Nam Sơn nhiều ngày nay như con thú bị nhốt, lo lắng không hiểu, với tư thế này, nếu không tỏ vẻ một chút nữa, thì quả thực không thể nào nói nổi.
Cậu cúi đầu chặn đôi môi Chử Hoàn, lại cảm nhận được toàn thân đối phương rõ ràng thoáng căng lên.
Trong nháy mắt cực nhanh, Chử Hoàn hơi ngẩng cằm lên, giống như muốn ngửa đầu né tránh, nhưng phía sau là cửa, chẳng có chỗ để lui, anh đành phải lơ đãng phối hợp.
Nam Sơn ghì chặt anh vào lòng, song cậu cảm thấy mình nắm trong tay không phải một con người, mà là một vốc cát, càng nắm chặt thì càng mau hết.
Cậu nhất thời càng hoang mang, nói năng lộn xộn: “Xin lỗi, tôi… xin lỗi…”
“Ừm,” Chử Hoàn gật đầu vẻ sao cũng được, nắm cằm Nam Sơn, lôi lại phớt qua một nụ hôn, “Không sao.”
Nói xong, anh bước qua Nam Sơn, xắn tay áo sơ mi, giống như muốn đi tắm cho bớt mùi rượu, thái độ bình tĩnh đến gần như quỷ dị.
Nam Sơn không nhịn được nữa, ôm anh từ đằng sau: “Anh nói chuyện với tôi được không? Chử Hoàn, tôi cầu xin anh… anh đừng như thế…”
Trong nhà không đốt đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào cửa sổ, trường cung đoản đao mờ mờ ảo ảo.
Chử Hoàn nhìn chằm chằm cái bóng ở đó, nụ cười hoàn mỹ trên mặt dần dần biến mất, rất lâu, anh mở miệng nói hầu như không nghe thấy: “Cậu thật sự tin tưởng…”
Nam Sơn: “Cái gì?”
Chử Hoàn định thần lại, nuốt cả âm cuối lẫn câu tiếp theo vào bụng.
Không định để Nam Sơn hoài nghi là anh điên rồi.
Những ngày qua, Chử Hoàn vẫn chưa thể tỉnh lại khỏi đám cháy như một giấc mơ ấy, anh rất muốn vô tâm vô tư trải những ngày sống sót sau tai nạn, thí dụ như uống một chầu say bí tỉ, cãi nhau một trận với Nam Sơn, sau này chia tay hay hòa thuận để từ từ bàn… nhưng không được.
Chử Hoàn không cách nào thuyết phục mình tin rằng: hết thảy đều là sự thật, không phải suy nghĩ chủ quan của anh, cũng không phải ảo giác do thứ gì đó áp đặt cho anh.
Mấy ngày liên tục, Chử Hoàn cả đêm đều giả bộ ngủ. Đêm khuya vắng lặng nhìn Nam Sơn, anh sẽ không nhịn được lén đưa tay chạm một chút, nhưng chạm xong anh lại cảm thấy điều mình làm thật thừa thãi.
Nếu những gì anh nhìn thấy, nghe thấy đều là giả, thế dựa theo logic này, chạm tới chưa chắc đã là thật.
Anh vô số lần cố gắng thuyết phục mình, rằng anh đang thực sự sống trong thế giới chân thật, nhưng chẳng tìm được chứng cứ gì.
Trên thế giới không còn thứ gì có thể lấy được lòng tin của anh, thần trí anh dường như thủy chung sa vào bóng tối cô độc vô tận, trước cái hạt ở nơi tận cùng thế giới, dẫu ở trong đám đông hay phố xá sầm uất, đều lẻ loi một mình.
Như một người mất trọng lực, bất kể thế nào hai chân cũng chẳng giẫm xuống đất được.
Chử Hoàn bỗng ý thức được rằng, chỉ cần anh còn sống một ngày, thì không cách nào xác định mình đang sống trong chân thật hay là hư ảo; như vậy xem ra, tựa hồ chỉ có đi đời nhà ma cho xong hết mọi chuyện, mới tính là trăm sông đổ về một biển.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, ánh mắt hơi trống rỗng của Chử Hoàn liền phảng phất tỉnh táo hơn, anh quyết định không lần lữa dở chết dở sống như vậy nữa.
Nghĩ thế, Chử Hoàn đặt tay lên mu bàn tay Nam Sơn vòng qua trước ngực mình, nhướng mày, điềm nhiên cười khẽ một tiếng: “Không có gì – mỹ nhân, cậu nhiệt tình như lửa ôm tôi không buông tay, là muốn làm gì đây?”
Nam Sơn sửng sốt đáp: “Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao?”
Chử Hoàn né tay Nam Sơn, đi đến ngồi xuống giường, cởi cúc ở cổ áo: “Ừm, thế tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu, mấy ngày nữa sơn môn sẽ lập tức xoay lại, đúng không?”
Nam Sơn thoáng sửng sốt, hình như biết anh muốn nói gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sống lưng không tự chủ được cứng đờ.
Chử Hoàn lại giống như không ý thức được sự trầm mặc vô cùng xấu hổ giữa hai người, vẫn tiếp tục: “Tôi nói cho cậu biết, chờ nó xoay lại, tôi sẽ đi, cái… khế ước sinh tử hay cái gì đó của các cậu, tôi không định tuân thủ đâu.”
“Cho nên, hôm nay cậu muốn giết tôi? Hay là ngủ với tôi?” Chử Hoàn xoay cái cổ để trần: “Đều được hết, tới đi!”
Nam Sơn một lúc lâu chẳng rằng chẳng nói, hình như là bị sấm sét giữa trời quang đánh đơ luôn rồi. Chử Hoàn cho là cậu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng đợi rất lâu, Nam Sơn từ đầu chí cuối chẳng nói gì cả.
Trong bóng tối, Chử Hoàn nhìn thấy cậu hình như cầm thứ gì ở đầu giường, sau đó im lặng đi về phía mình.
Nam Sơn khom lưng, nắm nhẹ vai Chử Hoàn, nâng cằm anh lên, nụ hôn dịu dàng dừng trên bờ môi anh, tựa hồ muốn nạy mở ra.
Chử Hoàn đã quyết định, bất luận là một nhát dao đẫm máu, hay một cuộc triền miên lưu luyến, anh đều không từ chối, bởi vậy biết điều tiếp nhận Nam Sơn. Song ngay sau đó, anh lại cảm thấy Nam Sơn đẩy thứ gì vào miệng mình.
Chử Hoàn: “Ưm…”
Anh suýt nữa nuốt xuống theo bản năng, lại bị Nam Sơn quặc lấy, để thứ ấy đứng ở đầu lưỡi một cách khó khăn.
Cho đến lúc này, vị ngọt đến muộn mới lan ra từ đầu lưỡi, Nam Sơn đã lui đi.
Chử Hoàn nghệt mặt, phát hiện Nam Sơn nhét một cục kẹo sữa vào miệng mình – còn là loại kẹo lúc trước khi anh với bọn Roi Ngựa Đại Sơn ra ngoài buôn bán mang về.
“Ngọt chứ?” Nam Sơn kề tai anh hỏi khẽ.
Chử Hoàn: “… Ừm.”
Nam Sơn không hề nhắc đến bất cứ một câu nào vừa rồi Chử Hoàn trong cơn điên nói ra, chỉ thì thầm vào tai anh: “Có một chút vị sữa, nhưng không giống lắm, bên trong còn cái gì nữa?”
Chử Hoàn hình như còn chưa định thần lại, thuận miệng đáp: “Tinh dầu ăn được? Ưm… cậu…”
Nam Sơn ngậm môi anh, đoạt lại cục kẹo đã tan mất một nửa.
Mới đầu động tác của Nam Sơn còn vô cùng vụng về, nhưng trước mắt giống như quen tay hay việc, lại có vài phần láu cá, cậu cẩn thận nhấm nháp một lúc, đoạn nói với Chử Hoàn: “Tôi còn cảm thấy hơi dính răng.”
Chử Hoàn lơ đãng: “… Có thể là hết hạn rồi chăng?”
Sau đó, anh nghe thấy “rốp” một tiếng, quay đầu lại gặp mùi trái cây xộc vào mũi, Nam Sơn bẻ quả gì đó không rõ, bản thân cắn một miếng, nửa kia đưa cho Chử Hoàn, Chử Hoàn không chắc cậu có ý gì – Đây là cái gì? Quả táo của mẹ kế Bạch Tuyết hả?
Anh do dự cắn một miếng ngay trên tay Nam Sơn, vị chua hết cỡ như sóng cả tức thì gột sạch vị giác mới ăn kẹo còn đang ngọt lừ, chua đến không thốt nên lời.
Nam Sơn cười khẽ một tiếng: “Đó là ngọt, đây là chua.”
Sau đó, cậu lại đưa ngón tay lên miệng Chử Hoàn: “Nếm thử cái này nữa được chứ?”
Chử Hoàn nhạy bén nghe ra một chút giọng mũi, chần chừ giây lát, rồi theo lời nhẹ nhàng liếm thử, lần này thì anh nếm được vị mặn và đắng.
Là nước mắt.
Chử Hoàn: “Cậu…”
Nam Sơn xòe bàn tay che mắt anh, kéo đầu anh vào ngực mình: “Đây là đắng.” (Chữ 苦 ngoài đắng ra thì còn có nghĩa là đau khổ)
Tim Nam Sơn đập hơi nhanh, Chử Hoàn có thể nghe được cảm xúc kích động.
Trong sự mù mờ khi chân lơ lửng không chạm đất, khoảnh khắc ấy, Chử Hoàn lại dường như nghe thấy lời mà Nam Sơn chưa nói.
Cậu muốn nói là… Trên thế giới chua ngọt đắng cay, đủ các mùi vị, anh và tôi nếm là cùng một loại sao?
Ngực Nam Sơn phập phồng nhè nhẹ, trong lúc nói chuyện, lồng ngực rung khẽ: “Là tôi không tốt, anh đã không muốn nói chuyện với tôi, thì nghe tôi nói một chút được không?”
Chử Hoàn bị cậu che mắt, ở trong bóng tối không nói một lời nào.
Nam Sơn: “Tôi ở dưới nước bị mấy bộ xương kia đeo bám không thôi, Viên Bình cắt đứt dây thừng, ở nơi tôi không với tới chìm vào bóng đêm, lúc ấy trong đầu tôi “uỳnh” một tiếng, nhưng không chỉ vì anh ta là huynh đệ Người Thủ Môn – anh biết lúc ấy tôi nghĩ gì chứ?”
Đoạn chuyện bị Chử Hoàn cố ý quên đi nhưng sống chết cũng chẳng quên nổi, thình lình nói ra từ miệng Nam Sơn với một góc độ khác, Chử Hoàn nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Sau đó anh liền nghe thấy Nam Sơn thì thào: “Lúc ấy tôi nghĩ, nếu anh biết, trong lòng phải buồn đến nhường nào?”
Chử Hoàn đột nhiên không muốn nghe tiếp, bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi tay cậu, lại bị Nam Sơn dùng dòng khí vô hình xích lại trên giường.
“Sau đó anh không hỏi gì cả, chỉ nhìn lướt qua, giống như đã hiểu hết. Nhìn thấy ánh mắt anh lúc ấy, tôi liền cảm thấy không thở nổi,” Nam Sơn nói, “Khi đó tôi nghĩ, dẫu tan xương nát thịt, tôi cũng nhất định phải đi theo anh đến cùng…”
“Đừng nói nữa!” Chử Hoàn quát nhẹ cắt ngang.
Nam Sơn làm lơ: “Nhưng tôi đã nuốt lời, khi anh lấy dao ra, tôi liền biết anh muốn làm gì, sau đó anh cầu xin tôi -“
Nam Sơn dừng lại, rên khẽ một tiếng, thì ra là Chử Hoàn giãy không được liền quay đầu cắn tay cậu một phát.
Nam Sơn chẳng thèm tránh, đứng nguyên đó mặc anh cắn, cho đến khi Chử Hoàn nếm được vị máu, mới ý thức được mình như bị bệnh chó dại, chợt nhả ra.
“Đau.” Nam Sơn bấy giờ mới thấp giọng nói, “Lúc anh cầu xin tôi, còn đau hơn vầy một trăm lần… A, một trăm lần, một ngàn lần.”
Chử Hoàn chậm rãi bình tĩnh lại.
Trầm mặc một lúc lâu, anh hỏi: “Cảm giác khi bị nuốt là như thế nào?”
Nam Sơn: “Xung quanh toàn là vui mừng, nhưng tôi chỉ biết đau lòng.”
Chử Hoàn: “Có thể nhìn thấy tôi không?”
“Có.” Nam Sơn cúi đầu hôn cái xoáy của anh, “Nhưng không phải dùng mắt, ngũ quan của tôi giống như liền vào nhau, có thể cảm nhận được hết thảy – tôi thấy anh quỳ trên đỉnh núi, thấy máu đầy tay anh, nhìn thấy ngọn lửa trên quyền trượng cháy hết, Tiểu Lục ngậm ánh lửa sắp tắt tiễn anh một đoạn cuối cùng…”
Chử Hoàn đột nhiên run rẩy.
“Tôi còn nhìn thấy ánh lửa sáng lên rồi tắt lụi, thấy bóng tối bao vây anh, trong một nháy mắt, tôi thậm chí nghe được âm thanh trong lòng anh, nhưng thời điểm cơ hồ tuyệt vọng, tôi đã trông thấy thánh hỏa. Tôi thấy anh bị vây giữa thánh hỏa, lo lắng chết đi được, lúc ấy tôi thầm nghĩ, nếu như thánh hỏa cần nhiên liệu, thì cứ đốt tôi đi… Kết quả là quy tắc của ‘nó’ dường như vẫn còn, tôi muốn sao được vậy, ngọn lửa trên người anh quả nhiên cháy thẳng tới, đốt lên người tôi.”
