- Đã lúc nào rồi mà còn nói những chuyện này?
Cố Thanh đương nhiên đã sớm biết nàng đang nghe lén, nói:
- Tương lai hoàng tử phải trị vì quốc gia này, đương nhiên cần biết những thứ này.
Biết sư phụ đã thoát khỏi Trấn Ma Ngục, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, giống sư phụ của hoàng tử hơn.
Hồ quý phi rất thích nghe những lời như vậy, mỉm cười vui vẻ, không nói thêm gì nữa.
- Năm đó trong bảy đại tông phái sáng lập ra Mai Hội còn có Quả Thành tự và Thủy Nguyệt am. Hai nhà này đi theo con đường thế gian, nhưng lại tu đạo thế ngoại, cho nên xem như trung lập.
Cố Thanh quay đầu lại, tiếp tục giảng giải cho hoàng tử Cảnh Nghiêu:
- Đao Phong giáo và Tây Hải kiếm pháp là thế lực mới xuất hiện, nhưng vì có Đao Thánh và Tây Hải Kiếm Thần nên thanh thế khá thịnh vượng. Đương nhiên, Tây Hải kiếm phái bởi vì chiến dịch đài mây nên nguyên khí bị hao tổn rất nhiều, rất khó khôi phục trong vòng mấy chục năm. Huyền Linh tông, Đại Trạch cùng với Kính tông cũng đều có những đạo pháp vô thượng khác nhau. Nhưng từ khi khai phái đến nay vẫn chưa xuất hiện tiên nhân phi thăng, đại năng Thông Thiên cũng cực kỳ hiếm thấy, cho nên chỉ có thể xem là tông phái kém một bậc.
Hoàng tử Cảnh Nghiêu nhìn lên bầu trời, nghiêm túc nói:
- Ta là đệ tử Thanh Sơn, tương lai đương nhiên sẽ quan hệ tốt với Thanh Sơn. Nhưng vẫn chưa đủ. Tiên sinh nói Nhất Mao trai có thể tin được, nhưng nghe ma ma nói những tiên sinh đó đều không thích ta. Thế thì ta nên tìm ai?
Ánh sáng ban mai chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, non nớt mà đơn thuần.
Cố Thanh hơi giật mình, nói:
- Hoàng tộc và Quả Thành tự xưa nay thân thiết với nhau.
Cảnh Nghiêu hơi khó hiểu hỏi:
- Quả Thành tự không phải đều là tăng nhân sao?
Cố Thanh nói:
- Ta không biết lý do. Sau khi lớn lên ngươi tự hỏi bệ hạ đi. Nhưng theo ý ta thì có lẽ là do sức ảnh hưởng của phái Trung Châu đối với triều đình là quá lớn.
Cảnh Nghiêu hơi hiểu được gì đó, hỏi:
- Ta trở thành đệ tử Thanh Sơn… Phái Trung Châu có phải là rất không vui hay không?
Cố Thanh nói:
- Thần Hoàng chính là muốn làm việc khiến cho các tông phái đều không vui.
Những lời này rất sâu xa, thậm chí có thể nói là chỉ thẳng vào dụng ý sáng lập ra Mai Hội năm đó.
Bảy đại tông phái là hoàng tộc Cảnh thị đều thừa nhận điều này.
Cảnh Nghiêu thở dài như người lớn:
- Cũng đúng. Ta muốn tranh ngôi vị hoàng đế với hoàng huynh, dù sao thì phái Trung Châu cũng sẽ không thích ta.
Đối thoại đến đây thì không thể tiếp tục được nữa.
Hồ quý phi cũng không thể nghe tiếp được nữa, trực tiếp tóm lấy Cố Thanh từ ngoài cửa sổ vào trong, ra vẻ thàn bí nói:
- Ngươi đến, ta cho ngươi xem một thứ tốt.
Nàng chuẩn bị nâng trứng ngọc Chu Tước cho hắn xem, nhưng phát hiện Cố Thanh đang lẳng lặng nhìn mình.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Hồ quý phi giật mình, sau đó mới hiểu được, căm giận nói:
- Nương nương đang nghĩ gì? Ý ta là ngươi đừng luôn mượn danh nghĩa của ma ma kia cho ta xem…
Cố Thanh nhìn vào mắt nàng nói:
- Nếu nương nương thật sự nhớ tìm cũ thì hãy đưa bà ấy về quê hương là được. Có quan viên địa phương chăm sóc thì tốt hơn là ở lại trong hoàng cung. Miễn cho tương lai chết thế nào cũng không biết.
Hồ quý phi im lặng một lát, nhẹ giọng nói:
- Biết rồi.
Vào lúc này mà còn có tâm trạng bàn chuyện vặt trong cung, đương nhiên là vì lòng đã yên ổn, cũng như mọi người vậy.
Lần thứ hai thành Triều Ca xảy ra mấy chục trận động đất, nhưng người mạnh nhất trong Nhân tộc đều đã đến đây, còn cần lo lắng gì nữa?
…
- Tất cả mọi người đã đến.
Thần hồn Thương Long hóa thành lão giả nhìn vào mắt Minh Hoàng nói:
- Trận thế hôm nay còn lớn hơn năm đó lúc bắt ngươi. Không cần nói đến ngươi bây giờ, cho dù là năm đó lúc phụ thân ngươi mạnh nhất thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi.
Minh Hoàng cảm nhận được khí tức bên ngoài Trấn Ma Ngục, cảm khái:
- Chỉ mới sáu trăm năm trôi qua mà Nhân tộc đã có thêm mấy vị cường giả Thông Thiên rồi, đúng là giỏi lắm.
Lão giả nói:
- Sự thật mất lòng, nhưng nhất định phải chấp nhận. Bất cứ ý đồ trốn thoát khỏi Trấn Ma Ngục nào của ngươi đều chỉ là cung cấp một cái cớ để Nhân tộc giết ngươi mà thôi.
Minh Hoàng:
- Đúng là thế thật.
Lời vừa dứt, hồn hỏa trong các khe nứt ở khắp nơi trong Trấn Ma Ngục đều nhẹ nhàng chui ra, biến thành bộ dáng Minh Hoàng nhỏ, lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Đây chính là thành ý của Minh Hoàng, hoặc có thể nói là thái độ.
Lão giả nói:
- Ngươi muốn gì?
Minh Hoàng đáp:
- Không có muỗi.
Lão giả nói:
- Nếu ngươi nguyện ý tự mình cắt hồn hỏa ra đưa đến hạ giới để chứng minh rằng ngươi còn sống, thì vốn không cần muỗi nữa.
Minh Hoàng nói:
- Ta muốn một khe núi xanh tươi, là thật sự. Ta còn muốn có người nói chuyện với ta, tốt nhất là tộc nhân của ta.
Đây chính là nội dung cụ thể của cuộc đàm phán.
Nếu lão giả không đồng ý lời thỉnh cầu của Minh Hoàng thì những đốm hồn hỏa kia sẽ lại bay vào trong thân thể Thương Long, khiến nó đau khổ muôn phần.
Lão giả im lặng rất lâu, sau đó mới nói:
- Ta không có tư cách chấp thuận những điều kiện này cho ngươi. Ngươi cần phải đi ra bên ngoài nói với những người kia.
Minh Hoàng bật cười nói:
- Nếu ta đi ra ngoài thì sao có thể uy hiếp đến ngươi được nữa! Những người đó sẽ giết ta luôn, cơ bản sẽ không nói chuyện với ta.
Lão giả nói:
- Thế thì còn có thể làm gì được đây? Nơi này cương phong quá nhiều, thần thức không thể lại đây.
Minh Hoàng nói:
- Ngươi cho những người kia chọn một đại biểu đến đây. Ừm… Đừng là người của Vân Mộng Sơn. Nếu người Thanh Sơn đến đây thì cho họ vào đi.
Lão giả bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cảm thấy có thể sao?
Trong đường hầm tràn đầy cương phong tanh hôi lại dơ bẩn.
Chưởng môn chân nhân của Thanh Sơn sao có thể đi vào nơi này được.
Minh Hoàng nghĩ rằng đúng là thế thật, nói:
- Ta nhất định sẽ không ra ngoài. Ngươi tìm cách đi.
Những đốm hồn hỏa như Minh Hoàng nhỏ kia cách vết thương của Thương Long chỉ có vài thước, có thể lại chui vào đó lần nữa bất cứ lúc nào.
Nhớ đến thống khổ cực hạn lúc trước trong thân thể, sắc mặt lão giả lập tức hơi tái nợt, khẽ run giọng nói:
- Ngươi đi theo ta lên tầng trên.
Ở đó Minh Hoàng vẫn có thể uy hiếp Thương Long, thần thức của các cường giả Nhân tộc trên bầu trời thành Triều Ca cũng có thể đến nơi này, hai phe có thể lập tức tiến hành đàm phán.
Minh Hoàng đồng ý lời đề nghị của lão giả. Chắp tay sau lưng bay đi.
Vẻ mặt lão giả trở nên thoải mái hơn nhiều, cũng đi theo.
Đi qua con đường dài dòng, đến nơi tiếp nối giữa tầng hai và tầng dưới cùng của Trấn Ma Ngục, bên trên đều là đá lởm chởm lơ lẳng, hoa tím thấp thoáng trong đó.
Ở nơi này rẽ trái chính là ngục Thái Thường. Đi theo khe hở giữa đá lởm chởm lên trên chính là đầm nước biếc.
Minh Hoàng chắp tay sau lưng, bay vào khe đá như mây trôi, nhanh chóng đi tới đáy đầm nước. Đó là tấm chắn vô hình trong suốt màu lục nhạt.
Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, Minh Hoàng phá vỡ tấm chắn, bước vào đầm nước biếc.
Giữa mi tâm của hắn sinh ra một luồng hồn hỏa. Hồn hỏa biến thành màng mỏng bao trùm toàn thân, không để lộ một chút khe hở, ngăn cách đầm nước kịch độc bên ngoài.
Minh Hoàng bởi lên trên mặt nước, màng mỏng do hồn hỏa biến thành bao trùm bên ngoài đang dần dần trở nên mỏng hơn, quần áo và tóc thì tạm thời còn chưa có dấu hiệu bị đầm nước ăn mòn.
Đầm nước xanh lè trượt xuống từ trên người, hắn đứng lên.
Lão giả đã xuất hiện bên bờ trước tiên, nở nụ cười quỷ dị lẳng lặng nhìn hắn.
- Ngươi cười rất khó xem, luôn khiến người ta có cảm giác không có ý tốt, như là có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào.
Minh Hoàng đứng ở nơi cách đầm nước mấy trượng, mỉm cười nói:
- Nếu không phải ta đã xác nhận thần hồn của người không phải là đối thủ của ta thì có lẽ đã tin là thật rồi.
Nói không tin, nhưng thực tế đã sinh lòng cảnh giác. Nếu không thì tại sao hắn lại dừng bước chân?
Lão giả càng cười lớn hơn, miệng toác ra, càng khó coi hơn.
Trên vách núi dựng đứng cao ngàn trượng bỗng xuất hiện vô số tảng đá, sau đó ầm ầm sập xuống!
Bầu trời u ám dường như bị mất đi chống đỡ, sập xuống mặt đất. Đồng thời đáy nước cùng với mặt đất chung quanh lại dâng lên mạnh mẽ.
Chỉ trong nháy mắt, không gian trong Trấn Ma Ngục vốn cực kỳ trống trải bỗng trở nên hết sức chật hẹp.
Đây không phải là Đảo Ngược Càn Khôn. Đảo Ngược Càn Khôn là thay đổi vị trí của không gian. Lão giả lại trực tiếp thu nhỏ thiên địa lại!