*****
Thích Phong sửng sốt: “Lăng Khả có clone?”
Tề Thu Nhị: “Đúng vậy, khi mới quen chị, cậu ấy cũng kết bạn với chị bằng clone.”
Thích Phong vẫn nhớ học kỳ trước Lăng Khả nói quen Tề Thu Nhị vào ngày đầu tiên đến trường. Chẳng phải lúc ấy đối phương còn chưa có WeChat hay sao? Nếu WeChat kia là clone, vậy cái dùng để kết bạn với hắn và Cao Tuấn Phi sau này là cái quái gì?
Tề Thu Nhị lại nói: “Chị có thể hiểu được cách làm của cậu ấy. Nam sinh giống như các cậu, người theo đuổi rất nhiều, nghĩ vài biện pháp từ chối cũng là chuyện bình thường… Nói thật, người bám theo chị hỏi xin WeChat của Lăng Khả đâu chỉ có một cô bé này. Chị cũng đâu thể liên tục đi hỏi ý Lăng Khả được, chẳng phải làm thế sẽ gây thêm phiền toái cho cậu ấy sao? Nhưng nếu chị trực tiếp từ chối đám nữ sinh, bọn họ sẽ nói chị không thấu tình đạt lý, ôi, chị cũng khó xử lắm đấy.”
Thích Phong không nói gì. Tề Thu Nhị suy nghĩ vô cùng chu đáo. Nhưng hiện giờ hắn đang bị “clone WeChat của Lăng Khả” hấp dẫn toàn bộ sự chú ý. Hắn nhớ đến một vài chi tiết liên quan: một là chuyện Lăng Khả không đồng ý kết bạn WeChat với mình vào hôm khai giảng, hai là sự kiện tại cửa canteen. Lúc ấy, Tề Thu Nhị cũng có mặt. Cô đang hỏi Lăng Khả về clone gì đó, song hắn chỉ nghe được đoạn đuôi. Còn có một lần, chính là kỳ nghỉ vừa qua, hắn hỏi Lăng Khả tại sao không trả lời tin nhắn WeChat của mẹ, Lăng Khả chỉ đáp qua loa vài câu rồi lập tức lảng đi…
Thích Phong nhìn về phía Tề Thu Nhị, nói: “Chị, chị có thể cho em clone của Lăng Khả không?”
“Được chứ.” Tề Thu Nhị hoàn toàn không nghi hắn, trực tiếp gửi nick WeChat cũ của Lăng Khả qua, còn thuận miệng trêu chọc một câu: “Quan hệ giữa cậu và Lăng Khả tốt như vậy, kết bạn với clone của cậu ấy có ích lợi gì?”
Thích Phong chỉ cười mà không đáp. Hắn nghĩ có lẽ clone của Lăng Khả có vài đoạn lịch sử đen tối không muốn cho người khác biết. Về phần vì sao cậu ấy cho Tề Thu Nhị mà không cho những người khác, hắn cũng không nghĩ quá sâu.
Thế nhưng, khi hắn tùy tiện ấn mở danh thiếp của cái clone kia, lại kinh ngạc phát hiện, trên giao diện mới hiện ra không có nút “kết bạn với người này”, mà có thể trực tiếp trò chuyện luôn. Hơn nữa, lúc hắn mở khung chat mật giữa hai người, bên trong còn có một thông báo đã kết bạn từ ba năm rưỡi trước!
Tình trạng này khiến Thích Phong hơi khiếp sợ.
“Chị, chị có cho nhầm không đấy?” Thích Phong kỳ quái hỏi.
“Không nhầm.” Tề Thu Nhị kiểm tra một chút, lại nói: “Đây là clone của Lăng Khả, trước đó chị còn chat với cậu ấy mấy lần mà.”
Thích Phong: “…”
Chẳng lẽ Lăng Khả đã biết hắn từ lâu?
Không thể nào, hắn căn bản là không nhớ nổi ba năm rưỡi trước mình có từng xuất hiện cùng một chỗ với Lăng Khả hay không nữa kìa!
Tề Thu Nhị: “Sao vậy?”
Thích Phong lắc đầu, cất điện thoại đi: “Không ạ.”
Hắn nhìn chằm chằm vào thời gian dòng thông báo kia xuất hiện. Lúc ấy hắn mới tạo WeChat không lâu, còn kết nối với rất nhiều bạn bè ở tài khoản QQ ngày trước, có vài người không hề nghiệm chứng thân phận… Từ từ, chẳng lẽ Lăng Khả đã kết bạn với QQ của mình?
Thích Phong nhanh chóng dùng điện thoại để đăng nhập vào QQ, lần mò trong danh sách bạn bè để tìm đối tượng khả nghi nhất. Thế mà hắn thật sự tìm được một người!