Nam Sơn nói đến đây thì buông sự giam cầm đối với Chử Hoàn, cậu dang hai tay ôm anh vào lòng, thấp giọng nói: “Cả đời tôi chưa từng cảm thấy ấm áp như vậy, lúc ấy tôi có cảm giác mình và anh đang ở bên nhau. Tôi nghe thấy phía sau có vô số âm thanh chồng lên nhau đang nói ‘đốt tôi đi, đốt tôi đi’. Bị quy tắc hạn chế, nên tôi không thể quay đầu lại, nhưng tôi cảm nhận được, cũng tưởng tượng được cảnh ánh lửa lan ra.”
Chử Hoàn nghe thấy một tiếng vang nhỏ trong bóng tối, tiếp đó, ánh lửa sáng lên, Nam Sơn đã đốt ngọn đèn ở đầu giường.
Đồng tử Chử Hoàn co lại, anh không cầm được lòng đưa tay che, sau đó đụng phải đôi mắt Nam Sơn.
Nam Sơn thở dài: “Tôi vẫn luôn ở bên anh, không phải ảo giác gì cả.”
Câu này như mật ngữ giải lời nguyền, trong nháy mắt ấy, Chử Hoàn tựa như rơi từ nơi cực cao xuống, trọng lực biến mất thình lình xuất hiện trên người, đôi chân anh nặng nề chạm đất, trong thế giới tĩnh lặng, như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.
“Anh biết sau đó tôi còn thấy gì chứ?” Nam Sơn vành mắt đỏ hoe, khóe môi lại mỉm cười, “Tôi nhìn thấy tà dương chìm xuống biển khơi vô biên, thấy trên cành cây chết héo nhú lên chồi non yếu ớt, thấy đàn hải âu ngốc nghếch giũ lông, còn thấy trong đống tro tàn chui ra một… con rắn chỉ to bằng ngón cái thò đầu dáo dác dòm quanh.”
Mười ngón tay Nam Sơn quấn vào tay anh, dán trên ngực mình, nhất thời giọng hơi run run: “Tôi sẽ tuyệt đối không bỏ anh lại lần thứ hai, anh tin tôi chứ?”
Chử Hoàn rất lâu không trả lời, sau đó anh đáp một nẻo, lại hỏi câu đầu tiên liên quan đến đoạn lữ trình sau khi từ vùng đình trệ trở về: “Quyền trượng đâu? Cháy hết rồi sao?”
Nam Sơn dịu dàng nói: “Ừm, cháy hết rồi, nhưng sau này sẽ còn có.”
Chử Hoàn gật đầu, đột nhiên cảm thấy sự mỏi mệt trỗi lên từ trong lòng, như là cả đời chưa từng được ngủ vậy. Anh hơi nghiêng đầu, dựa vào ngực Nam Sơn, cơ hồ ngay cả mắt cũng không kịp nhắm, thì đã chìm vào giấc ngủ say, co cổ làm cái nhẫn trên tay Nam Sơn hằn một dấu be bé bên gáy.
Hai chữ “đùa thôi” rốt cuộc không thể theo anh đến bảy tám mươi tuổi, nhưng bàn tay mang hai chữ này, đã cho anh một điểm tựa mới.
Chử Hoàn ngủ một giấc li bì suốt hai ngày, vô tri vô giác trải qua sơn môn đảo ngược.
Trong cơn mơ màng, anh dường như nghe thấy bên ngoài có lũ con nít quỷ đang gọi to “tiện nhân đại vương”, Chử Hoàn chẳng để ý, chỉ trở mình.
Cùng lúc đó, trong sơn động cất chứa một đống súng đạn không dùng được, các lão binh như tượng sáp liên tiếp chậm rãi cựa mình dụi mắt, kẻ hoang mang người kinh hãi nhìn sơn động và đồng đội xung quanh.
Chỉ cần chưa chết, chính là còn sống.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, kỳ thực trong lòng Chử Hoàn còn một nghi vấn khác – trong quả hạch đào được xưng là “thánh hỏa” ấy, rốt cuộc có cái gì?
Thế nhưng anh không hỏi, bởi vì đã biết đáp án rồi.
Trong hạch đào có một thế giới.
“Dẫu bị nhốt trong vỏ trái cây, tôi vẫn là vua của không gian vô hạn.” – Shakespeare.