Dù ánh đèn vẫn rất sáng nhưng nó cứ mang đến cho người ta cảm giác kỳ lạ.
Lúc tôi và A Kỳ đến vị trí trung tâm, nhưng nó lại khác với những gì tôi tưởng tượng.
Tôi nghe A Kỳ kể căn gác mái này đã xây dựng từ lâu, đây vốn là nơi ở của thủ lĩnh người Miêu, sau này bị phong tỏa thành cấm địa, hằng năm chỉ mở cửa vào lễ hội ma, nhưng vẫn không có ai được phép ra vào.
Tầng ba chúng tôi đang đứng rất nhiều năm trước là nơi giải trí của quý tộc, theo sử ký không chính thức của tộc Miêu, ở đây đã có rất nhiều người chết.
Trung tâm bảo khố là một căn phòng nhỏ.
Chỉ cách một cánh cửa, bên trong mơ hồ vọng ra tiếng hát, lời bài hát không rõ, nghe có vẻ là ngôn ngữ địa phương.
Tôi và A Kỳ nhìn nhau.
Người bên trong chắc chắn không phải con người!
Nhưng các mảnh vỡ của xích ma khóc đang ở đây, tôi bắt buộc phải vào trong.
Tôi ra hiệu cho A Kỳ nấp sau lưng rồi nhẹ nhàng đặt tay lên cửa.
Vừa định mở cửa thì đột nhiên có một lực mạnh đẩy tôi ra.
"Mảnh vỡ là của tôi!"
Không biết từ đâu Đại Song bỗng xuất hiện, cậu ta đẩy tôi và A Kỳ ra rồi xông vào.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì hắn đã phải dừng lại.
Nụ cười trên môi Đại Song còn chưa tắt, một vệt máu đã từ giữa lông mày cậu ta chảy xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy trên đầu cậu ta có một sợi dây rất mảnh dẫn thẳng vào trong. Máy chảy dọc theo nhuộm đỏ sợi dây khiến nó trở nên rất mờ.
Đại Song trực tiếp ngã xuống, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Tất cả những gì tôi có thể nói chỉ là đó là lỗi của cậu.
"Anh!" Tiểu Song lao tới.
Tôi không có thời gian để chứng kiến cảnh tình cảm của anh em họ vì tiếng hát bên trong lại thay đổi.
Tấm lụa đỏ bay bay, tiếng hát vừa dứt, lập tức có bóng người vụt qua, đứng ngay trước cửa.
Giống như tên vô diện, người đó không có khuôn mặt.
A Kỳ và Tiểu Song sợ hãi.
Còn tôi thì nhìn chằm chằm kẹp tóc trên đầu cô ta.
Trên chiếc kẹp tóc đó có một cỗ oán hận mãnh liệt, nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là mảnh vỡ của xích ma khóc.
Tuy cô ta không có mặt nhưng không biết vì sao tôi luôn có cảm giác cô ta đang cười, cơ mặt không ngừng giãn ra và cô ta từng bước đi về phía chúng tôi.
Mỗi khi cô ta bước đi, khung cảnh xung quanh chúng tôi lại thay đổi một chút, cuối cùng chúng tôi thụ động đứng trong ca múa.
Mọi thứ bỗng trở nên cực kỳ sống động, các ca sĩ và vũ công cùng nhau khiêu vũ trên sân khấu, dưới khán đài là những quý tộc đang trong trạng thái say sưa.
Tất cả bọn họ đều không có mặt.
Bỗng dưng có một cô bé ăn mặc như con gái nông thôn được đưa tới, thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Người đưa cô ấy đến nét mặt như đang nói chuyện, động tác cơ thể vô cùng ghê tởm.
Nghe hắn nói, quý nhân ngồi chính giữa bật cười, vươn tay về phía cô gái.
Tôi định bước lên ngăn cản thì khung cảnh lại thay đổi.
Cô gái bị tra tấn mỗi ngày, cuối cùng cô ấy phải thỏa hiệp thay bộ đồ của vũ nữ.
Cô ấy sống với vết bầm tím khắp người đến năm mười bảy tuổi, chỉ vì hát sai một câu hát mà bị dìm xuống nước cho đến chết.
Sau đó, lại có một cô gái khác bị đưa tới phải sống một cuộc sống tương tự.
Chúng tôi cứ thế theo dõi cuộc sống của vũ nữ ở gác mái này.
Đến lúc sực tỉnh, tôi vẫn đang đứng ngoài cửa, cô gái kia cũng đang lặng lẽ đứng trong nhà, lúc này gương mặt đã hiện rõ, tai đang chảy máu.
Tôi lấy thanh kiếm diệt ma đã chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị ra tay.
Ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách cô ấy 1cm, Tiểu Song giữ lại lưỡi kiếm: "Cô điên hả?"
Thanh kiếm diệt ma sẽ mất tác dụng khi dính máu người sống, nhưng có vẻ Tiểu Song không biết đau, cậu ta dùng sức giữ lưỡi kiếm để cản tôi tiến lên.
Khi nhìn kỹ, tôi thấy đôi mắt cậu ta trống rỗng: "Tiêu rồi, bọn họ còn ở trong ảo cảnh!"
Quả nhiên tôi vừa quay đầu, A Kỳ liền giơ cao cây gậy đánh về phía tôi, may mà tôi tránh kịp, cây gậy đập trúng đầu cô gái trước mặt.
Tôi vòng ra sau bọn họ, dùng loại dây đặc biệt trói họ lại, sau đó quay về đến gần cô gái kia.
Không chút do dự, kiếm gỗ có bôi chu sa như tia chớp đâm thẳng vào giữa lông mày của ma nữ, trong chốc lát, ma nữ bị tách thành nhiều mảnh rồi biến mất trong luồng khí đen.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, lại có một cô gái xuất hiện phía sau tôi.
Bọn họ đều là những cô gái đã chết ở nơi ăn chơi này.
Dù có đồng cảm thì hiện tại bọn họ đều muốn lấy mạng tôi, tôi chỉ có thể hành động.
Sau khi giết một đám ma nữ, lại thêm một đám ma nữ xuất hiện, tôi mệt đến thở dốc.
"Rốt cuộc có bao nhiêu cô gái đã bị chủ nhân tòa nhà này giết hả?"
Tôi cầm kiếm gỗ cẩn thận quan sát đám ma nữ này, chúng giống hệt nhau, thất khiếu chảy máu, móng tay sắc nhọn, nỗi oán hận quấn quanh cơ thể.
Hiện tại, cách duy nhất để giải quyết vấn đề nan giải này là tìm ra danh tính thật sự của cô ấy.
Nhưng ma nữ ở tầng này đều giống nhau như đúng, đâu mới là chân thân thật sự?
"Là kẹp tóc." Một giọng nói yếu ớt truyền tới.
"A Kỳ, cô tỉnh rồi."
A Kỳ xin lỗi: "Khi nãy có phải tôi đã muốn hại cô không?"
Tôi kéo cô ấy ra sau: "Cô nói đúng, mấu chốt nằm ở kẹp tóc."
Dù ma nữ đều có kẹp tóc trên đầu nhưng sự phẫn nộ của xích ma khóc không có cách nào sao chép được.
Chỉ cần tìm được người có nỗi oán hận lớn nhất là có thể tìm thấy chân thân thật sự.
Tôi chú ý tới một ma nữ, nói với A Kỳ: "Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi lấy mảnh vỡ này trước."
A Kỳ giữ tôi lại: "Không phải cô không thể triệu tập quỷ thần sao? Cô sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Tôi khẽ cười: "Yên tâm đi, tôi đã có chuẩn bị, sống mấy trăm năm đủ để tôi sưu tầm bảo bối đủ xử lý chúng rồi!"
Tôi rút roi, di chuyển thật nhanh, ma nữ chưa kịp cử động đã bị đánh bay, khi đòn roi cuối cùng chuẩn bị giáng xuống thì cô ấy bất ngờ lao về phía tôi.
Tôi bị quật ngã, móng tay sắc nhọn của ma nữ siết lấy tôi, tôi có thể cảm nhận nó đang cắm sau vào thịt mình, máu đang chảy ra.
Tôi nín thở, đưa tay lấy một nắm chu sa đặc chế bôi lên mặt ma nữ.
Ma nữ như bị tạt acid, mặt bốc khói, la hét thảm thiết.
Tôi nhân cơ hội lấy chiếc kẹp tóc trên đầu ma nữ, ma nữ như mất đi chỗ dự, khói đen không ngừng tràn ra khỏi cơ thể, cuối cùng biến thành cái xác trống rỗng.
Tôi thở phào, quơ quơ chiếc kẹp tóc với A Kỳ: "Tôi lấy được rồi."
A Kỳ khẽ cười, đột nhiên nói: "Cẩn thận!"
Tôi híp mắt, cúi người nhìn.
Tiểu Song đứng ngay sau lưng tôi.
Một khi ma nữ không còn, ảo ảnh cô ta tạo ra sẽ mất tấc dụng, tôi suýt nữa thì quên vẫn còn một kẻ là Tiểu Song.