Ngày tháng dù nhiều – tuổi trẻ của tôi
Như lá, như hoa ở dưới mặt trời
Chỉ bây giờ mới hiểu ra sự thật.
—— The coming of wisdom with time (William Butler Yeats)
Lúc bọn họ về đến biện thự đã hơi trễ.
Cơm tối thím Lâm nấu sẵn để trên bàn, người đã rời đi chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ, khách sáo viết là 12 giờ trưa mai A Cường sẽ đến đón hai người ra sân bay.
Hứa Bình mệt mỏi rã rời chỉ yên lặng ngồi đối diện em trai ăn cơm chiều, anh chèo thuyền đến bắp tay đau xót, thậm chí ngay cả đũa cũng không cầm được, chỉ đành đổi thành dùng muỗng tùy tiện ăn vài miếng.
Anh đẩy ghế ra đứng dậy, mỉm cười với em trai: “Em ăn từ từ, anh lên lầu đi tắm.”
Lúc mở nước vòi sen, Hứa Bình cảm thấy trên lưng hừng hực nóng rát, anh vươn tay qua sờ sờ, có lẽ là do buổi chiều phơi nắng trên đá ngầm bị thương.
Anh không quá để trong lòng, cứ tắm rửa mặc quần áo xong ra ngoài.
Trên bàn là chén đĩa đã được ăn sạch, em trai đang ngồi trên salon xem TV.
Hứa Bình chậm rãi bước đến bên cạnh cậu, ngồi xuống.
“Đang xem gì đó?”
Hứa Chính tập trung tinh thần nên không trả lời.
Hứa Bình cũng không ngại.
Anh rất mệt mỏi, bắp thịt cả người đều đau xót, thế nhưng anh không muốn đi ngủ.
Bởi vì mỗi một phút giây đều là quý giá, có thể ở bên cạnh em trai nhiều hơn một phút, cho dù chỉ là cùng xem TV cũng là chuyện tốt.
Anh chỉ dùng ba phần tinh thần đi xem TV, thời gian còn lại đều yên lặng nhìn ngắm em trai.
Ánh sáng trên màn hình rọi vào gương mặt cậu phát ra đủ mọi màu sắc.
Hứa Chính quay đầu nhìn anh, anh mỉm cười với cậu, Hứa Chính lại quay đầu xem TV.
Trên TV đang phát lại bộ phim thập niên trước ‘Scent of a woman’, AI Pacino diễn vai sỹ quan mù, ông dẫn theo một cô gái nhảy điệu tango nồng nàn trong sảnh nhà hàng.
“Em có muốn học tango không?”
“Em cảm thấy hơi sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ… sợ phạm lỗi.”
“Trong điệu tango không có cái gì gọi là bước sai, không giống cuộc đời. Bởi vì nó đơn giản nên mới tuyệt mỹ, nếu như có sai lầm gì đó thì cứ tiếp tục bước nhảy là được.”
Hứa Bình vươn tay chạm nhẹ lên mặt em trai.
Em trai nghiêng đầu qua chỗ khác.
Anh lại rướn người lên hôn môi em trai, em trai cúi đầu trao anh nụ hôn sâu lắng.
Trong tiếng nhạc ôn nhu dìu dặt, Hứa Bình hơi lui lại một chút, tựa đầu lên vai em trai.
Anh không biết mình bị làm sao, có lẽ do âm nhạc quá đau lòng quá dìu dặt khiến anh đột nhiên không nhịn được ngấn lệ.
Anh không dám để em trai nhìn thấy nước mắt của mình.
Anh hít sâu vài hơi, trong giây lát thu lại vẻ mặt.
Ngọn đèn căn phòng lờ mờ, ánh đèn TV chớp tắt từng đợt như thủy triều chiếu sáng nửa gương mặt anh tuấn của em trai.
Hứa Bình ngẩng đầu, mỉm cười với Hứa Chính một chút.
Anh kéo tay cậu đứng dậy khỏi salon, hỏi: “Có muốn khiêu vũ cùng anh hay không?”
Em trai ngẩng ra: “Em không biét khiêu vũ.”
“Không sao cả.” Hứa Bình thấp giọng nói.
