Mẹ già đứng sau người tôi, anh mở cửa xe, một hồi lâu rốt cuộc mím môi khởi động xe. Tôi khẽ kêu một tiếng: “Con Rối.”
Anh đột nhiên nghiêng đầu, tuy hành động rất nhanh, nhưng tôi vẫn thấy được trong phút chốc mắt anh hiện lên vẻ trong veo.
“Mộc Tương Phi, anh sẽ trở lại, TMD em nhất định phải chờ anh.” Anhchỉ nói một câu, sau đó quay đầu xe. Tôi quay người vùi vào lòng mẹ tôi, bà vỗ nhẹ đầu tôi, không nói lời nào.
Tôi không dám nhìn anh biến mất nơi cuối đường Anh Hoa. Đây là lầnđầu tiên tôi và anh chia xa chân chính, mà còn đường phía trước lại khóđoán. Có lẽ một ngày Tấn Tấn của Đông Phương Lạc sẽ trở lại, cũng hoặclà anh khuất phục dưới áp lực, mãi mãi không trở về nữa.
Mẹ nói nếu thật sự yêu anh thì nên tin tưởng anh. Phải chăm sóc mìnhthật tốt, đừng để anh chịu thêm gánh nặng. Tôi gật đầu, tôi sẽ, tôi sẽsống thật tốt, không để cho người yêu thương tôi lo lắng cho tôi. Bởi vì Đông Phương Lạc cũng đã trưởng thành….
Tôi vẫn sáng chín chiều năm như cũ, đi làm và tan sở đúng giờ, đồngnghiệp trong công ty cũng cư xử rất tốt, quan hệ cũng bắt đầu càng ngàycàng hòa hợp. Ngày nào đó ông chủ bảo tôi chuyển một trò chơi nào đó vào kế hoạch hoạt động cho ngành chúng tôi quản lý, trong lúc vô tình tôithấy được một chữ ký ngoáy trên hàng giám đốc điều hành, nhưng có thểnhận rõ được chữ ký: Kim Sĩ Vĩ.
Kim Sĩ Vĩ cũng chính là Kim hủ hèm trong truyền thuyết rồi….
Làm sao tôi lại đến địa bàn của ông thật rồi vậy?
Giao văn kiện gấp kia cho quản lý Hạ, dù sao thấy anh ta cũng nhànrỗi, cho nên giả vờ trò chuyện đôi câu. Thế nhưng anh ta lại vô cùngcảnh giác, vừa nhắc đến cấp trên trong công ty thì cũng chỉ nói đến Từtổng, không nói bất cứ gì khác.
Muốn tìm số điện thoại của Kim hủ hèm là rất dễ dàng, dù sao bà támTrì và tôi vẫn còn qua lại thân thiết. Tôi gọi đến dường như ông đang dự tiệc, rất ầm ĩ, nhưng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
“Cô Đông Phương, có chuyện gì không?” Giọng nói của ông vô cùng ônhòa, ôn hòa đến mức hào khí ngút trời như khi không uống rượu.
“Kim tổng, tôi muốn nói chuyện với ông một chút, không biết ông córảnh rỗi hay không?” Một câu nói đơn giản, tôi luôn luôn không tin cómột cái bánh trên trời rơi xuống. Tuy là người khác không tệ, nhưngkhông cần thiết phải giúp đỡ cho một người chỉ có duyên gặp vài lần.
Thế nhưng ông lại ngừng một chút, rốt cuộc nói: “Bây giờ cô ở đâu?”
Chúng tôi hẹn tại một quán cà phê, ông đến nơi chỉ cách lúc tôi gọi 20 phút, tôi khẳng định chỗ của ông cách nhà tôi không xa.
Thậm chí chào hỏi cũng không có, ông ngồi đối diện tôi, kêu một ly cà phê đen. Tôi cảm thấy tôi không có gì để nói, tôi chỉ chờ đợi, chờ câunói tiếp theo của ông.
“Tôi luôn nghĩ làm sao mở miệng với cô.” Ông khuấy cà phê trong ly:“Cũng đã từng tuổi này, nói mấy chuyện này với lớp nhỏ có lẽ sẽ rất buồn cười. Nhưng khi đó chúng tôi cũng còn trẻ.”
Ánh mắt của ông nhìn cà phê đậm đặc, chậm rãi sắp xếp ý nghĩ: “Khi đó Kim Thần mới vừa khai phá thị trường game Trung Quốc, tôi bị gia tộcphái đến khai hoang bên này. Thời điểm đó kinh tế còn trì trệ, công tygame mang tính tiêu khiển kiểu này còn vô cùng xa xỉ. Lúc đó bước khởiđầu vô cùng khó khăn, tuy có tổng bộ ủng hộ, nhưng cả tình trạng cả thịtrường không được lạc quan. Tuy tôi mang danh tổng giám đốc điều hànhChâu Á, nhưng trên thực tế vô số người chờ xem tôi làm sao thu dọn bãichiến trường.”
“Một lần phố biến hoạt động tại sân trường, tôi quen một cô gái.”Khóe môi ông mỉm cười, hiện lên một nét vui, ngay cả ánh mắt cũng tỏasáng ấm áp: “Khi đó cô ấy còn đang học đại học, mười chín tuổi, còn rấttrẻ. Cô ấy rất có tài năng, vô cùng thông minh, khiến người ta nhìn mộtcái đã thấy được dáng vẻ được sinh ra từ đất nước có 5000 năm lịch sửthần bí này. Tôi còn nhớ khi đó cô ấy là hội trưởng hội học sinh đại học A. Cho dù là tại nơi đại học A cao cấp nhưng vẫn công nhận được là mộtcô gái cao giá. Khi đó cô ấy rất kiên cường, quyết đoán, làm việc nhanhnhẹn quả quyết. Nhưng dù sao cũng là sinh viên, có rất nhiều ảo tưởng và tò mò với thế giới bên ngoài. Lúc đó chúng tôi ở bên nhau, tôi thườngxuyên nói với cô ấy rất nhiều chuyện bên ngoài, cô ấy luôn nghe rất chân thành, đôi mắt linh động kia như có nước chảy.”
Tôi nghĩ tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó. Khi đó trong mắtcô gái kia, nhất định ông rất tài giỏi, đến từ nước ngoài, tuổi còn trẻđã bắt đầu độc bá một phương.
“Khi đó tôi không có nhiều thời gian ở bên cô ấy, tôi bận phải phổbiến tuyên truyền cho khác hàng có khả năng chúng tôi có được. Kim Thịlà một gia tộc rất lớn, cha tôi vô cùng coi trọng tôi. Cô có thể biết có bao nhiêu người lợi dụng giậu đổ bìm leo ngoài sáng lẫn trong tối. Tôibiết tôi không thể thua, nhưng tôi không cách nào kháng cự lại cô ấy.Lúc còn trẻ luôn tham vọng, hai bên tôi đều muốn, sự nghiệp lẫn tìnhyêu.” Ông thở dài thật sâu: “Cuối cùng có một ngày, chúng tôi xảy raquan hệ không nên xảy ra….”
Ông nhìn tôi, trước sau vẫn cảm thấy tuổi tôi còn nhỏ, nên hơi đỏmặt: “Tôi biết tôi không nên, nhưng cô Đông Phương, cô gái mười chíntuổi xinh đẹp như hoa. Cô ấy chỉ cần vừa cúi đầu, vẻ mặt hơi ửng đỏ, đãcó thể cướp mất hồn vía của một người đàn ông.”
“Nhưng khi đó… cô gái kia hẳn là còn đi học đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên chuyện này bị cả nhà của cô ấy phản đối. Bởi vìtôi không chỉ là một người nước ngoài không rõ lai lịch, mà còn vì tôilớn hơn cô ấy 8 tuổi. Bởi vì tôi biết rõ ràng cô ấy vẫn còn là sinhviên, biết rõ thậm chí cô chưa bắt đầu tiếp xúc với thế giới này đã tổnthương cô ấy. Thậm chí tôi không cách nào nói rõ được thân phận củachính mình, bởi vì… bởi vì….”
Tôi có thể cảm thấy được tâm trạng của ông dậy sóng, ông cúi đầu khẽnhấp một miếng cà phê, rồi bình tĩnh lại một chút: “Chỉ có cô ấy kiêntrì, không tiếc bất hòa với người nhà, vẫn kiên cường bướng bỉnh nhưthường lệ. Thật ra thì tôi từng thề rằng, đời này của Kim Sĩ Vĩ dù buông bỏ hết tất cả cũng nhất định phải ở bên cô ấy. Cho nên mặc kệ mọi người đều phản đối, nhưng chúng tôi vẫn qua lại thân thiết. Cuối cùng…. mãicho đến khi cô ấy mang thai.”