Vương Tân Vũ sống ở một chung cư cũ, gần khu công nghiệp khu Liên Chi, hành lang chật hẹp âm u nhưng rất sạch sẽ. Căn hộ Vương Tân Vũ sống gồm một phòng khách hai phòng ngủ chật hẹp nhưng ngăn nắp sạch sẽ, trong nhà bày biện gọn gàng, bếp gas đang bật, hơi nước nóng trào ra khỏi miệng ấm nước phát ra tiếng “ô ô”.
Cảnh sát nhân dân tắt bếp, bước ra khỏi phòng bếp nói với Quý Thành Lĩnh: “Ấm nước đã cạn phân nửa, hẳn là hắn vừa chạy không lâu, rất vội vàng. Nhưng sao hắn lại chạy? Lẽ nào biết trước chúng ta sẽ đến bắt hắn?”
Quý Thành Lĩnh cũng không biết, cậu nói: “Dẫn người lục soát khu vực lân cận, liên hệ Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông, dò hỏi dân cư xung quanh.”
Cậu quay đầu nhìn tấm hình chụp gia đình đặt trên tủ ti vi, một nhà bốn người, cặp cha mẹ còn trẻ và hai đứa con ngây thơ không biết sầu lo, tất cả cùng nhìn vào ống kính nở nụ cười rạng rỡ.
Quý Thành Lĩnh kéo mở ngăn tủ gỗ dưới tủ ti vi, lấy một cuốn album ảnh ra, đang lật xem được một nửa thì cảnh sát nhân dân kiểm tra phòng ngủ xong chạy ra nói: “Đồng chí Quý, ban công bên ngoài phòng ngủ có một cánh cửa sổ sát đất xuất hiện vết nứt vỡ, mảnh thủy tinh rơi vãi dưới sàn không được thu dọn!”
Các góc trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, duy nhỉ có ban công là đầy mảnh kính vỡ không được dọn dẹp, chứng tỏ kính thủy tinh vừa bị vỡ không lâu.
Cảnh sát nhân dân kiểm tra huyền quan, anh ta nhìn cửa nhà, sờ khóa cửa rồi lớn giọng nói: “Khóa cửa có dấu vết bị phá.”
Mấy cảnh sát đang lục soát bên trong dừng lại, mọi người nhìn nhau rồi nhìn về phía Quý Thành Lĩnh, bọn họ đều đoán được Vương Tân Vũ chạy trốn không phải vì đoán ra cảnh sát sẽ đến, mà là có người sớm một bước đến bắt Vương Tân Vũ.
Quý Thành Lĩnh thấy trong nhà không có dấu vết gì rõ ràng, cậu biết ít nhất Vương Tân Vũ thành công trốn ra khỏi căn hộ.
Cậu tiếp tục lật xem album ảnh, rốt cuộc thấy một tấm hình ở trang cuối cùng, trong hình là Vương Tân Vũ mặc đồ đàn ông và Phương Minh Húc nét mặt vẫn còn ốm yếu xanh xao chưa khỏi bệnh hẳn, Phương Minh Húc khoác vai Vương Tân Vũ, hai người cùng nhìn vào ống kính – Hai gương mặt thiếu niên được chụp vào ống kính nho nhỏ.
***
“Vương Tân Vũ hành tung không rõ, hiện giờ đã biết ngoài cảnh sát còn có một nhóm người đang truy tìm hắn, 100% là địch không phải bạn.”
“Vương Tân Vũ chính là Phương Minh Húc em trai của Phương Minh Hi, chính là Phương Minh Húc còn lại. Hắn sống trong một chung cư ở khu Liên Chi, hơn phân nửa hình chụp là Vương Tân Vũ lúc còn nhỏ và chị gái Phương Minh Hi, hình gia đình cha mẹ, còn có một tấm là hình thời niên thiếu chụp chung với Phương Minh Húc.”
“Vương Tân Vũ và Phương Minh Húc quen biết nhau từ lâu.”
“Đội phó Hình đang theo dõi gắt gao câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã, cũng đã phái người theo dõi Chu Bác Học, đáng tiếc bên kia sóng êm gió lặng. Chu Bác Học giao thiệp rộng, chắc chắn đã nghe được động tĩnh, đặc biệt là Hàn Kinh Văn và Liêu Học Minh chết thảm như vậy, nhưng hắn vẫn đi làm như thường, tố chất tâm lý rất mạnh.”
“Loại người này là đáng sợ nhất, sớm muộn gì cũng lộ chân tướng.”
“Vậy Lư Tử Tuệ, nghệ sĩ chơi cello của đoàn nhạc giao hưởng Tích Lưu thực sự là Phương Minh Hi sao? Chúng ta có cần mời cô ta về cục một chuyến không?”
“Nếu có người phát hiện thân phận của Lư Tử Tuệ, sau đó trả thù cô ấy hoặc dùng cô ấy khống chế Vương Tân Vũ thì sao?” Trần Tiệp tới lấy hình chụp, vừa nghe được lập tức phản bác: “Hơn nữa Lư Tử Tuệ đã có cuộc sống mới, hiện giờ nhắc lại chuyện này không chừng sẽ khiến cô ấy bị tổn thương tinh thần lần nữa.”
Trần Tiệp bước tới, nhận lấy tấm hình trắng đen Vương Đang Đang in ra, cô cầm lên xem hai lần, nhận ra gương mặt của Phương Minh Húc, nhìn kỹ lần nữa mới nhận ra Vương Tân Vũ.
Hình trắng đen không rõ lắm, dù gương mặt có đẹp cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị giảm đi năm phần, nhưng Trần Tiệp vẫn có thể nhận ra Vương Tân Vũ thời niên thiếu có ngoại hình vô cùng thanh tú, sau khi trưởng thành mặt mày nẩy nở, cộng thêm trang điểm, e là khó phân biệt giới tính.
Trần Tiệp nói tiếp: “Đối với nữ giới, bị xâm hại tình dục là cơn ác mộng khủng khiếp, cơ thể và tâm hồn đều bị tổn thương, xã hội đồn đãi, hàng xóm bạn bè dị nghị bàn tán, cộng thêm những lời đùa cợt trách móc của nhiều người, tất cả chính là tổn thương lần thứ hai mà họ phải trải qua. Tội phạm tình dục bị trừng phạt nhẹ hơn rất nhiều những gì nữ giới phải chịu đựng, bằng chứng phạm tội không đủ, thái độ nhận sai thỏa đáng là có thể khiến tội cưỡng dâm giảm xuống thành tội dâm ô, sau đó phán một hai năm, lại liên tục được giảm án, mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội rất thấp, nếu mục tiêu là nữ giới đã thành niên thì mức độ nguy hiểm của hành vi phạm tội rút lại bằng 0.”
Đây là hiện trạng xã hội.
“Đây là ba lần tổn thương. Đa số phụ nữ gắng gượng qua lần đầu tiên chịu không nổi lần thứ hai, cố gắng qua được lần thứ hai lại không qua được lần thứ ba, dù cuối cùng còn sống cũng sẽ biến thành một người phụ nữ có tố chất thần kinh sợ bóng đêm, sợ đám đông, sợ đụng chạm.” Trần Tiệp dùng giọng điệu trầm trọng miêu tả những tổn thương mà nữ giới phải chịu khi bị xâm hại tình dục: “Quan niệm giới tính khiến đàn ông không thể nào cảm nhận được đau đớn và sợ hãi trong nội tâm của các nữ nạn nhân.”
Mấy nam cảnh sát nghe vậy nhìn nhau, không ai tiếp lời Trần Tiệp, bọn họ từng xử lý án xâm hại tình dục, từng thấu hiểu nỗi đau của người bị các nữ nạn nhân, thông cảm cho họ, đồng thời vô cùng căm thù kẻ phạm tội tình dục, nhưng đúng là họ không cách nào cảm nhận được nỗi đau của họ.
Lý Toản gọi Trần Tiệp lại: “Mang bút ghi âm này vào, cô tìm cơ hội mở cho Phương Minh Húc nghe.”
Trần Tiệp hỏi lại: “Này ở đâu ra?”
Lý Toản đáp: “Ghi âm của Vương Tân Vũ.”
Cô lập tức hiểu rõ.
Hắn nói tiếp: “Không cần phải mời Lư Tử Tuệ đến đây, cô ta không tham dự, không hề hay biết gì cả. Hiện tại cô ta không phải là Phương Minh Hi, đừng quấy nhiễu cuộc sống mới của cô ta.” Lý Toản nói xong quay người lại, bỗng đối diện với ánh mắt như cười như không của Giang Hành, hắn hơi bất ngờ, không được tự nhiên rũ mắt.
Đồng hồ tích tắc vang lên, kim đồng hồ lướt qua con số 9, dừng ở khoảng giữa số 9 và 10, các phân cục khác download email hoàn tất. Vương Đang Đang bấm in ra một phần, còn lại thì để các đồng chí đang tăng ca xem văn bản qua máy tính và di động.
Mọi người tăng ca làm việc đến khuya, tổng kết vào hồ sơ giết người liên hoàn.
Lý Toản và lão Tăng đi đến phòng quan sát, Giang Hành không thể theo vào, y thở dài tiếc nuối, thuận tay cầm tờ giấy photocopy hơn mười hình chân dung Vương Tân Vũ. Giang Hành liếc mắt nhìn thoáng qua, bỗng y nhìn lại lần nữa, bình tĩnh nhìn thật kỹ gương mặt của Vương Tân Vũ trên tờ giấy, lông mày trái của Giang Hành từ từ nhướng lên, có cảm giác vận mệnh quá trùng hợp.
Trần Tiệp đi vào phòng thẩm vấn, đặt mạnh chồng hồ sơ trong tay xuống bàn, cô rút một tờ giấy đen trắng trong tập hồ sơ ra giơ lên ngay trước mặt Phương Minh Húc: “Ngẩng đầu nhìn xem tôi đang cầm cái gì? Hình chụp chung của anh và Vương Tân Vũ.”
Phương Minh Húc nhìn thấy tấm hình, vẫn mím môi không nói gì.
“Còn nói dối? Anh và Vương Tân Vũ quen biết nhau từ lâu! Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Có phải Vương Tân Vũ đổi giới tính đổi tên họ tiếp cận Chu Bác Học vì báo thù? Hắn đã giết Liêu Học Minh và Hàn Kinh Văn, có phải vẫn còn một loạt các vụ án mạng khác? Anh và Vương Tân Vũ… có phải hai người lợi dụng tâm lý yếu ớt của người bị hại, khống chế các cô gái đi báo thù?”
Từ đầu đến cuối Phương Minh Húc không nói câu nào, chống đối tiêu cực.
Trần Tiệp hỏi lại lần nữa, đổi nhiều biện pháp vẫn không thể cạy miệng Phương Minh Húc, cái gì mà dùng tình cảm đả động người khác, mẹ nó méo có hiệu quả! Trần Tiệp tức muốn lật bàn, cô cảm thấy bản thân làm không ra hồn việc nhỏ này, vừa nghĩ đến việc Phương Minh Húc và Vương Tân Vũ khiến những cô gái bị hại tổn thương lần thứ hai, tâm trạng cô như núi lở.
“Con mẹ nó chứ, thật muốn một súng bắn chết mẹ mày!” Trần Tiệp nhịn không được hung ác nói.
Đồng chí phụ trách ghi chép nghe thế nhìn cô, câu này của Trần Tiệp không thích hợp khi thẩm vấn.
“Hay là thay người khác?”
Trần Tiệp cau chặt lông mày, hai đầu lông mày nhăn lại chen chúc như con sâu róm, cô khó chịu rối rắm không thôi!
