Mưa như thác đổ, như thanh thiên đánh nghiêng thủy bồn, vừa hung hăng lại vừa mãnh liệt không ngừng.
Một thân ảnh khoác áo tơi hành tẩu trên con đường lót đá trong đêm không người, sa vũ tựa hàn băng ngập tới mắt cá chân, sóng thủy lăn tăn gợn theo từng bước chân, từng bước từng bước tiến về Diêu Cầm Phường đèn đuốc sáng trưng.
Diêu Cầm Phường là tửu quán vừa khai trương gần hai năm, nơi này tửu thuần cơm hương, đồ ăn lại được những cô gái xinh đẹp dâng lên. Nơi này là nơi đa số quý nhân hoặc giang hồ hiệp khách quần tụ, cơ hồ là “nhất dạ trị thiên kim”, nếu không có chút ngân lượng, vào rồi là không ra được.
Ngây khi vị nam tử mặc áo tơi che khuất mặt bước vào Diêu Cầm Phường, phần đông mọi người bổng tĩnh lặng.
Đại sảnh bên trong, chư vị anh hùng tề tụ, ở giữa sảnh đường bày hơn mười giá bày bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Những bảo kiếm này không một thanh nào là không xuất từ tay danh gia đương thời, chưa ra khỏi vỏ lợi khí nội liễm như quân tử nho nhã, nhưng kiếm vừa ra, kiếm quang như một đại tác phẩm, đem tầng tầng lớp lớp nhân sĩ giang hồ nơi đây lâm vào mê muội.
Kiếm tức giang hồ. Người võ công cao người sử dụng kiếm, cùng hỗ trợ lẫn nhau, uy lực cao hơn một tầng. Người võ công thấp vì kiếm sở dụng, trường kiếm giang hồ, cũng có thể được nhân kính ngưỡng. Vô luận sử dụng kiếm hoặc vì kiếm sở dụng, có thể được một phen thần binh lợi khí, liền tài năng thông thấu ở vạn trượng hồng trần lưu lại tính danh của mình.
(Quỳnh: chỗ này văn vẻ thế túm lại là có kiếm thì nổi tiếng thế thôi…dông dài =3=)
Khi người mặc áo tơi đi vào làm cho sự kiện nơi này hơi tĩnh lặng một chút, trong chốc lát sau đó chủ nhân cuộc đấu giá liền đem thanh kiếm đầu tiên tối nay khai bán, cử chi khoe khoan nói:
“Các vị đều biết Thiết Kiếm môn là chú kiếm danh gia, lịch đại môn chủ toàn là cao thủ. Thanh kiếm này được Thiết Kiếm môn tiền nhiệm môn chủ Lục Ngọc rèn thành. Lục Ngọc người này tính tình cổ quái, kiếm rèn xong chưa từng hữu danh, nhưng nhưng thanh kiếm ấy đều là kì kiếm “Phân kim đoạn ngọc” sắc bén vô cùng. Thanh vô danh kiếm này nếu không phải vì tiền chủ nhân xảy ra hữu sự bắt buộc phải bỏ đi những thứ yêu thích, các vị anh hùng tề tụ hôm nay chỉ sợ rất khó có dịp nhìn đến.”
Người nọ gọi tùy tùng đến cạnh bên, mới cùng tùy tùng thử kiếm, cho mọi người thấy rõ uy lực của vô danh kiếm, nào biết một tiếng nói đột nhiên như đất bằng động chấn, vang dội cất lên.
“Thanh kiếm kia ta mua, không cần thử kiếm!”
Mọi người nghe tiếng quay đầu, nhận ra người vừa lên tiếng là vị nam tử mặc áo tơi mới đến, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm người bán đấu giá thanh kiếm.
Một trong những nữ nhân đang đứng dựa vào lan can trên lầu hai của Diêu Cầm Phường, không biết ai nhẹ nhàng hô nhỏ một tiếng.
Chỉ thấy nam tử áo tơi kia cởi nón tơi đang che đậy trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị tuấn lãng. Mặc dù nhìn có chút xa, nhưng nhưng cô gái đứng trên lầu vẫn có thể nhìn rõ tướng mạo người nọ thật là tốt.
