Đông Ly Thuần bỏ xuống căng thẳng và thân phận, ngồi ở bên cạnh đống lửa, vui mừng với tướng sĩ. Sở Liên Nhi chịu không nổi nóng, ngồi với mọi người chút, liền đứng dậy trở về lều, thừa lúc này tắm thơm phưng phức, sau đó thay xiêm áo dễ dàng sảng khoái.
Khi đi ra lều lần nữa thì đống lửa cách đó không xa đã dập tắt, đám người Đông Ly Thuần đã chẳng biết đi đâu, hỏi binh sĩ đứng nghiêm, thì ra bọn họ đã vào lều nghị sự rồi.
Xách theo váy tuyết trắng, làn váy mềm mại lướt trên đất, nàng đi về phía lều nghị sửa, chắc lại đang thảo luận chánh sự trọng đại, nhìn binh sĩ thủ vệ vây đầy ba trượng bên ngoài lều, nhìn cảnh tượng, chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không thể bay qua. Người cầm đầu thấy nàng, thần sắc có chút không tự nhiên, nhưng vẫn ôm quyền nói với nàng: “Cô nương xin dừng bước, điện hạ đang nghị sự với chư vị tướng lĩnh.”
Sở Liên Nhi nhìn ngọn đèn dầu sáng trong lều nghị sự lớn, từ bên trong truyền ra tiếng ầm ỹ mơ hồ, giống như rất kích động, lại xảy ra chuyện gì, cái thanh âm này nàng rất quen thuộc, là Liễu Nhất Thanh tính khí nóng nảy.
“Chủ tử, nếu như muốn lập nàng làm hậu, ta không đồng ý đầu tiên.” Là thanh âm của Thống soái tam quân Hoàng Duẫn Phong.
Sở Liên Nhi buồn bực, bọn họ đang gây gì à? Nàng đã gặp Hoàng Duẫn Phong mấy lần, mặc dù không có lưu lại ấn tượng khắc sâu gì, bất quá, cũng trầm ổn cẩn thận, sao giờ phút này nói chuyện giống như mang theo thuốc nổ vậy.
Thanh âm lạnh như băng của Đông Ly Thuần truyền vào trong tai, “Càn rỡ, chuyện nhà của ta còn cần ngươi hỏi?”
“Chuyện quân vương, chuyện thiên hạ. Chủ tử, lập hậu là chuyện lớn quan hệ quốc gia, xin chủ tử nghĩ lại.” Hả, thanh âm này là ai hay? Sao trước kia chưa có nghe.
“Đúng, xin chủ tử nghĩ lại.” Mọi người cùng kêu lên, thanh âm vang dội, Sở Liên Nhi đứng ở ba trượng bên ngoài lều nghe rõ ràng.
“Nếu như ta cố ý muốn lập Liên Nhi làm hậu thì sao?” Là thanh âm của Đông Ly Thuần.
“Chủ tử, vạn vạn không thể. Thân phận của Sở Liên Nhi là vạn vạn không thể lập làm hoàng hậu, coi như nàng đã cải danh đổi họ, nhưng sự thật nàng là Thái Tử Phi trước không bao giờ thay đổi được. Nếu như đường đường nhất quốc chi quân cư nhiên lấy Thái Tử Phi trước từng có hiềm nghi tư thông với địch phản quốc, hơn nữa đã từng là hoàng tẩu của chủ tử, chủ tử công cao cái thế, phải lấy một đại gia khuê tú tú ngoại tuệ trung gia thế trong sạch, há có thể cưới một nữ nhân có vết dơ làm hậu? Vậy lan truyền ra ngoài, chẳng phải trở thành trò cười cho thiên hạ?”
“Mã tiên sinh nói rất đúng, Sở Liên Nhi kia âm hiểm ác độc, âm mưu quỷ kế tầng tầng. Hậu cung liên quan an nguy và sinh sôi nẩy nở dòng giống của chủ tử. Lấy tính tình âm hiểm ác độc của nàng, sợ rằng vào cung rồi, cũng sẽ không an phận. Ám hại Tần phi cũng thôi, sợ nàng hạ độc thủ với cả hoàng tử, vậy như thế nào cho phải?”
