• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ sau cùng lọt vào mắt cậu là khuôn mặt của Lục Phong, cậu chưa từng trông thấy Lục Phong hoảng hốt đến nhường này, cậu muốn thốt lên điều gì đấy, rồi lại không hé lời nổi…

Tầm nhìn tối sầm lại, cơ thể cậu là một lỗ hổng. Có sợi dây nào đó đang đứt phựt trong cậu – một cách khẽ khàng.

…Đau lắm.

Kế đấy là sợi thứ hai.

Cậu gắng lần tìm xem chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc, ý thức của cậu như biến thành một điểm sáng nơi miền hư ảo, rồi cậu thấy được sự thể đang phát sinh.

Sợi nấm trắng phau và nhỏ thó dần dà kéo dài tới độ mém trong suốt, nó đã mỏng manh đến bàng hoàng rồi.

Phựt.

Đi kèm với cơn đau như kim đâm, nó đứt rồi.

Bào tử của cậu.

Hiện nay các sợi nấm vốn nối với mọi sợi nấm của bào tử trong cơ thể cậu đang đứt lìa từng sợi một, chẳng phải do cậu ruồng bỏ nó, mà là bào tử chủ động rời đi… À không, cũng không hẳn.

Là thời khắc chín muồi đã đến, sức mạnh tới từ bản năng sinh mạng chia cắt họ.

An Chiết chẳng ngăn được bất cứ điều gì cả, thật khó để giải thích liệu giữa một cây nấm và bào tử của nó thì có thứ tình cảm sâu sắc gì, mối quan hệ giữa họ cũng chả giống cha mẹ và con cái ở xã hội loài người, nhưng cậu vẫn mong rằng bào tử đừng rời xa mình nhanh đến thế. Ngoài kia còn hiểm nguy như vậy, chỉ cần rời xa cậu, nó sẽ chết non dù có gặp trúng bất cứ thứ gì đi chăng nữa… nhất là gặp Lục Phong.

Song cậu đã vụt mất toàn bộ giác quan, chẳng thốt nổi điều gì nữa mà chỉ biết dốc sức khuyên nhủ bào tử trong lòng thôi.

Đừng ra mà.

Đừng ra mà.

Nguy hiểm lắm đó.

Đương lúc sợi nấm chỉ còn sót lại đúng ba sợi, nỗi sợ cái chết đạt tới đỉnh điểm.

Đừng ra mà… làm ơn.

Mồ hôi lạnh túa giàn giụa, cậu thoắt bừng tỉnh.

Trước mắt là trần nhà, cậu rề rà chớp mắt, kế đến bất chợt giật mình vào giây tiếp theo.

…Nó vẫn còn.

Cậu vẫn cảm nhận được bào tử trong người, ba sợi nấm chao đảo treo nó vắt vẻo, cũng may nó ra chiều ngoan ngoãn ngừng chống đối rồi, dường như nó rốt cuộc quyết định nghe lời cậu. Tiếp đấy, giọng của tiến sĩ ấy vậy mà truyền vào tai cậu, thoạt tiên cậu ngỡ rằng mình đã quay về căn cứ, chốc sau mới vỡ lẽ rằng đây là âm thanh từ máy liên lạc.

Quả nhiên Lục Phong sẽ liên lạc với căn cứ ngay khi vừa sửa xong sợi đồng bị biến dạng. Dẫu biết là sai, nhưng lúc này đây An Chiết thấy mất mát khôn nguôi.

– …Tôi xin thông báo cho cậu hay loài người sắp bay màu rồi – Giọng điệu bi quan của tiến sĩ vọng ra từ máy liên lạc, An Chiết khẽ nhúc nhích, đoạn phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực Lục Phong, còn đắp áo khoác của anh, Lục Phong phát hiện cậu tỉnh.

Trông anh như định nói điều gì đấy, An Chiết đảo mắt tỏ ý anh hãy tập trung nghe máy liên lạc tiếp đi rồi tiếp đấy lại suy yếu tì vầng trán lên trước ngực anh.