Xiêm y ngân sắc bằng thượng gấm ôm gọn thân hình thon dài cân xứng của người nọ. Dung mạo hắn thực tuấn lãng, chân mày triển lộ khí phách ngang nhiên, giơ tay nhấc chân đầy quân tử khí độ, tục tằng cùng nho nhã xảo diệu hòa dung, nhất thời hấp dẫn ánh mắt những người nơi đó.
Người áo tơi từ trong ngực lấy ra ba trăm lượng ngân phiếu, gã sai vặt tiếp được lập tức trình lên trên. Trên ngân phiếu in mộc hiệu Thông Bảo bảo khố lớn nhất nước, làm giả không được.
Người bán kiếm mừng rỡ, vì kiếm trong tay dù có bán giá cao đến mấy nhiều lắm cũng chỉ giá trị một trăm hai. Có điều trong sảnh không ít người đến đây là vì thanh danh kiếm này của Lục Ngọc, vừa thấy còn không ra giá lặp tức bị người khác đoạt đi, cho nên cũng liền bắt đầu xôn xao.
“Ta ra ba trăm năm mươi lượng!”
Một gã cậu ấm tiêu sái, phong lưu ngồi phía trên hô to.
Người áo tơi tiếp tục lấy ra một xấp ngân phiếu, cuốn cuốn rồi quăng về phía người bán kiếm, cất cao giọng nói:
“Hai nghìn ba trăm lượng.”
Vị công tử ca vừa hô lên giành giá ánh mắt lập tức đỏ, hắn không cam lòng nhìn thấy bảo kiếm mình nhắm trúng bị người đoạt đi, ra lệnh cho gia đinh hung thần ác sát xông lên giải quyết người áo tơi.
Nào biết bất quá chỉ là trong nháy mắt, người ở đây đều không kịp thấy rõ sự việc phát sinh ra sao, tên công tử ca kia tính luôn ba gã gia đinh mới vừa đụng vào góc áo người áo tơi, thân hình người nọ mới nhoáng một cái, mấy người kìa toàn bộ liền bay ra ngoài, rơi xuống mặt đường mưa rơi tầm tả bên ngoài Diêu Cầm Phường, một cái đè lên một cái, bốn tên xếp thành chồng.
(Quỳnh: siêu nhân a…..*ánh mắt long lanh long lanh*)
Nguyên bản đại đường đang xao động phút chốc toàn bộ tĩnh hạ, trừ bỏ ngoài phòng tiếng mưa đang tí tách rơi, còn lại không nghe thấy bất cứ thanh âm nào.
Người áo tơi đi lên đài, dừng lại trước thanh kiếm.
Ánh mắt mọi người đều chằm chằm nhìn hắn, chỉ thấy người võ công cao cường này trên thân như tụ hội toàn bộ quang hoa, rất là chói mắt. Mà thanh kiếm được danh sư rèn ra kia trở nên lu mờ, tựa hồ cũng chưa từng có chút nào thu hút.
Người áo tơi nhìn chăm chú vào bảo kiếm, hốc mắt đột nhiên đỏ, vén vạt áo hạ gối quỳ xuống, sau đó dập đầu ba cái thật mạnh về phía thanh kiếm kia.
“Cha, con bất hiếu, tới đón ngài về nhà!”
Người áo tơi đứng dậy, hai tay nâng lấy kiếm, cung kính đem kiếm thu vào hộp gỗ đeo sau lưng, rồi sau đó xoay người chấp tay nói với nhân sĩ ở đây:
“Tạ ơn các vị thành toàn.”
Dứt lời liền phủ thêm áo tơi, rời đi Diêu Cầm Phường.
Người áo tơi đi rồi, phường nội lại tái xôn xao. Theo lý thuyết một vị cao thủ như thế chắc chắn phải là người có tiếng tăm, nhưng mọi người nơi đây lại không hề biết lai lịch người này. Mọi người đều là phỏng đoán, nhất thời bàn tán xôn xao.