“Đúng, nữ nhân kia âm hiểm độc ác vô cùng, quỷ kế gì cũng nghĩ ra, vạn vạn không thể để cho nàng vào cung gieo họa người khác.”
“Chủ tử. . . . . .”
“. . . . . .”
Vẫn là tiếng nói đủ loại làm ác của Sở Liên Nhi, nói trước kia nàng từng dùng thủ đoạn vô cùng độc ác ám hại Đông Ly Thuần, còn nói nàng đố kỷ, chỉnh chết trắc phi thái tử trước mới nạp, một câu nói nhiều vô số, chính là không thể lập nàng làm hậu.
Trong lều nghị sự gây đến giống như chợ bán thức ăn, nhưng bên ngoài lại yên tĩnh chỉ nghe được thanh âm gió đêm phất qua cờ.
Mặt tên tướng đứng bên cạnh Sở Liên Nhi thấp thỏm nhìn nàng không chút thay đổi trước mặt, nhỏ giọng nói: “Cô nương, chủ tử có thể còn tranh cãi thêm, ngài nên trở về đi.”
Sở Liên Nhi nhìn hắn, người sau vội vàng cúi đầu, không khỏi khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn váy, vải bông màu tuyết trắng, là sau khi tiêu diệt Tĩnh Tây Vương, đã cho người ở thành Tây Tĩnh đặc biệt chế luyện cả đêm. Tay áo rộng tuyết trắng với vạt áo mỏng, trên y phục không có hoa văn gì, chẳng qua là dùng kim tuyến thêu thành bốn đường kim bên tay áo, trừ đó ra, không còn gì khác.
Trước ngực lộ ra một mạt ngực chút xíu cùng màu, trên cổ đeo một hình hoa mai dùng trân châu xuyên thành. Trên lỗ tai đeo đá Kê Bị hình tròn, trên đầu búi một búi tóc đơn giản, chỉ cắm một cây trâm ngọc bích hình hoa mai, trừ đó ra, không còn vật khác. Bên hông buộc dây tơ màu trắng, đeo khối ngọc hòa điền thượng thẳng, chỗ cổ tay trắng, mang vòng tay mã não đỏ rực, toàn thân trên dưới, chất phác đơn giản, trang nhã thanh khiết, đồ trang sức đeo tay và y phục, mặc dù nhìn như đơn giản, nhưng lại là Đông Ly Thuần tự mình thay nàng chọn lựa. Nghe Xuân Hồng nói, ngày tiêu diệt Tĩnh Tây vương, Đông Ly Thuần trừ chỉ huy tướng sĩ tác chiến ra, còn phải trấn an dân chúng bên trong thành, vội xoay quanh, sau khi phá thành sau, chuyện thứ nhất không phải là vào phủ Tĩnh Tây Vương lùng bắt Tĩnh Tây vương, mà là khi đi qua một nhà thợ cắt may, thấy y phục giắt trên vách dùng rất là đẹp mắt, liền lắc mình tiến vào.
Đông Ly Thuần là thật lòng với nàng, nàng có thể không hiểu?
Hắn muốn lập nàng làm hậu, nàng không phản đối, nàng mới không có ánh mặt thành kiến và đạo đức như thế tục, nhưng nàng lại quên, dưới trướng Đông Ly Thuần đều là mấy người thông thái rỡm. Bọn họ đều phản đối hắn lập nàng làm hậu, chỉ vì thân phận trước kia, lòng dạ độc ác của nàng.
“Cô nương?” Tên tướng cẩn thận dè dặt mở miệng.
Sở Liên Nhi ngẩng đầu, nhìn tên tướng vẻ mặt thấp thỏm, thản nhiên cười, “Yên tâm đi, ta không sao.”
Làn sóng phản đối bên trong càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn xốc hết lều lên. Uy vọng của Đông Ly Thuần trong suy nghĩ mọi người rất cao, cơ hồ là ra lệnh xuống, không người nào dám không thi hành. Nhưng hôm nay, chỉ vì mình nàng, lại làm cho mọi người phía dưới phản kháng đến cùng, không thể không thở dài nhân duyên kém của mình.
“Thần nói nhiều quan hệ lợi hại như vậy, chủ tử vẫn cố ý lập nàng làm hậu, xem ra chủ tử đã bị yêu nữ mê kia đầu óc choáng váng rồi.”