Cô thử một lần nữa, cố giữ bình tĩnh nói: “Phương Minh Húc, hiện tại không rõ hành tung của Vương Tân Vũ, hắn đã bị phát hiện. Còn có một nhóm người đang truy tìm hắn, nếu anh vẫn nhất quyết không cung cấp đầu mối giúp cảnh sát, rất có thể Vương Tân Vũ sẽ bị hại chết!”
Phương Minh Húc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Trần Tiệp.
Cô kiềm nén tức giận, kiên nhẫn nói: “Tôi nói cho anh biết, Phương Minh Húc, cảnh sát sớm muộn cũng tra được bằng chứng anh và Vương Tân Vũ cấu kết xui khiến người khác giết người! Thành thật thú nhận sớm sẽ được khoan hồng, bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội nào nữa đâu!”
Phương Minh Húc cúi đầu chơi móng tay.
Trần Tiệp nhịn không được: “Đựu má!”
Trong phòng quan sát, lão Tăng đề nghị: “Tâm trạng Trần Tiệp không tốt. Hay anh vào thay?”
Lý Toản lắc đầu: “Trần Tiệp là người thích hợp nhất.”
Nhưng xem tình hình, từ lúc mới bắt đầu, tiết tấu thẩm vấn đã bị Phương Minh Húc dẫn dắt, giữa chừng có Lý Toản đi vào quấy nhiễu tiết tấu của Phương Minh Húc, làm ảnh hưởng sức phán đoán của hắn mới giúp Trần Tiệp lấy lại quyền chủ động.
Hiện giờ Phương Minh Húc giữ im lặng, mà tâm trạng Trần Tiệp đã hỏng mất, biểu hiện dễ nóng nảy, tiến độ thẩm vấn gặp trở ngại.
Lão Tăng thấy Lý Toản vẫn bình tĩnh, hiểu rõ hắn nắm chắc trong lòng nên anh không nói gì nữa mà tiếp tục nhìn màn hình.
Trần Tiệp vốn định đi ra ngoài để người khác vào thay, chợt cô nhìn thấy bút ghi âm cạnh chồng hồ sơ, sực nhớ nội dung hai cú điện thoại của Vương Tân Vũ, khát khao của Vương Tân Vũ giấu dưới những câu nói cố chấp, dễ dàng bị bỏ qua.
Trần Tiệp lóe lên một ý, miệng lập tức thốt lên: “Anh giúp Vương Tân Vũ lập mưu giết người vì hắn thỉnh cầu?”
Cả người Phương Minh Húc hơi chấn động, Trần Tiệp liên tục thăm dò: “Anh tiếp cận tôi ở quán bar là vì Vương Tân Vũ?”
“… Không phải.” Hai chữ này như cố rặn ra khỏi cổ họng hắn.
Trần Tiệp không cần ngẫm nghĩ xem hai chữ “không phải” này là thật hay giả, là phản bác câu hỏi nào của cô, vì Phương Minh Húc đã rối loạn, chứng tỏ phương hướng của cô không sai. Trần Tiệp bình tĩnh lại, quyền chủ động đã về tay cô, cô liếc nhìn tập hồ sơ, đều đều nói: “Vương Tân Vũ biết tôi.”
“Hắn có thiện cảm với tôi.”
Phương Minh Húc không tự giác siết tay.
“Ba năm trước tôi công tác ở Đội bắt tệ nạn khu Liên Chi trong hai năm, có thể là năm hoặc ba năm trước… tóm lại là trong vòng hai năm đó, Vương Tân Vũ biết đến tôi, nhưng tôi không có chút ấn tượng nào về hắn. Tôi đặt giả thuyết, hắn biết tôi bằng cách nào? Xuất phát từ bước ngoặt gì mà có cảm tình với tôi? Dựa theo tuổi thơ bất hạnh của hắn, Vương Tân Vũ có cảm tình với tôi là vì công việc và thân phận của tôi.”
“Tiếp theo thì dễ đoán rồi.” Trần Tiệp nói tiếp: “Một là Vương Tân Vũ lao động tình dục, hoặc là hắn tiếp xúc với người lao động tình dục, nhưng với những việc hắn từng trải qua, Vương Tân Vũ hẳn là căm ghét những người này, sẽ không trợ Trụ vi ngược cưỡng ép phụ nữ, vậy chỉ còn một khả năng: Tình nguyện viên.”
“Tình nguyện viên giúp đỡ những người bên lề xã hội và những người trượt dài quay về cuộc sống bình thường, tình nguyện viên sẽ giúp những người cần giúp, mà tôi phụ trách bắt tệ nạn, chỉ có 5 năm trước, lúc tôi vừa thực tập đã xử lý một vụ lừa phụ nữ bán dâm, giải cứu những cô gái cần giúp đỡ.”
“Vương Tân Vũ biết tôi từ 5 năm trước, sau đó có cảm tình với tôi.”
Nếu nói cảm tình này là sự thu hút giữa nam và nữ thì không đúng, phải là ước mơ. Nếu như trong thời thơ ấu của hắn, trước khi chị gái bị xâm hại mà gặp được người như Trần Tiệp giúp đỡ thì bi kịch sẽ không kéo đến cuộc đời hắn.
Phương Minh Húc không kiềm chế được kích động, hắn sửa đúng Trần Tiệp: “Vương Tân Vũ không thích cô!!!”
Trần Tiệp hơi sửng sốt, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng hiện tại trong lòng cô toàn là phá án, không nghĩ sâu vấn đề khác.
Trong phòng quan sát, Lý Toản kết nối với Trần Tiệp qua tai nghe Bluetooth, hắn nói với cô: “Tôi sắp xếp lại tình tiết vụ án, cô thuật lại một lần.”
Hai mắt Trần Tiệp sáng lên, cô nhìn chằm chằm Phương Minh Húc nói: “Thấy anh kích động như vậy thì tôi an tâm, tôi đoán đúng rồi. Dưới sự nỗ lực không ngừng của các đồng chí trong Đội hình sự của tôi, cộng thêm sự lãnh đạo của lão đại anh minh thần vũ nhà tôi, tôi sẽ nói đại khái tình tiết vụ án một lần nữa.”
Sau đó cô thuật lại lời Lý Toản.
“Mười bốn năm trước, Phương Minh Hi bị Liêu Học Minh, Hàn Kinh Văn và Chu Bác Học bắt nạt. Ba thiếu niên còn vị thành niên, cộng thêm gia đình giàu có nên không bị trừng phạt nặng. Người bị hại Phương Minh Hi bị dị nghị, ông Phương muốn có công lý nên bôn ba khắp nơi, sau đó bất hạnh bị tai nạn bỏ mình, bà Phương bị bệnh chết. Hai chị em Phương Minh Hi và Phương Minh Húc bị đưa đến viện mồ côi, nhà họ Lư – cả gia đình theo âm nhạc của thành phố ta – nhận nuôi Phương Minh Hi, cha mẹ anh thì nhận nuôi Phương Minh Húc, nhưng cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe tử vong.”
“Thủ tục nhận nuôi chưa hoàn thành, trong sổ hộ khẩu nhà anh không có ‘Phương Minh Húc’, nhưng anh đã nhận ‘Phương Minh Húc’ về nhà. ‘Phương Minh Húc’ đổi tên thành Vương Tân Vũ, hai người sống nương tựa lẫn nhau.”
“Năm năm trước, Vương Tân Vũ làm tình nguyện viên, giúp đỡ các cô gái trong một vụ lừa đảo phụ nữ bán dâm, Vương Tân Vũ biết tôi, nhưng tôi không biết hắn.”