Trên lầu hai có hai người đang ngồi, một trong số đó không an phận đi xuống thăm dò, cho đến khi vị áo tơi kia rời đi, tằm mắt cũng chứ từng. Vị còn lại, chén trà trong tay gắt gao nắm sớm vỡ thành mảnh nhỏ, thật sâu trát nhập lòng bàn tay, huyết sấm đỏ sẫm, nhiễm hồng bạch sứ.
Người đáng nhìn phía dưới kia quay đầu thấy đồng bạn như thế, cả người nhảy dựng lên, vội vàng đem tay đồng bạn vặn bung ra.
“Ta biết mà......”
Người nọ không để ý bản thân đang chảy máu, cũng không cảm giác đau là gì. Sắc mặt hắn tái nhợt, bờ môi khô nẻ run rẩy, thì thào nói:
“Ta biết mà chỉ cần tung tin tức của ngoại công ra là có thể dụ hắn đến......”
Suốt hai năm ba tháng qua, thời gian này người nào đó vô tức vô thanh......
Y dùng hết mọi phương pháp, khuynh tẩn tất cả khí lực, vẫn không thể tìm được người này.
Hơn tám trăm ngày tư niệm, chịu đủ dày vò, nhưng người này lại tựa như theo nhân gian tiêu thất, quyết ý không cho mình tìm được.
Y biết cữu cữu không muốn thấy y...... Nếu Nhất Kiếm bằng lòng gặp y, những ngày đã qua sẽ không vô tung vô tích.....
Vì năm đó y khư khư cố chấp làm tổn thương người một lòng vì y trả giá quá nhiều. Tiểu Thất bị y di hoa tiếp mộc nhốt ở một tú thất khác trong Tả Ý sơn trang vì tràng hỗn loạn kia đã thất tung, đến lượt Nhất Diệp vì cứu Tiểu Thất mà bị hỏa dược do y mai phục nổ chết, cuối cùng khiến Nhất Kiếm chịu không nổi quá nhiều đả kích...... tan nát cõi lòng rời đi......
Nhất Kiếm không muốn thấy y cũng là đương nhiên, nhưng y lại không cách nào khống chế chính mình, dừng nữa nghĩ về hắn.
Y muốn tái kiến Nhất Kiếm một lần, muốn biết mộ phần tiểu cữu tán ở nơi đâu, Y muốn nói cho hai người đó biết y thực sự sai lầm rồi, y muốn nói cho bọn họ biết rằng y thực sự đã bỏ xuống tất cả những oán hận, mà hiện nay y chỉ thầm nghĩ trở lại bên cạnh bọn họ.
Ngẫu nhiên, về đêm y mơ thấy Nhất Diệp cười mắng y là tiểu lang tử, lấy chiết phiến gõ đầu y, đôi khi, còn nghe thấy Nhất Kiếm ôn nhu gọi y là Tiểu Thu. Thế nhưng mỗi khi tỉnh lại mới phát hiện những người luôn bên mình đã sớm không thấy, trong lòng hối hận, luôn thật sâu tra tấn y.
Năm ấy, y có được Thiết Kiếm môn nhưng cũng vì thế mà mất đi hai người thân. Y gặm nhắm suốt hơn tám trăm ngày đau khổ, nỗi dày vò cứ thế lặp đi lặp lại. Nguyên lai từng có người như vậy đối với y thực là tốt. Y lại không biết quý trọng, chỉ luôn lợi dụng cản tình của bọn họ.
Y cảm thấy được cái gì cũng không còn trọng yếu, phí quá nhiều khí lực mới lên tới được môn chủ vị, tốn quá nhiều tâm tư mới có được địa vị giang hồ, mà những thứ ấy lại chỉ là phù vân che mắt.
Y muốn trở về, y muốn trở lại sự ấm áp bên cạnh Nhất Kiếm. Mặc cho Nhất Kiếm bắt y một mạng đền một mạng, trả hết những sai lầm y đã phạm, chỉ cần người kia có thể tha thứ y, hết thảy y đều vui vẻ chịu đựng.