– Việc này hoàn toàn không phải là cơ thảm họa mà ta dự đoán nổi, nó chính là một một cuộc diệt vong hàng loạt, điều tôi có thể mách bảo với cậu là toàn bộ sinh vật, toàn bộ phi sinh vật, toàn bộ định lý trên thế giới đã thành dấu chấm hết rồi.

Lục Phong cất lời:

– Tôi có gặp trường hợp lai giữa vật chất.

– Đếch có lai gì hết, định nghĩa mới nhất của chúng tôi gọi nó là biến dạng – biến dạng tổng thể ở mức vi mô, nghe này, có một nguyên tử silic trở thành… trở thành cái gì đó mà chúng tôi cũng không hay ngay dưới kính hiển vi, đây vốn chẳng phải ô nhiễm gen mà là sự thay đổi về cấp lượng tử – thứ mà con người sẽ chả bao giờ quan trắc[1] nổi, dựa theo nguyên lý bất định[2], chúng ta không vượt qua được nó, không đời nào vượt qua được, dẫu khoa học kĩ thuật có phát triển thêm mười ngàn năm nữa thì cũng chỉ biết chấp nhận cái chết thôi – Tiến sĩ thốt lên – Tôi… tôi… trước mắt chúng tôi chỉ hay rằng, từ trường có thể giúp Trái Đất tránh chịu tác động bởi sự thay đổi này, biến dạng đang tạm ngừng sau khi cả hai căn cứ tăng cường độ từ trường lên. Ngặt nỗi cậu biết đấy, tình huống luôn trở tệ dần.

[1] Quan sát, đo đạc các hiện tượng tự nhiên như thiên văn, địa lí, khí tượng, v.v…

[2] Nguyên lý bất định là một nguyên lý quan trọng của cơ học lượng tử do nhà Vật lý lý thuyết người Đức Werner Heisenberg phát triển. Nguyên lý này phát biểu rằng: “Không thể xác định được cả vị trí và động lượng (hoặc xung lượng) của một hạt electron vào cùng một lúc. Nếu biết được một đại lượng thì không thể xác định được đại lượng kia.”

Dường như sự căng thẳng quá độ đã thôi thúc chàng ta nói bai bải:

– Hồi xưa phải gặp thương tích nặng thật nặng mới bị lây nhiễm, về sau sây sát tí cũng bị nhiễm, và về sau nữa chỉ cần chạm trúng ắt nhiễm ngay, cuối cùng không tiếp xúc cũng bị nhiễm, tôi cho rằng đây đã là tình trạng tồi tệ lắm rồi, kết quả thì sao? Cấu tạo nền tảng của thế giới này đang xáo động, hơn nữa đấy rõ ràng là một quá trình tăng mạnh từng bước, thế giới mỗi lúc một hỗn loạn, hiện nay từ trường của chúng ta có thể ngăn cản tạm thời, tuy nhiên sau đấy thì sao hả? Thời khắc mà dù tăng cường độ từ trường nhân tạo lên tối đa cũng chẳng ngăn nổi, rồi sẽ đi về đâu? Cường độ cao nhất của từ trường nhân tạo là cấp 9, hiện tại nó đang ở cấp 7, sắp hết cỡ rồi. Ngày mai, ngày mốt, hoặc chậm nhất là nửa năm, cực từ nhân tạo của chúng ta sẽ bị hỏng bởi biến dạng.

– Căn cứ hi vọng cậu có thể trở về, nhưng thực tình thì, tôi thề sẽ không ngăn cản nếu cậu muốn tìm miền đất nào đó tận hưởng nốt quãng đời còn lại – Chàng ta bảo – Sắp chấm dứt cả rồi.

Lục Phong trả lời:

– Tôi hiểu rồi.

– Nếu cậu chưa tìm được An Chiết, vậy đừng tìm nữa. Hãy bỏ qua cho nó, bỏ qua cho chính mình, sống vui phần mình đi, đằng nào cũng sắp chết mà – Tiến sĩ nói – Tiêu bản do cậu mang về, chúng tôi không nghiên cứu ra kết quả cụ thể, đấy chả phải là điều mà khoa học làm được. Dù rằng… căn cứ vẫn muốn đấu tranh giành lấy một tia hi vọng cuối cùng.

Tiến sĩ thoáng chững lại, đoạn bảo:

– Thôi tôi lên cơn điên đấy, xin lỗi nhé, tôi bị ảnh hưởng bởi bầu không khí bi quan ở căn cứ hiện tại. Cậu đừng để bụng mấy lời tôi vừa nói, hãy mang tiêu bản trở về, tiêu bản đó đã phô bày tính trơ với trường hợp lây nhiễm, hay có lẽ là phô bày tính trơ với sự biến dạng. Nó là bước đột phá cuối cùng, niềm hi vọng cuối cùng, cậu – hoặc là bỏ mạng ở vùng ngoài, hoặc đem nó về đây. Nhưng xét trên cái lối cư xử trước khi biến mất đột ngột của An Chiết, tôi đoán nó có thể là một loại dị chủng mang hình thái quái đản tột độ, cậu nhớ cẩn thận nhé.

An Chiết khẽ nhoẻn cười bởi giọng điệu thiếu nghị lực và phán đoán sai lầm về khả năng của cậu từ tiến sĩ, song đồng thời cậu hiểu rằng căn cứ hãy còn thèm khát bào tử của cậu.

– Nghỉ ngơi cho tốt – Lục Phong nói cùng tiến sĩ – Tôi đã gửi tọa độ cho Trung tâm Mặt trận thống nhất rồi.

Kết thúc cuộc gọi.

Lục Phong nhìn xuống An Chiết.

– Vẫn ổn chứ? – Anh hỏi.

– Vẫn ổn – An Chiết trả lời.

Lục Phong nói:

– Ban nãy em sao vậy?

An Chiết lắc đầu nguầy nguậy.

– Em cũng không biết à?

An Chiết thều thào:

– Không phải, – Cậu bảo – không nói cho anh biết được đâu.

Cậu bỗng phát hiện ánh mắt của Lục Phong lạnh tới hãi.

– Ừ, – Ngón tay Lục Phong vuốt ve mái tóc cậu, nói với vẻ thong dong – chính vì vậy em cũng chẳng cho tôi biết tiêu bản ở đâu.

An Chiết cúi gằm mặt, cậu chả có điều gì đáng nói về bào tử cả. Trước kia là như vậy, bây giờ cũng là như vậy.

Chuỗi ngày yên bình trên cõi đời này là bọt nước. Nó tựa dấu chấm hết cho một giấc mộng, cậu và Lục Phong chung quy vẫn phải quay về dăm hôm trước.

Thẩm phán giả cùng dị chủng, kẻ truy bắt cùng kẻ đào tẩu. Cậu sẽ không giao bào tử, mà Lục Phong cũng sẽ không buông tha cậu.

Cậu chẳng muốn nhìn vào mắt Lục Phong nữa, vậy là bèn chuyển chủ đề:

– Hiện giờ căn cứ đang lâm nguy à?

– Ừ.

– Thế anh còn định về không?

– Về – Lục Phong trả lời.

– Nhưng tiến sĩ nói là… hết hi vọng rồi mà – Cậu lầm bầm.

Bỗng cậu ngộ ra điểm ngu xuẩn trong câu mình vừa nói, dẫu căn cứ có sắp bị diệt vong đi chăng nữa, Lục Phong cũng sẽ quay về cho kì được. Nín lặng thật lâu, Lục Phong mới đáp:

– Tôi là người của căn cứ.

An Chiết mím môi, Lục Phong thuộc về căn cứ, giống như cậu thuộc về Vực Thẳm vậy. Họ chẳng đời nào chung sống hòa bình nổi. Lục Phong đã gửi tọa độ cho Trung tâm Mặt trận thống nhất rồi, mà cậu thì từ chối tiết lộ tung tích của bào tử, thật khó để mường tượng kế tiếp cậu sẽ phải hứng chịu điều gì.

Cậu ngước nhìn Lục Phong, tia sáng nhá nhem lập lòa trong màn mưa ngoài kia, cậu không nhìn rõ Lục Phong, cũng không tỏ tường nổi anh.

Lúc sự thay đổi trên thế giới này ngày một trở nên điên rồ và ngay cả tiến sĩ cũng thốt ra câu “Loài người sắp tận rồi”, thời khắc cuối cùng trước sự diệt vong của nhân loại, Lục Phong sẽ nghĩ gì nhỉ? Cậu chẳng hay biết, cậu chỉ lặng lẽ dõi theo Lục Phong.

– Đôi khi tôi nghĩ rằng, nếu như căn cứ nhất định phải sụp đổ vào lúc tôi sinh thời, – Giọng Lục Phong khẽ khàng – thì tất cả mọi chuyện tôi từng làm trước kia…

Anh ngừng bặt, chả nói tiếp nữa, làn dao động xúc cảm này như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, chẳng mấy nó đã đóng băng.

– Biết đâu sẽ có kì tích – An Chiết bật thốt, đây là điều duy nhất có thể an ủi Lục Phong mà cậu nghĩ ra được.

Lục Phong cúi đầu nhìn cậu:

– Em cảm thấy có khả năng à?

– Có chứ. Cũng giống… cũng giống việc thế giới này rộng lớn vô bờ, nhưng máy bay của anh lại vừa hay rơi gần chỗ em khi gặp tai nạn vậy – An Chiết nói – nếu sự việc trở khác thì anh đã chết rồi.

Nếu như Lục Phong chết, cũng chẳng có một An Chiết tiếp tục nương náu tại thành phố loài người ngay bấy giờ, hết thảy đều sẽ thay đổi.

Cậu đang nằm rúc vào lòng anh, Lục Phong rủ mắt nhìn cậu, trong đôi mắt xanh lục lạnh căm ấy chỉ có mênh mang buốt giá:

– Em có biết thế giới rộng tới nhường nào không?

An Chiết ngẫm nghĩ, trong miền kí ức hạn hẹp của cậu, có muôn vàn con đường cậu chưa từng đi, cũng có muôn vàn sự vật cậu chưa từng thấy, cậu chỉ là một cây nấm rù rì thôi. Song thế giới này hẳn thênh thang tột cùng, vì lẽ đó lúc máy bay Lục Phong bổ nhào xuống từ không trung và rơi ngay trước mắt cậu, nó mới được gọi là một kì tích.

Vậy là cậu chầm chậm gật đầu.

Cậu muốn giúp Lục Phong vui vẻ chút đỉnh, nhưng mà Lục Phong hiện tại trông thật đáng sợ… An Chiết nhìn sườn mặt vô cảm của anh rồi bất giác rúm ró lại.

– Em không hề biết, – Lục Phong cất giọng lạnh tanh – chả đời nào tôi trùng hợp rơi xuống trước mặt em. Lí do sự việc thành ra như thế, là vì tôi vốn đến bắt em.

– Không phải vậy, – An Chiết nào chịu nổi ánh mắt anh, cậu muốn giằng ra, tuy nhiên lại bị Lục Phong kìm chặt cứng vào ngực, An Chiết nói ngắc ngứ – hôm đó có nhiều máy bay phóng qua lắm, các anh đi… đi giết ong mật mà. Anh tình… tình cờ gặp em thôi, xong rồi mới định bắt em.

– Giết từ lâu rồi – Lục Phong trả lời với vẻ bình tĩnh.

An Chiết mở to hai mắt.

Cậu run rẩy:

– …Ai cơ?

Lục Phong đáp:

– Bà ấy.

An Chiết chỉ nghe được một âm tiết, cậu không rõ liệu từ kia là “ông ấy”, “bà ấy” hay là “nó”. Nhưng khi lời ấy được thốt ra từ miệng Lục Phong, thì chỉ có một khả năng duy nhất.

*He, she, it đồng âm trong tiếng trung, đều đọc là “tā”.

Phu nhân Lục.

Chính tay anh đã giết chết phu nhân Lục.

Cậu khó mà hít thở nổi, ngực co rút dữ dội dăm lượt.

Lục Phong nhìn cậu, ngón tay dời khỏi chếch cổ An Chiết, ngón trỏ và ngón giữa chập lại đoạn đè xuống động mạch cảnh ấm nhuần yếu ớt của cậu. Giọng anh chẳng hàm chứa bất cứ thăng trầm cảm xúc nào, anh bảo:

– Em không nghe thấy chỉ thị từ máy liên lạc à? Nhiệm vụ cuối cùng là đi giết em.

An Chiết nghe chứ.

Cổ cậu bị đè đau quá, cậu vươn tay toan đẩy cổ tay Lục Phong, đẩy hoài chẳng ra nên thanh quản dần chua xót, cậu nói:

– Nhưng thế giới… thế giới rộng lắm, anh vốn đâu biết em ở đấy.

Lục Phong nhìn cậu.

An Chiết bị anh ghì riết vào lòng, nhỏ nhắn quá đỗi. Tiến sĩ bảo cậu hẳn là loại dị chủng cực kì hùng mạnh bởi cậu có thể chuồn khỏi căn cứ trong chớp mắt. Tuy nhiên Lục Phong hiểu, dường như ai cũng dễ dàng thương tổn được một sinh linh yếu ớt và bé bỏng ngần này, dẫu là về mặt thể xác hay tinh thần chăng nữa.

Lục Phong không nghe rõ những gì cậu đang lầm bầm, chỉ thấy vành mắt cậu hoe đỏ, tựa hồ đang muốn liều mạng chứng minh rằng đây là một sự cực chẳng đã, là một sự trùng hợp mà thôi, có vẻ cậu đang cố để mình tin tưởng vào một điều gì đó rồi vin vào nó mà giải thoát cho chính bản thân.

Anh lấy một vật ra khỏi túi áo quân phục.

Một ống thủy tinh nhỏ dài chừng ngón cái sóng sánh chất lỏng màu xanh biếc, giữa ống dán nhãn mác in mã vạch và một chuỗi những con số.

An Chiết nhìn nó, đoạn hỏi:

– Nó là gì vậy?

Lục Phong hờ hững đáp:

– Thuốc theo dõi.

An Chiết từng nghe cái tên này rồi. Cậu nhớ Lily đã từng kể rằng em bị tiêm thuốc theo dõi, con người luôn đặt tên theo một lối dễ hiểu, nghe tên xong sẽ biết công dụng của liều thuốc ấy ngay.

– Hải đăng nói, dung dịch gốc của thuốc theo dõi sẽ nhận được một tần số riêng khi ta soi chúng bằng sóng xung có tần số đặc biệt. Khi soi xong, thuốc theo dõi bấy giờ chia làm hai phần, phần thì dùng để tiêm vào người, phần thì dùng để lưu trữ. Bơm phần thuốc theo dõi được bảo quản vào máy phân tích, nó sẽ chỉ ra phương hướng của thuốc theo dõi đồng tần số – Lục Phong nói – Dù có xa tới mức nào đi chăng nữa.

Ngón tay An Chiết áp sát cái ống nhỏ lạnh căm ấy, rịt chặt nó trong lòng bàn tay.

– Anh tiêm thuốc theo dõi cho em ư? – Cậu bật lên với vẻ run rẩy – Tiêm từ bao giờ? Sao… sao em không biết?

Nói đoạn, có ý nghĩ bất giác xẹt qua trí óc cậu. Giọng cậu nhỏ dần, yết hầu đau rát chừng như chẳng thốt nên lời:

– Anh nghi ngờ em là dị chủng từ lâu rồi hả?

– Tôi không giết em, vì em đã thông qua toàn bộ tiêu chí phán đoán, – Giọng Lục Phong thêm lạnh lùng, anh gỡ ngón tay An Chiết ra, đoạn lấy lại thuốc theo dõi rồi cất vào túi áo mình – nhưng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm về sự an nguy của căn cứ.

An Chiết ngơ ngác nhìn anh, một giọt lệ chảy xuống khỏi khóe mắt cậu, cậu những tưởng Lục Phong sẽ lau vơi nó, song anh chẳng hề làm vậy. Dấu vết của giọt lệ nọ dần lạnh đi trên đôi má cậu. Lời Lục Phong vừa nói rất ngắn ngủi, hiềm nỗi cũng đủ để chứng minh rõ tính cách của anh. Thậm chí anh còn dám nhẫn tâm giết tận phu nhân Lục – tức con ong chúa.

Từ ngày đầu tiên cậu đã hiểu thượng tá là hạng người thế nào rồi. Có lẽ Lục Phong dạo vừa qua, một Lục Phong đối xử tốt với cậu chính là cơn ảo giác thoáng qua.

