Nước suối từ trong lòng đất cuồn cuộn chảy ra, xoáy nước dựa theo địa thế trong núi tạo thành một bể nước tự nhiên, hơi nóng mù mịt chậm rãi bốc lên, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ấm áp.
Quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh.
Hai người dọc đường đi vô cùng thong thả, tổng cộng tốn hơn nửa tháng mới đến được nơi này.
Hiện tại còn chưa hết tháng ba, thời tiết trong núi vẫn rất lạnh lẽo, chính là thời điểm thích hợp nhất để tắm suối nước nóng.
Trầm Dung Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng khó nén sự tán thưởng.
“Hàn khí trong cơ thể ngươi vẫn chưa trút bỏ hết, dùng suối nước nóng này chữa thương là tốt nhất.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, hắn ngồi xổm xuống vốc một ngụm nước: “Nhiệt độ rất thích hợp.”
Hai chân không thể di chuyển, muốn xuống nước còn phải nhờ Lục Đình Tiêu giúp đỡ, Trầm Dung Dương cũng không muốn làm ra vẻ, gật đầu nói: “Làm phiền.”
Mắt thấy người nọ đang cởi y phục cùng thắt lưng, Lục Đình Tiêu hơi nghiêng đầu nhìn về phía dòng suối, bên tai vang lên tiếng y phục và vật dụng chạm vào nhau, mãi cho đến khi thanh âm mang theo tiếu ý của Trầm Dung Dương truyền đến.
“Đình Tiêu huynh.”
Quay đầu lại, người nọ đã cởi xong y phục, tuy nhiều năm không thể di chuyển, nhưng thân thể của Trầm Dung Dương lại không hề ốm yếu mà chỉ hơi gầy một chút, dưới thân trắng nõn nhã nhặn, ẩn giấu thực lực đủ để cười nhạo thiên hạ.
Lục Đình Tiêu tự cởi áo của mình, bước qua ôm ngang lấy y, đặt vào trong suối, bản thân mình cũng xuống nước.
Hồ nước không sâu, mực nước chỉ cao tới ngực mà thôi, nhưng hai chân Trầm Dung Dương vô lực, nếu như ngồi xuống, nước sẽ ngập qua đỉnh đầu. Lục Đình Tiêu dùng một tay nắm cánh tay y, để y có chỗ dựa, nhưng kỳ thực là đem trọng lượng nửa người trên của y toàn bộ đều đặt trên thân hắn.
Hơi nóng của suối khiến khuôn mặt người nọ trở nên hồng hồng, đây là lần đầu tiên Lục Đình Tiêu tiếp cận gần với y như vậy, hắn phát hiện lông mi của y kỳ thực rất dài.
Sương mù dày đặc, Trầm Dung Dương phải nhíu hai mắt lại để nhìn rõ mọi vật xung quanh, vì vậy mí mắt hơi hạ xuống, lông mi tạo thành bóng mờ che mất nửa con mắt, không hề lộ vẻ yếu đuối, ngược lại còn khiến cả người y toát lên một loại sức hấp dẫn kỳ lạ.
Mái tóc phía sau lưng vốn đã rối tung, hiện tại bị nước làm ẩm ướt hơn phân nửa, vài sợi còn bám trên cổ, cần cổ không có y phục che phủ, đường cong hiện ra vô cùng ưu nhã.
Khoảng cách hiện tại giữa hai người cơ hồ đã không còn kẽ hở, nửa đầu vai của Trầm Dung Dương đều tựa cả vào người Lục Đình Tiêu, đầu hơi ngẩng lên, một khuỷu tay chống trên tảng đá bên cạnh suối, lưng dựa vào thành suối, cảm nhận sự ấm áp của làn nước và da thịt kề sát, dường như ngay cả xương cốt cũng rất thư thái dễ chịu, khiến y không nhịn được thở phào một hơi.
Đây là vẻ mặt mà y chưa bao giờ biểu hiện trước mặt người khác, Lục Đình Tiêu cảm thấy vô cùng sung sướng.
Hắn vươn tay vén mái tóc đang tản mát trên trán y, tay chuyển ra sau lưng, chậm rãi truyền nội lực sang, cùng với hiệu lực của suối nước nóng, trong ngoài kết hợp, chậm rãi hóa giải cố tật do vết thương cũ lưu lại.
Chốc lát sau, Trầm Dung Dương xua tay, ý bảo hắn không nên tiếp tục lãng phí nội lực.
Ánh mắt kia còn mang theo hơi nước do bị nhiệt khí tiêm nhiễm, Lục Đình Tiêu thoáng cái đã hiểu, trong lòng lại đột nhiên dao động, tay ở phía sau lưng duỗi lên trên, tháo ngọc quan trên đầu xuống đặt bên cạnh ao, đầu tóc đen nhánh ngay tức khắc xõa xuống, nửa chìm vào trong nước.
Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, trên môi liền truyền đến một cảm giác ấm áp.
Người nọ chấn động, lông mi hơi run rẩy, giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt có chút giật mình, nhưng không có đẩy hắn ra.
“Trầm Dung Dương…”
Trong khoảnh khắc hai cánh môi mềm mại ấm áp chạm vào nhau, hắn khe khẽ gọi ra cái tên này, giọng điệu không còn vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị như ngày trước nữa.
Đối phương dường như đang thở dài, lại dường như đang thở ra một ngụm nhiệt khí.
“Khanh khanh giai nhân, thế gian vẫn còn nhiều lắm…”
“Dẫu có tam thiên nhược thủy…”
*Khanh khanh giai nhân: Người đẹp.
*Tam thiên nhược thủy, chích thủ nhất biều: Nước sông dù có đến ba nghìn gáo (nước), ta cũng chỉ cần một gáo (nước) mà thôi.
Lời chỉ mới nói ra được một nửa, nhưng Lục Đình Tiêu cũng không tiếp tục, thừa dịp đối phương thả lỏng, hắn tăng thêm một chút lực đạo, miêu tả hình dạng đôi môi của người nọ.
Lưng đặt trên tảng đá, không thể lui về phía sau, trước mắt bị người này vây khốn, nếu không sử dụng nội lực, chắc chắn không thể thoát.
Trong lòng Trầm Dung Dương hơi cười khổ.
Nói không rõ là cảm giác gì.
Chỉ cần vận một chút lực là có thể đánh văng người trước mắt, nhưng y không muốn lỡ tay làm tổn thương hắn.
Thế nhưng, đến tột cùng tại sao lại trở thành tình huống này?
Lẽ nào, chính mình đã tiếp nhận rồi sao?
Chữ tình, y rõ ràng không tin, thế nhưng hiện tại…
Trầm Dung Dương lẳng lặng thở một hơi thật dài.
Mà thôi.
Có lẽ, có lẽ thực sự không thể không thừa nhận.
Chính mình có lẽ cũng động tâm rồi đi.
Nếu không, việc này phải giải thích như thế nào?
Đối phương rõ ràng không hề đề phòng, nhưng chính ngươi lại không thể xuống tay được.