— Nick name QQ này cũng tương tự cái clone WeChat kia, đều là một chữ K đơn giản, rất có phong cách của Lăng Khả!
Hiển nhiên, thời gian Lăng Khả biết hắn còn sớm hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều. Thế nhưng cho tới bây giờ, hai người vẫn chưa từng nói chuyện, cho nên không có lịch sử đối thoại để Thích Phong phân tích…
Xem ra, Lăng Khả không muốn cho hắn biết sự tồn tại của cái clone này là vì không muốn để hắn biết bọn họ đã quen biết từ rất sớm!
***
Chạng vạng, Thích Phong và Lăng Khả cùng đi ăn cơm. Hắn không đề cập đến chuyện “clone WeChat”, trái lại, vẫn săn sóc mà giúp Lăng Khả mua cơm như mọi ngày. Vừa ăn, hai người vừa tán gẫu về những việc đã xảy ra trong ngày.
Nói chuyện được một lúc, Thích Phong mới cố ý dẫn dắt đối phương vào đề tài ứng dụng chat phổ biến vài năm trước. Hắn thử thăm dò: “Lăng Khả, cậu có QQ không?”
Lăng Khả sửng sốt, đáp: “Có, có chứ.” Nói không có thì cũng lừa đảo quá rồi.
Thích Phong cười cười, hỏi: “ID QQ của cậu là gì?”
“Ặc…” Bàn tay cầm đũa của Lăng Khả chợt trở nên căng thẳng, quả nhiên cậu bắt đầu trốn tránh: “Hỏi chuyện này để làm chi? Không dùng nhiều năm lắm rồi mà.”
Thích Phong: “Tôi tò mò thôi.”
Lăng Khả: “Tôi không nhớ.”
Thích Phong: “Vậy tên QQ của cậu là gì?”
Lăng Khả giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng, dường như cảm thấy dù mình có nói Thích Phong cũng không phát hiện được điều gì, nên mới trả lời: “K, một chữ K thôi…”
Để phòng trường hợp bất ngờ, tối nay cậu sẽ lên QQ hủy kết bạn với hắn, mong là vẫn kịp.
Câu trả lời của đối phương đã chứng thực phỏng đoán trong đầu Thích Phong.
Nhưng hắn không tài nào hiểu nổi, vì sao Lăng Khả lại muốn giấu diếm chuyện này…
Đêm đó, Thích Phong bị vây trong u mê mờ mịt lại tìm tới người bạn tốt Thẩm Nhạc Triết. Từ khi người này đoán trúng chuyện Lăng Khả cũng thích hắn, Thích Phong liền nhìn đối phương bằng cặp mắt khác xưa. Trên con đường tình yêu nhiều trăn trở, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ cần nghĩ không ra hắn đều kể hết cho bạn mình nghe.
Thương thay cho trai thẳng giàu đức hy sinh Thẩm Nhạc Triết, chuyện yêu đương của bản thân chưa đủ thuận lợi, còn phải làm quân sư quạt mo cho đôi gay đáng chết kia. Hơn nữa, mỗi lần tư vấn, hắn đều bị nhồi không biết bao nhiêu là thức ăn cho chó.
Ví dụ như đề nghị xác nhận tính hướng “rõ ràng hơn”, chẳng qua Thẩm Nhạc Triết chỉ nói đùa trong vô thức thôi. Hắn cũng không ngờ Thích Phong lại tưởng thật, còn nghiêm túc hẹn Lăng Khả “thử một lần”. Chết người hơn nữa chính là, cmn, Lăng Khả thế nhưng lại đồng ý!
Lúc ấy, Thích Phong lo lắng kể lể với Thẩm Nhạc Triết, đại khái là hắn sợ Lăng Khả không có phản ứng với mình. Thẩm Nhạc Triết chỉ đáp lại một câu “Chúng mày vui vẻ là tốt rồi” kèm theo một cái sticker mặt cười.
— Mẹ kiếp, có trai thẳng nào lại nghiêm túc nhận lời rủ chịch của một trai thẳng khác hay không? Ngay trong khoảnh khắc đồng ý, chúng mày đã không thể thẳng nữa rồi, hiểu chưa? Lại còn giả vờ giả vịt!
Kết quả thử nghiệm đúng như Thẩm Nhạc Triết dự liệu. Nhưng khi Thích Phong mừng như điên mà bắn cho hắn một đống sticker hoan hô ở trên WeChat, hắn thật sự không thể nhịn được cảm giác muốn đánh người.
Còn có một lần vào trước Tết Âm lịch không lâu, Lăng Khả tự nhiên mất liên lạc, Thích Phong cuống lên quấy rầy Thẩm Nhạc Triết. Đến giờ Thẩm Nhạc Triết còn ghim đoạn lịch sử đen tối này —
“A Triết! Lăng Khả không nhắn tin lại cho tao!”
“… Hai tiếng rồi!”
“Lúc ba giờ cậu ấy nhắn tin nói là đi thăm họ hàng ở nông thôn, sau đó không còn liên lạc lại nữa!”
“Mày nói xem, có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không!?”
“Aaaaa, tao nhắn tin cho mẹ Lăng Khả, nhưng cũng không thấy ai trả lời!”
“A Triết… Làm sao đây! Tao có nên đi tìm cậu ấy hay không?”
Lúc ấy, đọc được những tin nhắn này, Thẩm Nhạc Triết cũng cuống cả lên, lập tức hỗ trợ bày mưu tính kế, còn nói sẽ nhờ người bạn có bố mẹ làm ở cục Cảnh sát định vị điện thoại cho…
Kết quả là một lát sau, Thích Phong báo đã tìm được Lăng Khả.
Thẩm Nhạc Triết hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, Thích Phong trả lời: Lăng Khả quên mang sạc, di động hết pin.
— Lý do đơn giản như thế đấy. Lúc bấy giờ, Thẩm Nhạc Triết chỉ muốn cười “ha ha” và đấm vào mặt Thích Phong!!!
Vì thế cho nên, vào hai giờ chiều của một ngày đông nắng nhẹ trên mảnh đất Anh quốc xa xôi, khi Thẩm Nhạc Triết nhận được cái sticker [ai oán] do Thích Phong gửi tới, hắn chợt cảm thấy trời đất tối sầm mà chẳng hiểu vì sao: “Đại thiếu gia của tôi, lại có chuyện gì? Lăng Khả không đồng ý lên giường với mày hay không trả lời tin nhắn của mày?”
Thích Phong: “Đều không phải, chuyện này rất là nghiêm trọng.”
Thẩm Nhạc Triết tự nhủ trong lòng: mẹ kiếp, tao sẽ thử tin mày thêm một lần, nếu chuyện không nghiêm trọng, xem tao có đánh mày thành đầu heo không!
Sau đó, Thích Phong liền kể lại những phát hiện mới nhất của mình cho đối phương nghe.
Thẩm Nhạc Triết: “Đệt, thật hay giả?”
Thích Phong: “Thật mà, tao nghi Lăng Khả đã biết tao từ rất lâu rồi.”
Thẩm Nhạc Triết: “Ý mày là, lần đầu gặp mặt, Lăng Khả giả vờ không biết mày là ai? Luôn đóng kịch với mày?”
— Hay cho một tên gay âm mưu thủ đoạn, bụng dạ khó lường!
Thích Phong: “Phải… mà cũng không phải.”
Nếu Lăng Khả đóng kịch hòng dụ dỗ hắn, hắn còn vui vẻ chấp nhận nữa kìa…
Thích Phong: “Vấn đề là, tao hoàn toàn không nhớ trước kia mình đã quen cậu ấy trong tình huống nào, cũng không nghĩ ra nguyên nhân cho việc cậu ấy đóng kịch dụ dỗ tao…”
Thẩm Nhạc Triết chợt nhớ tới một chuyện: “Này, có khi nào người Lăng Khả biết là anh của mày không? Khi còn nhỏ, chẳng phải mày và anh mày dùng chung một cái QQ à?”
Thích Phong im lặng mất mấy giây đồng hồ mới hỏi: “Rốt cuộc làm sao cậu ấy lại biết anh tao?”
Thẩm Nhạc Triết: “Cái này thì phải hỏi cậu ta hoặc hỏi anh của mày rồi.”
Trong đầu Thích Phong bỗng lóe ra sự kiện thi năng khiếu ở đài truyền hình mà mẹ hắn hỏi Lăng Khả vài hôm trước. Nhớ lại thì, hình như khi ấy Lăng Khả cũng như đang muốn giấu diếm một điều gì.
Thích Phong không trả lời Thẩm Nhạc Triết nữa. Bởi vì đối phương đã chọc vào một sự thật hắn rất không muốn thừa nhận ở trong tiềm thức.
Ngày hôm sau, Thích Phong liền bớt thời gian gọi điện thoại cho mẹ. Hắn hỏi về sự kiện đài truyền hình năm xưa. Quả nhiên, đứa bé mẹ hắn nhớ tới chính là người đã biểu diễn cùng anh trai hắn. Bởi vì số lần anh hắn về nước rất ít ỏi, cho nên mẹ hắn rất ấn tượng với đứa bé kia.
… À, Thích Phong chợt nhớ, có một lần anh trai đã nói với hắn về sự kiện kia, còn khen đứa nhỏ ấy chơi dương cầm hay hơn hắn!
Chẳng lẽ lúc ấy bọn họ đã trao đổi QQ?