Lan Châu.
Mưa to vẫn tầm tả trút, không hề có ý ngừng. Nhất Kiếm lưng mang hộp gỗ đứng ở bờ đê, nhìn lũ lụt mãnh liệt hơn vài phần. Tháng năm đang lúc mùa lũ, thủy triều tăng cao, nếu mưa không đình, chỉ sợ phải mau chóng di tản dân cư sống gần bờ sông.
Hắn xoay người đi về nhà mình, nhớ tới thời điểm trước từng sai chưởng quày Thiên Hương lâu nói với tri phủ Lan Châu về việc chống lũ, sau đó vì lo lắng phụ thân chuyện nên hắn cũng không quản thêm, cho nên không biết sự tình bàn luận như thế nào.
Sửa đê chống lũ là sự kiện trọng đại, sơ suất một chút sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho dân chúng sống hai bên bờ, có lẽ, ngày mai hắn gặp chưởng quầy hỏi một chút mới được.
Đại môn Duyên Lăng gia cổ trạch loang lổ không biết từ bao giờ đã phủ một lớp sơn mới, khóa ở gõ cửa đồng hoàn rỉ sắt bắng thiết liên lại chưa từng được đổi. Nhất Kiếm không từ tiền môn tiến vào, mà vòng cửa sau tiến vào trạch gia.
Suốt hai năm qua hắn vẫn sống trong Phù Hoa cung. Năm ấy Nhất Diệp bị thương nặng suýt nữa mất mạng, hắn y theo lời Tiểu thất căn dặn cầm hạt châu kia gõ cửa cầu kiến Phù Hoa cung chủ Yến Phù Hoa.
Viên lưu ly châu kia là do vị tiền nhậm cung chủ mấy đời trước của Phù Hoa cung phân tán, trên giang hồ giờ chỉ có có ba viên. Nhưng mỗi một viên đều có thể làm Phù Hoa cung hổ trợ giải quyết một sự việc, cho dù phải khiến thiên hạ thay đổi triều đại thay vương đổi họ, Phù Hoa cung cũng phải khuynh tẩn toàn lực hoàn thành. Yến Phù Hoa vì biết rõ này ba viên châu này sẽ làm náo động căn cơ Phù Hoa cung, mới lệnh cho toàn bộ cung nhân liều mạng tìm về.
Năm ấy Tiểu Thất thật vất vả mới tìm một viên, nhưng vì gặp hắn, biết hắn và Nhất Diệp đang cùng Lục Dự ở Thiết Kiếm môn ác đấu, chưa nói một câu liền đem viên châu ấy cho hắn.
Cũng may mắn vì Tiểu Thất khi đó động tâm, năm đó bọn họ mang Nhất Diệp đang hấp hối đến Phù Hoa Cung khi, Yến Phù Hoa mời y lang tốt nhất, dùng linh đan diệu dược của Phù Hoa cung, từng chút một, đem Nhất Diệp từ quỷ môn về.
Rồi sau đó, bởi vì con trai Yến Khuyết của Yến Phù Hoa khâm phục, quấn quít hắn, Yến Phù Hoa tâm niệm vừa động thỉnh hắn thu Yến Khuyết làm đồ đệ, đem tất cả võ nghệ truyền lại.
Yến Khuyết cùng hắn đều sinh vào ngày dương tháng dương năm dương cho nên gân cốt dẻo dai, kinh mạch thuần dương, trời sinh lực lớn vô cùng, là thể trạng tối thích hợp tu luyện Xích Tiêu bí quyết. Hơn nữa Yến Phù Hoa đối hắn cùng Nhất Diệp đều là lấy lễ đãi khách phi thường chu đáo, Nhất Kiếm biết có ân tất báo, đồng ý thu Yến Khuyết làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ.
Ở chung thời gian dài, Nhất Kiếm cảm thấy Yến cung chủ bày mưu tính kế nhiều lắm xem như “ngự hạ thậm nghiêm” (Quỳnh: nghiêm khắc với người dưới…), có chút khó dò thôi, không hiểu vì sao Tiểu Thất lại không dám đắc tội nàng. Sau lại hắn truy hỏi Tiểu Thất, Tiểu Thất chỉ liếc nhìn hắn, nói lầm bầm vài câu; hỏi lại Nhất Diệp, Nhất Diệp cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Cuối cùng hắn cũng không hỏi, cố gắng dạy tiểu Khuyết hai năm võ học. Thẳng đến Nhất Diệp thu được tin tức, hình như phát hiện tung tích phụ thân, hắn lúc này mới rời Phù Hoa cung trở lại Lan Châu đến, tiếp tục truy tìm.
Nguyên lai năm đó vài vị thúc thúc chết thảm, phơi thây hoang dã, thi thể sớm bị dã thú tha mất. Mà phụ thân hắn bị Lục dự giam cầm trong Thiết Kiếm môn, sau khi thi cốt hóa bụi, bị Lục Dự đem rèn thành kiếm.
Kiếm kia bán khỏi Thiết Kiếm môn thì không có tin tức, cho đến gần nhất mới hắn mới truy ra.
Mấy tháng này sữa chữa gia trạch rộng lớn trở về khang trang như trước kia khi còn có người chủ quản, Nhất Kiếm đẩy cửa ra, tiến vào, nhìn ánh đèn ***g đỏ rực chìm trong làn mưa phùn lả chả rơi, có chút hoảng hốt.
Mỗi khi trở lại cố trạch, vừa nhấc đầu, luôn nhớ đến hình ảnh nơi hành lang dài phía đầu bên kia,tỷ tỷ cùng mẫu thân đi tới, xa xa tươi cười nhìn hắn, rồi sau đó quay đầu, có thể thấy phụ thân đứng dưới tàng cây cùng vài vị thúc thúc nghị sự.
Thời điểm ấy bọn họ cùng trải qua thật nhiều khoái trá, mỗi ngày còn có canh hạt sen uống.
Thế nhưng thời gian thoáng qua chừng ấy tuổi, ai cũng không còn tại.
Những thân nhân luôn tươi cười với hắn cùng Nhất Diệp, cũng đã không còn.
Phòng trong quản gia nghe động tĩnh, miễn cưỡng đi ra chào.
“Đại đương gia a, đừng đứng dưới mưa như vậy, sẽ cảm lạnh đó. Vào nhà đi! Thất gia đến thăm ngài.”
A Phúc là tôn tử (Quỳnh: cháu trai….=3=) của lão bộc năm đó ở Duyên Lăng gia làm việc, thái độ làm người trung hậu thành thật. Mấy năm nay A Phúc cùng cha hắn còn có Phúc bá đều vẫn lại trong nhà, thay bọn họ thủ gia.
Nhất Kiếm đi lên hành lang dài, đem áo tơi trên người cởi xuống, A Phúc lập tức tiến đếm cầm, cũng đưa khăn sạch cho hắn.
Hắn cầm khăn tùy ý lau mặt, rồi sau đó nói:
“Ta đi từ đường, đêm đã khuya, ngươi thỉnh Thất gia đi nghỉ ngơi trước đi.”
A Phúc gật đầu rời đi.
Nhất Kiếm đi đến từ đường bên trong, thắp ngọn đèn, cung kính cầm thanh kiếm trong tay đặt cạnh bài vị viết tên phụ thân hắn, tiếp theo đốt ba nén hương, cúi người lạy, rồi sau đó quỳ gối trước linh đường lịch đại tổ tông, cúi đầu.
“Hài nhi Nhất Kiếm bất hiếu, cô phụ kỳ vọng của phụ thân cùng duyên lăng gia lịch đại tổ tiên, chẳng những không có thể làm rạng danh Xích Tiêu phường, còn khiến cho Xích tiêu phường phải đóng cửa.”
Nhớ tới sự việc diễn ra năm, hốc mắt Nhất Kiếm cũng theo từng lời dần dần chuyển hồng. Năm ấy nếu không vì bản thân chấp nhất quyết ở lại Phụng thành chiếu cố hài tử kia, phụ thân cũng sẽ không bởi vì tìm mình mà chết dưới độc thủ của Lục Dự, càng liên lụy vài vị thúc thúc táng thân hoang dã.
“...... Hài nhi bất hiếu.”
Nhất Kiếm thanh âm nghẹn ngào.
Trong đêm mưa bảo này, hắn quỳ thẳng ở từ đường. Tuy rằng không phải huyết mạch Duyên Lăng gia, hắn cùng Nhất Diệp sớm đem chính mình trở thành người của Duyên Lăng gia.
Phụ thân hắn là Duyên Lăng Kí, nương hắn danh gọi là Từ Phượng Nhi, mà tỷ tỷ hắn, tên là Duyên Lăng Nhất Hoa. Duyên Lăng gia không chỉ cho hắn cùng Nhất Diệp nơi cư trú, càng làm cho bọn họ biết cái gì gọi là thân tình.
Bọn họ cả đời, đều là hài tử của phụ thân cùng nương. Cho dù không phải bọn họ sở sinh, nhưng hết thảy cũng sẽ không vì thế mà thay đổi.
Khi Nhất Kiếm đi vào đại sảnh, thiên đã muốn mau sáng.
Hắn thấy hai chiếc ghế đặt ở đại sảnh chủ vị không biết khi nào bị dời đi, thay đổi thành ghế dài có thể nằm vào.
Mà người đang nằm trên đó, trên mặt dùng hắc phiến che đi, ngoài phòng mưa to xối xả, người nọ ngáp một cái còn to hơn tiếng mưa.
Ngoài phòng một trận gió lùa vào, không khí hỗn loạn và lạnh lẻo, Nhất Kiếm tiến đến vỗ vỗ đối phương, nói:
“Không phải kêu ngươi đi trước nghỉ ngơi, như thế nào lại ngủ ở đây.”
Hắn quay đầu lại nói với người hầu đứng hai bên.
“Phòng của Thất gia vẫn chưa sửa xong sao?”
Hạ phó còn không kịp trả lời, Tiểu Thất phe phẩy chiết phiến đang che mặt mấy cái, châm rải ngồi dậy
Hắn ngáp một cái, lộ ra hai khỏa tiểu bạch nha, vò vò tóc, dùng mặt nạ bình thường vô kì nói:
“Ta chỉ là muốn ngồi một chút chờ ngươi trở về, ai ngờ chờ lâu quá nên ngủ mất.”
Nhất Kiếm liếc thấy mắt Tiểu Thất hiên lên quầng thâm, nhịn không được hỏi:
“Đã mấy ngày ngươi không ngủ?”
“Bảy ngày...... tám ngày......quên rồi. Truy một con dã nhân vương, mất nữa tháng, mệt chết!”
Tiểu Thất lẩm bẩm nói, hai mắt vô thần, biểu tình thực ngốc.
Nhất Kiếm truy:
“Yến cung chủ muốn hả?”
Tiểu Thất lắc đầu.
“Ta muốn đưa của hồi môn a...... sư đệ kia của ta......”
Hắn vốn đang muốn nói gì đó thì bị tiếng sấm vang bên ngoài, đánh rầm làm hắn đang hoảng hốt trở về thanh tỉnh, lập tức dời đề tài.
“Không nói chuyện này, nói chuyện khác đi. Mấy tháng nay trên giang hồ đột nhiên xuất hiện mấy nhóm người tìm hiểu tung tích của ngươi. Lúc này ngươi lại quay về Lan Châu, trên đường bị người theo dõi, ngươi biết chứ?”
Nhất Kiếm chau mày.
“Ai đang theo dõi lão tử, tìm lão tử để làm gì?”
Tiểu Thất rung đùi đắc ý nói:
“Còn có thể là ai đâu, không phải tên vương bát đản tiểu dê con vô lương tâm Tiểu Thu. Hắn suốt hai năm qua chưa từng buông tha tìm ngươi, ba tháng trước ngươi vừa xuất cung hắn liền ngửi được mùi của ngươi, vương bát đản tiểu dê con không biết là tính cẩu trời sinh hay không, cái mũi thính như vậy….”
Tên này sớm đã trở thành cấm kỵ của Nhất Kiếm, tiểu Thất còn muốn tiếp tục kể lể, sắc mặt Nhất Kiếm lập tức biến, quát:
“Đừng ở trước mặt lão tử nhắc tới tên người nọ!”
Tiểu Thất nhìn Nhất Kiếm, hắn nguyên bản chỉ muốn thử, nhưng không nghĩ tới Nhất Kiếm vẫn một chút cũng không muốn nghe đến chuyện liên quan Mạc Thu. Tuy rằng Tiểu Thất cảm thấy được sự tình sớm đã thành quá khứ, huống chi mình không có việc gì, Nhất Diệp bị thương ở chân cũng đã khang phục không sai biệt lắm, nhưng mà bất đắc dĩ huynh đệ này của hắn từ nhỏ tính bướng bỉnh, không tính toán tha thứ liền thực không tha thứ.
(Quỳnh: Thất Thất à…em như thế mới bị Lan ca xơi gọn a….*chấm chấm*)
Tiểu Thất thấy Nhất Kiếm còn muốn rống, vội vàng nói:
“Không nói, không nói! Nói một chút về Nhất Diệp đi, ngươi đi rồi không bao lâu, nàng cũng la hét muốn xuất cung, tính ra vài ngày nữa liền tới nơi. Ta đem ghế nằm này tới cho nàng, về sau khi nàng làm việc nằm hay ngồi đều phương tiện, còn có cỗ kiệu cùng xe ngựa trang bị nệm dày bên ngoài đầu, để cho nàng dùng tốt lắm.”
Nhất Kiếm gột gật khuôn mặt cương cứng, nói:
“Ngươi cũng lưu lại nghỉ ngơi một lát, ngủ đủ, ăn no rồi trở về.”
“Biết, ta tự lo thân, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Thất gọi quản gia đang đứng thủ bên cạnh đã lâu:
“A Phúc, phòng của Thất gia ngươi thu thập tốt lắm không, mang gia đi ngủ!”
A Phúc lộ ra hàm hậu tươi cười, dẫn Tiểu Thất đ vào bên trong.
Nhất Kiếm không có ngủ ý. Tiểu Thất đi rồi hồi lâu, vũ dần dần ngừng, hắn đi tới cửa, hai tay chắp sau lưng, nhìn thái dương đang dần dâng cùng những vầng mây bị nhiễm vàng óng ánh, lẳng lặng nghĩ sự.
Có chút người, đã quyết định ly khai, liền vĩnh viễn sẽ không trở về.
Cái tên kia từng làm hắn tưởng tượng ngọt như mật, hiện giờ chỉ còn lại đau lòng mà thôi.
Hình ảnh năm ấy ở Tả Ý sơn trang, hai chân Nhất Diệp bị phế cùng toàn thân đều là huyết thực bi thảm hàng đêm đều tái hiện trong giấc mơ của ở hắn, gương mặt trắng bệch của Tiểu Thất thất thanh khóc rống còn quanh quẩn trong tâm trí hắn.
Người hắn một tay nuôi lớn, thực quan tâm, đau lòng, cơ hồ hủy đi hai người huynh đệ của mình.
Mặc dù hiện giờ sớm vật đổi sao dời, Nhất Kiếm vẫn là không thể nào quên.
Nếu không phải do mình không có năng lực dạy dỗ đứa nhỏ tử, cũng sẽ không bị hài tử kia đầy bụng quỷ kế lợi dụng những người bên cạnh làm thiếu chút nữa táng thân hoàng tuyền.
Hắn không thể tha thứ người nọ, cũng không có thể tha thứ chính mình.
Nhất Diệp hai chân tuy rằng đã muốn đi lại tự nhiên, nhưng Nhất Kiếm vĩnh viễn sẽ không quên suốt một năm dài, khi Nhất Diệp “đoạn cốt tái tục” (Quỳnh: làm lành xương gãy….chỉnh hình nha…:”D), không thể ngủ, không thể nằm, ngày đêm thống khổ kêu rên.