Anh khoác tay em trai qua vai mình.
“Theo anh.”
Dưới chân là thảm lông trắng mềm mịn như thảm cỏ non bên bờ nước, khiến cho người ta vừa dẫm lên đã có cảm giác bị hãm vào thật sâu tại nơi này.
Cánh tay cường tráng của em trai có hơi căng chặt bám lấy thân thể anh, nhịp bước dưới chân cũng không ngừng phạm lỗi.
Một bạn nhảy vụng về như vậy, sợ là tìm khắp địa cầu cũng không thấy được người thứ hai.
“Anh hai…”
Hứa Bình đè đôi môi đối phương lại.
“Suỵt —— “
Bọn họ đứng trong phòng sinh hoạt mờ tối, ôm nhau chậm rãi xoay vòng.
Tiếng nhạt chậm rãi tắt lịm, thế nhưng không ai còn để ý.
Trên người em trai mang theo vị nước biển và mùi hương của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, dùng tư thế bảo vệ đem Hứa Bình bao lại tầng tầng.
Bọn họ xoay một vòng lại một vòng, phảng phất sóng gợn trên mặt nước trong cơn mưa phùn.
Có một chớp mắt, Hứa Bình cảm thấy có lẽ số phận để mình tồn tại giữa vũ trụ mịt mờ vô tận này chỉ vì một khắc hiện tại cùng với người trước mặt.
Tựa lên vai em trai, Hứa Bình im lặng khóc, bóng đêm che giấu đi tất cả vết tích, giống như cơn mưa không ai biết được giữa đại dương vô biên vô tận, chúng nó nhẹ nhàng hạ xuống rồi lại nhẹ nhàng tan đi.
Lúc Hứa Bình tỉnh lại từ giữa cơn mơ, anh nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường một chút, chỉ mới 4:10 sáng.
Anh nằm yên trên giường không cử động, bầu trời vẫn còn tối đen, có thể nghe được tiếng sóng biễn vỗ lên bờ cát và gió thổi lùa qua lá cây hòa quyện cùng nhau.
Thân thể trần trụi của em trai nằm sát bên cạnh anh say ngủ, hơi thở nóng rực phả vào da thịt, có lẽ là đang nằm mơ thấy việc tốt đẹp gì đó, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Hứa Bình chậm rãi quay đầu, gọi khẽ một tiếng “Tiểu Chính”.
Em trai đang ngủ say không trả lời.
Hứa Bình lại xoay người đối mặt với em trai, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giữa đôi lông mày của cậu.
Lông mày Hứa Chính hơi rung động, cũng không tỉnh lại khỏi giấc ngủ.
Cửa sổ phòng ngủ hé mở, gió biển thổi xộc vào cuốn lớp màn sa màu trắng nhảy múa giữa không trung.
Hứa Bình trầm mặc nhìn em trai hồi lâu, chậm rãi tiến đến để lại trên khóe miệng của cậu một chiếc hôn.
Anh chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào, giống như diễn viên kịch câm giữa bóng tối.
Anh giúp em trai kéo chăn lại, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Anh thu dọn quần áo trong phòng tắm, gấp lại gọn gàng cất vào túi du lịch.
Đỡ tay vịn xuống lầu, salon giữa phòng sinh hoạt ngổn ngang, trong bồn nước còn chén bát bẩn đêm qua.
Hứa Bình chỉnh lại salon, đi tới bên cạnh bồn nước kéo ống tay áo lên.
‘Ào’ một tiếng, dòng nước trong suốt phun ra khỏi ống, văng lên từng đợt bọt trắng.
Một con côn trùng nhỏ sợ hãi bay khỏi đĩa thức ăn thừa hôm qua còn lại, lung lay vẽ ra một vòng tròn rồi chậm rãi biến mất giữa căn phòng.
Không gian vang vọng tiếng nước chãy ồ ạt và thanh âm chén đĩa vô tình va vào nhau.
‘Két’ một tiếng, vòi nước bị vặn chặt lại, Hứa Bình cúi đầu dùng khăn lau khô mặt bàn, lại dùng khăn sạch lau khô nước đọng trên bề mặt chén đĩa.