Thích Phong cúp điện thoại, không khỏi lại nhớ tới lần đầu luyện dương cầm cùng Lăng Khả. Lúc đó đối phương đã hỏi hắn có biết chơi loại nhạc cụ nào khác hay không.
Xâu chuỗi tất cả các chi tiết và điểm đáng ngờ lại, một sự thật đã được chứng minh: Lăng Khả gặp anh trai của hắn trước, hơn nữa hình như đối phương đã nhầm lẫn hai người bọn họ với nhau. Mãi đến khi tới nhà của hắn, thấy ảnh chụp anh trai hắn, cậu mới nhận thức rõ ràng được.
Thích Phong không nghi ngờ tình cảm của Lăng Khả đối với mình. Dù sao thì cậu cũng chỉ gặp anh hắn có một lần. Hơn nữa, sau khi thấy ảnh của hắn và anh trai, Lăng Khả cũng chân thành đảm bảo “về sau chỉ nhìn một mình mình”… Thế nhưng, Thích Phong vẫn ghen vì chuyện Lăng Khả có “ấn tượng sâu sắc” với anh trai.
Cuối tuần, Lăng Khả hỏi Thích Phong có muốn trở về cái “tổ nhỏ” của hai người hay không. Thích Phong còn đang rối rắm chuyện Lăng Khả giấu diếm mình, cố ý làm mình làm mẩy bảo: “Không đi.”
Nếu Lăng Khả đã muốn giấu, vậy Thích Phong liền chiều theo ý cậu, không trực tiếp bóc trần để tự tìm xấu hổ cho mình.
Lăng Khả cảm thấy kỳ lạ: “Cuối tuần cậu có việc à?”
Thích Phong: “Không có…”
Trước tình huống này, Lăng Khả bỗng nghĩ tới một phương hướng hoàn toàn đối lập: chẳng lẽ Thích Phong quen thói trăng hoa, nên đã chán ghét mình rồi? Hai người mới ở bên nhau chưa tròn hai tháng đâu…
Vừa mới động não một chút, suy nghĩ trong đầu Lăng Khả đã như ngựa đứt cương, nháy mắt tưởng tượng ra một loạt bi kịch bội tình bạc nghĩa. Cậu nản lòng thoái chí, lại thêm kiêu ngạo tự cao, nên chỉ hỏi một câu rồi liền không muốn dây dưa tiếp nữa.
Thích Phong thấy Lăng Khả xoay người đi làm việc của mình, quả thực tức không có chỗ trút. Hắn kéo tay đối phương lại, trực tiếp hôn lên, còn cắn một cái như là muốn xả giận!
“Cậu không thể hỏi tôi thêm mấy câu được à!?” Thích Phong vô cùng buồn bực. Hắn chỉ muốn nghe Lăng Khả nói vài lời ngon ngọt với mình mà thôi!
Lăng Khả: “…”
Đúng lúc này, điện thoại của Thích Phong chợt vang lên. Hắn tức đến khó thở mà cầm máy, nhìn thoáng qua. Nhưng khi vừa thấy dãy số hiện lên trên màn hình, hắn đột nhiên biến sắc – Đây là số điện thoại trong nước của anh trai hắn!
Sao đột nhiên ông anh mình lại về nước?
Lăng Khả chỉ thấy Thích Phong nghe điện thoại xong thì sợ mất vía mà nói phải về nhà một chuyến.
“Sao tự nhiên lại muốn về nhà?” Lăng Khả nhíu mày.
Thích Phong ấp úng nói trong nhà có chuyện, song cũng chẳng nói rõ nguyên nhân. Lăng Khả hơi lo lắng, mấy ngày gần đây, cậu cứ thấy Thích Phong có gì đó là lạ.
Buổi trưa, vừa mới ăn cơm xong, Lăng Khả lại nhận được điện thoại của Khương Oánh. Đối phương hỏi cậu tối nay có rảnh tới nhà cô dùng bữa hay không.
Phụ huynh có lời mời, Lăng Khả không tiện từ chối. Song cậu rất là buồn bực, tại sao những chuyện thế này Thích Phong không trực tiếp nói với mình, mà lại để Khương Oánh mở miệng.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã biết được lý do.
—
N hạc dạo:
Thích Phong: “Cậu không thể hỏi tôi thêm mấy câu à?”
Lăng Khả (mặt như oán phụ tuyệt tình): “Cậu chán tôi rồi chứ gì? Mới có hai tháng, ài, tôi biết mà, cậu chính là một gã playboy chỉ tò mò muốn thử những điều mới lạ. Lúc trước tôi không nên bị sắc đẹp che mờ con mắt mà đồng ý hẹn hò với cậu. Lẽ ta tôi phải nhất quyết làm anh em bạn bè của cậu đến giây phút cuối cùng!”
Thích Phong hộc máu thăng thiên…