Tiểu Xuân nói [Máu từ dược nhân tâm khiếu.]
Vân Khuynh đột nhiên chấn động.
[Biệt danh Độc thủ trích tiên này không phải là giả, độc cũng thật sự khó nhằn, sư huynh mới dùng lên người ngươi.] Tiểu Xuân áp mặt vào lưng Vân Khuynh, nhẹ giọng trấn an [Bất quá cũng không sao, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, ngày ngày phục thuốc, ba tháng này sẽ trôi qua rất nhanh, tới lúc đó, không cần thiết phải lo lắng về Nguyệt bán loan nữa.]
[Nếu như ta chậm trễ…]
[Vậy thì ta cùng ngươi.]
[Cùng ta cái gì?] Vân Khuynh kinh hãi.
[Cùng ngươi chết.] Tiểu Xuân cười.
[Không được!] Vân Khuynh gằn giọng.
[Không cho ta cùng ngươi, vậy còn lại một mình ta làm cái gì? Bảo ta tới cùng đại sư huynh sao?] Tiểu Xuân cười đùa.
[Ngươi dám?] Vân Khuynh nghiến răng.
[Ai, nói chơi thôi hà tất phải tưởng thật? Huống chi ngươi không phải biết rõ trong lòng ta chỉ có một người mà…] Tiểu Xuân nhẹ nhàng nói.
[……] nghe được tiếng nói từ đáy lòng, Vân Khuynh lồng ngực lại co thắt, dừng lại một lúc sau, làm như không hề để tâm mà húng hắng mấy tiếng [Hoa ngôn xảo ngữ…]
[Trời đất chứng giám, nhật nguyệt tỏ lòng a!] Tiểu Xuân cười nói.