Anh cắm phích ấm điện, đèn đỏ trên ấm sáng lên.
Hứa Bình cúi đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Bồn nước bố trí trước cửa sổ phòng bếp, Hứa Bình hơi đẩy màn vải nhìn ra phía ngoài, trời vẫn còn tối thế nhưng loại tối tăm này phảng phất lại là một chiếc bút lông dính đầy mực đang được rửa sạch trong bình nước trong, là sự giằng co đan chéo giữa sáng và tối, thời khắc hòa hợp cuối cùng của hai thế lực.
Hứa Bình biết, trời sẽ sáng.
Nước trong ấm điện sôi lên sùng sục, Hứa Bình nhấn nút tắt điện, đem nước nóng rót vào ly.
Hơi nước bốc lên đem gương mặt anh phủ lên một tầng che chắn mờ ảo, thế nhưng trước khi đợi người nhìn kỹ đã nhanh chóng tiêu tan không còn dấu vết.
Hứa Bình đẩy cửa phòng sinh hoạt bước ra bãi cát, cởi giày chậm rãi bước dọc theo thang lầu xuống gần biển.
Trên nền trời có hai ba cánh hải âu chao lượn, chúng cúi đầu nhìn xuống mặt nước phát ra tiếng kêu lảnh lót.
Phía chân trời trên biển phảng phất bị một ngọn lửa kỳ dị nhuộm thành sắc đỏ lạ lùng, bóng đêm giống như bị nước xối trôi tuột xuống, hiện ra từng mảng màu xanh không đồng nhất, từng làn mây mỏng tùy ý tản mạn, trong lúc vô tình bầu trời đã chậm rãi sáng lên.
Hứa Bình đứng yên trên bờ cát, chờ đợi thời khắc mặt trời ló dạng.
Trong không khí tràn ngập vị mặn mòi của biển, từng hạt cát nhỏ luồn vào kẽ ngón chân anh, gió thổi vạt áo sơmi bay phấp phới.
Hứa Bình không nhớ mình đã bao lâu không ngắm mặt trời mọc, cuộc sống của anh trước giờ đều vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều giống như đang đánh trận với cả thế giới, bận bịu đi làm bận bịu tan sở, bận bịu chăm sóc em trai, bận bịu đi chợ nấu cơm, bận bịu giãy dụa mưu sinh.
Anh bận bịu mà sống, lại chợt phát hiện mình không có thời gian làm một con người thật sự.
Anh chậm rãi cúi đầu dùng tay che mặt.
Ở một giai đoạn nhất định của cuộc đời, anh đã không còn hồi tưởng quá khứ, giống như những chiếc đĩa mềm được lưu trữ lại rồi bị anh cất chặt dưới đáy rương trong lòng.
Cuộc đời của anh chưa từng chân chính phát triển đã gãy ngang, trước kia anh cũng từng có mộng tưởng đâm chồi nở hoa tận trong máu thịt, còn chưa kịp tận tâm chăm sóc đã bị bánh xe vận mệnh từ trên trời giáng xuống nghiền nát vào bùn đất.
Ký ức năm mười tám tuổi tất cả đều là đen tối, cho dù đã bị chôn sâu vào đáy rương cũng giống như một loại mãnh thú nào đó, dùng hắc ám làm thân thể không ngừng vặn vẹo biến đổi hình dạng.
Có người nói với anh, anh chỉ là không may, anh vùng vẫy đem bản thân ghép lại một lần nữa, trong quá trình đó lại đánh mất đi rất nhiều thứ. Anh đã không còn tin tưởng số phận cũng không lại ôm hoài bão hay hy vọng.
Sau cơn đại nạn, anh vẫn sống, cũng chỉ là sống mà thôi. Anh độc lập cầu sinh, cùng Hứa Chính nương tựa lẫn nhau.
Anh cho rằng mình sẽ sống một cuộc đời bình đạm khổ cực như vậy, mà hiện tại, một chút niệm tưởng kia cũng đã trở thành công dã tràng.
