Nghe thấy Kim Bích Đạc kêu lên, sắc mặt những người còn lại cũng lập tức thay đổi theo.
"Ngươi nói cái gì?"
"Đây là chủy thủ của biểu muội ngươi!?"
Trong lúc nhất thời, tám người mười sáu con mắt đều không thể tin được trừng mắt về phía chủy thủ trong tay Long Ứng Tình.
Long Ứng Tình híp đôi mắt, "Chủy thủ của biểu muội ngươi lại cắm trên lưng Tĩnh, Kim Bích Đạc, xin hỏi ngươi có thể nói cho ta biết điều này là có nghĩa gì không!?"
Một câu nói, mười bốn con mắt lại cùng nhau nhìn chằm chằm Kim Bích Đạc.
Ý trong lời Long Ứng Tình không cần nói cũng biết.
Kim Bích Đạc bị Long Ứng Tình hỏi như vậy, sắc mặt càng tái nhợt, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!" Hắn lắc đầu, giống như đang biểu sự không hiểu và khiếp sợ của hắn, càng nhiều hơn là không dám khẳng định chân tướng phía sau này.
"Còn có thể xảy ra chuyện gì, chủy thủ của biểu muội ngươi đâm vào ngực con mồi nhỏ, lúc ấy lại chỉ có một mình biểu muội ngươi ở đó, nhất định là biểu muội ngươi thừa dịp con mồi nhỏ phân tâm đâm một đao từ phía sau!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Văn Nhân Tĩnh Phong run người, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng, "Hừ, hay cho con tiện nhân đó! Mất công chúng ta vẫn tin tưởng nàng như thế, không sinh ra chút hoài nghi gì với nàng, còn vì nàng ‘ liều mình ’ cứu con mồi nhỏ mà cảm kích trong lòng, không ngờ, người chúng ta cảm kích lại là một con sói cái ác độc xảo trá!"
Văn Nhân Tĩnh Phong nói một hồi, khiến bầu không khí căng thẳng càng trở nên nặng nề. Nếu quả thật là Tịch Thấm Nhụy đâm chủy thủ này, như vậy. . . . . .
"Bích Đạc, nếu quả thật là biểu muội ngươi, ngươi định làm như thế nào?" Phượng Duy Tĩnh nhìn Kim Bích Đạc, giọng điệu nghiêm túc, sắc mặt cũng không dễ dàng.
Đây là thời khắc mấu chốt quyết định Kim Bích Đạc đi hay ở, nếu như hắn lựa chọn che chở biểu muội của hắn, như vậy thì coi như Tĩnh nhi có thích hắn, hắn cũng sẽ kiên quyết phản đối, đuổi Kim Bích Đạc ra khỏi phạm vi tầm mắt của Phượng Tĩnh Xu. Bên cạnh Tĩnh nhi của hắn, quyết không thể có một người làm tổn hại đến nàng!
Khi Phượng Duy Tĩnh vừa nói ra, Kim Bích Đạc cũng cảm thấy áp lực vô hình ào về phía hắn, từ trước đến giờ chính hắn làm chủ trên thương trường cũng không khỏi âm thầm toát mồ hôi lạnh cả người.
Từ Phượng Duy Tĩnh nói là hắn có thể hiểu, đây là khảo nghiệm của hắn. Nếu vào lúc này hắn làm ra lựa chọn sai lầm, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng phía sau Tiểu Kim Khố của hắn.
Một mặt là cảm giác bị áp bức xuất phát từ Phượng Duy Tĩnh, mặt còn lại là từ truy cứu chân tướng của sự việc đến tình cảm đối với Phượng Tĩnh Xu, cũng khiến Kim Bích Đạc không thể quyên chuyện vào quá khứ. Mặc kệ là ai, chỉ cần làm tổn thương Tiểu Kim Khố của hắn, hắn sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Trong chốc lát, trong đầu Kim Bích Đạc đã xoay chuyển ngàn vạn suy nghĩ, còn không chút do dự ra lựa chọn.
"Ta biết rõ ý của ngươi là gì, " Hắn ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Phượng Duy Tĩnh, "Nếu như xác nhận đúng là biểu muội gây nên, ta sẽ không nương tay, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm tổn thương đến Tiểu Kim Khố!"
Nghe được câu trả lời hài lòng, sắc mặt của Phượng Duy Tĩnh thả lỏng hơn, "Hi vọng ngươi có thể nói được làm được."
"Ta hi vọng sự thật cũng không phải như chúng ta tưởng tượng, nhưng nếu quả thật là biểu muội hại Tiểu Kim Khố, còn lừa gạt chúng ta, ta sẽ tự mình ra tay, không chút lưu tình!" Kim Bích Đạc thở dài, trong giọng nói xen lẫn cảm xúc phức tạp, hắn hi vọng biểu muội luôn luôn có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng khiến người hài lòng, sẽ không làm hắn thất vọng, nếu không, hắn sẽ không ngẩng đầu cao trước mặt nàng, không đối mặt nói với nàng được.
"Mối thù của ta tự ta sẽ báo, chuyện giữa nữ nhân nam nhân không cần nhúng tay."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Mọi người đang dùng ánh mắt "vây công" Kim Bích Đạc vừa nghe giọng nói này, tất cả đều ngây dại, giọng nói khiến bọn hắn nhớ thương, là thật sao?!
Giống như đang trả lời câu hỏi trong thầm lặng của bọn họ, giọng nói đó vang lên lần nữa, mang theo ý cười: "Sao vậy, lâu rồi không gặp, nên không muốn gặp ta nữa sao?"
"Tĩnh nhi!"
Phượng Duy Tĩnh xoay người trước, ào về phía Phượng Tĩnh Xu, trong giọng điệu tràn đầy kích động.
"Xu!"
"Tĩnh Tĩnh!"
"Con mồi nhỏ!"
Trong nháy mắt Phượng Duy Tĩnh ào về phía Phượng Tĩnh Xu, những người còn lại cũng đều khẳng định những gì mình nghe thấy không phải là ảo giác, da.nlze.qu;ydo/nn cũng theo đó xoay người lại ào về phía Phượng Tĩnh Xu, trong nháy mắt bao vây chặt chẽ người vừa mới tỉnh lại đó.
Chỉ có một người, toàn thân cứng ngắc, sắc mặt chán nản, giống như một gốc cây khô cằn không nhúc nhích.
Nhưng người đắm chìm trong sự vui mừng như điên lại không phát hiện ra thiếu niên khiếp sợ tuyệt vọng ở trong góc, cặp mắt bọn họ đỏ bừng, đôi môi lay động, nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, trong đôi mắt tím kia, thoáng hiện sự cơ trí và dịu dàng ngày thường, khiến bọn họ đắm chìm trong đó vô hạn dịu dàng.
"Duy nhi, Ảnh, Tĩnh Phong. . . . . ." Nhìn từng người một nhào lên cùng với những gương mặt đầy kích động, trong nháy mắt vành mắt đã đỏ lên.
"Tĩnh nhi, không được xa ta, cũng không được rời khỏi ta!" Phượng Duy Tĩnh ôm chặt hông của Phượng Tĩnh Xu, chôn mặt sâu ở trong ngực của nàng lớn tiếng nức nở nói.
"Nàng dọa chết chúng ta rồi!" Văn Nhân Tĩnh Phong ôm một cánh tay của Phượng Tĩnh Xu kêu la, trong giọng nói cũng có chút nức nở.
Trái với bên này nhất quyết không tha, cánh tay bên kia lại im ắng không tiếng động. Nhưng Phượng Tĩnh Xu lại có thể mãnh liệt cảm nhận được cảm xúc phập phồng của người đó.
Tĩnh Ảnh, người vĩnh viễn đứng ở sau lưng nàng yên lặng ủng hộ nam nhân của nàng, ngay cả biểu đạt tình cảm cũng hàm súc như vậy, không muốn làm khó nàng, chỉ cố chấp bảo vệ ở bên cạnh nàng.
Hai người Hoa Ngọc Dung và Kim Bích Đạc bị ba người kia giành chỗ trước, trong hỗn loạn tiện tay ôm một chỗ, ôm lấy hai chân của Phượng Tĩnh Xu, kích động đến nỗi nói cũng không rõ ràng.
Cuối cùng, điều khiến Phượng Tĩnh Xu ngạc nhiên là khi toàn thân nàng đã treo đầy người, vẫn còn có hai người chen đến trên người, còn thành công chiếm cứ vị trí có lợi nhất ——
Hai má truyền đến hơi thở khác nhau, khiến trái tim Phượng Tĩnh Xu kích động lập tức đập kịch liệt, mặt đỏ mang tai, không ngừng xấu hổ.
"Cuối cùng nàng cũng trở lại. . . . . . ta cho là ta cũng không còn cơ hội nhìn thấy nàng nữa. . . . . ." Giọng nói dịu dàng mang theo mùi thuốc phun bên vành tai Phượng Tĩnh Xu, ửng đỏ cả lên.
"Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh, rốt cuộc có thể nhìn thấy muội lần nữa. . . . . ." Một bên tai khác bị một giọng nói trầm thấp xâm nhập, nhiễu loạn trái tim đang đập của nàng.
Là Phượng Hàm Tiếu. . . . . .
Vừa mới tỉnh lại, đối mặt với nhiều trận thế nhiệt tình như vậy, Phượng Tĩnh Xu ứng phó không nổi, mấy người ngươi một lời ta một câu, dieendaanleequuydonn khiến nàng cũng không có cơ hội lần lượt trả lời bọn họ, chỉ có thể thả lỏng thân thể của mình để bọn họ ôm lấy thật chặt.
Nàng biết, chuyện lần này đã dọa bọn họ khiếp sợ, thậm chí nàng có thể tưởng tượng, khi bọn họ biết nàng rơi xuống sông không rõ sống chết, cái loại cảm giác gần như tan nát cả tim gan đã chiếm cứ hết toàn bộ.
Nàng cũng không nói ra được lời gì, chỉ có thể nói câu mà không biết đã bao nhiêu lần: "Sẽ không, ta sẽ không rời khỏi mọi người nữa. . . . . ."
Thật vất vả, hao hết miệng lưỡi, nói đến miệng cũng khô ran, các nam nhân kích động mới bình tĩnh lại.
Lúc này, khóe mắt Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lá, rồi sau đó mới nhớ tới thiếu niên đứng thẳng trong góc gần như thành cột băng.
Kể từ sau khi Phượng Tĩnh Xu tỉnh lại, Long Ứng Tình vẫn chăm chú nhìn nàng, chứng kiến giây phút Phượng Tĩnh Xu dời mắt nhìn sang hắn, cả người căng thẳng lên, trong cặp mắt trong trẻo lộ ra tà khí cũng không tự chủ mà lóe ra tia sáng sợ hãi và mong đợi.
Nhưng, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu giống như chỉ nhẹ nhàng lướt qua trên người hắn, không gợn chút sóng nào.
Dường như Long Ứng Tình nghe thấy tiếng vỡ, đó là trái tim và giấc mộng của hắn, đã bị ném vỡ nát trên mặt đất. . . . . .
Ảm đạm rũ mắt xuống, hai mắt linh động nổi lên làn sương mù. . . . . .
"Tình, tại sao huynh lại đứng xa như vậy?" Phượng Tĩnh Xu đột nhiên hỏi, khiến người bên trong sơn động đều yên tĩnh lại.
Long Ứng Tình chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt mở thật to, không dám tin nhìn người cách đó không xa.
"Tĩnh Tĩnh, nàng gọi hắn là gì?" Hoa Ngọc Dung kịp phản ứng, cau mày hỏi.
"Tình đó!" Phượng Tĩnh Xu nháy mắt mấy cái, không hiểu hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Tĩnh!" Long Ứng Tình nghe thấy Phượng Tĩnh Xu gọi tên của mình lần nữa, xác định mình cũng không nghe lầm, Die nd da nl e q uu ydo n cặp mắt lấp lánh ánh nước trong nháy mắt tỏa ra tia sáng mừng như điên—— Tĩnh không có quên hắn!!!
Khóe miệng vừa cong lên nở nụ cười rực rỡ, Long Ứng Tình lại bị một câu của Hoa Ngọc Dung đứng hình tại chỗ, không thể động đậy ——
"Tĩnh, nàng có biết hắn chính là giáo chủ ma giáo đã cướp ngọc trụy Tỳ Hưu trên đại hội võ lâm lần đó không!?"
Danh Sách Chương: