Địa điểm:
Bệnh viện Saint Roland
Cứ địa bí mật
Kí túc xá trường nam sinh British
Phòng học lớp 11A trường British
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 11 trường British
Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British
Hoàng tử biển.
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi ước sẽ biến thành nàng công chúa hạt đậu
Ngủ trên tấm đệm mềm mại
Để người đời luôn luôn ca ngợi
Tôi mới là nàng công chúa thực sự của nhân gian
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con…
Thế là, tôi được bỏ mặc trên ngọn cây hòe cao tít tắp
Cả đêm không thể nào chợp mắt…
oOo
Tôi mặc bộ váy màu tím rồi soi gương. Thật không thể tin nổi vào mắt mình nữa! Bộ trang phục này hợp với công chúa mới đúng chứ…
- Thái Linh! Cậu… - Giang Hựu Thần thấy tôi đi từ phòng rửa tay ra, ngạc nhiên nói.
- Trông xấu lắm à? Hay là để mình thay ra?
- Đừng! – Giang Hựu Thần kéo tay tôi. – Cậu rất đẹp, còn đẹp hơn cả công chúa thật!
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của Hựu Thần. Tôi biết cậu ấy không nói dối. Thấy cậu ấy cứ chăm chú nhìn mình, tôi thấy ngại, mặt nóng bừng, cúi vội đầu xuống.
- Tiểu Linh, cũng không còn sớm nữa…
- Mình… - Hựu Thần nhất định muốn nói đưa tôi về nhà, nhưng khi về rồi tôi lại phải giáp mặt với cái tên tính khí thất thường An Vũ Phong. Không hiểu tức giận hay…
- Bây giờ mình vẫn chưa muốn về, cậu có thể đi dạo với mình một lát được không?
- À… được! - Giang Hựu Thần gật đầu đồng ý.
Vù vù… vù vù…
Lúc đó, làn gió từ biển thổi vào đem theo vị mặn nồng giống như mùi mực nướng thơm phức ở các sạp hàng chợ đêm, nhưng tâm trạng tôi lúc này chẳng hứng thú chút gì dù cho trước mặt là món cá mực khoái khẩu nhất.
Vẫn là bờ biển đó, ánh trăng chiếu lên bãi cát làm ánh lên những tia sáng nhỏ bé. Xa xa có con cua nhỏ đang bò in thành một vệt dài trên cát. Tôi cúi xuống nhìn con cua nhỏ đang bò qua chân mình để đi về phía biển.
- Cua này, mày vui không? Mày về nhà à? - Tôi nhìn cái bóng nhỏ nhoi của con cua do mặt trăng chiếu xuống, bỗng thấy nhớ mẹ. Mẹ bây giờ đang ở đâu? Mẹ không biết đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện với tôi…
Con cua nhỏ đó cũng bỏ mặc tôi, nó có bạn, có gia đình, còn tôi thì… Lần trước đến đây có Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, còn có cả Ân Địa Nguyên, tụi Thượng Hội và cả "hoàng tử biển" bí ẩn đó nữa…
Đúng rồi, Hoàng tử biển nhất định sống ở biệt thự gần đây. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đã đến thăm anh ấy mấy lần nhưng anh ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Chẳng qua vì anh ấy đẹp trai nên tụi Thượng Hội mới đến thăm… Mình phải rời khỏi British, rời khỏi nơi này. Có lẽ cũng nên nói lời từ biệt với Hoàng tử biển, biết đâu anh ấy đã tỉnh lại.
- Mình đã đưa anh ấy vào bệnh viện Saint Roland rồi – Giang Hựu Thần quay lại nhìn tôi, ánh trăng chiếu rọi trên mặt biển như soi rõ đôi mắt của cậu ấy, một đôi mắt trong veo.
Tôi dụi mắt vì cảm thấy đứng trước mặt mình lúc này là một thiên thần với đôi cánh bạc.
- Bệnh viện Saint Roland? Bệnh viện nổi tiếng… - Tôi cúi đầu lo lắng, tôi làm sao có đủ tiền để trả viện phí cho Hoàng tử biển chứ?
- Tiểu Linh, mình sẽ chăm sóc anh ấy! – Giang Hựu Thần cứ như đọc được suy nghĩ của người khác, nói ra những điều mà tôi đang nghĩ.
- Giang Hựu Thần, cảm ơn cậu!
- Mình chỉ hy vọng cậu luôn vui vẻ, không phải buồn phiền gì… - Giang Hựu Thần dừng lại một lúc, dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra - Mình đưa cậu đến bệnh viện thăm anh ấy nhé?
- Được!
Tôi rảo bước thật nhanh, lần đầu tiên tôi mặc váy và giày công chúa chạy như thế này, thật không tiện chút nào! Tôi cởi giày ra, một tay cầm giày, một tay nhấc đuôi váy lên.
Tôi là công chúa gì chứ? Nếu là công chúa thì chắc là công chúa gặp nạn…
Ai… ai… ai da!
Bịch!
Cát mềm, chạy nhanh quá, đứng không vững. Một chân tôi giẫm lên cát, còn một chân bước hụt nên mất đà lảo đảo lao về phía trước mấy bước. Vì muốn đứng thăng bằng nên hai tay cứ hua đi hua lại, đôi giày công chúa màu bạc cũng bị tôi nhỡ tay vung ra xa. Tôi cố đứng vững. Sau đó đành phải chạy đi nhặt lại.
Ôi, công chúa gặp nạn gì chứ, tôi là công chúa xui xẻo thì có…
May là trời tối, ánh trăng trên bờ biển mờ mờ ảo ảo, Giang Hựu Thần chắc không nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên của tôi. Tôi quay lại nhìn Hựu Thần. Cậu ấy vẫn mỉm cười như mọi khi nhìn tôi, không phải nụ cười chế giễu hay châm chọc. Nếu như bộ dạng thảm hại của tôi lúc này mà bị tên An Vũ Phong nhìn thấy, có lẽ cả đời này tôi không ngóc đầu lên nổi!
Mình… tại sao lại nghĩ về hắn ta thế nhỉ…?!
- Thiếu gia đến rồi! – Tôi và Giang Hựu Thần vừa bước vào cổng bệnh viện Saint Roland đã gặp mấy người vệ sĩ mặc âu phục cung kính khom lưng cúi chào.
- Anh ấy thế nào rồi? Tỉnh lại chưa? – Hựu Thần mỉm cười nhìn mấy người vệ sĩ, trông dáng vẻ không giống một cậu chủ chút nào mà ngược lại, như bạn bè với nhau.
- Thiếu gia, cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng không có chuyển biến gì xấu - Vệ sĩ đứng ở phía trước trả lời.
- Tiểu Linh, chúng ta vào thôi - Giang Hựu Thần kéo tay tôi, dẫn tôi về phía phòng bệnh ở đầu hành lang.
Trước cửa phòng bệnh có tấm biển: "Hoàng tử biển". Anh ấy… ở trong này…
Giang Hựu Thần quay đầu nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi đi vào. Tôi giơ tay trái lên, nhẹ nhàng mở cửa.
Ai da…
Cửa đã mở! Tường, rèm cửa, giường đều màu trắng toát, lại có một bó hoa bách hợp màu trắng đặt ở cái tủ cạnh giường. Có một người nằm dưới chiếc chăn màu trắng. Tôi chầm chậm bước vào trong phòng, ngửi thấy phảng phất mùi thuốc khử trùng.
Tôi đến bên cạnh giường bệnh, quan sát thật kỹ gương mặt đang ngủ đó. Đôi lông mày đậm trông rất anh tuấn, chiếc mũi thanh tú. Tuy anh ấy nhắm mắt nhưng tôi biết đôi mắt đó nhất định rất ấm áp và khí khái.
Đôi môi do mệt mỏi nên trắng nhợt nhưng vẫn đẹp mê hồn. Mái tóc màu hạt dẻ đậm nhẹ nhàng rủ xuống trán. Nếu như dưới ánh mặt trời, tôi nghĩ nhất định sẽ rất mềm mại, óng mượt.
Hoàng tử biển nằm lặng im trên giường. Anh ấy trông thật quý tộc, chắc chắn chuyện về anh ấy rất ly kỳ và bí ẩn.
- Tiểu Linh! Tiểu Linh!
- Hả? – Hựu Thần vỗ vào vai tôi, tôi mới sực tỉnh, quay lại nhìn cậu ấy.
- Tiểu Linh, cậu đừng lo. Mình đã tìm cho anh ấy bác sĩ giỏi nhất, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi! - Hựu Thần gật đầu nhìn tôi, nụ cười của cậu ấy rạng rỡ như ánh mặt trời mùa thu, làm lòng tôi ấm áp.
- Hựu Thần, mình… nhưng mình… - Mình làm sao có thể mở mồm nói đã lợi dụng cậu ấy để kiếm một khoản tiền, mình chẳng khác gì đứa lừa gạt người khác, không xứng đáng với sự quan tâm và chăm sóc của cậu ấy dành cho.