Mặt trời mọc lên khỏi mặt biển, sắc cam đỏ chói ngời khiến người ta không thể nhìn thẳng bắn ra bốn phía, bóng tối bị ánh sáng xua tan, tất cả mọi vật đều hiển lộ ra giữa ánh nắng ban mai. Giờ khắc này, cả thế giới phảng phất đều là tươi mới.
Hứa Bình vươn tay, nhìn ánh nắng đầu ngày chậm rãi soi sáng bàn tay mình, đường chỉ tay như dây leo sinh trưởng chằng chịt, anh chậm rãi lật bàn tay lại, nhìn tia sáng giống như tinh linh khiêu vũ trên tay mình.
Sóng triều lại lần nữa tràn qua mắt cá chân của anh, để lại một lớp bọt trắng trên bờ cát mỏng nhẹ, vỏ sò nho nhỏ bị xua lên bờ, chúng nó khảm sâu trong nền cát ẩm ướt, hệt như dấu chân trắng nõn của một người tí hon nào đấy.
Có chú còng nhỏ chui ra khỏi bờ cát, rung rung lớp cát vướn trên người, nhẹ nhàng co duỗi tám cái chân chạy ngang về phía biển rộng, sau khi bị sóng triều bao phủ lập tức biến mất.
Một tia đen tối cuối cùng trong bóng đêm đã biến mất, cả bầu trời đều là một dãy sắc lam tinh khiết, mây trắng nhàn nhã lửng lơ.
Trời đã sáng hẳn, em trai rất nhanh liền thức dậy, bọn họ sẽ cùng nhau ăn một bữa sáng cuối cùng, rửa sạch chén đĩa ly tách. A Cường sẽ đến đón bọn họ, sẽ lại lái chiếc xe con màu trắng kia nhiệt tình giúp bọn họ xách hành lý, đưa bọn họ ra sân bay.
Hứa Bình biết việc hiện tại mình nên làm nhất chính là trở lại biệt thự, mở cửa phòng ngủ duy nhất trên lầu hai, em trai đang ngủ say bên trong, anh hẳn là nên ngồi xuống cạnh đầu giường chờ cậu tỉnh đậy, tránh cho em trai bởi vì không tìm thấy mình mà hoảng sợ.
Thế nhưng anh lại không làm thế.
Anh cởi áo sơ mi và quần dài, đặt bọn chúng ở một nơi cao cao trên bờ cát.
Trước khi em trai thức dậy, anh muốn một mình bơi lội lần cuối.
Anh hít sâu một hơi, mạnh mẽ nhảy vào nước biển.
Anh cảm giác được làn nước nhẹ nhàng nâng mình lên.
Anh mạnh mẽ nghiêng đầu, dùng sức sãi dài đôi tay.
Hứa Bình không biết mình đang bơi về hướng nào, cũng không biết mình đã bơi bao xa, anh chỉ không ngừng sãi tay.
Từng làn sóng cuộn theo thân thể anh, giống như cả thế giới đều đang ngăn trở anh tiến lên.
Hứa Bình nhô đầu ra khỏi mặt nước, hít sâu một hơi.
Anh ngửi được mùi mằn mặn của nước biển, làn da sau lưng anh cũng vì vậy mà đau buốt cả lên.
Thật nhiều hồi ức ùn ùn kéo đến, cha, em trai… thế nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ cẩn thận tất cả hình ảnh đều vỡ vụn lả tả.
Anh nhớ em trai phải mất thời gian rất lâu mới học được cách nói chuyện, bộ dạng thằng bé kéo vạt áo anh gọi ‘Anh hai’. Anh nhớ tới cha đi công tác xa, Hứa Chính năm tuổi ngồi bên cạnh bàn ánh mắt trông mong nhìn anh lúc đó cũng chỉ vừa chín tuổi đứng bên bếp lò xào rau. Anh nhớ có lần em trai nửa đêm bị viêm ruột cấp tính, anh hoảng hốt đạp xe chở thằng bé đi bệnh viện, lúc nằm trên băng ca thằng bé còn kéo tay anh nhẹ giọng rên rỉ: “Anh hai, em đau.”
Anh đã dùng hết tất cả sức lực bảo hộ Hứa Chính, cho cậu một gia đình đơn giản lại ấm áp, khiến cậu không bị mưa gió thương tổn. Thế nhưng hết thảy đều sẽ vì căn bệnh quái ác trong người anh mà đứt gãy chia lìa, từ nay về sau còn ai có thể yêu thương Hứa Chính, chăm sóc Hứa Chính, khi Hứa Chính đói bụng sẽ vì em ấy nấu cơm, khi Hứa Chính bị bệnh sẽ đưa em ấy đi bệnh viện?
Tiểu Chính, anh hai có lẽ sắp chết rồi.
Lại một cơn sóng đánh tới, Hứa Bình dùng sức mạnh mẽ trồi lên mặt nước, anh lau sạch lớp nước biển trên mặt, quay đầu mờ mịt nhìn lại, phát hiện mình đã cách bờ vài trăm mét.
Căn biệt thự màu trắng lẳng lặng đắm trong ánh nắng, trên bờ cát không một bóng người.
Mình phải làm thế nào, Hứa Bình tuyệt vọng nghĩ, mình nên làm thế nào?
Anh muốn liều mạng gọi to, muốn thỏa thuê khóc lớn, anh muốn gào thét đến rách cả lồng ngực thế nhưng cổ họng lại nghẹn đắng không phát ra được thanh âm nào.
Anh lần nữa quay đầu bơi hướng về phía biển.
Anh chưa từng cầu khẩn bất kỳ lực lượng siêu nhiên nào, anh không tin tiên phật cũng không kính quỷ thần, ngay cả thời gian ở trong tù bị người đánh đám hành hạ cả ngày cũng chỉ dựa vào bản thân cứng rắn lướt qua. Thế nhưng giờ khắc này, Hứa Bình lại thật sự hy vọng có một lực lượng nào đó nghe được lời thỉnh cầu của anh, đi đến bên cạnh anh cho anh hy vọng và dũng khí, chỉ cần đưa anh vượt qua con đường khó khắn trước mặt.
Vào chính thời điểm này, Hứa Bình cảm thấy một cơn đau nhói trên đùi, giống như có ai đó xé rách bắp thịt của anh, đem gân cốt từng tấc từng tấc kéo ra ngoài.
Anh kinh hãi phập phù giữa khơi xa, uống vài hớp nước biến mặn chát mới kịp lấy lại tinh thần giặng co.
Hứa Bình không thể khống chế chìm nổi trong nước biển, anh muốn mở miệng kêu cứu nhưng còn chưa kịp phát ra thanh âm đã bị nước tràn vào cổ họng.
“Mình không thể chết, mình phải sống! Tiểu Chính còn cần mình, mình phải sống!” Anh vừa nghĩ vừa nổ lực trồi lên mặt nước.
Đùi phải đau đớn kịt liệt, giống như có một hòn đá đang lôi tuột cơ thể anh xuống đáy.
Hai tay liều mạng quơ quào, trồi lên rồi lại chìm xuống.
Anh cảm thấy cánh tay cũng nặng như đeo chì, càng về sau lại càng có chút không thể cử động.
Nước tràn ngược vào mũi anh, phổi đau đớn kịch liệt, thân thể mơ hồ rét run.
Từ sâu thẳm nơi đáy biển giống như có vật gì đó đang kêu gọi anh.
Anh đưa tay ra, hy vọng có thể lần nữa ngoi lên mặt biển.
Hứa Bình mở to mắt chậm rãi trầm xuống.
Mình sắp chết, anh nghĩ.
Anh thấy mặt nước ánh xạ nền trời xanh biếc, hết thảy đều trong vắt rực rỡ, từng đàn cá nhỏ màu sắc đa dạng chậm rãi bơi quanh từng rặng san hô, không hề bị sinh vật kỳ lạ đang quẫy đạp này làm cho kinh hãi chút nào. Từ mặt biển nhìn lên, phía xa xa hệt như một mặt đá quý xanh biếc, lấp loáng từng đợt sóng ngời. Mặt trời đã mọc.
Anh nghĩ tới em trai còn đang ngủ say trong biệt thự, anh thật sự muốn lại hôn em ấy thêm một lần nữa.
“Tiểu Chính.”