Chờ Lục Phong kết nối tín hiệu cùng căn cứ thành công, cậu biết đào đâu ra sự tự tin rằng anh sẽ mãi đối xử đặc biệt với cậu, rằng anh sẽ buông tha cho cậu cơ chứ?

Lục Phong cứ vậy mà quan sát An Chiết đương nằm trong lòng rủ dần hàng mi, cuối cùng tựa trước ngực mình nhắm mắt lại. Vì thế giọt lệ lóe sáng mềm mại nơi đôi mắt nhóc dị chủng bị giấu nhẹm đi, có vẻ trái tim cậu đã bị tổn thương sau khi anh bộc bạch hết mọi chuyện mình từng làm, Lục Phong thầm nhủ.

Giống hệt tất thảy những người bị anh sát hại.

An Chiết lại mở mắt lần nữa, cậu ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng thều thào, Lục Phong phải cúi gần hơn mới nghe rõ được.

– Phu nhân Lục đã hoàn toàn mất trí lúc biến thành ong chúa rồi, – Cậu bảo – bà ấy nói với em… bà ấy không hận căn cứ, bà ấy chỉ muốn trải nghiệm lối sống mới, bà ấy không hận anh đâu.

Lặng thinh tựa cái chết, Lục Phong chẳng trả lời. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đương lúc An Chiết vươn tay chực chạm vào má Lục Phong kiểm tra xem anh còn sống chăng, bỗng cậu thấy Lục Phong khẽ nhếch khóe môi mình.

Anh nói thật khẽ, nhưng đầy chắc nịch.

– Bà ấy hận tôi.

An Chiết trông sang ánh mắt anh.

Phu nhân Lục nói Lục Phong sẽ chẳng bao giờ chiếm được điều anh hằng mong, anh chẳng chết tử tế nổi, và rồi sẽ đến lúc anh phát điên thôi.

Cậu hỏi:

– Vì sao vậy?

– Sau khi tôi chào đời, mối quan hệ giữa cha mẹ tôi bị căn cứ phát hiện, bà ấy không thể gặp gỡ cha tôi tự do được nữa. Tôi đã giết chết chính cha ruột mình, đã giết biết bao đứa con của bà ấy, lúc bà ấy giúp đứa con gái bé bỏng của mình trốn khỏi Vườn Địa Đàng thì lại đụng trúng tôi. Thực chất, vào cái hôm tôi và em gặp Lily, người bạn bà ấy nhờ tới tiếp ứng đang đứng ở phía đối diện đường cái.

Hãn hữu lắm Lục Phong mới nói một câu dài nhường này, mà bấy lâu nay An Chiết đã quen với việc tập trung nghe từng chữ anh nói rồi. Giây phút Lục Phong dứt lời, cậu cơ hồ ngạt thở.

Chuỗi nín lặng kéo dài ba giây.

– Niềm vui trong cuộc đời bà vốn rất ít ỏi, nhưng lại bị tôi hủy diệt sạch – Lục Phong nói – Bà ấy hận tôi giống tất cả mọi người ở căn cứ.

An Chiết quan sát anh, khẽ hé môi. Sau cùng, rốt cuộc cậu biết bản thân muốn thốt lên điều gì.

– Em không hận anh – Cậu nói.

Họ nín bặt hồi lâu.

– Vì sao? – Chất giọng bị lạc đi của Lục Phong chợt vang bên tai cậu.

– “Vì sao”… gì cơ? – Cậu hỏi.

– Vì sao em… – Lục Phong nhìn cậu – luôn sẵn sàng tha thứ cho tôi?

An Chiết ngẩng đầu nhìn anh, thứ cậu trông thấy bấy giờ chẳng phải là một Lục Phong vô cảm như trước nữa. Giọng thượng tá chứa đựng sự run rẩy khó phát hiện, anh gặng hỏi:

– Vì sao hả?

An Chiết muốn đáp, nhưng cậu không thốt nên lời nổi, cậu chẳng có chỉ số thông minh cao giống loài người, cũng chẳng tinh tường nhiều từ ngữ giống họ, cậu ngẫm nghĩ cả buổi trời.

