Lâm Hinh ở phòng trà nước xoay người rót nước, bất giác có vài giọt nước mắt rơi vào trong chén.
Công việc càng bận rộn hơn trước, mỗi ngày Lâm Hinh đều phải tăng ca, nhưng cô lại rất vui vẻ, bởi vì như vậy có thể nhận được nhiều tiền hơn. Hầu như hôm nào cô cũng là người về muộn nhất trong công ty, nhưng mỗi tối cô đều sẽ lơ đãng nhìn về phía thang máy, chờ mong một người khi nào có thể đi qua nơi đó, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “A, Lâm tiểu thư, cô vẫn còn ở đây sao?” Cho dù, bây giờ cô đã biết sự dịu dàng đó đều là vì Lục Lê biết cô là mẹ của Lục Kiên Cường nên mới biểu lộ ra.
Một người đàn ông như vậy rất có ý thức trách nhiệm.
Chỉ cần anh dịu dàng với cô một chút, cô liền nộp vũ khí đầu hàng, còn gì là sức chống cự nữa.
Buồn ngủ ập tới, Lâm Hinh trừng mắt nhìn, không kìm chế được dựa lên bàn ngủ, trong mộng có người đắp chăn cho cô, sau đó lặng lẽ rời đi.
Phủ thêm chăn cho Lâm Hinh xong, Lục Lê trở về văn phòng, có chút thiếu kiên nhẫn siết chặt nắm tay. Được lắm, nha đầu kia quả thật giỏi nhịn, anh đã cố ý làm khó dễ cô như thế rồi mà cô còn chưa xin khoan dung! Hay là. . . . . . Cô vốn không nhận ra đây là thủ trưởng cố ý làm khó cô. Nghĩ tới khả năng này, Lục Lê có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương.
Xử lý công việc một lát, Lục Lê lại không nhịn được đi thang máy xuống tầng. Thang máy dừng ở tầng của Lâm Hinh, anh liền dựa ở cửa thang máy không để thang máy đóng lại, như vậy lại có thể thấy Lâm Hinh, lại có thể lập tức bước vào trong thang máy chạy thoát khi cô có động tĩnh.
Rõ là. . . . . . Lục Lê không nhịn được phỉ nhổ bản thân. Cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó chính anh sẽ không chịu nổi nói thật với cô trước.
Đang nghĩ tới đó, Lâm Hinh bên kia động đậy, tỉnh lại. Lục Lê định trốn, nhưng chân lại giống như mọc rễ không bước đi được, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Hinh, giống thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi thấy cô gái mình thích liền hóa đá.
Anh thấy Lâm Hinh tỉnh, cô vừa nhìn đồng hồ, chắc không ngờ mình ngủ lâu như vậy, đã sắp đến mười giờ. Cô giật mình, đứng bật dậy, nhưng vì ngủ lâu chân đã tê cứng mà lập tức ngồi xuống. Nhưng ghế dựa lại không ổn định, vừa đặt mông đã ngã xuống đất, một lúc lâu cũng không đứng lên được.
Lục Lê nhìn mà sốt ruột, cuối cùng cắn răng một cái, miệng vừa lầu bầu: “Ngu ngốc.” vừa bước nhanh đi vào, dùng một tay kéo Lâm Hinh lên, “Đã đau không?” Anh giấu hết cảm xúc, giả vờ hỏi.
Lâm Hinh vừa thấy là anh, đột nhiên ngây người, thật lâu sau mới cúi đầu nói: “Không đau. . . . . . Lục tổng có khỏe không.”
Sắc mặt Lục Lê trầm xuống: “Không, có người thiếu nợ tôi không chịu trả.” .
Bị giọng điệu của anh làm phát hoảng, Lâm Hinh ngơ ngác nhìn anh. Lục Lê nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Lâm tiểu thư, tôi tin rằng em biết, em nợ tôi rất nhiều.” .
“Rất xin lỗi.” Lâm Hinh cúi đầu, giọng nói rầu rĩ , “Nhưng tôi đã đưa thứ quý giá nhất trả lại cho anh rồi, tôi thật sự. . . . . . Đã trắng tay rồi.”
Những lời này của cô làm anh đau đớn, Lục Lê rốt cục không nhịn được vươn tay sờ sờ đầu cô, giọng nói hòa hoãn hơn: “Nói dối, rõ ràng em còn có thứ tốt nhất chưa cho tôi.” Anh nhìn Lâm Hinh, giống như đang lừa người, nói: “Em đã cảm thấy sáu năm trước em hại tôi không có bạn gái, vậy hôm nay em làm bạn gái tôi, cộng thêm con trai xem như lợi tức nhiều năm như vậy. Chuyện khác, tôi sẽ rộng lượng không so đo với em. Em thấy có được không?” .
Lâm Hinh ngơ ngác nhìn anh, không tin được những gì mình vừa nghe thấy, cho đến khi Lục Lê nói trắng ra: “Làm vợ anh, mẹ của con anh được không? Anh thích em.”
Nếu nha đầu này không chủ động, vậy thì để anh, dù sao kết quả cũng giống nhau.
[HOÀN TRỌN BỘ]