Âm ca chiếc ô, là Đinh Trường Thịnh, không biết lại muốn giục hắn làm gì.
Đinh Thích đưa tay bịt lỗ loa của điện thoại, bịt cho âm lượng nhỏ đi, mấy giây sau lại cảm thấy hành động này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông.
Hắn nhận máy.
Giọng Đinh Trường Thịnh có phần nôn nóng: “Đinh Thích, anh…anh không làm gì bọn Dịch Táp đấy chứ?”
Có ý gì?
Đinh Thích giật mình, cố ý trả lời muộn một, hai giây: “Không ai bảo con làm gì họ cả.”
Bấy giờ Đinh Trường Thịnh mới ý thức được mình thất thố, ho khan hai tiếng che đậy: “Ừ, là cha sợ anh nhất thời nóng đầu làm sai chuyện. Anh…mau qua đây một chuyến đi, Đinh Bàn Lĩnh tìm anh có việc.”
Xem là chuyện có biến hóa rồi, bằng không thái độ của Đinh Trường Thịnh đã chẳng chênh lệch trước sau lớn như thế.
Đinh Thích nhanh chóng chạy tới nơi ở của Đinh Trường Thịnh.
***
Hai ngày nay, nhà Đinh Trường Thịnh trở thành địa điểm tập kết tạm thời, Đinh Bàn Lĩnh và một vài một số con em nhà họ Đinh đều trọ ở đây.
Người nhiều thêm, phòng không đủ ở, phòng khách tuy rộng nhưng ghép hai ba cái giường vào, lập tức trở nên chật chội, đến khí chất gian phòng cũng thay đổi theo, trước kia quạnh quẽ trống trải bao nhiêu thì hiện giờ ầm ĩ ồn ào bấy nhiêu, cứ như một quán trọ đông khách vậy.
Dép cũng không đủ để đổi, Đinh Thích thoáng do dự rồi quyết định đi cả giày vào.
Đinh Bàn Lĩnh và Đinh Trường Thịnh đều ở thư phòng, chỉ có điều có sự hoán đổi giữa chủ và khách – vị trí ghế thuộc về Đinh Trường Thịnh lúc này lại do Đinh Bàn Lĩnh ngồi, y đang di chuột, xem thật kỹ càng nội dung hiển thị trên máy tính mà Đinh Trường Thịnh là chủ thì lại đứng một bên khom lưng xem cùng.
Thấy Đinh Thích đi vào, Đinh Bàn Lĩnh vẫy tay với hắn, đồng thời xoay màn hình máy tính hướng ra ngoài: “ Cậu qua đây xem đi.”
Trên màn hình là một bức ảnh chụp mặt đất, cỏ tuy xanh nhưng rất thưa thớt, giống như tô điểm cho đất vậy.
Trong lòng Đinh Thích rất chắc chắn: “Tam Giang Nguyên?”
Đinh Bàn Lĩnh ừ một tiếng: “Cậu xem hình trước đi rồi so sánh thử xem.”
Ảnh chụp chuyển về trước, chụp mặt đất ở một chỗ khác.
Dường như không có gì khác biệt, đều là đất.
Đinh Bàn Lĩnh cười cười, đẩy con chuột không dây qua.
Đinh Thích biết đây là bảo hắn tự suy đoán, trong lòng không khỏi căng thẳng, sợ tìm không ra điểm huyền hoặc sẽ bị coi thường.
Hắn cầm con chuột, lật đi lật lại so sánh hai tấm hình, còn mấy lần phóng to ra soi thật kỹ càng, chợt hai mắt tỏa sáng, bật thốt: “Xoáy đất, mặt đất ở hình trước có một xoáy đất, nhìn kỹ sẽ thấy, cỏ ở đó bị ảnh hưởng, xếp theo dạng như hình vòng xoáy.”
Đinh Bàn Lĩnh mỉm cười: “Mắt không tệ, cậu giở ra sau đi.”
Phía sau vẫn còn à, Đinh Thích vội lật ra sau. Bức sau cũng là ảnh chụp, nhưng màu sắc và cảm giác đem lại rõ ràng là rất cũ, có vẻ như được tải lên bằng máy quét ảnh phim kiểu cũ: cũng chụp mặt đất, không có cỏ.
Đinh Thích dựng thẳng màn hình lên, lùi người ra sau, lại lùi tiếp, cách càng xa càng nhìn được rõ nét: trên bức này cũng có một hình vòng xoáy tương tự, tuy không mọc cỏ nhưng đất cát bị đùn lên trên.
Đinh Thích ngẩng đầu nhìn Đinh Bàn Lĩnh.
Đinh Bàn Lĩnh biết hắn đã nhìn ra, giải thích về bức hình cũ trước: “Năm chín sáu, ba họ đi mở hầm đất trôi nổi, kết quả là xảy ra chuyện. Sau khi nhóm Trường Thịnh tới hiện trường, tìm thế nào cũng không tìm được cái động đó. Nhưng may mà họ làm việc tỉ mỉ, nán lại khu vực đó chừng mấy ngày, chụp rất nhiều ảnh chụp mặt đất, tấm này được chọn ra sau đó, mọi người đều nhất trí rằng cảm thấy tương đối đặc thù.”
“Cái động đó chắc chắn có tồn tại, trôi đi cũng là chuyện bình thường, vốn đã mang tên ‘trôi nổi’ rồi mà, nhưng cũng chẳng phải là trời, chim bay trên trời có thể không để lại dấu vết nhưng trên mặt đất xuất hiện một cái động rồi lại lấp lại, lấp có tinh xảo hơn nữa, chung quy vẫn sẽ để lại chút dấu vết.”
Đinh Thích lập tức hiểu ra: “Ý chú là vết xoáy cạn này chính là dấu vết để lại sau khi hầm đất trôi nổi biến mất?”
Đinh Bàn Lĩnh gật đầu.
Nhịp tim Đinh Thích có phần gấp gáp: Đúng vậy, vạn sự đều sẽ để lại dấu vết, không có chuyện khôi phục được một trăm phần trăm như lúc ban đầu.
Đinh Trường Thịnh hắng giọng, đến là tự đắc: “Dấu vết này rất kín đáo, gần như không có – nghĩ lại, Tam Giang Nguyên rộng lớn như vậy, dân số thường trú chẳng có mấy người, ai lại rảnh rỗi cầm kính lúp soi xem dưới chân có xoáy hay không chứ? Dẫu có phát hiện được, không nghĩ ra nguyên nhân thì cũng sẽ bỏ qua, hơn nữa, vòng xoáy ở chỗ này và vòng xoáy ở chỗ khác còn cách nhau rất xa, nếu không phải năm đó bọn tôi chụp ảnh thì đã chẳng dễ gì mà phát hiện ra rồi.”
Đinh Bàn Lĩnh than: “Đúng vậy.”
Y lại nhìn về phía Đinh Thích: “Chắc cậu cũng biết, mấy năm nay chúng ta vẫn có người canh chừng ở Tam Giang Nguyên, nhất là sau năm chín sáu, đã tăng thêm không ít nhân thủ, nhiệm vụ chính là truy tìm hầm đất trôi nổi, đối ngoại giả trang là làm địa chất nhưng kỳ thực làm làm chuyện này, ngày ngày săm soi mặt đất, tìm kiếm vết tích, thật không dễ dàng, người nào người nấy xương cổ và xương sống thắt lưng đều sinh bệnh.”
Nói tới đây, cười khổ thành tiếng.
Đinh Thích không xen lời, kiên nhẫn đợi đoạn dưới.
“Cũng may, nhiều năm như vậy cũng chẳng phải phí không, tôi bảo họ đối chiếu với bản đồ Tam Giang Nguyên, đánh dấu lại tất cả những vị trí có xoáy đất, nối lại với nhau…”
Đinh Thích thốt lên: “Chú muốn tìm quỹ đạo hoạt động của nó?”