- Tiểu Linh, cậu chưa an tâm chuyện gì à? Mình nhất định sẽ làm được mà - Giang Hựu Thần nhìn vẻ mặt khó xử của tôi nên nghĩ tôi còn điều gì cần giúp đỡ. Câu nói của cậu ấy làm tôi cảm thấy khó chịu trong lòng. Tại sao mình lại lợi dụng cậu ấy chứ, sao có thể như thế?!
- Thiếu gia, cậu đến thăm anh ấy à? – Một vị bác sĩ trẻ tuổi bước vào trong phòng bệnh, nhìn Giang Hựu Thần mỉm cười – Thiếu gia, nếu như cậu bận thì không cần ngày nào cũng đến thăm anh ấy đâu. Tôi sẽ chăm sóc anh ấy, nếu có tin gì sẽ lập tức báo cho cậu.
Ngày nào cũng đến? Lẽ nào Giang Hựu Thần ngày nào cũng đến bệnh viện thăm hoàng tử biển?
- Hựu Thần… - Tôi ngước đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.
- Tiểu Linh, sao thế? - Giang Hựu Thần đột nhiên căng thẳng, sợ mình đã làm sai điều gì.
- Không, không sao cả - Tôi cố nén nước mắt - Mắt cảm thấy hơi khô một chút thôi. Bác sĩ, bao giờ anh ấy sẽ tỉnh?
- Phải còn xem ý chí cậu ấy đến đâu - Bác sĩ nhìn tôi rồi quay lại nhìn Hoàng tử biển trên giường.
- Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng ý thức vẫn chưa hồi phục!
- Tiểu Thái! Đừng lo, rồi anh ấy sẽ tỉnh lại thôi. Vì nếu biết được cậu quan tâm đến thế, nhất định anh ấy sẽ muốn sớm nói với cậu lời cảm ơn – Giang Hựu Thần nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, giọng cậu ấy dịu dàng nhưng rất quả quyết.
Câu nói đó làm tôi vững lòng hơn.
- Người anh ấy cần cảm ơn là cậu… Tôi có giúp được gì đâu, Giang Hựu Thần mới rất chu đáo, ân cần chăm sóc một người lạ mặt.
- Hì hì… - Giang Hựu Thần cười, cậu ấy có vẻ không để tâm đến việc mình làm, cũng không hề tỏ ra ngạo mạn, tự hào - Tiểu Thái, đi đến nơi này với mình nhé?
- Cậu muốn đi đâu?
- Đến cứ địa bí mật: Nhà trên cây!
***Tôi theo Giang Hựu Thần đến khu rừng quen thuộc, khắp nơi đều là tiếng chim hót ríu rít, nghe thật vui tai. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời bị cành cây và lá cây che kín mít. Dưới tán cây rất yên tĩnh, chỉ có những con côn trùng nhỏ nấp trong kẽ lá đang ríu ra ríu rít thì thầm với nhau.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật mạnh. Dễ chịu quá! Cảm giác này thật tuyệt!
- Nơi này vẫn thế! – Tôi quay đầu lại, mỉm cười nhìn Giang Hựu Thần.
Cậu ấy cười gật đầu với tôi.
- Chúng ta lên trên đi – Giang Hựu Thần giữ thang dây, trèo lên rất thuần thục. Chưa kịp đợi cậu ấy trèo lên trên cùng, tôi không kìm nổi hứng khởi, liền đặt một chân…
- Á! - Tôi la lên sợ hãi, không giữ nổi thăng bằng.
- Bảo cậu đừng vội vàng mà! - Giang Hựu Thần giơ tay ra, lấy sức kéo tôi lại. Tôi cuối cùng cũng giữ được thăng bằng, leo lên từng bước. Chúng tôi ngồi trong nhà trên cây. Tôi nhắm mắt, hít thở không khí trong lành, hai chân để trên chiếc thang dây, thang dây cứ đu đưa, đu đưa…
Chíp chíp chíp…
Tiếng gì thế? Nhất định là tiếng chim bồ câu.
Tôi tròn mắt, nhìn thấy rất nhiều chim bồ câu xung quanh. Chúng đậu trên nóc nhà, thậm chí còn đậu trên chân của chúng tôi. Giang Hựu Thần cười, say sưa vuốt ve chú chim đậu trên tay mình. Tôi chưa nhìn thấy nụ cười đó bao giờ. Bồ câu trắng như làm nền cho nước da rám nắng của Hựu Thần, cái mỏ hồng hồng của chú chim bồ câu như ánh lên nụ cười rạng rỡ của cậu ấy…
Tôi há hốc mồm, như sắp chảy nước miếng toong toong nhìn Giang Hựu Thần đang diễn chương trình "thế giới động vật" trực tiếp.
Người con trai tuyệt vời đó quay đầu lại, nháy đôi mắt sáng như pha lê, nhìn tôi mỉm cười. Tóc Hựu Thần nhẹ nhàng bay trước gió.
- Thái Linh?!
Một giọng nói quen thuộc cất lên làm tôi bừng tỉnh. Tôi như cố thu lại nước miếng chảy ra gần một nửa của mình, cúi đầu ngượng ngùng. Mặt tôi lúc này còn đỏ hơn cái mỏ hồng của chú chim bồ câu.
- Đàn bồ câu sắp bay đi rồi, cậu không tạm biệt chúng à?
- Bye bye! - Tôi vẫn cúi đầu ngượng ngùng, giơ tay lên vẫy vẫy, gắng gượng nói ra hai từ.
Chíp chíp chíp…
Khi tôi vừa vỗ tay xong, lũ chim bồ câu như hiểu lời tôi nói, chúng cất cánh bay lên. Đi thật sao? Tôi không kìm lòng ngước đầu nhìn.
Lũ bồ câu có vẻ luyến tiếc, bay vòng vòng trên đỉnh căn nhà. Các bạn bồ câu! Đừng giận nhé! Chưa nói chuyện với nhau được nhiều… Đúng lúc tôi đang hối hận khôn nguôi thì thấy phía trên có một vật bay không xác định đâm thẳng xuống dưới.
Bay… bay…
Bộp!
Dựa vào kiểu rơi tự do, vật thể này nhất định sẽ đáp trúng mặt tôi. Tôi thộn ra nhìn lên, cứng đơ người, cảm thấy tàu "UFO" này nóng nóng…
- A a… không sao… không sao - Tôi nhìn tên thủ phạm vừa gây tội. Con bồ câu chết tiệt! Lần sau tao cho mày vào nồi hầm nhừ cho biết tay.
Khi tôi đang tức giận đùng đùng thì không biết ở đâu có một chiếc khăn tay vuông vắn, mềm mại, quệt nhẹ vào mặt tôi, lau sạch “món quà đáng sợ” của lũ bồ câu vừa tặng cho.
Phù!
Tôi thở phào. Cuối cùng, cuối cùng cũng lau sạch…
- Xong rồi! - Giang Hựu Thần thu lại khăn tay, đút vào trong túi quần.
Tôi đứng nghiêm, kéo tay áo của cậu ấy.
- Đưa nó cho mình, mình về giặt sạch rồi trả lại cậu!
- Không cần đâu! - Cậu ấy vẫn mỉm cười nói.
- Đưa cho mình… đưa cho mình đi! - Tôi ngượng ngùng cúi đầu, kéo tay áo của cậu ấy lắc lắc quyết không buông.
- Không cần thật mà!
- Cần mà…
- Không cần…
- Cần mà!
…
Hai người cứ sát lại gần, sát lại gần…
…
Bộp
Một nụ hôn nhẹ trên trán tôi.
Chúng tôi đứng im như khúc gỗ. Lúc này, thời gian như ngưng tụ…
Tôi ngạc nhiên nhìn Giang Hựu Thần đứng bên cạnh. Mặt cậu ấy hơi đỏ. Gió vẫn nhẹ nhàng thổi tóc cậu ấy bay bay. Hả?! Cậu ấy trông như một thiên thần dưới ánh trăng.
Cậu… cậu ấy chẳng may hôn đúng vào… vào… trán tôi… Lúc này chỉ còn nghe tiếng gió thổi lá cây xào xạc, tiếng tim tôi đập thình thịch.
***Im lặng… im lặng…
Đầu óc tôi rối bời, người như mất hồn đi phía sau Giang Hựu Thần. Tuy bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đấu tranh nội tâm kịch liệt. Phải nói là cuộc đấu tranh "Long hổ tranh hùng".
Thiên thần hổ trong tôi la to: "Thái Linh, mày nhầm to rồi, đối với một đứa chuyên gia đen đủi như mày thì làm gì xảy ra chuyện đó chứ?"
Ác quỷ rồng trong tôi lại ra tuyệt chiêu "Lư Sơn Thăng Long Bá": "Vậy việc vừa rồi nên giải thích thế nào đây?"
Thiên thần Hồ không chịu yếu thế nói chen thêm: "Vì lũ bồ câu đã làm chuyện tồi tệ với cậu, Hựu Thần thấy áy náy nên mới làm thế".
Ác quỷ rồng tỏ vẻ không bằng lòng: "Nếu là như thế, chắc sắp xảy ra chiến tranh thế giới mất, cậu ta làm thánh mẫu Maria được rồi đó!"
…
- Tiểu Linh! Mình đưa cậu đến rồi đây.
- A ơ… a ơ…
- Ừm… Tiểu Linh, đến ký túc xá rồi!
- Ơ à… ơ ơ ơ… - Tôi giật thót mình phát hiện ra mặt Giang Hựu Thần đang tiến sát về phía tôi, nhìn tôi ngạc nhiên.
- Ơ! - Tôi luống cuống như gà mắc tóc, lùi vội về phía sau hốt hoảng. Cuối cùng tôi cũng hiểu câu nói: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén".
- Tiểu Linh, nếu cậu để ý chuyện ban nãy, nếu đúng là như thế… - Hựu Thần cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngẩng đầu lên như nảy ra sáng kiến gì đó - Hay cậu cũng hôn lên trán mình, thế là hòa.
Giang Hựu Thần cười tít mắt, giơ trán ra làm tôi có cảm giác mình sắp rơi xuống vực thẳm đến nơi.
- Không cần! Không cần đâu! - Tôi vội lắc đầu lia lịa, người nóng như lửa đốt, chạy thẳng cẳng về phía ký túc xá - Mình tự vào được, cậu không cần lo đâu. Bye bye.
- Tiểu Linh!
Tôi nghe thấy tiếng gọi phía sau của Giang Hựu Thần. Tôi chạy thục mạng, chỉ muốn trốn càng nhanh càng tốt. Nhớ lại lúc ở nhà trên cây đó…
Trời! Mặt tôi nóng bừng lên! Mau quên đi! Quên ngay!
Sau khi tạm biệt Hựu Thần, tôi trèo lên tầng hai, đi đến trước cửa phòng mình. Trong phòng vẫn tối om như mực. Tôi có cảm giác chẳng lành, tim đập thình thịch không ngừng. Trong đầu cứ nghĩ sắp xảy ra chuyện gì đen đủi nào đó…
Tôi móc chìa khóa ra, đút vào ổ khóa. Sao cửa không mở được thế này? Không thể nào… Chẳng nhẽ… lại là…
“Chìa khóa không mở được là do cậu cả thôi; nhưng cậu còn may mắn chán, cửa sổ vẫn còn mở đó.”
Tai tôi thoáng nghe thấy câu nói trước đây của An Vũ Phong. Tôi vội vã đi xuống lầu. Quả nhiên, cửa sổ phòng tầng hai vẫn mở. Cái tên An Vũ Phong này, sao lại có người lòng dạ hẹp hòi thế nhỉ? Hừ! Hôm nay ta sẽ xài tuyệt chiêu “Thạch sùng đi dạo”. Ngươi cứ chống mắt lên mà xem.
Tôi khuơ hai nắm đấm lấy tinh thần, thổi phù phù vào hai tay, gồng hết sức bám vào ống nước ở bên tường trèo lên!
Lầu một… lầu hai…
Hộc! Hộc! Hộc!...
Cố lên! Cố lên! Cố lên!
Tôi vừa thầm tự khích lệ mình, vừa gắng sức trèo. Hô hô hô! Kí túc xá này cũng không khó lắm! Vèo một cái đã trèo đến nơi.
Phòng của tôi… bắt đầu từ bên tay trái… số 1,2,3… 13! Đúng rồi! Chính là chỗ này!
Hả? Sao cửa sổ đóng hơi chặt nhỉ? Rõ ràng ban nãy còn khép hờ hờ mà!
Tôi đẩy! Cố đẩy!
He he he…! Mở được cửa rồi. Buổi tối gió mạnh thật, nhờ gió giúp sức nên mở cửa được nhanh như thế. Đúng là sức mạnh thiên nhiên ghê gớm thật!
Lộp cộp!
Tôi cuối cùng cũng vào được phòng rồi! Hừ! An Vũ Phong, đừng có mơ làm khó Thái Linh này! Một lần, hai lần là có kinh nghiệm, ta không còn là “lính mới” nữa nhé! Phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng gáy o o của An Vũ Phong.
Tiếng gáy? Tên An Vũ Phong này thật mất hình tượng quá! Mọi khi đều chăm chút bề ngoài lắm mà, hôm nay ngủ lại gáy o o thế! Mình thu âm lại, mai mở cho hắn nghe, làm hắn mất mặt chơi!
Khà khà khà…! Tôi không nhịn được cười. An Vũ Phong, đáng đời nhà ngươi lắm! Tôi bước về phía giường mình, định tìm máy ghi âm để ở dưới gối.
Ủa? Sao lại có cái bóng đen lù lù nào nằm trên giường mình nhỉ. Chẳng lẽ An Vũ Phong? Hắn sao lại ngủ trên giường mình nhỉ?
Tôi hầm hầm giận dữ định lật tung chăn lên. Bóng đen đó mặt mày mụ mị, nuốt nước miếng chèm chẹp, sau đó quay người về phía tôi, lờ mờ mở mắt sau đó lại nhắm. Đột nhiên, bóng đen đó như nhận ra cái gì, trợn tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.
…
…
- Ối!... Con gái!
- Oái… - Tôi giật mình hét lên, lùi lại mấy bước, ngã cả xuống đất, tiếng… tiếng đó không phải của An Vũ Phong! Chả nhẽ…
Bùm!
Một đáp án đáng sợ hiện lên trong đầu tôi: Mình… trèo vào nhầm phòng?!
- Lâm Tử Hạo! – Chiếc gối từ giường bên bay vụt qua đỉnh đầu tôi. Sau đó nghe thấy tiếng thét vô cùng tức giận của Kì Dực. – “Đồ thần kinh! Đêm hôm không cho người khác ngủ hả?!”
Trời ơi, sao số tôi nó đen như nhọ nồi! Không vào nhầm phòng khác lại nhằm đúng phòng của Lâm Tử Hạo và Kì Dực! Chỉ nghe giọng nói vừa rồi là tôi đã đoán ra ngay! Tôi có lẽ… Không phải nói là: Trèo vào nhầm phòng 100%.
Tôi vén rèm lên, quay đầu đi để tẩu thoát, bò vội bò vàng trông như con thạch sùng. Lúc này Kì Dực đang ngồi trên giường, mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn tôi. Ôi trời! Tôi bất chấp chạy bổ ra phía cửa.
- Bắt lấy cô ta! Có con gái đột nhập phòng con trai! – Phía sau vang lên tiếng la hét tỏ ra rất hưng phấn của Lâm Tử Hạo.
- Bắt lấy! Bắt lấy cô ta! – Giọng la hét lúc này càng nhiều và càng gần về phía tôi.
Làm sao đây… làm sao đây?
Tôi cứ lao đi như con thiêu thân! Sắp chạy đến cuối hành lang rồi, chẳng lẽ… chẳng lẽ mình phải nhảy qua cửa sổ xuống? Đột nhiên, tôi nhìn thấy phía tay phải có cánh cửa đã cũ, liền lao vào đó.
Tôi nấp vào trong một nhà kho vừa bẩn vừa nhơ, sợ đến nỗi không dám thở to. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà kho.
- Đâu rồi? Trốn đâu rồi?
- Liệu có phải trốn trong đây…
Họ có phát hiện ra tôi không?
Tôi nhắm nghiền mắt. Tôi đã đường cùng rồi.
Hộc… hộc… hộc… nếu bị tóm được, tôi đi đời con nòng nọc là cái chắc.
“Thái Linh dám coi thường truyền thống của trường British, nữ đóng giả nam. Hơn nữa đêm hôm lại dám cả gan mò vào phòng nam sinh. Hành vi đồi bại nên xử trí thế nào đây?”
“Ném con nhỏ đó vào chuồng lợn là xong!”
“Mau lên! Đóng cửa chuồng lại rồi thả chó ra!”
…
Vù… vù…
Đột nhiên phía cửa sổ xuất hiện một bóng đen, tôi chưa kịp quay đầu nhìn kĩ lại thì một đôi tay chắc khỏe ôm lấy tôi.
- Ơ… ơ… - Tôi sợ muốn hét lên nhưng bị tay người đó bịt miệng lại.
Một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai tôi:
- Không muốn bị phát hiện thì hãy đi theo tôi!
Tôi hiểu ra ngậm miệng lại. Bóng đen đó nhanh nhẹn ôm tôi nhấc lên cửa sổ nhà kho, rồi đặt tôi lên cành của cây hòe ngoài cửa sổ. Tôi vừa thoát ra khỏi nhà kho, cửa nhà kho lập tức mở ra!
- Đâu rồi? Đâu rồi?
- Không có! Tiếp tục đi tìm chỗ khác! Bắt cho bằng được!
Tiếng của Lâm Tử Hạo càng lúc càng xa, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hic… Tôi nín thở nãy giờ!
Tôi cảm kích quay đầu lại nhìn “vị đại hiệp” đã ra tay cứu mạng đứng bên cạnh mình.
- Hơ hơ… Thái Linh! Còn không mau cảm ơn ân nhân đi!
Đợi đã… giọng nói này là…
Tôi cảm thấy có cái gì đó không ổn. Người tôi cứng như đá, ngoái đầu lại thấy tên An Vũ Phong nháy mắt, đắc ý nhìn tôi.
- Oái! – Tôi giật mình thét lên một tiếng kinh ngạc, trượt chân suýt ngã nhưng may An Vũ Phong kéo lại.
- Thái Linh! Là tôi cứu cô đấy. Tính cảm ơn thế nào đây? – Mặt An Vũ Phong tiến sát về phía tôi, nhếch mép cười ranh mãnh.
Tim tôi như thắt lại, vừa mới thoát khỏi sự truy bắt của Lâm Tử Hạo, giờ lại rơi vào tay tên An Vũ Phong…
- Cậu… cậu muốn gì… - Tôi không dám nói to, sợ Lâm Tử Hạo nghe thấy.
Hơn nữa… hơn nữa tôi đang ngồi trên cành cây hòe cao ngang với tầng hai kí túc xá, thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ cành cây khẽ đung đưa, tôi rơi xuống là cái chắc!
- Còn thế nào nữa! – An Vũ Phong vừa nói vừa tiến lại gần. – Thông thường thì để báo đáp ân nhân cứu mạng, phải lấy thân mình ra báo đáp. Tôi đành nhận cô làm bạn gái của tôi vậy!
- Cậu muốn… ơ… đừng… oái… - Tôi chưa nói dứt câu. An Vũ Phong liền buông tay đang giữ tôi ra. Tôi như mất thăng bằng, cố vùng vẫy để bám vào cái gì đó nhưng cả người vẫn từ từ đổ xuống. Hắn ta một tay đỡ lấy lưng tôi, giữ nguyên tư thế như sắp rơi xuống đó.
Hộc… hộc…
Tôi thở dốc, cố gắng trấn tĩnh. Tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực, quay đầu nhìn thấy tên An Vũ Phong cười như ác quỷ hiện hình. Hắn đang diễn trò mèo vờn chuột đây mà.
- Cậu… cậu chết đi! Biến đi cho khuất mắt tôi! – Tôi bắt đầu bốc hỏa, đẩy tay An Vũ Phong, cố sống cố chết ôm chặt thân cây bên cạnh.
- Thái Linh, đây là do cô chọn đấy nhé… - An Vũ Phong nhún vai nói tiếp. – Từ trước đến giờ tôi luôn luôn tôn trọng ý kiến phái đẹp.
Nói xong, hắn ta nhanh chân thoắt trèo từ trên cây xuống. Tôi dụi dụi mắt mới phát hiện hóa ra An Vũ Phong trèo xuống bằng thang. Vậy mà tôi cứ tưởng hắn ta là người ngoài hành tinh.
- Này, An Vũ Phong, cậu làm gì thế? – Tôi ôm chặt thân cây, lo lắng sốt ruột nhìn xuống phía dưới la lên.
- À! Tôn trọng phái đẹp mà! – An Vũ Phong ra vẻ rất quý tộc khom lưng cúi chào, ngước đầu lên liếc tôi một cái. – Thể theo nguyện vọng của quý cô, tôi sẽ rời khỏi đây, đương nhiên sẽ mang cả thang theo luôn, không là phiền quý cô.
- Cái gì?! Này! Này… Cậu đứng lại ngay!
An Vũ Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán một lúc, rồi mặc tôi ngồi trên cây khóc thảm thiết, hắn thản nhiên vác thang đi. Tôi tròn mắt nhìn bóng An Vũ Phong dần mất hút trong bóng đêm. Ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu bóng cô độc của tôi đang ngồi trên cây hòe.
Tôi hỏi ông trời… lẽ nào tôi phải làm công chúa ngủ trên cây đêm nay sao?
Chúa ơi, ngài đã ngủ rồi sao?
***“Thiên tướng giáng trần,Đầu thai chuyển kiếpRèn chí đúc tàiTôi luyện tâm trí”…Giờ tự học sáng hôm nay, tôi lẩm nhẩm đọc, cố lê lết bộ dạng sống dở chết dở về phía cửa phòng học.
- Hơ hơ… lấy trời làm màn, lấy cây làm giường! Thái Linh! Tối qua ngủ có ngon không? An Vũ Phong đứng tựa cửa, nháy mắt với tôi, mặt mày nhăn nhở.
Giết! Giết! Giết!
Tên này hại mình cả đêm qua phải ngủ trên cây. Sáng nay khổ sở lắm mới trèo được xuống, cố lết về phòng thay quần áo. Hic, cứ như vừa vượt qua cửa ải “Vua mạo hiểm”. An Vũ Phong lại còn dám chế giễu mình. Mắt tôi như biến thành vạn mũi tên, vun vút bắn liên tiếp vào người hắn.
- Đã nói là tôi sẽ bảo vệ cậu ta, bắt nạt cậu ấy là không xong với tôi đâu! – Một người đột nhiên đi lướt qua trước mặt tôi, nắm lấy cổ áo An Vũ Phong.
Là Kì Dực! Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn người vừa bất ngờ xuất hiện.
Tối hôm qua Kì Dực… Tôi nơm nớp lo sợ nhìn ánh mắt khó hiểu của cậu ta. Kì Dực đột nhiên quay đầu lại, sau đó lại hung hăng nhìn chằm chằm vào An Vũ Phong.
An Vũ Phong thản nhiên đẩy tay Kì Dực:
- Mới sáng ra đã chào hỏi bạn bè nồng hậu quá đấy, tôi cảm kích quá!
- Ồ, ngài trợ lý, ngài tài thật…
Một tiếng nịnh nọt, quen quen vang lên cắt ngang không khí căng thẳng như sắp chiến tranh vùng Vịnh đến nơi.
Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một đám lố nhố bao quanh Lâm Tử Hạo. Tên đó trông như con gà trống, ưỡn ngực vênh vang.
Hơ hơ hơ…
Tiếng cười nghe rất “chảnh” của Lâm Tử Hạo vọng lại, thêm vào đó là mấy câu nói rất đắc ý của hắn:
- Thì tôi đã nói rồi mà, tôi là người kế nghiệp của chủ tịch trường British danh gia vọng tộc, biết bao người thầm thương trộm nhớ, không ngờ có cả một nữ sinh bất chấp nguy hiểm, đêm hôm khuya khoắt trèo cả vào phòng xin tí tình yêu. Ấy, không biết bao nhiêu bạn gái khác nghe thấy tin sét đánh này chắc tan nát con tim…
Tôi mà là “nữ sinh bất chấp nguy hiểm”. Tôi nhìn Lâm Tử Hạo chằm chằm, toát mồ hôi hột.
- Ôi, ghê gớm thật…! Thiệt đó hả?
- Ừm! Tôi nói dối làm gì chứ!
Lâm Tử Hạo đang đứng “nổ” muốn banh nhà lầu. Hắn đột nhiên liếc xéo về phía tôi đang đứng ở cửa, rồi đi thẳng về phía Kì Dực nói:
- Này, cậu nói gì đi chứ, bảo chuyện tối qua là thật đi!
- Hừ… đương nhiên là thật! – Kì Dực vẫn chưa hết bực mình, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hạo.
Cậu ta… tôi thấp thỏm lo sợ nhìn Kì Dực. Liệu cậu ta có đem chuyện hôm qua ra kể không? Nếu thế thì tôi tàn đời!
- Ừm, tôi đã nói rồi mà…
Kì Dực quay đầu sang bên cạnh, vội vàng liếc tôi một cái rồi cười, đập một phát vào người Lâm Tử Hạo:
- Ông bạn hôm qua bị mộng du! Lại cứ tưởng là thật làm mọi người mất công cả tối qua!
- Cậu… hả… cậu… đợi đó… hừ…
Lâm Tử Hạo ngạc nhiên tới mức không kịp thở, cả mặt nóng bừng, làm mấy tên hay theo đuôi vội chạy đến đỡ lưng cậu ta.
Tôi nghe Kì Dực nói xong, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cảm kích nhìn cậu ta. Cậu ấy nhìn tôi cười rạng rỡ, hưng phấn nắm tay huơ huơ về phía tôi.
Ôi… tôi…
Tôi ngước đầu nhìn thấy mặt trời trên đỉnh đầu, rồi lại tròn mắt nhìn Kì Dực, chân như lắp lò xo, nhanh thoăn thoát đi khỏi… An Vũ Phong đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Chúa ơi, chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì?
Chẳng nhẽ đây là số mệnh của tôi sao?
Vù vù vù…