"Có người cùng hắn chơi, đương nhiên vui vẻ." Đế Tuấn lẩm bẩm "Thiếu Thất Sơn đều là hòa thượng thanh tâm quả dục, Thái Nhất cũng có biện pháp từ trên người bọn họ tìm được niềm vui, hiện tại đổi thành nhóm người cáo già thành tinh, xú tiểu tử khẳng định hăng hái phấn khởi."
"Huynh đệ các ngươi thực giống ngau." Mộ Lăng Không che miệng lại, cười đến hai má đau nhức.
"Nơi nào giống?" Đế Tuấn bất mãn đi đến gần cắn cánh môi của nàng, nói mơ hồ không rõ "Hắn rõ ràng tệ hơn một chút, hơn nữa còn là không rõ ràng loại kia, người chưa ăn qua mệt không thấy rõ bản chất của hắn."
Nàng im lặng, không hề tranh luận.
Chủ đề ai so với ai tệ hơn, vĩnh viễn đều không có đáp án.
Dù sao chỉ cần Đế Tuấn đừng giả bộ thuần khiết bày ra vẻ ngây thơ cho nàng xem là tốt rồi.
Mộ Lăng Không chuẩn bị vô cùng chu đáo, chỉ cần đem nhiều đồ ăn phòng bị một chút, rồi cùng Đế Tuấn hai người hai ngựa tiến vào rừng rậm Tuyết Phong.
Vừa bắt đầu còn có đường nhỏ có thể đi, bên này thường xuyên có hộ săn bắn tiến vào bắt chút chim trĩ thỏ hoang, gần đây cũng có thôn dân tiến vào đốn củi, thời điểm cuối mùa hè đầu mùa thu, còn có thể đến hái quả hạch chín, dự trữ nhiều một chút, còn có thể làm đồ ăn vặt cho trẻ em ăn.
Có vết tích của người, rừng rậm phủ đầy tuyết trắng xóa cũng không còn đáng sợ như vật, Đế Tuấn thỉnh thoảng cười nói, Mộ Lăng Không đơn giản đáp lại.