“Mã Văn Trọng, ta nói rồi, chuyện nhà của ta không đến ngươi hỏi tới, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.” Là thanh âm của Đông Ly Thuần, Sở Liên Nhi nghe cực kỳ kinh ngạc, thanh âm của hắn cơ hồ là từ trong kẽ răng mài ra, xem ra hắn đã bị bức đến tức lên.
“Chủ tử, nếu như ngươi cố ý muốn lấy yêu nữ kia làm hậu, vậy thần cam nguyện quy ẩn rừng núi.” Thanh âm của Mã Văn Trọng cũng chém đinh chặt sách, không nhường bước nào.
Sở Liên Nhi kinh ngạc lần nữa, không phải nói Mã Văn Trọng luôn ở kinh thành chỉ huy sao? Chạy đến nơi đây lúc nào?
Bất quá, cũng không trách hắn lại phản đối như thế, bản thân họ Mã này chính là thư sinh, văn nhân coi trọng nhất chính là cái gì? Lễ nghi đạo đức!
Sở Liên Nhi vốn là gả cho người khác, hơn nữa theo như thân phận, còn là chị dâu Đông Ly Thuần, nào có đạo lý em chồng lấy chị dâu? Chuyện như vậy coi như nói đến nhà bình dân bách tính cũng không cho phép. Huống hồ quân vương một nước. Cũng khó trách Mã Văn Trọng phản kháng đến cùng.
Mọi người phản đối, Sở Liên Nhi cũng không kinh ngạc, cũng hiểu tâm tình những người khác, lấy thân phận của nàng, Đông Ly Thuần muốn lập nàng làm hậu, đúng là một vấn đề khó khăn, càng huống hồ hắn còn bảo đảm với nàng về sau chỉ lấy mình nàng.
Không biết Đông Ly Thuần sẽ xử lý như thế nào, quân thần phản đối. Coi như hắn là đế vương uy vọng rất cao, cũng không thể không cố kỵ tiếng gầm phản đối của văn võ cả triều.
“Chư vị thật phản đối ta lấy Sở Liên Nhi làm vợ?” Sở Liên Nhi dựng lỗ tai lên.
“Xin chủ tử nghĩ lại!” Một hồi tiếng vang soàn soạt soàn soạt, là thanh âm mọi người cùng kêu lên quỳ xuống đất.
“Thê tử của ta khiến cho tất cả mọi người không hài lòng, nghĩ đến, thật đúng là ta thất trách.” Thanh âm của Đông Ly Thuần nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
“Chủ tử bớt giận, yêu nữ kia quá mức kiều mỵ, dùng thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc chủ tử. Chủ tử bị nàng mê hoặc không biết phải trái, là lỗi của yêu nữ, không liên quan chuyện chủ tử.” Quả thật, từ cổ chí kim, nữ nhân được đế vương sủng ái có người không đeo tội danh hồng nhan họa thủy?
“Nếu tất cả mọi người phản đối, chuyện lập hậu thôi vậy.” Thanh âm Đông Ly Thuần nhàn nhạt, rõ ràng dễ nghe, là giọng nam dễ nghe nhất.
“Chủ tử anh minh.” Một hồi hoan hô kinh thiên động địa, có thể tưởng tượng, Sở Liên Nhi không được lòng người cỡ nào.
“Cô, cô nương. . . .” Mặt tên tướng kia lo âu nhìn Sở Liên Nhi, cà lăm muốn an ủi cái gì, rồi lại không biết nên nói gì.
Sở Liên hơi cúi thấp đầu, nhìn làn váy kéo trên đất, đột nhiên cảm thấy bộ y phục này cũng không dễ nhìn, màu sắc quá trắng, hơi không chú ý sẽ dính bụi bậm. Tựa như giờ phút này, nàng cũng bất quá mới mặc đi vài bước đường, váy áo liền dính bụi, bóng đêm tối xuống không thấy rõ cái gì, nếu như là ban ngày, nàng mặc như vậy đi ra, chỉ có thể là nữ nhân lỗ mãng không chú trọng chi tiết. Nhìn những thiên kim danh môn khuê tú kia, bất kể bất kỳ địa phương nào, trên người nào có dơ dáy bẩn thỉu? Nàng, quả thật không quá thích hợp cái vị trí kia.
