Chẳng qua lần này, mọi thứ đã có sẵn trong đầu, nhưng ký ức vẫn rất hỗn loạn, Hà Bật Học giờ trong lòng không có chỗ cho sợ hãi liền đá văng cửa sau, cả tổ chế tác nhìn cậu với con mắt thán phục, cậu chậm rãi đi ra ngoài, giờ trên tay mà kẹp điếu thuốc thì tư thế đứng sẽ càng xuất thần, nếu có thể thì tám phần cậu muốn làm như thế.
"Tôi không nghĩ sẽ làm thương tổn mấy người..." Hà Bật Học bất đắc dĩ thở dài, tay chân cũng không điều khiển nổi vừa vung vừa đá. Thật ra mà nói, trong lòng cũng có chút khoái cảm!
"Vì cái gì đẩy ta?... Vì... Cái gì đẩy... đẩy ta ra?" Không biết ở chỗ nào vươn ra một bàn tay kéo lấy áo Hà Bật Học, người kia thân thể vặn vẹo, tay uốn éo, lưỡi đang thè ra, cậu không cố ý mà đem tay của đối phương giựt đứt.
"Sorry, Sorry! Tôi không có thời gian!" Hà Bật Học vừa dùng lực đá văng mấy con cương thi vừa tiến về phía trước. Ở giữa rụng đầy tay với chân, thậm chí còn có cả đầu, cậu thật sự là không cố ý a~!
"Ân Kiên!" Thật vất vả thoát khỏi đám cương thi chậm chạp thích dài dòng, Hà Bật Học chạy vội đến bên người Ân Kiên, người kia quả nhiên nằm ở trên sàn nhà giả chết.
"Uy! Này cũng không phải sự thật, không được nằm ở nơi đó giả chết!" Hà Bật Học không chút khách khí chen chân vào đá đá 『 thi thể 』Ân Kiên. Nếu tại lúc trước, cậu đương nhiên rất lo lắng cho người kia, khi đó cậu chưa biết anh vốn không có hô hấp, tim đập! Hô hấp nhân tạo cho anh ta mà cậu tí nữa bị hút cho cạn sạch linh hồn, cậu cũng không còn cái hứng thú thử lại một lần.
"Uây uây ~~~! Chiếu theo kịch bản, anh hẳn là muốn hô hấp nhân tạo mới đúng a!"
"Ngu ngốc! Mặc kệ cậu!"
"Không muốn nói chuyện với tôi a~... Chúng ta rồi sẽ vẫn bị vây ở trong trí nhớ vô hạn không có bến đáp đi~..." Hai người tựa lưng vào nhau ở trong một căn phòng giống như cho trẻ sơ sinh, có chút bất đắc dĩ nhìn trần nhà. Nếu muốn đem kinh nghiệm của bọn họ luyện tập thêm một lượt nữa, vậy đến khi nào họ mới có thể tỉnh táo lại?
"Những chuyện đang xảy ra có khi chính là mục đích của chúng..." Ân Kiên như trước vạn phần bình tĩnh. Từ ngay lần đầu nhận định đây không phải là thế giới thật, anh đã có thể giữ được sự lạnh lùng, lý tính như những người đang đứng bên ngoài theo dõi sự việc.
Anh đoán thân thể của anh và Hà Bật Học đang bị nhốt ở một nơi nào đó, có khả năng nhất là do mấy sinh vật đáng ghê tởm kia đã làm, chỉ cần bọn họ không thể thanh tỉnh, bọn họ sẽ không có cách phản công. Những ký ức này nửa thực, nửa giả, tựa như Hà Bật Học đã phỏng đoán. Đây là những việc mà bọn anh 『 hy vọng 』chứ không phải những việc mà bọn anh đã từng trải qua. Nếu niềm tin không đủ kiên định, có lẽ sẽ cứ như vậy trầm mê tại sự hy vọng của chính bản thân. Thực đáng tiếc, anh cùng Hà Bật Học cũng không phải người như thế, cho dù có phải chịu đau đớn, hai người cũng sẽ đối mặt.
"Bây giờ nên làm gì?" Hà Bật Học nhìn Ân Kiên, sẽ không phải muốn nhảy lầu chứ? Đây mới lầu hai mà thôi a! Quăng xuống cũng không chết người.
"Rồi lại chết một lần nữa?" Ân Kiên cười khổ, cuộc đối thoại vô cùng kỳ quặc, Hà Bật Học hết lần này đến lần khác xuất hiện bên cạnh anh như thế này có vẻ như rất bình thường, xem ra bọn họ thật sự có mối quan hệ không bình thường a~~~.
"Anh cảm thấy tiếp theo sẽ là cái gì?" Hà Bật Học nở nụ cười, gặp được kiểu sự tình này còn cảm thấy chơi thật vui. Đúng là chỉ có duy nhất cậu.
"Nếu dựa vào trí nhớ của cậu mà phỏng đoán, thì sẽ gặp công chúa mất đầu tiếp theo?" Ân Kiên nhếch mi. Kỳ thật anh không hiểu vì cái gì mà nghe theo ký ức của Hà Bật Học. Tóm lại, đối phương không có thái độ đứng đắn nên anh cũng thật sự cũng rất khó nghiêm túc mà đối mặt a!
"OK! Thế thì tiếp tục nào!" Hà Bật Học âm hiểm cười hai tiếng, sau đó rút búa ra tiến về phía trướng bổ xuống ——!
Tiếng thét đáng sợ khiến Ân Kiên đột nhiên bừng tỉnh, Lily cùng Trương Anh Nam hai người từ WC nữ lao ra, cứng họng đến nỗi nói không nên lời.
"Nhìn thấy đầu người ư?" Ân Kiên lắc đầu, quả nhiên như anh sở liệu, vẫn là bị vây ở trong trí nhớ.