Đinh Bàn Lĩnh rất hài lòng với phản ứng của hắn: “Tam Giang Nguyên đúng là rất lớn, nhưng so với một tỉnh, với cả nước thì hiện giờ nó vẫn còn quá nhỏ. Hơn một ngàn năm qua, hầm đất trôi nổi chỉ tồn tại ở Tam Giang Nguyên, chỉ hoạt động trong phạm vi này.”
“Lấy phần lớn con người làm ví dụ, nếu mỗi ngày cậu đều ghi lại quỹ đạo hoạt động của một người, sau đó dùng máy tính xếp chồng quỹ đạo hoạt động một năm của anh ta lên, cậu sẽ phát hiện ra, ngoài vài lần đi công tác đi du lịch bên ngoài ra thì không gian hoạt động của anh ta về cơ bản chỉ giới hạn trong một khu vực của thành phố, mà tuyến đường anh ta thường hoạt động cũng chỉ đi tới đi lui giữa nhà với cơ quan hoặc trường học, vô cùng có quy luật.”
“Tuy rằng hầm đất trôi nổi không phải là người nhưng tôi vẫn cảm thấy nó không có khả năng di chuyển lộn xộn, nhất định là có quỹ đạo của mình, hơn nữa, chúng ta đã truy lùng quỹ đạo này từ rất lâu rồi. Cậu nghĩ mà xem, sau khi Táp Táp kể câu chuyện kia, tôi đã nói muốn tìm hầm đất trôi nổi, không có một khả năng nhất định thì sao dám nói nhẹ nhàng như thế, không có vốn liếng tích lũy chừng ấy năm thì biết đi đâu mà tìm.”
Đinh Thích đã hiểu: Nghe ý này hẳn là đã sắp tìm ra hầm đất trôi nổi rồi.
Lúc này Đinh Bàn Lĩnh mới nói thẳng dụng ý ra: “Nghe nói Táp Táp và Tông Hàng cũng đến rồi, tình huống của hai đứa nó rất đặc thù, chuyện vào hầm đất trôi nổi quá nửa là phải nhờ vào chúng nó rồi. Thế nên tôi mới vừa nói với Đinh Trường Thịnh, làm phiền cậu theo dõi chúng nó…”
Nói tới đây, chừng như cũng ý thức được mình dùng từ không thỏa đáng, cười tự giễu: “Nói ‘theo dõi’ nghiêm trọng quá rồi, ý là để ý hướng đi của hai đứa nói, đừng để đến lúc cần kíp lại chẳng tìm thấy người đâu. Chỉ có thế thôi, thực ra gọi điện nói là được rồi, Trường Thịnh lại cuống cuồng đòi gọi cậu đến cho bằng được.”
Y chống tay xuống bàn, đứng dậy: “Được rồi, hai người nói chuyện đi. Tôi ngồi đây nửa ngày, eo muốn cứng lại rồi, xuống chạy mấy vòng đã.”
***
Đinh Trường Thịnh và Đinh Thích cũng chẳng có chuyện gì để mà nói, ngược lại, vì câu chuyển ngoặt này mà Đinh Trường Thịnh cảm thấy rất mất mặt, nói không đến hai câu đã đuổi hắn đi.
Đinh Thích ra cửa, vội vã đi thang máy xuống tầng dưới cùng, nhìn khắp phía một hồi mà không thấy người đâu.
Hắn hơi không cam lòng, đi một mạch tới sân vận động tập thể dục dụng cụ của tiểu khu tìm kiếm, cũng không có kết quả.
Đang chán nản, phía sau bỗng vang lên giọng Đinh Bàn Lĩnh: “Tìm tôi à?”
Sống lưng Đinh Thích căng cứng, vội quay người lại, trông thấy Đinh Bàn Lĩnh chậm rãi đi vòng từ sau một lùm cây ra.
Tiểu khu thực hiện kế hoạch xanh hóa quá tốt, cây cối rậm rạp um tùm thành ra có quá nhiều điểm mù thị giác.
Cổ họng Đinh Thích khô khốc, muốn khách sáo vài câu, lại cảm thấy trước mặt Đinh Bàn Lĩnh không cần phải bày lắm thủ đoạn ra như thế: “Chú Lĩnh, cháu muốn theo chú học vài thứ.”
Đinh Bàn Lĩnh cười cười: “Cậu không phải ma nước, theo tôi thì có gì mà học? Hơn nữa, hội chưởng quản bận rộn như vậy, tôi điều cậu qua cũng không thích hợp. Sao đang yên đang lành lại muốn theo học tôi thế?”
Đinh Thích đáp: “Muốn tìm cho mình một con đường sống, sợ đi theo cha cháu, đường sẽ càng ngày càng hẹp.”
Đinh Bàn Lĩnh không ngờ hắn sẽ huỵch toẹt ra như vậy, thoáng khựng lại rồi mới nói: “Hội chưởng quản làm việc thế nào, tôi không để ý mấy, cũng không can thiệp được… Có điều từng nghe nói, đôi khi cha nuôi cậu làm việc có hơi máy móc quá.”
Đinh Thích hạ quyết tâm: “Chú Lĩnh, từ lúc cháu mười mấy tuổi đã từng giúp cha nuôi cháu xử lý người biết được bí mật xưởng lò, vì đã mở ra lỗ hổng này mà chuyện gì cũng đều vào tay cháu, từng làm bao nhiêu chuyện, cháu cũng không muốn nói… Cháu rất phiền muộn, không muốn tiếp tục đâm đầu vào đường tối nữa, chú đang cần dùng người, cháu có khả năng làm việc, cháu muốn về sau làm việc giúp chú, bên cha nuôi cháu, cháu sẽ không dính vào nữa.”
Đinh Bàn Lĩnh nhìn hắn một lúc: “Năm đó cậu đã thề tuyệt hậu để gia nhập ba họ, bây giờ biết ba họ nhiều bí mật như vậy, đi không đi được, ở thì không muốn trở mặt với cha nuôi cậu, lại cũng không muốn tiếp tục làm việc bẩn thỉu, thế nên đẩy tôi ra, để tôi ra mặt khiến Đinh Trường Thịnh không nói được gì nữa, không được thì thôi, đúng không?”
“Dù chúng ta đều họ Đinh, nhưng cậu là do Đinh Trường Thịnh nuôi lớn, cậu đầu quân sang chỗ tôi, trong mắt mọi người, bản chất vẫn là ‘thay đổi địa vị’…”
Lòng Đinh Thích rét lạnh, cảm thấy đại khái là không trông cậy được gì rồi.
“Có điều hiện giờ là thời điểm đặc biệt, tôi đúng là đang cần dùng người, điều động ai cũng không quá đáng. Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, cậu nói theo tôi là vì muốn tìm cho mình một con đường sống, con đường bên tôi có thể chưa chắc đã là đường sống – cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi rồi hẵng quyết định, thật sự chắc chắn rồi tôi mới có thể đi mở miệng được.”
Suy nghĩ kỹ rồi.
Chim khôn chọn cây mà đậu.
Đinh Bàn Lĩnh chắc chắn là cái cây xum xuê hơn Đinh Trường Thịnh.
***
Dù sao cũng phải ở khách sạn, Tông Hàng dứt khoát vào luôn khách sạn chỗ Tỉnh Tụ này, ở cùng một tầng.
Lỡ có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hắn cũng có thể tranh thủ thời gian cứu vớt Tỉnh Tụ thêm lần nữa.
Sau khi vào ở, Tông Hàng lại mở quyển sách cận chiến kia ra, hai ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện làm hắn cảm thấy về sau còn có phong ba: Mà bất kể có xảy ra chuyện gì hay không, tập cho mình mạnh mẽ hơn một chút cũng luôn là việc tốt.
Hắn luyện mấy chiêu chụp cào, lại bò ra đất tập chống đẩy.
Dịch Táp vẫn ngồi xếp bằng trên giường, cầm bút viết viết vẽ vẽ lên giấy, thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Lời nói của một bên? Từ lúc nào mình lại thành lời nói của một bên rồi?”
Tông Hàng nâng người lên lần thứ n: “Hắn cố ý nói mấy lời không rõ ràng muốn khiến cô ngủ không ngon giấc đó.”
Đầu óc không động não được thì thôi, còn ở đây cản trở không giúp được cái gì, Dịch Táp nổi quạu, tiện tay ấn xuống lưng hắn, cánh tay Tông Hàng đã sớm lẩy bẩy, ối chao một tiếng bụng chấm đất, nằm liệt ra đó luôn.
Dịch Táp nhịn cười, lại lấy điện thoại ra tra nghĩa “lời nói của một bên”…
Mọi lời lẽ lý luận của một phe giữa hai phe đang tranh chấp.
Cô tranh chấp với ai? Tất cả những gì cô nói đều là suy luận ra mà, hơn nữa còn đặc biệt khách quan, có lý có cớ, chưa từng cạnh tranh với ai.
Lời nói của một bên, mọi lời lẽ lý luận của một phe…
Trong thoáng chốc, cô chợt nghĩ tới điều gì, bật thốt: “Tôi hiểu rồi!”
Tông Hàng vội chống người lên, đầu gác lên mép giường: “Hả?”
“Tất cả những gì chúng ta thấy và hiện lên trong đầu đều là tư liệu do ‘chúng nó’ cung cấp, đưa cho, như những mảnh ghép tranh ấy, tôi sắp xếp lại thành chuyện, cũng chỉ có thể sắp xếp lại thành câu chuyện này, nói cách khác, câu chuyện này thực ra không phải là tôi kể, mà là chúng nó kể thông qua miệng tôi.”
Câu này hơi trúc trắc, trong khi Tông Hàng vẫn còn đang tốn sức tiêu hóa từng câu thì Dịch Táp đã chạy hết tốc lực theo một phương hướng mới.
“Như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy chúng nó giống chúng ta, không có gì khác biệt, thậm chí sẽ buông lỏng cảnh giác, hoan nghênh chúng nó…”
“Vì sao chúng nó lại muốn khiến chúng ta cảm thấy chúng nó hữu hảo? Điều này vừa vặn đã chứng tỏ chúng nó thực chất cũng không hữu hảo, nó giả bộ mình là loài người thế hệ trước nhưng thực ra không phải, vậy nó là ai? Trí tuệ nhân tạo?”
Trí tuệ nhân tạo còn có thể sống lại sao? Thứ này chẳng lẽ không phải chỉ cần cắm điện, nối mạng là có thể chém giết bốn phương sao?
Cô một mình lẩm bẩm đến lần thứ n, chỉ số IQ lạc hậu của Tông Hàng rốt cuộc cũng hì hục đuổi kịp tiến độ.
Hắn phát biểu ý kiến: “Chưa chắc, có khi đều không phải ấy chứ.”
Có ý gì? Lần đầu tiên Dịch Táp cảm thấy chỉ số IQ của mình không đủ dùng.
Khó hiểu lắm à? Tông Hàng hưng phấn, hắn cực kỳ quý trọng những cơ hội thế này, hiếm hoi làm sao cơ hội có thể thể hiện chỉ số thông minh của mình với Dịch Táp.
“Chúng nó nói dối đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy có hai khả năng. Thứ nhất, nói dối một phần, giấu thân phận thật, nó không phải loài người thế hệ trước mà là trí tuệ nhân tạo.”
“Thứ hai, nói dối toàn phần, như vậy thì toàn bộ câu chuyện đều là giả, điều này chứng tỏ nó không phải loài người thế hệ trước, cũng không phải trí tuệ nhân tạo.”
Tông Hàng đắc ý nói xong, chợt phản ứng lại, tự mình hoang mang trước.
Bỏ mẹ, không phải loài người thế hệ trước, cũng không phải trí tuệ nhân tạo.
Vậy đó là thứ gì?