“Vâng”. Lâm Gia Mạt cúi đầu xuống nói.
“Em sao vậy? Sao uể oải thế? Đi! Anh mời bọn em ăn kem nhé!”. Tô Khải lại gần nói.
“Không cần đâu anh!”. Lâm Gia Mạt tránh ra sau một bước, nói: “Bọn em phải về đây”.
“Ừ, thế ể lần sau nhé! Bình thường em hoạt động rất tích cực, hôm nay nhìn như hoa héo vậy, anh cũng thấy lạ, nếu có tâm sự gì thì mai cứ nói với anh, anh giải đáp miễn phí cho em”. Tô Khải xoa đầu cô, nói với giọng cưng chiều.
“Ai thèm có tâm sự!”. Lâm Gia Mạt trề môi nói.
“Ha ha! Lại còn giữ bí mật nữa à! Được! Thôi bọn anh về trước đây! Nhớ nhắc Triệu Diệp nhé!”. Tô Khải vẫy tay chào bọn họ rồi đặt tay lên lưng cô gái đi cùng rất tự nhiên đi ra.
Lâm Gia Mạt nhìn theo bóng họ mà suýt bật khóc, bàn tay sau lưng cô gái đó chắc nhưng nhiệt độ đó không tỏa sang cô, cùng chua xót.
Tô Khải bước được mấy bước, chợt nhớ ra điều gì, liền nói nhỏ với cô gái đó rồi quay lại.
Lâm Gia Mạt vội nuốt nước mắt ở khóe mắt hỏi: “Sao vậy anh?”.
“Vừa nãy anh quên không nói”, hiền lành nói: “Phiền em nói với bạn hộ anh là: đừng nhắn tin cho anh nữa ,mua nước cho anh nữa. Em cảm ơn B nhưng... anh không thể đến với bạn ấy”.
“Vì sao?”. Giọng Lâm Gia Mạt hỏi
“Cũng không tại sao cả, có lẽ là cách. Hơn nữa, bọn em đều như em cứ như thế không ổn lắm” nói.
Lâm Gia Mạt giơ tay lên chỉ vị đứng đầu kia đợi anh, nói: “Vì chị ấy anh đó hả?”.
Trần Tầm và Lâm Gia Mạt liền nhìn theo hướng chỉ của Vương Mạn Mạn, Phương Hồi đang nói chuyện với Kiều Nhiên, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông cổ bẻ rất bình thường và chiếc quần short giả váy màu xanh đã lỗi mốt từ lâu.
“Nhìn quê thật đấy!”. Vương Mạn Mạn nói với giọng mỉa mai.
Trần Tầm biết Phương Hồi không phải là cô gái ăn mặc thời trang, bình thường con gái thường đeo vòng dây này nọ, nhưng cô thì không bao giờ. Hồi đó trường F đều yêu cầu cả trường phải mặc đồng phục, mọi người quần áo đều giống nhau, điểm duy nhất có thể thể hiện cá tính là hai bàn chân, vì thế mọi người đều tập trung vào đôi giày. Những cậu gia đình có điều kiện thường đi giày Adidas, Nike, Reebok, kém hơn một chút thì giày Li Ning. Còn con gái, nếu thời trang một chút thì đi giày đế xuồng, giày khủng bố, hoặc giày thể thao hạng sang, những bạn bình thường cũng đi giày Pepsi với màu sắc rực rỡ gì đó. Còn Phương Hồi thì luôn đi đôi giày vải rất bình thường, giờ thể dục cũng chỉ đi đôi giày thể thao của hãng Doublestar trong nước.
Tuy nhiên, mặc dù Phương Hồi rất giản dị, nhưng cô rất có khí chất, học hành giỏi giang, thế nên không ai vì chuyện này mà chế nhạo cô. Trần Tầm lại càng không bao giờ kén chọn cái đó, hay nói cách khác, cậu không bao giờ để ý đến những chuyện này, cậu cảm thấy dù xét trên góc độ nào, Phương Hồi đều rất ổn.
Nhưng bây giờ bị Vương Mạn Mạn nói như vậy, Trần Tầm cũng thấy khó chịu, nên chỉ đáp rất thờ ơ: “Cũng được đó chứ, tớ thấy không đến nỗi!”.
“Cũng được? Thôi đi cậu? Bao nhiêu năm rồi tớ không nhìn thấy ai mặc quần short giả váy cả, hình như mốt đó là hồi học cấp một! Đúng không, Gia Mạt?”. Vương Mạn Mạn quay đầu sang hỏi Lâm Gia Mạt.
Lâm Gia Mạt vốn đã không vui vẻ gì, thấy Vương Mạn Mạn nói vậy càng nóng máy hơn. Câu trả lời của Trần Tầm cũng không khiến cô hài lòng, cô nghĩ, người khác chê Phương Hồi như vậy, kiểu gì cậu cũng phải đứng ra phác đôi câu, nhưng Trần Tầm vẫn ậm ờ cho qua. Và thế là cô liền lườm Trần Tầm một cái rồi lạnh lùng nói với Vương Mạn Mạn: “Short giả váy thì có sao? Không phải hôm trước cậu cũng mặc quần soóc đến trường đó thôi?”.
“Sao có chuyện giống nhau được? Năm nay mốt quần soóc, quần của tớ mới mua mấy hôm trước ở Tây Đơn!”. Vương Mạn Mạn hậm hực đáp trả.
“Nói tóm lại là loại quần này rất kén người, chân Phương Hồi đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, đúng không Trần Tầm?”. Lâm Gia Mạt nhìn Trần Tầm với vẻ thách thức.
“Đúng vậy! Tớ thấy đẹp lắm”. Trần Tầm không nhận ra ý khác của cô, vui vẻ hùa vào.
Lần này đến lượt Vương Mạn Mạn nổi cáu, cô bạn này xinh đẹp, dáng dấp cũng cao ráo, chỉ có điểm yếu duy nhất là bắp chân hơi to. Cô cho rằng Lâm Gia Mạt nói thế là để cố tình khen Phương Hồi và hạ thấp cô, đặc biệt là trước mặt Trần Tầm, khiến cô cảm thấy mất mặt.
Vương Mạn Mạn liền “Xí” một tiếng rồi lẩm bẩm: “Thôi thôi thôi, các cậu đều là người của lớp [1], không nói chuyện với các cậu nữa, cũng chỉ là một đứa nhà quê, có cần thiết phải bênh chằm chặp như vậy không?”.
“Vương Mạn Mạn, cậu đừng nói cậu ấy như vậy!”. Lần này cuối cùng Trần Tầm cũng không chịu nổi nữa, bèn bực bội buông một câu.
“Cậu lắm chuyện quá đấy!”. Lâm Gia Mạt cũng đế theo.
“Sao vậy! Cậu ta là ai mà không cho tôi nói!”. Vương Mạn Mạn cũng cáu, trợn mắt quát lại.
“Dĩ nhiên là không được nói rồi, đó là bạn thân của tôi, là bạn gái của cậu ấy!”. Cuối cùng Lâm Gia Mạt cũng đã thấy nhẹ lòng hơn, nói với vẻ rất sung sướng.
“Hả?”. Câu trả lời của Lâm Gia Mạt khiến Vương Mạn Mạn quên ngay cơn bực dọc, cô sửng sốt nhìn Trần Tầm, nét mặt lộ rõ vẻ không t
Trần Tầm liền liếc Lâm Gia Mạt một cái, Lâm Gia Mạt biết mình lỡ lời nên không thanh minh gì nữa mà nói luôn: “Sao cơ? Không tin hả? Tớ đâu có nói dối, cậu ấy chính là bạn gái của Trần Tầm”.
“Có thật vậy không?”. Vương Mạn Mạn nhìn Trần Tầm bằng ánh mắt ai oán.
“Thật”. Trần Tầm gật đầu rất tự nhiên: “Cậu đừng nói cho ai nhé”.
Sau khi buổi tập múa kết thúc, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi và nhìn cô từ đầu đến chân nói: “Từ giờ cậu đừng mặc bộ này nữa”.
“Hả, sao vậy?”. Phương Hồi thắc mắc.
“Không sao cả, chỉ có điều hôm nay Vương Mạn Mạn chê cậu, giờ không còn mốt short giả váy nữa”. Lâm Gia Mạt bình thản nói.
“Ừ”. Phương Hồi cười gượng, bất giác đưa tay kéo gấu áo.
“Không sao, tớ đã quạt cho cậu ta một trận rồi, cậu ta tưởng mình ghê gớm lắm đó mà, nhìn hai cái bắp chân to như chân voi đó mà sợ!” Lâm Gia Mạt vỗ vai cô nói.
“Ừ, cậu cũng không cần thiết phải tranh cãi với cậu ta chuyện đó, tớ biết mình cũng hơi quê”. Phương Hồi tự mỉa.
“Nhưng lại nói trước mặt Trần Tầm chứ! Cậu không suy nghĩ, nhưng cậu ấy phải suy nghĩ’.
“Trần Tầm cũng có mặt ở đó à?”. Phương Hồi dừng lại, nhìn Lâm Gia Mạt bằng ánh mắt lo lắng.
“Ừ, nhưng cậu yên tâm, cậu ấy vẫn bênh cậu!”. Lâm Gia Mạt khua tay nói.
“Thế Trần Tầm nói gì?”.
“Cậu ấy...”. Lâm Gia Mạt không biết trả lời thế nào, đột nhiên cô sực nhớ ra rằng Vương Mạn Mạn đã biết chuyện của bọn họ, bèn nói với vẻ biết lỗi: “Cậu ấy nói cậu là bạn gái của cậu ấy, bảo Vương Mạn Mạn đừng nói cậu như vậy. Tại tớ lỡ lời nên cậu ấy mới thừa nhận, tớ xin lỗi”.
Phương Hồi sững người, cô vô cùng thấp thỏm, thực ra cô cũng thấy mừng thầm vì Trần Tầm đã dũng cảm thừa nhận, nhưng cô cũng lo, sợ chuyện của bọn họ bị lan truyền khắp nơi. Vương Mạn Mạn không cùng lớp với cô, hiệu ứng này càng đáng sợ hơn, khi thông tin này bị tung ra, thì cả khối sẽ biết.
“Cậu đừng giận nhé, mấy hôm nay tớ cũng không được vui, ăn nói không được cẩn thận, thật là...”. Lâm Gia Mạt lắc tay Phương Hồi nói.
“Thôi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tớ nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được. Haizz... chỉ mong cậu ta giữ mồm giữ miệng, đừng để các thầy cô biết”. Phương Hồi đành nói.
“Chắc chắn không dám đâu”. Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng việc này chưa chắc đã là xấu, quan hệ của các cậu mà được công khai thì chắc không ai còn tơ vương gì đến Trần Tầm nữa. Cậu không nhìn thấy vẻ thân mật của con bé Vương Mạn Mạn với Trần Tầm đâu, cứ làm như là bạn gái của người ta không bằng! Lần này chắc chắn hết hẳn hi vọng rồi!”.
“Hê hê, cũng có thể là cậu ta thấy tớ là đối thủ không đáng gờm lại càng yên tâm hơn”. Phương Hồi nhìn Lâm Gia Mạt nói: “Nhưng mà này, nhìn thấy Trịnh Tuyết, cậu có hết hi vọng về Tô Khải không?”.
Lâm Gia Mạt liền im lặng, sau hôm đó cô đã lén tìm hiểu về Trịnh Tuyết. Chị đó là hoa khôi rất nổi tiếng của khối 11, điềm đạm, học giỏi, lại được bạn bè quý mến. Nghe nói số người thích Trịnh Tuyết cũng rất nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn Tô Khải. Chuyện của họ đã trở thành giai thoại của khối 11, như là một cặp trời sinh.
Hai người không cùng lớp, gần như họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, quá trình quen nhau rất lãng mạn. Tô Khải quên mang sách, liền sang lớp Trịnh Tuyết mượn, lúc đầu anh định mượn sách của cậu bạn trong đội bóng, nhưng đến thì gặp ngay Trịnh Tuyết. Chỉ trong lần gặp gỡ đầu tiên, anh đã bị cô gái có nhìn giống Châu Huệ Mần này cuốn hút. Và thế là anh đã tìm cách bắt chuyện, mượn sách Trịnh Tuyết, mượn sách là trò không bao giờ lỗi thời trong cuộc đời học sinh, có mượn thì phải có trả, cứ đưa qua đưa lại như vậy, dần dần hai người đã nảy sinh tình cảm. Lâm Gia Mạt biết mình và Trịnh Tuyết là hai mẫu người khác nhau, nếu so sánh sẽ thấy dù xét trên phương diện nào, dường như Trịnh Tuyết đều nổi bật hơn cô. Nhưng cô vẫn thích Tô Khải, thích vô cùng.
Thời còn trẻ, chắc không có chuyện gì khiến người ta buồn hơn chuyện này, Lâm Gia Mạt cứ bị ám ảnh mà không tài nào thoát ra được.
“Hình như vẫn chưa từ bỏ hi vọng”. Lâm Gia Mạt cười buồn nhìn Phương Hồi nói: “Thực sự... thực sự không cam lòng, tớ còn chưa kịp nói với chưa anh ấy rằng Cao Y Y chính là tớ, tớ chính là Cao Y Y..
“Thôi, cậu đừng nghĩ ngợi nữa, như bây giờ không phải cũng rất tốt đó sao”. Phương Hồi cũng thấy buồn lây, cô thở dài nói.
“Ừ! Không làm được bạn gái thì làm bạn bình thường vậy”. Lâm Gia Mạt khụt khịt mũi: “Tớ vẫn muốn xem anh ấy chơi bóng, vẫn muốn mang nước cho anh ấy, về nhà nhắn tin cho anh ấy, tan học đợi anh ấy, sưu tầm tờ 1 tệ có chữ SK! Giúp anh ấy làm rất nhiều việc, cho đến khi anh ấy tốt nghiệp, tớ sẽ ăn mặc thật đẹp và đứng trước mặt anh ấy, tớ sẽ nói rằng thực ra tớ rất thích anh ấy..
Lâm Gia Mạt ngồi thụp xuống đất và khóc thút thít, Phương Hồi ngồi dựa vào cô và ôm chặt vai cô.
“Phương Hồi, tớ có vô tích sự quá không?”. Lâm Gia Mạt ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa hỏi.
“Không, Gia Mạt, không đâu...”. Mắt Phương Hồi cũng bắt đầu đỏ hoe, cô vừa lau nước mắt cho Lâm Gia Mạt, vừa lau nước mắt cho mình và đáp.
“Hê hê, đừng khóc nữa, cậu khóc gì chứ! Ngớ ngẩn thật...”. Nước mắt vẫn còn đọng trên má Lâm Gia Mạt, cô liền đứng dậy, lấy tay quệt lên mặt, hít một hơi thật sâu rồi hát:
“Nhìn thấy cô ấy bước về phía anh, bức tranh đó thật đẹp biết bao, nếu khóc, cũng là vì thích anh, hai người trên trái đất này, gặp gỡ nhau đâu có dễ dàng gì, không là người tình của anh, em vẫn cảm kích... rất yêu rất yêu anh, thế nên em chấp nhận, để anh bay về nơi ngập tràn hạnh phúc. Rất yêu rất yêu anh, chỉ khi để anh có được tình yêu, em mới yên lòng...”
Phương Hồi nhìn theo bóng Lâm Gia Mạt đổ dài dưới ánh tà dương, tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn chán. Trong khoảnh khắc đó, cô phát hiện ra rằng, hóa ra thích không chỉ là chuyện tuyệt đẹp giữa hai người, có thể cũng có người vì thích mà một đau như cắt. Rõ ràng đều có chung tâm trạng, mà kết quả lại khác nhau, người vui người buồn, hơn nữa không thể kết luận một cách đơn giản ai đúng ai sai. Cô không thể thưởng tượng, nếu sau này giữa cô và Trần Tầm xuất hiện một người khác thì sẽ thế nào, sẽ phải làm thế nào.
Trong buổi chiều tà đó, Phương Hồi thấy rùng cả mình.