"Anh... anh Kiên, làm sao anh biết?" Vừa sợ hãi vừa kinh hoảng, Lily mở to mắt nhìn Ân Kiên, người kia cũng nhìn lại nàng. Từ trước đến giờ không chú ý đến cô gái này, kỳ thật cô nàng có một bộ dáng thanh thuần rất độc đáo, đáng tiếc vận khí không tốt, gặp gỡ phải biến thái giết người nên bị mất đi sinh mạng của mình.
"Tôi đã biết trước rồi." Ân Kiên thấp giọng cười cười, dịu dàng ngoài ý muốn. Có thể vì đang ở ký ức ảo với lại cô gái này một mặt cũng tốt, anh có thể hiểu được khát vọng từ đáy lòng Hà Bật Học. Toàn là bằng hữu, những người này cũng đều trẻ trung xinh đẹp, mà tính mạng dù thế nào cũng quý giá đáng trân trọng. Anh tin rằng Hà Bật Học thiên chân vô tà kia, nhất định không chỉ một lần hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, hy vọng mấy người bạn của mình đều có thể luôn bình an sống bên cạnh cậu.
"Đi thôi! Đi tìm người chế tác của cô, cậu ta hẳn là muốn nhìn thấy quỷ!" Ân Kiên đốt lên một điếu thuốc, duyên phận thần kỳ là từ nơi này bắt đầu nha!
Tay chống vào cằm, Hà Bật Học cong vẹo ngồi ở trên ghế sô-pha, nhìn Trần Thái Chi dai như đỉa đói quỳ bên chân cậu, lão già ghê tởm này, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần vẫn làm người ta chán ghét.
"Vì... Cái gì... Không chịu... Nhận ta?" Trần Thái Chi gắt gao ôm lấy mắt cá chân Hà Bật Học.
Tất nhiên cũng biết tất cả những chuyện này đều chẳng phải sự thật, rõ ràng phát hiện mắt cá chân bị nắm như vậy mà không có cảm giác đau. Thật sự là bi thương mà, thế nào mà vẫn bị vây trong ảo giác, cậu không có thói quen đập đầu nha! Bây giờ là muốn như thế nào mới có thể tỉnh lại?
"Lão tiên sinh... Tôi không phải là công chúa mất đầu của ông chuyển kiếp a! Ông nhận sai người rồi..." Hà Bật Học ôn tồn giải thích, mặc dù cậu không biết mình vì cái gì mà phải giải thích.
"Bây giờ là muốn tôi giết cậu hay là giết lão ta?" Đứng ở cạnh cửa Ân Kiên hất cằm hỏi. Phía sau đám Trương Chính Kiệt sợ tới mức đứng ngây ngốc, không hiểu được là bị cảnh ông lão kia dọa hay là bởi vì câu nói của Ân Kiên.
"Tôi lạy anh... Giết tôi đi..."
Những ký ức không ngừng nhảy nhót, Ân Kiên không biết nên tả lại cảm giác này như thế nào, từng đoạn ký ức cứ không hề báo trước xuất hiện, thế rồi lại mạnh mẽ sử dụng cách tự sát để thoát ra. Có lẽ Hà Bật Học đã quen dần với phương pháp đó, nhưng như thế cũng đã tự phá ký ức của mình thành từng mảnh vỡ vụn.
Mỗi một đoạn trong trí nhớ đều không giống với nguyên thủy bản cũ, cũng bởi vì như thế Ân Kiên cùng Hà Bật Học mới có thể nhẹ nhõm nhận ra thật giả. CK đã chết giờ vẫn sống nhăn, Cao Hiểu Hoa trước chỉ còn là một bộ da thì đang chuyện trò vui vẻ, Tưởng Giai Linh thoát được cảnh lăn xuống cầu thang chết thảm, Lily tự nhiên vận vô cùng tốt được đám trai vây quanh giờ đường đường chính chính gả vào nhà giàu, thậm chí cô mèo này còn cùng bạn trai xuất hiện trước mặt bọn họ.
Có lẽ thật sự có người đang đùa bỡn với ký ức của hai người, tính toán đưa họ vây trong ảo giác không có cách nào tỉnh lại. Nhưng Ân Kiên phải thừa nhận, cái này thật sự đủ tàn nhẫn, đủ làm cho không người nào có thể chống đỡ, cùng lúc anh và Hà Bật Học đều muốn nhanh thoát khỏi nơi này, về phương diện khác từ đáy lòng đã có những âm thanh rất nhỏ thôi miên. Quay ra lại thấy các bằng hữu liếc mắt qua, cho dù không phải thật sự, nhưng có thể nhìn ra họ sống rất tốt, sống đến thỏa mãn. Khát vọng kia làm cho bọn họ hiểu những ảo giác này không thể dễ dàng vượt qua.
"Có lẽ... Là tự chúng ta không muốn tỉnh lại..." Hà Bật Học nằm tựa trên ghế sô-pha cười khổ. Ở đoạn này trong trí nhớ, bọn họ giải quyết việc của Quản Đồng, hiện tại tên hồ ly kia đang khoe khoang, múa may trước ống kính. Dù gì người phàm cũng không thể chụp được nguyên bản hình dạng thật của hắn.
"Bởi vì ở trong này có thể bù đắp được khuyết điểm của hiện thực?" Ân Kiên ngồi ở bên cạnh cậu, vươn tay xoa xoa mái tóc của Hà Bật Học.
Bọn họ hiểu rất rõ nhau, tuy rằng Ân Kiên nhìn qua đối với bất cứ chuyện gì đều lãnh đạm, không quan tâm. Chính là trên thực tế, anh vô cùng quý trọng người trước mặt và đám bằng hữu kia. Nguyên bản giống như bị vứt bỏ tại nhân thế, ngoài ý muốn bị Hà Bật Học kéo vào trong thế giới của cậu, hư không, coi rẻ sinh mệnh, nhiệt tình. Bỗng dưng bao nhiêu bất hạnh lại rơi xuống mấy người bạn kia, anh kỳ thật tự trách bản thân, so bất luận kẻ nào anh đều có năng lực hơn, lại chỉ có thể đứng nhìn bọn họ mất đi sinh mệnh.
Mặt khác, Hà Bật Học vẫn luôn là trung tâm của mọi người, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mọi người luôn không tự giác mà dựa vào cậu ta, từ đó cậu cũng có thói quen đem hết trách nhiệm mà gánh lên vai của mình, mà ngay cả an nguy của Ân Kiên cậu cũng quan tâm không ngừng. Tuy rằng bản thân là người bình thường nhưng vẻ ngoài đáng yêu chỉ là ngụy trang, kỳ thật bên trong là sự kiên nghị, kiên cường dẻo dai. Cậu ta hy vọng những chuyện này không chỉ là ảo giác mà thôi, nếu như có thể quay trở lại, cậu nhất định sẽ cố gắng hết mình để cứu những người kia, sinh mạng không dễ dàng để mất đi như vậy.
"Chúng ta không nên lãng phí thời gian! Ngay lập tức vượt qua đoạn ký ức này." Hà Bật Học thở sâu, chính mình tự động viên phải cố lên.
"A Học, cậu nếu chống đỡ không nổi, cũng không cần gồng mình như thế!" Ân Kiên đè tay cậu ta xuống, mặc dù hai người lạc trong ảo giác nhưng anh hiểu đối phương đang cố gắng chống đỡ, Hà Bật Học khẳng định có nhiều chỗ không được bình thường, chẳng qua là mạnh miệng cắn răng không chịu thừa nhận mà thôi.
"Tôi còn OK, anh nên xem lại bản thân đi! Nam nhân có cái gì mà làm không được?" Hà Bật Học vẻ mặt không ý cười hừ hừ hai tiếng, Ân Kiên nhếch mi, liền phản công quát.
"Thế bây giờ muốn chết như thế nào?"
"Uy! Ngay cả chết còn được lựa chọn nha, cho tôi cách nào nhanh nhất ấy!"
"Anh Kiên?" Trương Chính Kiệt giọng nói như vang vang nơi xa xăm, Ân Kiên mờ mịt nhìn hắn. Bốn phía phả ra một luồng khí lạnh lẽo, hành lang dài hun hút, tiến đến người kia mặt không đổi sắc, một cỗ đau đớn không hiểu từ đâu quặn thắt.
"Học... Học trưởng thân nhân cũng không có ai ở Đài Loan, nếu... Nếu như anh cảm thấy quá khó khăn, anh nên chính mình tự vào nhìn..." Trương Chính Kiệt cuối cùng không nhịn nổi nghẹn ngào. Một bên Quản Đồng vỗ vỗ bả vai Ân Kiên, thân là nữ như Ân Lâm thì kiên cường cầm đôi tay lạnh lẽo của Tùng Vân cùng Trương Anh Nam, có lẽ còn có kỳ tích.
Đây không phải là ký ức của Hà Bật Học, trong trí nhớ của cậu ta không hề có đoạn này, Ân Kiên phát giác chính mình không thể kiềm chế nổi mà hơi chấn động, đây không chỉ là chuyện mà anh không muốn nhớ tới, cái này chính là ác mộng, một cơn ác mộng mà đã vô số lần anh phải trải qua.
"Thằng cháu của ta?" Ân Lâm quan tâm nhẹ lay cánh tay, Ân Kiên cón cảm giác như bị điện giật. Không nghĩ tới đoạn ký ức này ảnh hưởng đến mình sâu như vậy, mà ngay cả khi biết rõ là giả cũng có thể khiến anh không khống chế được mà đi theo.
"Cháu không sao..." Ân Kiên hít sâu vài hơi, miệng nở một nụ cười miễn cưỡng rồi đi vào.
"Các người khả năng phải có chuẩn bị tâm lý... Không phải rất.......dễ nhìn đâu" Pháp y tìm tìm dãy số, dừng ở tủ đựng thi thể.
Quản Đồng hướng Ân Kiên, nghĩ rằng anh sẽ cần đến sự trợ giúp của mình, nhưng ngoài ý muốn Ân Kiên lại lãnh đạm như thường, trầm mặc chờ đợi pháp y kéo ngăn tủ ra.
Một cỗ hơi lạnh toát ra, Ân Kiên trong nháy mắt sắc thái trầm xuống, nhưng sau đó dường như khôi phục, Ân Kiên cười khổ, hắn quả nhiên vẫn là không kiên cường như trong tưởng tượng.
Pháp y lắc đầu, thương cảm người yểu mệnh, vẫn giữ nguyên vẻ u buồn, vươn tay kéo chiếc khóa của túi bọc tử thi, thân thể người bên trong bị phủ kín bởi những vết đao chém, trắng bệch không chút máu – Hà Bật Học.
"Ân Kiên..." Đối mặt với Ân Kiên một mực im lặng từ đầu đến giờ, Quản Đồng lo lắng gọi một tiếng, người kia nhíu mày, ghé vào bên người Hà Bật Học cẩn thận đánh giá.
"Tiểu Học... Đừng giả bộ chết nữa! Ân Kiên ghé vào tai Hà Bật Học dịu dàng nói, Quản Đồng và pháp y cùng nhau ngước nhìn, rất nhiều người đều có phản ứng không muốn chấp nhận sự thật, bọn họ cũng không trách cứ Ân Kiên.
Đột nhiên, cả căn phòng đang tĩnh mịch vang lên tiếng hắt xì, pháp y cùng Quản Đồng hai người cứng họng trợn mắt nhìn xác Hà Bật Học giãy dụa ngồi dậy.
"God! Này là như nào? Lạnh quá... Ối giời? Quần áo của tôi bị quăng đi đâu hết rồi?"
"Uy! Ân Kiên! Anh tốt nhất là giải thích cho tôi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Lấy chiếc túi bọc lại thân thể, Hà Bật Học không quan tâm những người khác đang rất hoảng sợ, nhanh nhanh chóng chóng hỏi Ân Kiên.
Cái này khẳng định không phải ký ức của cậu, vô nghĩa! Ai sẽ『 nhớ rõ 』 chính mình bất hạnh chết thành thế này? Không có tim đập, hô hấp coi như xong, dù sao Ân Kiên mỗi ngày đều sống như vậy, nhưng đây là cả người đều có vết đao thâm xì, ánh mắt trợn to đến mức tròng mắt có thể sẽ rơi ra, con mẹ nó..........đây là đang đùa với cậu à?
"Cậu không cần lo lắng, cứ thế vượt qua đến đoạn ký ức tiếp theo là được." Ân Kiên không muốn trả lời thẳng. Anh nên trả lời như thế nào đây? Bởi vì anh thất bại, nên khiến cậu chết đến mấy lần? Vẫn là muốn nói, haizzz! Ý là, mạng cậu nhất định là phải chết thê thảm, vì anh không muốn chấp nhận nên cứ dùng pháp thuật làm thời gian quay trở lại, đem cậu từ âm phủ kéo trở về? Mặc kệ đáp án là cái gì, Ân Kiên đều nói không nên lời, đây là ác mông, ác mộng không nhất thiết phải chia sẻ cho người khác.
"Ân Kiên!" Hà Bật Học mạnh mẽ giữ chặt người kia. Cậu mới là người bị hại, nên có tư cách biết toàn bộ sự thật chứ?
"Để cậu phải trải qua đoạn ký ức này, tôi thật xin lỗi! Cậu vốn không nên biết việc này! Bởi vì căn bản nó『 chưa từng 』 xảy ra!" Ân Kiên vùng thoát khỏi Hà Bật Học. Người kia kêu sợ hãi, đã nói động tác không thể quá mạnh, mạnh quá hai tròng mắt của Hà Bật Học sẽ bị rơi ra!
"Trong trí nhớ của anh, tôi đã chết rất nhiều lần ư?" Mặc lên quần áo vừa mới mượn, Hà Bật Học tận lực nghĩ biện pháp che lấp đi vết thương trên người. Máu tươi chảy hết, màu da xám trắng đến đáng sợ, thâm lại có thể thấy được miệng vết thương toác ra, lấy bộ dạng này mà tung tăng trên đường, cho dù Hà Bật Học mặt mũi như cũ thuần lương đáng yêu, chỉ sợ vẫn sẽ dọa người khác chạy tóe lửa.
"Ừm." Ân Kiên lẳng lặng đáp một câu. Biết rõ chính là ảo giác nhưng đoạn ký ức này vẫn khiến anh cảm thấy suy sụp, tuy rằng Hà Bật Học sống nhăn ở bên cạnh chạy tới chạy lui, nhưng thân thể kia bị tàn phá, lần thứ hai gợi lên cảm giác sợ hãi khi nhận thi thể, trong đầu trống rỗng làm anh thấy cả người rất khó chịu.
[Từ đây quay trở về xưng hô ngọt ngào nhé – họ nhận ra nhau zồi] (>^.^<)
"Hừm~... Anh phải chống chọi rất lâu sao?" Hà Bật Học ôm Ân Kiên, giọng nói dịu dàng tràn ngập quan tâm. Cậu tin tưởng Ân Kiên nhất định đã khó khăn đối mặt với cơn sóng dữ, dù trên thực tế anh cũng đã thành công, nếu không bản thân cậu sẽ không sống lâu đến vậy.
"Anh đã cho rằng mình không đủ sức để tiếp tục... Chẳng qua... Anh đã nghĩ đến việc cả hai chúng ta cùng xuống hoàng tuyền, anh thậm chí chuẩn bị tự tay giết em..." Ân Kiên cười khổ. Hà Bật Học đột nhiên ở bên vuốt ve anh, thân thể không có máu nhưng lại không hề lạnh lẽo. Có lẽ, đây là sự ấm áp duy nhất mà Ân Kiên có được từ người mà anh tuyệt đối yêu thương.
"Cám ơn." Hà Bật Học nói thật nhỏ, đó cũng là lời mà dưới đáy lòng Ân Kiên nghẹn ngào muốn nói. Ở bên ngoài, Ân Kiên với thể lực cao cường đang bảo vệ Hà Bật Học nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, là Hà Bật Học bảo vệ Ân Kiên.
"Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Anh vốn không phải người sống, còn em giờ như đã chết, hiện tại làm sao đi đến ký ức tiếp theo?" Trong đầu vô cùng hoang mang, Hà Bật Học cảm xúc cũng rất nhanh biến hóa.
"Anh nghĩ muốn chuyển hoán ký ức, chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ, không cần『 tự sát 』 là có thể đi qua." Ân Kiên đơn giản giải thích, kỳ thật vài lần trước anh sớm muốn nói cho Hà Bật Học, chẳng qua người kia cứ y như bị nghiện vì cảm thấy nó giống một trò chơi thú vị. Nếu cho cậu đầy đủ thời gian, có khi Hà Bật Học lại nghĩ ra một trăm kiểu chết để chuyển ký ức.
"Hở? Chỉ cần tĩnh tâm? Được a~! Chúng ta đi tìm quan tài vào nằm, đây mới là lúc sống ở chung một nhà, khi chết chung một huyệt đạt tới cảnh giới cao nhất a!"
"Tiểu Học... Có thể đừng nghĩ tới mấy thứ đó không?"
"A Học à ~~~~ bạn em ngã xuống lầu rồi!" giọng nói của Hà Sĩ Vĩ đột nhiên truyền đến, Hà Bật Học trừng mắt nhìn sửng sốt, cứ đứng mãi nhìn người nọ vành mắt đỏ hoe. Lần trước gặp Hà Sĩ Vĩ, là khi anh sống đời sống thực vật nằm ở trong bệnh viện, linh hồn đã bị cố luân Hòa Tĩnh công chúa hút mất, mà thân thể thậm chí còn bị Ân Tư cướp đi. Nếu không phải bởi vì quen biết cậu, bị lôi kéo vào cuộc sống nhiễu nhương của cậu, có lẽ Sĩ Vĩ sẽ không gặp phải những chuyện bất hạnh, nghĩ đến đây, Hà Bật Học áy náy đến nỗi sống mũi chợt cay.
"Anh ơi ~!" Hà Bật Học gắt gao ôm lấy người kia, cậu nhớ..., rất nhớ Hà Sĩ Vĩ.
"Học à... em làm sao vậy? Bạn của em theo nữ nhân kia nhảy xuống lầu rồi!" Hà Sĩ Vĩ vỗ nhẹ nhẹ lưng Hà Bật Học, vẫn luôn biết em họ mình có tính quấn người, nhưng biểu hiện kích động kiểu này khiến cho anh thật sự kinh ngạc, rất giống hai người đã trải qua sinh ly tử biệt.
"Có thể gặp lại anh thật tốt." Hà Bật Học buông tay trước, lần thứ hai ôm ôm Hà Sĩ Vĩ, đây là lời nói từ trong tâm khảm của cậu, trong trí nhớ của cậu – Hà Sĩ Vĩ vĩnh viễn đẹp như vậy..................
Rầm! Tiếng một vật nặng tàn nhẫn rơi trên nền kim loại. Chạy xuống lầu, Hà Bật Học buồn rầu nhịn không được nghĩ chuyện xe của cậu lần thứ hai bị phá hỏng mà mắt lệ tuôn trào. Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, vẫn rất xót xa chiếc xe của cậu, tiền của cậu. Vừa mới chạy đến nơi, quả nhiên gặp phải Ân Kiên đang nhảy nhót trên mui xe, ngoài ra còn có CK đang ra sức nện thình thịch, tình địch gặp gỡ đánh nhau đỏ mắt.
"Hi!!!!!!!!!!~... A Học." CK chớp chớp lông mi, đôi môi màu đỏ tươi cong lên, phải chăng là ký ức có một chút biến dị? Hà Bật Học thế nhưng cảm thấy CK chết đã lâu giờ cương thi hóa lại có vẻ đáng yêu xinh đẹp.
"Hiiiiiiiii! CK!" Hà Bật Học theo bản năng chào hỏi, nói xong quay ra nhìn Ân Kiên.
Mấy ngày này được rèn luyện, Hà Bật Học đối với việc gặp quỷ linh yêu quái không hề sợ hãi, người bởi vì không biết mới cảm thấy sợ, hiểu hết được sự việc diễn biến rồi thì sợ hãi thường thường sẽ biến thành đồng tình hoặc phẫn nộ. Hà Bật Học hiện là như thế. Đối mặt với CK, cậu chỉ nhớ rõ cô trước là bạn gái rất tốt đẹp, chỉ vì đột nhiên mất đi nên cảm thấy khổ sở, không bao giờ muốn nhớ tới thể trạng lúc cô chết sẽ khiến cậu bị ám ảnh.
"Nhìn thấy Hà Sĩ Vĩ?" Thấy Hà Bật Học hốc mắt ửng đỏ, Ân Kiên mỉm cười hỏi, anh hiểu trong lòng người trước mặt nghĩ gì, người anh họ trẻ tuổi lại thiện lương cùng cậu ta thân thiết vô cùng, cậu tưởng sẽ lừa được ai đó? Đến ngay cả bản thân anh còn rất nhớ Hà Sĩ Vĩ.
"Ừm! Đoạn này ký ức còn hiện hữu khiến người ta quý trọng." Hà Bật Học nở nụ cười sáng ngời, nhiệt tình hướng CK vẫy tay, kéo nhanh Ân Kiên xoay người rời đi.
"Tuy rằng vẫn luôn bị vây ở trong trí nhớ thật phiền, nhưng mà có thể ôn lại những đoạn hồi ức cũng không tồi nha!"
"Không nên quá u mê! Chúng ta phải nhanh tỉnh lại!"
Lông mi khẽ động, Ân Kiên mở to mắt, ngoài ý muốn lại thấy một đoạn khác trong trí nhớ.
"Vị này cũng là Ân tiên sinh, là một thiên sư đúng không! Đẹp trai như vậy nếu so với nghề nghiệp thật không tương xứng?" Bên cạnh là Nghiêm Lệ cười khẽ, Ân Kiên ý thức được chính mình đang đứng ở một căn phòng to lớn huy hoàng bày đồ cổ. Mà trước mắt là một người đàn ông trung niên bình thường, anh dù cho hồn phi phách tán một lần nữa cũng không bao giờ quên – Lão già đáng chết Ân Tư.
"Rất hân hạnh được biết."
Ân Tư hào phóng bắt tay Ân Kiên, trong lực nắm có chút hàm ý, Ân Kiên nhịn không được nhăn lại tuấn mi, nhưng vào lúc này, một tiếng nói đáng ghét thật sự vang lên trong đầu anh.
"Cuối cùng tìm được ngươi."