“Bốn năm trước, Liêu Học Minh học xong về nước, vào làm việc trong đoàn nhạc giao hưởng Tích Lưu Việt Giang. Hắn nhận ra Lư Tử Tuệ chính là Phương Minh Hi năm xưa, vì thế hắn dùng mọi cách quấy rối cô ấy, kết quả chọc giận Vương Tân Vũ. Vương Tân Vũ giết chết Liêu Học Minh, sau đó điều tra về hai kẻ thù còn lại… chính là Hàn Kinh Văn và Chu Bác Học.”
“Có lẽ Vương Tân Vũ đã điều tra được rất nhiều, gồm cả câu lạc bộ buôn bán phụ nữ và dùng thủ đoạn phi pháp khống chế phụ nữ. Kẻ thù năm xưa không chỉ không hối cải mà còn tồi tệ hơn hãm hại các cô gái khác. Ngọn lửa báo thù trong lòng Vương Tân Vũ cháy lên, Liêu Học Minh là khởi đầu.”
“Vương Tân Vũ thỉnh cầu anh giúp đỡ, anh đồng ý.”
“Phòng khám tâm lý của anh dần dần tạo được danh tiếng ở thành phố Việt Giang, thu hút ánh mắt của tên cầm đầu câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã, họ trả thù lao, yêu cầu anh khống chế các cô gái trong câu lạc bộ. Anh và Vương Tân Vũ khống chế họ, truyền bá tư tưởng khiến họ báo thù, đồng quy vu tận.”
“Trong ba năm, thành phố Việt Giang xảy ra vô số vụ tai nạn ngoài ý muốn như té lầu, tai nạn giao thông, té sông v.v… Cơ bản mỗi vụ chết hai người. Thảm thiết nhất là giết kẻ thủ ác rồi tự sát, ví dụ như Tào Giai và Phương Vũ Tình. Tôi nghĩ anh chắc chắn có ấn tượng với họ. Sau đó là Hồ Cao Phi và Chương Hi, tai nạn xe của Hà Gia Thực. Chu Bác Tư bị giết vì hắn từng chuốc mê cưỡng hiếp Lương Tiểu Chỉ, chuyện này tương tự những gì Vương Tân Vũ từng trải qua thời thơ ấu, nên hai người xui khiến Lương Hoa Quân, cha của Lương Tiểu Chỉ lái xe tông chết Chu Bác Tư.”
“Vương Tân Vũ mặc đồ nữ tiếp cận Chu Bác Học, tiến vào câu lạc bộ, bắt đầu giết người hàng loạt trong ba năm. Mà anh, Phương Minh Húc, anh là đồng lõa.”
Từng chữ nặng tựa ngàn vàng, giọng điệu mạnh mẽ vang dội, sau khi Trần Tiệp nói xong, bầu không khí im lặng kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại, lúc này Phương Minh Húc mời hừ cười, hỏi ngược lại: “Nói nhiều vậy, cô có bằng chứng không đã?”
Hắn nói tiếp: “Đúng, tôi và Vương Tân Vũ quen biết nhau, tôi chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, vì trước khi mẹ hắn bệnh chết đã hiến trái tim cho tôi, đây là lý do cha mẹ tôi bằng lòng nhận nuôi hắn. Tôi biết ơn Vương Tân Vũ, giúp đỡ Vương Tân Vũ, có gì không đúng? Mấy người nói tôi và Vương Tân Vũ xúi giục người khác giết người suốt ba năm trời… có bằng chứng không? Phạm tội, định tội, hình phạt đều phải căn cứ bằng chứng, không thể ghép tội người khác bằng lời nói đâu cô cảnh sát ạ.”
Trần Tiệp cau mày, chăm chú lắng nghe câu nói của Lý Toản qua tai nghe.
Cô nghe hắn thở dài mấy câu không thể ngửi nổi: “Cô cho là bằng chứng từ đâu mà có? Từ Vương Tân Vũ, từ trong tay cô mà có.”
Trần Tiệp sửng sốt, Lý Toản nói vậy là ý gì.
“Vương Tân Vũ đã hối hận.”
Hết chương 80