Từ mấy ngày gần đây ở cửa thành, người xung quanh dần dần tăng nhiều, những người này trông thấy Diệp Thần nâng một đầu quái vật cực kỳ khổng lồ chạy tới, rối rít kinh sợ né tránh hai bên, ngoài sợ hái thán phục ra, thì cũng không khỏi có chút hâm mộ.
Mấy người quân nhân thủ cửa thành cũng né tránh ra, nào dám cản đường kiểm tra chứng nhận. Diệp Thần tiến vào căn cứ, trực tiếp đi tới chỗ ở đám người Hứa Thiên Quốc, đem thi thể Thiết Giáp Ngao nhét dưới cao ốc, sau đó đi lên gọi đám người Hứa Thiên Quốc xuống.
"Đây là ngươi săn giết à?" Hứa Thiên Quốc nhìn thi thể Thiết Giáp Ngao, kinh ngạc nói.
Diệp Thần nhẹ gật đầu, nói: "Dinh dưỡng trong huyết nhục của đầu quái vật này rất nhiều, đầy đủ cho các ngươi ăn, da phía ngoài thì để chế thành giáp da, quái vật hơn mười cấp thì không xé rách được, thành tựu của các ngươi phải do chính mình rồi, hảo hảo cố gắng, đừng để ta thất vọng."
Đám người Hứa Thiên Quốc liếc nhau, tâm tình trầm trọng.
"Thu thập thi thể như thế nào rồi ha?" Diệp Thần nhìn Hứa Thiên Quốc nói.
Hứa Thiên Quốc cười khổ nói: "Nhà kho đã tìm được, giá tiền đã đàm phán xong, hơn nữa đã chiêu mộ được một đám người bình thường, tại trong thành tuyên truyền bốn phía, mấy ngày gần đây có nhiều người đến buôn bán, vô cùng tấp nập! Ta lo lắng, nếu mà kéo dài thêm, tài chính chúng ta chắc không đủ!"
"Không sao, cứ tiếp tục thu mua." Diệp Thần lạnh nhạt nói: "Tài chính không đủ thì nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Hứa Thiên Quốc khẽ gật đầu.
Sau đó nói rõ mọi việc, Diệp Thần liền rời khỏi, hướng quân doanh đi đến.
Trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều người nằm trên bãi cỏ, có chút nhàn nhã, trên thực tế, sau khi chiến đấu gian khổ xong, đại đa số mọi người sẽ tìm một chỗ buông lỏng, có người ưa thích tiến vào nơi xa hoa, có ngươi ưa thích địa phương yên lặng nghỉ ngơi.
"Mau nhìn, đó là Diệp Thần?"
"Ơ, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, quần áo cũng bị mất."
"Rõ ràng là khiêu chiến Vân Thiếu Kinh, cũng không nhìn lại cân lượng của mình, ngay cả Đại tướng Vân Thiếu Kinh xem hắn giống như con chó vậy."
Rất nhiều người quăng ánh mắt khinh bỉ qua Diệp Thần, có chút khinh thường, thần sắc Diệp Thần bình tĩnh, đối với đám cùi bắp này không quá để ý, ở trong mắt người khác, hắn là một kẽ mãng phu, đây chính là kết quả hắn muốn.
Sau khi đi vào, cầm lấy khăn đi vào nhà tắm công cộng.
Ở trong quân doanh, có một hồ tắm công cộng lớn, vốn là một cái ao nước to, sau khi bị cải tạo, bộ sản xuất lắp dây tiếp nước dưới mặt đất, nguồn nước trải qua bộ khoa học kiểm tra đo lường, mới xác nhận không có nguy hiểm tổn thương người, mới dám lắp đặt rót vào bồn tắm.
Lúc Diệp Thần tới đây, trong bồn tắm đã có không ít người, tại trong ao bơi lội, cũng có người dựa vào tường nhàn nhã hút thuốc, không có nữ tính. Trong quân doanh, nữ tướng quân rất ít, đại đa số đều là tiến hóa giả, cho nên mới mở nhà tắm công cộng.
Diệp Thần ăn mặc một cái quần cộc, đi tới bên cạnh ao tẩy trừ thân thể, chà xác dơ bẩn.
"Ồ Ngưu Nhân khiêu chiến Vân Thiếu Kinh?"
"Mấy ngày nay Vân Thiếu Kinh không ở đây, bằng không thì hiện tại hắn cạp đất rồi."
"Vì một nữ nhân mà tranh giành, loại nam nhân này đúng là rác rưởi."
Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên, Diệp Thần coi như không nghe thấy, thần sắc bình tĩnh mà tắm, sau đó dưới bốn phía chỉ trỏ, lười biếng mà ly khai.
Hai ngày sau, Diệp Thần lúc đi lúc ở ra ngoài săn giết quái vật.
Từ khi nắm Khí Lực trong tay, tối nào Diệp Thần cũng không có ngủ, mà tu luyện, Khí Lực này xưng là Sinh Mệnh Chi Khí, trong không khí có tồn tại một ít ít, từ hô hấp có thể dưỡng khí tiến vào trong cơ thể, tẩm bổ linh hồn!
Linh hồn là một cái tồn tại càng thêm huyền diệu.
Ai cũng không có thể phủ nhận sự hiện hữu của nó, nhưng là ai cũng không nhìn thấy nó, đã từng có một nhà khoa học làm thí nghiệm, khảo nghiệm sức nặng của một người sắp chết, tại trong sát na lúc hắn chết, trọng lượng thân thể hắn nhẹ đi một khắc!
Tại khoa học trong lĩnh vực vượt tự nhiên, chứng minh linh hồn là có tồn tại, cũng không có siêu thoát phạm vi khoa học, như là ánh sáng, ánh mặt trời, độ ẩm, đều là năng lượng, trên thực tế linh hồn cũng là một loại năng lượng, chẳng qua là càng thêm huyền ảo mà thôi.
Linh hồn mà muốn tồn tại, thì phải có nhiên liệu là Sinh Mệnh Chi Khí, nếu mà không có nhiên liệu đấy thì sẽ biến mất, đập tắt, cho nên cổ nhân có nói: "Người chết như đèn tắt" ! Ngọn đèn tương đương với linh hồn, dầu thắp đèn liền là Sinh Mệnh Chi Khí.
Hắn ngồi xếp bằng, hai tay đặt ở trên đầu gối, đây là tư thế ngồi của phật gia, trong thư tịch cổ đại đều có miêu tả như này, bất kể là Đạo gia, Phật gia, đều là ngồi xếp bằng, tư thế ngồi như vậy là có điểm đặc biệt đấy, huyệt vị kinh mạch trong nhân thể rất nhiều, trong đó có năm cái huyệt vị cường đại nhất có thể thích hợp thu lấy Sinh Mệnh Chi Khí, theo thứ tự là tâm hai bàn chân, lòng hai bàn tay, huyệt Bách Hội đỉnh đầu, gọi là ngũ tâm hướng thiên, hình thành một cái khí tràng tuần hoàn từ thấp tới cao!
Có người nằm ở trên giường ngủ nhiều, hay là thời gian dài không có đi đường, sẽ bị chân mềm vô lực, hơn nữa trạng thái tinh thần không tốt, là vì thời gian dài, huyệt vị tâm bàn chân không có hấp thụ Sinh Mệnh Chi Khí tản mát ở đại địa, làm cho tinh thần không phấn chấn, thân thể dần dần chênh lệch, sinh ra các loại bệnh tật.
Cho nên người thường xuyên rèn luyện, chạy bộ, trạng thái tinh thần cùng thân thể vô cùng tốt, đâu tiên là lúc chạy bộ thì huyết dịch toàn thân tuần hoàn, và tâm bàn chân hấp thụ Sinh Mệnh Chi Khí dưới mặt đất.
Từ lúc ngồi xếp bằng xuống, tinh thần Diệp Thần tiến nhập một loại trạng thái tĩnh lặng, toàn thân từ nơi lòng bàn tay và chân, bắt đầu có chút nóng lên, phát ra nhiệt, thời gian lâu dài, cổ nhiệt khí này bắt đầu dần dần từ tâm bàn chân hướng lên, chuyển qua bụng, toàn thân có loại cảm giác ấm áp, cũng không phải là khô nóng, nếu là khô nóng, rõ ràng luyện đến đau sốc hông rồi, phải lập tức dừng lại, nếu không khí lưu trong kinh mạch sẽ mất đi khống chế, mang đến tổn thương không cách nào vãn hồi.
Diệp Thần hầu như có thể cảm giác được, Sinh Mệnh Chi Khí mỏng manh đang thu hút từ đỉnh đầu huyệt Bách Hội, và tâm bàn chân, lòng bàn tay, tuần hoàn trong người, toàn thân lâm vào trạng thái bồng bềnh, như ngồi trên đám mây, cực kỳ thoải mái.
Một đêm trôi qua, Diệp Thần cảm giác được khí lực trong cơ thể gia tăng 1%, tối thiểu phải gia tăng 300% mới có thể đạt đến khí lực cấp hai, nếu như tu luyện theo kiểu bình thường này, tốc độ phải gần một năm.
...
Sáng sớm, ánh mặt trời từ phía trên chiếu rọi tới.
Diệp Thần từ trên giường đi xuống, nhúc nhích thân thể, ngồi xếp bằng làm chân có chút tê dại, lập tức xuống giường ăn điểm tâm, điểm tâm là một lòng tạng, cũng không biết là quái vật gì, bất quá được ướp gia vị quen thuộc, như là bò bít tết vậy.
Thùng thùng ~~
Tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Thần từ trên bàn cơm đứng dậy, đi qua mở cửa, liền trông thấy một trường bào che ánh mắt, sau đó ở phía sau trường bào vang lên một tiếng cười như chuông bạc, cười nói: "Thủ nghệ của tớ cũng không tệ lắm phải không?"
Trương bào hạ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ Mộ Dung Tuyết, mang theo vài phần nghịch ngợm.
Diệp Thần cười khổ, nói: "Sớm như thế, nàng đã ăn sáng chưa?"
"Sớm ăn rồi." Mộ Dung Tuyết nói, đem trường bào đưa tới trước mặt Diệp Thần, hào hứng bừng bừng nói: "Tốt không, đẹp mắt không?"
"Đẹp." Diệp Thần nói tự đáy lòng, trường bào này cùng hắn không sai biệt lắm, dùng ánh mắt thiên kim tiểu thư như Mộ Dung Tuyết này, có thể đem một tấm da thú may vừa ngươi như thế, tính toán chính xác vô cùng khó có được rồi.
"Hả?" Đôi mắt Diệp Thần giật mình, nhìn thấy ngón tay Mộ Dung Tuyết, vốn là đầu ngón tay trắng nõn, thế mà phía trên có mấy điểm máu nhỏ, nội tâm không khỏi chấn động, dùng sắc bóp mạnh trường bào trong tay, nhìn nàng nửa ngày, ánh mắt dần dần nhu hòa.
Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé thì có mẫu thân may quần áo cho mình, lúc nửa đêm ngồi ở dưới ánh đèn mở may vá, khi thì xỏ kim, khi thì dập muỗi trên chân.
Sau này, chỉ còn lại hai người mình và muội muội, sống nương tựa lẫn nhau, tuy có bằng hữu để chém gió với nhau rất nhiều, nhưng một người bằng hữu thật lòng thì chả có ai, trong trí nhớ, ngoại trừ cha mẹ muội muội ra, vẫn chưa có người nào đối tốt với hắn như thế!
Chưa từng có!
Rất hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết không phải trời sinh là biết may, tại trong quá trình khâu vá, bàn tay nhỏ bé không biết bị đâm bao nhiêu lần, đây là kim loại đặc biệt chế tác đấy, cực kỳ bén nhọn, nếu không thì sao may vá được da thú.
Không có âm mưu, không có lợi dụng, chỉ là trợ giúp thuần túy. Đối với Diệp Thần mà nói, Mộ Dung Tuyết cũng không có nham hiểm hung ác gì, nàng như một tờ giấy trắng tinh khiết, làm cho người ta không đành lòng làm bẩn.
...