"Ngươi nhất định đang hoài nghi, ta đến tột cùng là ảo giác hay là người thật tồn tại đúng không?" Trong phòng nghỉ, Ân Tư nhàn nhã rót một tách cà phê. Thật khó tưởng tượng trước mặt anh hiện giờ hắn chỉ là người đàn ông trung niên bình thường. Dĩ nhiên bản chất vẫn là tên lão quỷ linh hồn vượt qua mấy trăm năm, đầu đầy kinh nghiệm, trí tuệ cao chót vót chứ không phải đơn thuần là đạo thuật nửa vời như Ân Kiên.
"Ngươi nói như vậy chứng minh ngươi cũng bị vây ở chỗ này." Ân Kiên hừ lạnh. Tuy rằng không thế nào hiểu được, vì cái gì mà tất cả lại bị nhốt trong ảo giác cùng một chỗ, nhưng mặc kệ là chân thật hay ảo giác, anh vẫn có địch ý với Ân Tư.
"Ta không thất bại như ngươi đâu, tiểu quỷ..." Ân Tư nhẹ uống một ngụm cà phê, khóe mắt với đuôi lông mày hếch lên châm chọc ý cười, Ân Kiên phải thừa nhận, thấy người ta thường nói mỗi lần người nhà họ Ân mở miệng nói lời mỉa mai thực con mẹ nó...trông rất gợi đòn.
Nhìn Ân Kiên vẫn cứ đề phòng nhưng mặt có vẻ không hiểu, Ân Tư không khỏi lắc đầu, người này tuy có năng lực, cũng không đủ chăm chỉ học tập, Ân gia đạo thuật nếu đến Ân Kiên mà thất truyền, hắn tuyệt không cảm thấy có cái gì kinh ngạc lắm.
"Cái này gọi là Xuyên tâm*, ta có thể đi vào ý thức của ngươi để nói chuyện. Trên thực tế, bản năng của ngươi đã làm như vậy, nếu không ngươi sẽ không lần lượt tiến vào trong ý thức của Hà Bật Học... Ngươi sẽ không khờ dại cho rằng, ảo cảnh tựa như một mạng lưới, đem mọi người liên kết cùng một chỗ chứ?" Ân Tư nhướng nhướng mày, Ân Kiên có chút tức giận nghẹn lại ở cổ, ngay cả trong ảo giác kẻ kia đều nhất dạng kiêu ngạo khiến cho người ta ghét.
*Thuật Xuyên Tâm: ở nguyên tác là 他心通 nghĩa là Tha Tâm Thông: ý chỉ đi xuyên qua ý thức của người khác, đi vào bộ não. Mình dịch thế kia cho hay.:">
Bất quá anh cũng kịp trấn tĩnh lại ngay, điểm ấy đã làm Ân Tư ngạc nhiên tán thưởng, Ân Kiên đã vượt qua sự xốc nổi năm nào giờ kiên nghị, có khi sẽ cảm thấy quá mức lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều không quan tâm. Đúng là kiểu nam nhi vững chãi như núi, mới có thể sau khi bị hắn đánh đến hồn phi phách tán, còn không lo lắng mà đem chính linh hồn mình từng chút từng chút một quay trở về.
"Ngươi muốn gì?" Đến phiên Ân Kiên nhếch tuấn mi. Anh tin đối phương không tốt như vậy nên đặc biệt tiến vào quan tâm, mà cũng làm gì có chuyện mất công vào đây chỉ để cười nhạo anh.
"Đến trợ giúp ngươi cũng là trợ giúp chính mình." Ân Tư trưng ra bộ mặt thành khẩn tươi cười, hắn tin tưởng Ân Kiên đủ thông minh, có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Từ khi Ân Kiên thành công đoạt lại thân thể, cả tám phần linh lực Ân Tư mất bao công sức tu luyện cũng bị Ân Kiên lấy hết luôn, đáng tiếc người kia còn không biết sử dụng, thậm chí còn khiến cho cơ thể và nguồn linh lực đối nghịch nhau, làm Ân Kiên lúc nào cũng thèm khát linh hồn.
Ngay từ đầu, Ân Tư còn cảm thấy đây là chuyện tốt, xem như cho Ân Kiên một bài học vì dám đả thương hắn và cố luân Hòa Tĩnh công chúa làm cả hai đều không có kết cục tốt đẹp. Hắn muốn Ân Kiên bởi vì khát cầu linh hồn mà chậm rãi tự bức điên bản thân. Thế nhưng dần dần phát hiện có điểm không thích hợp, tuy rằng Ân Tư vẫn có tuyệt đại đa số kinh nghiệm, trí tuệ nhưng mất đi linh lực hậu thuẫn, hắn không thể cướp ngọc khí đến trị liệu cho cố luân Hòa Tĩnh công chúa, chứ đừng có nói đến việc làm cho nữ thần sáng thế hồi sinh để cho bọn họ tiến đến Tây phương cực lạc tìm kiếm sự bất tử.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ta nghe đây." Ân Kiên quả nhiên giống như những gì Ân Tư đã nghĩ – rất thông minh, không ngại liên kết với kẻ địch để gia tăng sức mạnh đánh với một kẻ địch khác mạnh hơn đạt được thắng lợi.
"Đầu tiên, ngươi muốn biết những thứ ở trong hầm tối đến tột cùng là cái gì phải không? Ta cùng Ngô Tiến nghiên cứu qua, đoán chúng nó có thể là «Huất»*, một loại sinh vật ưa tối. Nhưng trong Sơn Hải Kinh không có dẫn chứng, chúng ta chỉ có thể dựa theo tập tính của chúng nó suy luận." Ân Tư nghiêm túc giảng giải, trong nháy mắt, hắn thật sự rất giống một vị tổ tiên nhà họ Ân đang ân cần dạy dỗ con cháu, mà Ân Kiên tuy rằng vẫn bày ra một vẻ đề phòng, mặt không tin tưởng nhưng anh vẫn găm từng câu từng chữ vào tai.
*Huất: 魆: Tối om om, tối đen.
"Các ngươi kỳ thật đã bị kẹt trong đây gần hai tuần rồi. Trong hai tuần đó, cả thành phố dường như sụp đổ, chúng ta đang lui về những huyện nhỏ gần đó." Ân Tư trầm giọng nói nhanh. Từ vẻ mặt đến giọng nói mơ hồ toát ra giận dữ, điều này làm cho Ân Kiên không khỏi có chút ngạc nhiên, thấy thế nào đối phương cũng không giống như là người có tính cách thiện lương, anh không tin Ân Tư sẽ bởi vì quỷ gì «Huất » chiếm đóng thành phố, giết sạch mọi người mà trở nên đau khổ.
"Không cần dùng ánh mắt nghi ngờ ấy mà nhìn ta, ta sở dĩ nguyện ý cùng Ân Lâm hợp tác cứu ngươi, chủ yếu là bởi vì bức tượng sáng thế nữ thần còn ở đó, mà hiện tại ta chỉ còn sót lại một ít năng lực, không có cách an toàn đem nàng vận chuyển đi. Mặt khác, ngọc hồ lô còn ở trên cổ ngươi, nếu không lấy trở về, cho dù có mấy viên ngọc kia cùng tượng nữ thần, ta cũng chẳng có cách mang cố luân Hòa Tĩnh công chúa đến Tây phương cực lạc." Ân Tư thành thực trả lời, trong lời nói không có chút nào che dấu.
Hắn sở dĩ lựa chọn trợ giúp Ân Kiên, cũng chỉ vì bản thân cùng cố luân Hòa Tĩnh công chúa mà thôi. Cho dù hiện giờ trợ giúp Ân Kiên, cũng không có nghĩa tương lai sẽ không phản bội. Đơn giản – Sáng tỏ – Trực tiếp, bởi vì đối mặt chính là Ân Kiên, hắn tin rằng không cần hao tâm tổn trí nghĩ cách để nói, dù thế nào chăng nữa đối phương cũng sẽ không tin tưởng.
"Ừ! Lý do này thì ta tiếp nhận." Quả nhiên không như những gì Ân Tư đoán. Ân Kiên chỉ nhún nhún vai, gật đầu, hoàn toàn không thèm quan tâm ý nghĩa sâu xa trong lời của đối phương.
"Nói chuyện như ngươi thật dễ khiến cho người ta thấy vui vẻ." Ân Tư nở nụ cười, dung mạo bình thường nhưng trong ánh mắt tỏa ra sự thông tuệ. Tuy rằng không chung mục đích, nhưng hắn thích lai vãng gặp gỡ hai cô cháu nhà họ Ân này hơn. So với nhóm những người có tư tưởng cũ, hai cô cháu nhà này có cá tính đột biến, như vậy những đạo thuật bất hủ của hắn may ra được lưu truyền lại về sau.
"Ngươi biết không? Ta vẫn luôn rất thích ngươi, ngươi đã lấy đi của ta hơn một nửa linh lực, không bằng liền trực tiếp bái ta làm thầy, ta đem toàn bộ đạo thuật Ân gia sở hữu truyền thụ cho ngươi, cả những thứ không hề được lưu trong sách cổ, ngươi nghĩ sao?" Ân Tư đề nghị. Cho dù lập trường bất đồng, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn có ý nghĩ truyền thụ lại những chú nghĩ mà hắn tạo ra, đáng tiếc Ân Kiên chỉ hừ lạnh hai tiếng tỏ ý không muốn.
"Vậy còn chờ gì mà không đưa ta ra ngoài!"
"Muốn làm thế với ta quá đơn giản, ta nếu có thể sử dụng thuật Xuyên Tâm để tìm được ngươi, đương nhiên là có thể suy tính đem ngươi ra ngoài, vấn đề là làm sao tìm một người khác nữa..." Ân Tư nhăn lại mi, sau đó vươn tay chọc chọc Ân Kiên.
"Tìm người khác nữa?" Ân Kiên nhăn mặt theo, anh đương nhiên biết『 một người khác 』từ miệng đối phương là ai, chính là anh không tin Ân Tư sẽ có lòng tốt như vậy, nhận cứu một người rồi thuận tiện cứu nốt Hà Bật Học.
"Đương nhiên không phải vì ta đột nhiên tốt bụng, chẳng qua là mua cái bảo hiểm thôi, ngươi cũng chẳng phải thiện nam tín nữ*, sau khi đem ngươi cứu ra, trời biết ngươi sẽ lấy oán trả ơn hay không, nhỡ đâu đem ngũ lôi oanh đỉnh đánh ta đến hồn phi phách tán – hồn vía lên mây thì biết làm sao." Ân Tư vừa nói vừa cười, cho dù Ân Kiên thật sự làm như vậy, hắn cũng không lo lắng, dựa vào thực lực của đứa con nít đó còn không đủ uy hiếp mình.
*Thiện nam tín nữ: 善男信女: Tín đồ Phật giáo nói chung (trong truyện ý chỉ Ân Kiên cũng không có hiền lành gì)
"Đừng quên, ta không chỉ có ngũ lôi oanh đỉnh." Ân Kiên lạnh lùng nhắc nhở, là ai đem cố luân Hòa Tĩnh công chúa cháy sạch giống như khói đen? Ân Tư không phải là cái loại già vừa chết đã quên đau người như thế nào đi?
"Đúng thế, nên ta mới muốn mua bảo hiểm cho mình a~." Ân Tư như biết trước sẽ nắm phần thắng. mặt lộ ra tiếu ý. Ân Kiên tuy rằng đạo thuật không giỏi, nhưng bản thân chính là có tài năng, hơn nữa được gần tám phần linh lực, nếu chẳng may coi thường, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Học là bảo hiểm của ngươi?" Ân Kiên hừ hừ hai tiếng. Anh đương nhiên biết đối phương có chủ ý gì, cách khống chế Ân Kiên tốt nhất chính là Hà Bật Học, anh không quan tâm an nguy của chính mình, dù sao anh cũng không chết nhưng không thể không kiêng dè chuyện sống chết của Hà Bật Học. Nếu Ân Tư lấy Hà Bật Học làm lá chắn, Ân Kiên sẽ không thể dùng chiêu thiên lôi mà đánh xuống.
"Không nghĩ tới ngươi vô sỉ như vậy! Ngươi mới được gọi là âm hiểm..." Ân Kiên cười lạnh, Ân Tư dương dương mi cũng không ngại bị kích.
"Ngươi nên thắp hương bái Phật phù hộ ta mau chóng tìm được Hà Bật Học, ngươi sẽ không chết, còn hắn lại không có khả năng sống lâu trăm tuổi a~!"
Không giống mấy lần trước thuận lợi vượt qua ký ức, lúc này đây Hà Bật Học bị lạc ở trong một không gian trắng xóa, cậu theo bản năng không muốn nhớ lại bất luận cái gì có liên quan đến Ân Tư, kẻ kia liên quan đến cái chết của Hà Sĩ Vĩ và khiến Ân Kiên hồn phi phách tán.
Trắng xoá một mảnh, Hà Bật Học vươn tay lên trước mắt mình hoảng loạn, miễn cưỡng nhìn rõ năm ngón tay của mình rồi lại đi đến phía trước một vài bước, tựa như chìm đắm trong vật thể dày đặc màu trắng nhũ, thậm chí còn có xúc cảm lạnh lẽo, Hà Bật Học phân không rõ lắm đây là cảm nhận thật hay chỉ là cậu đơn phương ảo giác.
Dùng sức chớp mắt thật mạnh, hình ảnh càng thêm mơ hồ, thật giống như nguyên bản mọi thứ màu trắng nhũ vừa đó cách một đoạn, rầm một tiếng tất cả đều vọt tới ngươi trước mắt, ánh mắt cậu mở to hết cỡ.
Hà Bật Học kinh hãi, há mồm muốn gọi, những thứ màu trắng nhũ bốn phương tám hướng vọt tới, bao phủ miệng mũi của cậu, mùi hôi thối xốc lên khiến cậu như muốn bứt đứt hết dây thần kinh khứu giác, bản năng muốn tránh, lại thấy mấy vật kia cách xa một đoạn, không ngừng chớp mắt, Hà Bật Học trong lòng nhảy loạn, cậu có chút tỉnh táo. Có cảm giác hai thế giới thật ảo đang hiện hữu, chẳng qua không biết vì sao hai thế giới này lại trùng lên nhau.
"Ân Kiên ——!" Không rõ hiện tại trong lòng thấy thế nào, chỉ theo bản năng mở miệng thét chói tai, Hà Bật Học chỉ nhớ đến người mà mình tin tưởng nhất để cầu cứu.
"A Học!!!!!!!!!" Bởi vì Ân Kiên đột nhiên dao động cảm xúc, tách cà phê phía trước Ân Tư tự nhiên nứt ra, hắn nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn lại Ân Kiên.
"Ngươi có thể sử dụng thuật Xuyên Tâm tìm được A Học không? Ta lo lắng cậu ấy đã xảy ra chuyện!" Ân Kiên ở mặt ngoài lãnh tĩnh, nhưng trong giọng nói có thể mơ hồ thấy được sự lo lắng.
"Vấn đề này phải hỏi chính ngươi, nếu ngươi có thể cảm nhận được hắn đã xảy ra chuyện, vì cái gì ngươi không thể dùng Xuyên Tâm mà tiếp cận ý thức của hắn? Ân Kiên, tập trung tinh thần!" Ân Tư gằn giọng, Ân Kiên quả nhiên tĩnh tâm, nếu mấy lần trước anh có thể tìm được Hà Bật Học, không lý nào lần này lại thất bại.
Lúc này cái gọi là «Định luật Murphy »* lại ứng nghiệm, cứ nghĩ mọi việc chuyển biến xấu là y như rằng mọi thứ chuyển biến xấu đi thật. Ân Kiên còn đang không hiểu cái gì gọi là thuật Xuyên Tâm, đã cắm đầu theo bản năng sử dụng, muốn mượn phương thức này liên kết vào trong ý thức của Hà Bật Học, hai người không sóng không gió dắt tay nhau vượt qua từng đoạn ký ức, mà hiện tại anh với người kia lại không ở cạnh nhau, càng không kết nối được với Hà Bật Học, anh lắc loạn cả đầu, trong tâm rối tinh rối mù.
*Định luật Murphyhay còn gọi làđịnh luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: "Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế" (tiếng Anh:Anything that can go wrong, will go wrong.) Một nghiên cứu về định luật này đã nhận giải Ig Nobel vào năm 2003.
"Lo lắng quá đến bối rối, ngươi nếu rất muốn Hà Bật Học chết, thì cứ tiếp tục như vậy đi." Ân Tư ở một bên thấy việc không liên quan đến mình nói mát nói mẻ, Ân Kiên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Trong nháy mắt lập tức định thần, lông mi dài khẽ rung, đầu khẽ nghiêng tự hồ như muốn nghe cái gì, người kia thì có thâm ý cười cười, thanh niên trẻ tuổi đúng là không chịu nổi đả kích nha~!
----------
Hết Chương 2 Quyển 4