Nàng ngẩng đầu, thản nhiên cười với tên tướng kia: “Coi ta như chưa từng tới thôi.” Xoay người, buông hai tay, nàng đi về phía trước.
Mới vừa đi mấy bước, nàng nghe được một thanh âm vang lên: “Nếu mọi người không cách nào chấp nhận Liên Nhi, vậy các ngươi chọn người khác đi.”
Bước chân bỗng dưng lảo đảo, không cẩn thận dẫm lên váy áo, ngã như chó ăn cứt.
“Chủ tử, nhị thiên kim Lý thị của Hộ bộ thượng thư xinh đẹp như hoa, tú ngoại tuệ trung, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. . .”
“Ừ, vậy thì nàng đi.” thanh âm Đông Ly Thuần như cũ nhàn nhạt.
Xuân Hồng cách đó không xa vội chạy tới trước người Sở Liên Nhi, đưa tay đỡ nàng dậy. “Tiểu thư, đi đường nào vậy, nhìn ngươi, ngã khắp người đều là bụi.” Xuân Hồng oán trách, vừa thay nàng vỗ vào bụi bậm trên y phục, vừa dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt nàng.
“Chủ tử anh minh!” Lại một trận tiếng hoan hô. Đinh tai nhức óc!
Sở Liên Nhi chật vật bò dậy, không kịp phủi bụi đất trên mặt trên người, kéo Xuân Hồng bỏ chạy.
“Nếu Lý thị thích hợp làm hoàng hậu, vậy các ngươi cũng đi tìm thí sinh hoàng đế thích hợp với nàng đi, thứ cho ta không phụng bồi.”
Bước chân vốn là chạy về phía trước mạnh mẽ ngừng, như bị dính, cũng không nhúc nhích.
“Tiểu thư, thế nào?”
Sở Liên Nhi quay đầu lại, không thể tin nhìn Đông Ly Thuần từ trong màn sãi bước đi ra. Ánh lửa mông lung, nhìn không rõ lắm, nhưng nàng lại cảm thấy trên người hắn có loại ánh sáng cao thượng, ánh trắng trong sáng, thanh sướng sảng khoái. Áo bào trắng thật dài bởi vì chạy mà lay động trước sau, cực kỳ ưu nhã, tơ lụa đỏ rực bên hông đung đưa trái phải qua lại, xinh đẹp như cầu vồng xẹt qua không trung.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng nhìn thấy nàng, sãi bước đi.
“Chủ tử. . . .” Màn rất nhanh lại bị vén lên, ra ngoài là một đám mặc áo tướng lãnh, chỉ có một nam tử trung niên mặc áo quan, chắc là tài tử thứ nhất Đông Ly quốc đại danh đỉnh đỉnh Mã Văn Trọng.
Sở Liên Nhi đã không rãnh xem biểu tình của bọn họ, trong mắt của nàng, trừ Đông Ly Thuần, không còn gì khác.
“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần lướt qua thủ vệ nặng nề, đi tới trước mặt nàng. Hắn cầm lấy tay nàng, “Làm sao thành cái bộ dáng này.” Hắn dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt nàng.
Sở Liên Nhi né tránh, vội vàng nói: “Đừng lau dơ y phục của ngươi.” Áo màu trắng trên người của hắn, đều đã mặc cả ngày, vẫn trắng noãn như mới, không giống nàng, mới mặc không tới một lát, đã biến thành người bùn.
Động tác của hắn dừng một chút, vẫn êm ái lau trên mặt bụi bậm thay nàng, hắn nhìn nàng, con ngươi đều là ánh sáng vô tận. “Liên Nhi, xin lỗi, ngươi không thể làm hoàng hậu của ta rồi.”
Lúc này, một đàn người đã xúm lại bọn họ, thần sắc hắn lạnh xuống, thanh âm lạnh như băng: “Các ngươi theo tới làm cái gì?”
Mọi người lập vừa quỳ xuống, Mã Văn Trọng lại mở miệng nói: “Xin chủ tử nghĩ lại!”
Thần sắc Đông Ly Thuần lạnh như băng, lạnh lùng thốt: “Ta đã không còn là chủ tử của các ngươi, các ngươi chọn người khác đi.”
“Chủ tử. . . . . .”
Đông Ly Thuần không để ý tới bọn họ, hai tròng mắt ôn nhu nhìn Sở Liên Nhi, thanh âm êm dịu: “Liên Nhi, thật xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa của ta.”
Sở Liên Nhi mỉm cười, cầm tay của hắn, đặt ở ngực, cười ngọt ngào với hắn: “Không sao, chỉ cần ngươi có thể ở lại bên cạnh ta là được.” Hoàng hậu, gặp quỷ đi, nàng thèm?
“Chủ tử, ngài không thể tùy ý như vậy.” Mã Văn Trọng tức quá hỏng, “Vì đoạt lấy giang sơn, ngươi bỏ ra bao nhiêu tâm lực, làm sao có thể nói buông liền buông đây? Tâm huyết năm năm, ngài lại thật sự bỏ hay sao?”
Đông Ly Thuần phất tay áo nói: “Chỉ cần Liên Nhi ở bên cạnh ta, tất cả đều đủ.”
“. . . . . .”
Đông Ly Thuần nói tiếp: “Một nam nhân ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, lại có tư cách gì làm nhất quốc chi quân đây? Còn không bằng các ngươi tự đi tìm một người. Bảo đảm hắn theo ý kiến của Mã Thừa Tướng cưới Lý thị làm hậu, nếu như Thừa tướng muốn hoàng hậu sinh mấy hài tử, tin tưởng hắn cũng sẽ tuân thủ đấy.”
Sở Liên Nhi che môi thật chặt, không để cho mình cười ra tiếng.
“Chủ tử, thần trung thành cảnh cảnh đối với ngài, nhật nguyệt chứng giám. . . . . .”
“Chủ tử, mạt tướng cho là, lập Sở cô nương làm hậu cũng không phải là không thể. Dù sao, Sở cô nương trừ thân phận ra, vô luận là gan dạ sáng suốt, hay là cơ trí, đều là người có thể làm hoàng hậu.” Một cái thanh âm cắt đứt Mã Văn Trọng, Sở Liên Nhi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn có người sẽ nói chuyện thay nàng. Không khỏi nhìn sang, là một nam tử trẻ tuổi mặc giáp màu đen. Là Tống Hưu.
Tống Hưu phát hiện ánh mắt của Sở Liên Nhi, vội vàng cúi đầu.
Đông Ly Thuần nhìn Tống Hưu một cái, ánh mắt không hề lạnh như băng, “Tống Hưu, cũng chỉ có ngươi cho là Liên Nhi xứng với ta.”
Tống Hưu cúi đầu, nói: “Mạt tướng từng phụng lệnh chủ tử, ở bên cạnh Sở cô nương làm nằm vùng, Sở cô nương mặc dù xử sự rất là. . . . Cực đoan, nhưng ngoài nhu trong cương xử sự quả quyết —— mạt tướng cho là, hoàng hậu, coi như có thể.” Hắn nhìn Sở Liên Nhi một cái, “Sở cô nương mặc dù từng đối nghịch cùng chủ tử, nhưng được làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay đều là như thế, cũng không thể hoàn toàn trách nàng. Huống chi. . . . Sau khi chủ tử cứu mệnh Sở cô nương, Sở cô nương trung thành cảnh cảnh đối với chủ tử, đem hết toàn lực, an diệu kế khuất nhục Hoa quốc, ăn miếng trả miếng đối phó khiêu khích của sứ thần Kim quốc. Chiến thắng Tát Ta, thi kế giải quyết lỗ hỏng lương thực của Đông Ly ta. Có quỷ kế bắt được Trương đại hộ gian tế Hoa quốc, lại bày mưu, tập hợp quân thưởng thay chủ tử. . . Mạt tướng cho là, nếu như không có diệu kế của Sở cô nương, chủ tử đoạt được giang sơn sợ rằng còn cần một đoạn thời gian.”
Một hồi trầm mặc, tất cả mọi người nhìn Tống Hưu, không có phản bác, cũng không có ra tiếng.
“Tống Hưu.” Đông Ly Thuần lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt, “Cũng chỉ có ngươi có thể thấy những gì Liên Nhi bỏ ra vì ta.”
Lại một hồi yên lặng giống như chết, tất cả mọi người không lên tiếng, đều quỳ trên mặt đất, ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng, ánh mắt tập trung về phía Sở Liên Nhi.