Trong tiểu công quán của Lâm gia, trong căn phòng lớn treo rất nhiều lụa trắng thê lương, Lâm Kỳ Tuấn còn đang mở to hai mắt chờ đợi, chỉ là, càng nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, ánh mắt chờ đợi của hắn cũng như màu bầu trời đó, càng ngày càng ảm đạm.
Bạch Vân Phi vẫn luôn yên lặng ở bên hắn, cho tới giờ, y đã hiểu Tuyên Hoài Phong tất nhiên sẽ không tới. Y rất hối hận, hối hận bản thân không nên lắm miệng mà đem tin tức Tuyên Hoài Phong sẽ tới tiết lộ cho Lâm Kỳ Tuấn, để hắn sinh hi vọng trong thời điểm bi thương, rồi lại theo hi vọng mà thất vọng thống khổ.
Mình vốn là người cẩn thận, tại sao hôm nay lại hai lần phạm phải lỗi giống nhau?
Một lần tiết lộ tin tức Lâm bá mẫu qua đời cho Tuyên Hoài Phong, một lần khác là tiết lộ tin tức Tuyên Hoài Phong muốn tới phúng viếng cho Lâm Kỳ Tuấn.
Bạch Vân Phi bèn bất mãn với chính mình, tự nghĩ, thực sự không nên khuấy bãi nước đục đó, đúng là càng giúp càng rối.
Y cảm thấy có lỗi với Lâm Kỳ Tuấn, nghĩ một lúc, nhỏ giọng mở miệng nói: “Chắc hôm nay có sự cố gì khiến Tuyên phó quan không ra ngoài được. Anh biết cậu ấy là bệnh nhân mà, biết đâu chừng do đột nhiên cơ thể không khỏe. Đêm đã khuya rồi, ngày mai anh còn phải đưa linh cữu lão phu nhân, chi bằng đi ngủ đi.”
Lúc này, Lâm Kỳ Tuấn lại bình tĩnh đến kỳ dị, âm thanh mang theo chút cảm giác tâm tàn ý lạnh, nhàn nhạt nói: “Anh không sao, dù sao lên giường vẫn không ngủ được. Chẳng bằng ngồi ở đây, trong lòng cũng thoải mái.”
Bạch Vân Phi cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, dường như có sự bướng bỉnh cố chấp nhất định phải đợi được Tuyên Hoài Phong tới.
Trong lòng nghĩ, đã đến giờ này rồi, tuyệt không có chuyện tới cửa phúng viếng. Hắn là người hiểu rõ tình đời, ngay cả chút lẽ thường ấy cũng quên… xem ra là đau lòng quá độ, thật sự có chút hồ đồ.
Mặt khác, điều đó đủ để nhận ra, tâm trí hắn quả thực có chút si tình với vị Tuyên phó quan tuấn nhã quyến rũ kia.
Y đang quan sát Lâm Kỳ Tuấn, thực ra Lâm Kỳ Tuấn cũng đang nhìn về phía y, nhìn chỉ chốc lát bèn bày ra nụ cười khổ sở, dịu dàng nói: “Phiền em ở với anh mấy tiếng đồng hồ. Em vất vả rồi, không bằng đi ngủ đi. Anh ở bên linh cữu mẫu thân rồi, không sợ cô đơn.”
Bạch Vân Phi áy náy việc miệng mình không chặt khiến Lâm Kỳ Tuấn tâm sự nặng thêm, nào có thể an tâm đi ngủ, y nói: “Em không buồn ngủ, em ở đây túc trực bên linh cữu với anh, cũng coi như hết lòng hết dạ với lão phu nhân.”
Y liền thực sự ở bên Lâm Kỳ Tuấn.
Tuy nhiên, người từng lên đài ca diễn như y, xã giao khách khứa nhiều, mấy năm trở lại đây đã hao tổn đến nỗi sức khỏe suy yếu, không thể tức đêm.
Lặng lẽ ngồi bên Lâm Kỳ Tuấn, chẳng biết qua bao lâu, y mơ hồ nghe được bốn tiếng chuông đồng hồ từ xa vọng đến.
Bạch Vấn Phi biết, đã bốn giờ, rạng sáng.
Mí mắt bất tri bất giác buông xuống, mơ mơ màng màng, cảm thấy có luồng khí lành lạnh chảy qua trên người một lúc, sau đó không lạnh nữa, hình như còn có chút ấm áp.
Mơ hồ như vậy một hồi, vai bị người ta lay vài cài, Bạch Vân Phi giật mình mở mắt.
Quản gia Lâm trạch đứng trước mặt y, nhẹ giọng nói: “Ông chủ Bạch, sáng rồi.”
Bạch Vân Phi chớp mắt mấy cái mới coi như tỉnh táo, xoa đầu nói: “Sao tôi lại ngủ? Kỳ Tuấn đâu?”
Vừa nói vừa đưa tay vịn tường, muốn đứng lên lại cảm thấy dường như thứ gì đó phủ trên người mình. Y cúi đầu nhìn, thì ra là một tấm thảm lông cừu ngoại quốc thêu hoa hồng.
Chắc hẳn Lâm Kỳ Tuấn thấy y ngủ nên đắp lên cho y.
Quản gia nói: “Thiếu gia nhà chúng tôi ở đây cả đêm, vừa mới ra ngoài, nói là đi rửa mặt.”
Chỉ chốc lát sau, Lâm Kỳ Tuấn trở lại. Hắn đã rửa mặt, quần áo cũng đã thay, bên ngoài khoác thêm đồ tang may từ sợi đay, trông có sức sống hơn hôm qua một chút, song vành mắt vẫn còn màu xanh đen.
Thấy Bạch Vân Phi, Lâm Kỳ Tuấn cất tiếng: “Em tỉnh rồi. Tối qua để em chịu khổ, ngủ một lúc như thế sợ vẫn thiếu. Anh chuẩn bị phòng khách cho em, em đến phòng khách ngủ tiếp đi.”
Vì đã nói sẽ cùng Lâm Kỳ Tuấn túc trực bên linh cữu mà bản thân lại ngủ mất, Bạch Vân Phi rất ngượng, lắc đầu đáp: “Đừng để ý em. Anh chịu đựng cả đêm rồi, sắp xuất phát sao?”
Lâm Kỳ Tuấn gật đầu nói: “Quyết định được thời gian rồi, không thể lỡ giờ.”
Chẳng biết trong lòng hắn suy nghĩ điều gì, trù trừ chốc lát, lại nói với Bạch Vân Phi: “Hôm qua Hoài Phong không tới, hôm nay anh lại phải đưa mẫu thân về quê. Anh muốn nhờ em ở lại trông coi tiểu công quán của anh, nếu như hôm nay cậu ấy thực sự tới, phiền em nói với cậu ấy…”
Còn chưa nói hết, một đầy tớ trai từ bên ngoài tiến vào báo: “Thiếu gia, người hải quan tới, nói muốn cúi đầu lạy lão phu nhân.”
Lâm Kỳ Tuấn ngẩn ra, trong mắt bỗng sinh ra vài phần vui vẻ, chẳng qua đang có tang sự nên không thể lộ ra, vội dặn đầy tớ trai: “Mau mời vào.”
Bạch Vân Phi nhìn hắn chung quy chưa từng từ bỏ mong chờ, trong lòng cũng không áy náy như trước nữa, nói: “Anh xem, em nói đâu sai. Tuyên phó quan đối xử với bạn bè rất phải đạo.”
Lâm Kỳ Tuấn than thở: “Tình cảm giữa anh và cậu ấy đâu giống người khác, chung quy vẫn là cùng nhau trưởng thành.”
Hắn vuốt tay áo cổ áo, sợ có nếp nhăn, để khách thấy sẽ thất lễ.
Lát sau, đầy tớ trai dẫn một người tiến vào.
Người nọ mặc bộ độ màu xám tro kiểu Tôn Trung Sơn, giày da đen được lau sáng bóng, tóc trọc hơn nửa đầu, dường như là một quan viên.
Bạch Vân Phi vừa thấy liền kinh ngạc, lén nhìn Lâm Kỳ Tuấn.
Chỉ thấy gương mặt vừa thêm chút sinh khí của Lâm Kỳ Tuấn bỗng nhiên ảm đạm, con ngươi bỗng nhiên sáng lóe, sự tức giận rực cháy khiến người khác hoảng sợ. Dẫu vậy, sự tức giận đó giống như một que diêm đang miễn cưỡng phát sáng, đảo mắt lại bị sự u uất nuốt chửng.
Người kia đến trước linh cữu, nghiêm túc nhắm mắt, vái ba cái trước ảnh người đã khuất. Quay lại, khẩn thiết nói với Lâm Kỳ Tuấn: “Lâm thiếu gia, bỉ nhân là Lý Á Hải, là trưởng ban hậu cần hải quan. Đột ngột nghe tin lệnh đường đi về cõi tiên, tổng trưởng chúng tôi vô cùng kinh ngạc đau lòng, vốn muốn đích thân tới, tiếc rằng ngài ấy thực sự quá bận, không dành được thời gian rảnh rỗi. Nên ngài ấy đặc biệt phái tôi tới đây truyền đạt nỗi tiếc thương của ngài ấy. Tổng trưởng còn nói, mong ngài nén bi thương, giữ gìn sức khỏe.”
Lâm Kỳ Tuấn thấy hắn vươn tay ra cũng lập tức đưa tay ra, qua quýt bắt tay rồi buông lỏng, lãnh đạm đáp: “Bạch tổng trưởng bận trăm công ngàn việc, chuyện thế này ở chốn nhà nghèo chúng tôi sao dám phiền ngài ấy hao tâm tổn trí. Trưởng ban Lý trở về rồi, gặp Bạch tổng trưởng thì thay tôi thăm hỏi ngài ấy, nói rằng Lâm Kỳ Tuấn cảm ơn ngài ấy đã quan tâm.”
Nghe giọng điệu ấy, trưởng ban Lý đoán vị này cùng tổng trưởng đại nhân nhà bọn họ có điều gì khúc mắc, bởi vậy hắn không nói nhiều, đứng một lúc bèn cáo từ rời đi.
Đến lúc này, Bạch Vân Phi vẫn chưa biết mở miệng khuyên nhủ thế nào, phiền muộn đứng một lúc mới miễn cưỡng cười nói: “Anh buôn bán hàng ngoại nhập, cống hiến không ít thuế quan cho hải quan. Một vị quan chức hải quan đại diện đến đây phúng viếng cũng hợp lý. Về phần khác, anh đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Lâm Kỳ Tuấn trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng. “Chẳng trách mọi người đều nói sĩ nông công thương, thương nhân là hạng bét nhất. Có tiền thì sao, không có quyền lực, chỉ có thể mặc cho người ta sỉ nhục. Từ giờ trở đi, anh đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.”
Bạch Vân Phi nói: “Phái một vị trưởng ban đến an ủi… e rằng như vậy cũng đâu tính là sỉ nhục? Tuyên phó quan nhất định không muốn…”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Anh đương nhiên hiểu Hoài Phong. Về phần tại sao cậu ấy không tới được, bị ai ngăn cản, trong lòng anh đã rất rõ ràng. Bạch Tuyết Lam làm cái chức tổng trưởng này ấy mà, uy phong không hề nhỏ. Chỉ là, hắn thật sự có thể làm cái chức tổng trưởng này cả đời? Nói nhiều vô ích, Vân Phi, em chỉ cần mở to mắt nhìn thôi.”
Bạch Vân Phi nghe trong lời này tựa hồ có chút như cảnh báo, muốn khuyên Lâm Kỳ Tuấn một hồi, tiếc rằng đã đến giờ linh cữu lên đường. Việc này không thể kéo dài, cho nên y chỉ có thể đứng trước cửa tiểu công quán đưa mắt nhìn Lâm Kỳ Tuấn bảo vệ linh cữu mẫu thân hắn, một đoàn người ngựa, xe cộ, cùng tiền giấy tung đầy trời dọc theo con đường, đi rất xa.