– Em hiểu anh – Cậu nói.

– Em thậm chí còn chả phải con người, – Ngón tay Lục Phong ghìm mạnh bả vai cậu, ánh mắt anh vẫn buốt giá tột độ, song có thứ gì đấy chừng như đang sụp đổ tan tành, anh hỏi với ngữ khí gần như run rẩy – em thì hiểu cái quái gì về tôi?

Cái tên này còn gắng hỏi ư?

Tuy nhiên An Chiết không nói được gì nữa, cậu liều mạng lắc đầu.

Cậu chực khóc do bị Lục Phong dồn vào ngõ cụt từng bước một. Cậu chả hiểu sao cái tên này lại xấu tính như vậy, hôm nay anh chẳng ngần ngại vạch trần mọi thứ nơi cậu. Chính cậu hệt quan toà định xử trắng án cho tội phạm, còn gã tội phạm chịu xét xử phía dưới lại không ngừng nêu thêm tội ác của bản thân, đối phương nằng nặc đòi hình phạt, nằng nặc đòi tuyên án tử hình… Anh muốn khiến An Chiết căm ghét mình đến mức ấy.

An Chiết hoàn toàn chẳng rõ vì cớ gì sự việc lại thành ra nông nỗi này, rõ ràng thoạt đầu họ chỉ đang nói liệu căn cứ có vượt qua nổi không, và thế giới này bao la ngần ấy, rốt cuộc việc Lục Phong rơi xuống trước mặt cậu có phải là kì tích hay chăng.

Lục Phong bảo, nhầm rồi, hết thảy đều là âm mưu, đều là chắc chắn.

Không đâu, không phải vậy thật mà.

– Nhưng… – Cậu giơ cánh tay mình lên cho Lục Phong xem, từng ngón tay rõ ràng vốn thuộc về con người đang chầm chậm thay đổi. Sợi nấm trắng xóa bám lên quân phục đen của Lục Phong, chúng trườn qua đinh bạc và quân hàm thẩm phán giả.

Đôi mắt cậu tuôn lệ lã chã, cậu chẳng trông rõ nét mặt Lục Phong, chỉ biết bàn tay ghì riết lấy cậu đang run rẩy, ôm cậu thêm chặt hơn. Cậu hiểu chắc chắn Lục Phong có thể nhận ra cậu chính là cây nấm từng lăn lóc dưới Vực Thẳm, cậu cất giọng nghẹn ngào:

– Nhưng em đã gặp được anh rồi…

Thế giới bao la ngần ấy, Lục Phong nhất định phải tới Vực Thẳm. Vực Thẳm bao la ngần ấy, cậu nhất định phải tới cánh đồng hoang nọ rong chơi.

Đáng lẽ họ không nên gặp nhau.

Cậu chưa từng làm hại ai cả, cũng chưa từng làm hại loài vật nào, cậu chỉ muốn yên ổn nuôi dưỡng bào tử của mình thôi, cậu vốn đâu cần phải giận dỗi và đau đớn nhường ấy.

Nhưng cớ sao trên đời lại có một kẻ như Lục Phong chứ?

Con người này ôm siết cậu bằng thứ sức lực kinh hoàng – như định giết chết cậu, An Chiết áp lưng trên cột giường, cậu giãy giụa một cách liều mạng, tuy giãy giụa hoàn toàn chẳng có hiệu quả, song cậu không muốn tẩu thoát bằng hình thù sợi nấm, cậu không cam lòng khi tỏ ra yếu thế.

An Chiết chẳng thèm đếm xỉa mà cắn mạnh hết cỡ lên cổ Lục Phong.

Trong tích tắc mùi máu tươi xộc vào khoang miệng, An Chiết chợt sửng sốt.

Mình đang làm gì vậy? Cậu nghĩ bụng.

Nhưng cậu không còn cơ hội nữa, bởi khoảnh khắc do dự ấy đã đủ khiến Lục Phong giành lại thế thượng phong. Bả vai An Chiết bị ép chặt, tấm lưng va trúng cột giường, cằm cậu bị buộc nâng lên bởi một bàn tay.

Lục Phong tức thì hôn lên bờ môi cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK