• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kiri

Sứ thần kia mở hộp ra không biết khởi động cơ quan gì trong ấy mà có ba ánh sáng trắng bắn ra lao về phía Diệp Thanh Lam. Lưu Bạch gần như là người đầu tiên có phản ứng, hắn bắn ra ba ngân châm làm chệch hướng hai ám khí còn ám khí còn lại vẫn bay về trước với tốc độ không giảm.

“Hoàng thượng!” Lí Khiếu Nhiên vốn đang nằm trong lòng Diệp Thanh Lam nhanh nhẹn nghiêng người cản ám khí sắp đâm vào cơ thể Diệp Thanh Lam.

“A!” Ám khí đâm vào người làm hắn kêu lên tiếng.

“Khiếu Nhiên.” Men say lập tức biến mất, bà chỉ thấy đau xót, cơn giận bốc lên khiến bà hận không thể thiên đao vạn quả người kia.

“Á!” Nha hoàn đứng cách sứ thần kia không xa thét chói tai ngất xỉu.

Động tác này của sứ thần giống như một tín hiệu, nhóm thiếu niên đang ca múa ở đại điện đều biến sắc, rút chủy thủ bên hông ra lao thẳng về phía Diệp Thanh Lam.

“Có thích khách.”

“Cứu giá.”

“Bảo vệ Hoàng thượng.”

Thị vệ đại thần trong điện rốt cuộc cũng phản ứng lại, rút đao kiếm chạy về phía Diệp Thanh Lam.

Chỉ trong chớp mắt một thiếu niên chân trần đã bay vút lên đài cao, tay cầm dao găm đâm về phía Diệp Thanh Lam. Bà còn đang ôm Lí Khiếu Nhiên nên chỉ có thể lui về phía sau.

‘Keng’ Diệp Thanh Lam nhắm mắt lại theo bản năng, khi mở mắt ra thì thấy đã có người chắn trước mặt mình. Vào lúc nguy cấp nhất, bóng dáng Lưu Bạch nghiêm nghị mà kiên định, hắn thả chiếc chén vừa cản một đao xuống rồi triền đấu với người kia.

Diệp Tử vừa mới đứng dậy nhìn ba bốn thị vệ vây quanh nàng: “Các ngươi không cần ở đây, qua chỗ Mẫu hoàng đi.”

Nàng đang vô cùng lo lắng, trong nguyên tác chỉ nói đến những chuyện sau khi nữ chính trọng sinh nên không hề miêu tả chi tiết cảnh hôm nay, chỉ nói sơ lược qua đôi nét là chuyện này thực ra là do Lí Khiếu Nhiên bày mưu để ly gián quan hệ Lăng quốc và Vũ quốc. Đương nhiên, nhất định nữ chính Diệp Thanh Lam sẽ không sao nhưng Lưu Bạch thì chưa chắc. Dù sao trong nguyên tác Lưu Bạch không hề tham gia yến hội lần này.

Nàng nhìn Lưu Bạch đang đánh tay không với thích khách mà hoảng sợ trong lòng, đám hộ vệ thì chỉ biết vây xung quanh mấy kẻ quyền quý, hoàn toàn không có ai định lên tương trợ.

“Công chúa thứ tội, thuộc hạ chỉ phụ trách bảo vệ Công chúa, bên Nữ hoàng đã có người bảo vệ.”

“Trời ạ.” Nàng tức đến giậm chân nhưng cũng không dám chạy loạn thêm phiền cho người khác, chỉ có thể lui vào trong góc nhìn chằm chằm Lưu Bạch.

Đám thiếu niên này ra chiêu ngoan độc hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng, dù sao đây cũng là quốc yến, thị vệ cũng không sâm nghiêm nên số lượng vốn đã không đủ, lại gặp phải thích khách tàn nhẫn nên liên tiếp hao binh tổn tướng.

Lưu Bạch vẫn đứng chắn phía trước Diệp Thanh Lam, hắn phải chú ý đến an toàn của bà nên dần dần rơi xuống hạ phong.

Trong lúc triền đấu phía sau Diệp Thanh Lam đột nhiên có ánh sáng bạc lóe qua, Lưu Bạch liếc thấy liền lập tức phi thân qua cản.

“Lưu Bạch!” Diệp Tử thét lên sợ hãi rồi lập tức bụm miệng.

Một thanh trường kiếm xuyên thẳng qua ngực Lưu Bạch, lúc rút ra máu tươi bắn tung tóe. Hắn đạp vào cổ tay người nọ làm rơi trường kiếm rồi đá kiếm lên cầm trên tay, xoay người quét một kiếm ba người trước mặt đều mất mạng.

Từ đầu tới cuối vẻ mặt hắn vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, giống như hắn căn bản không hề bị thương.

Rốt cuộc binh lính cũng tới, nhanh chóng khống chế toàn cục.

“Khiếu Nhiên, Khiếu Nhiên, người đâu, mau truyền Ngự y.” Lúc này trong mắt Diệp Thanh Lam chẳng còn gì ngoài Lí Khiếu Nhiên đang suy yếu nằm trong lòng bà. Các tân khách dự tiệc đều sợ hãi, có không ít người bị ngộ thương nên cả đại sảnh nhốn nháo ầm ĩ.

Diệp Tử nhìn nữ chính chỉ quan tâm đến Lí Khiếu Nhiên không để tâm đến bất kỳ chuyện gì thì nhíu nhíu mày, gọi thị vệ trưởng phân phó bắt giam thích khách, lại phái người trấn an tân khách, không bị thương thì đưa rời cung, bị thương thì triệu Y đồ băng bó.

Trong Thái y viện chỉ có bốn năm người đương chức giờ đều bị gọi đến trước giường Lí Khiếu Nhiên. Không biết tại sao Diệp Tử thấy cực kỳ sốt ruột, tìm khắp điện cũng không thấy Lưu Bạch liền vội vàng nhấc váy chạy về điện của hắn.

“Mỹ nhân ca ca.” Nàng vừa vào cửa đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, vẻ mặt lại càng lo lắng kích động.

Lưu Bạch đang cởi trần, ngực quấn mấy vòng băng đã sớm nhuốm màu đỏ máu, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, mím môi quấn lại vết thương rồi mặc y phục vào.

Hắn chỉnh trang lại y phục rồi mở miệng: “Sao thế?”

“Sao Mẫu hoàng không phái Ngự y lại đây?” Diệp Tử khóc nức nở.

“Không cần thiết.” Môi hắn hơi tái, ngồi xuống bàn viết một phương thuốc rồi đưa cho Diệp Tử: “Lo cho ta à?”

“Vâng.” Diệp Tử cắn môi gật đầu thật mạnh.

“Đi bốc thuốc theo đơn này đi, Người muốn lấy ít thuốc ở Thái y viện hẳn là không khó.”

“Được.” Diệp Tử lại gật gật đầu cầm đơn thuốc đi ra ngoài, không hề cảm thấy bản thân là Công chúa một nước mà phải làm những việc này có gì không ổn.

Lúc nàng mang thuốc về Lưu Bạch đang nằm nghiêng trên giường đọc sách, nhàn nhã thong dong như bình thường nàng vẫn tới.

“Ca ca.” Diệp Tử ngồi xuống bên giường: “Uống thuốc.”

Lưu Bạch giơ tay nhận bát thuốc, ngửa đầu uống cạn rồi thấy Diệp Tử đang trợn tròn mắt nhìn mình: “Ca ca không thấy đắng à? Nãy A Tử lén uống một ngụm đắng muốn chết, phải ăn ba miếng mứt quả mới đỡ đấy.”

Lưu Bạch đặt bát sang bên cạnh: “Người lớn đều như thế, chỉ có trẻ con mới không thích uống thuốc.”

Diệp Tử nghi hoặc hỏi: “Vậy có nghĩa là đến lúc ta trưởng thành thì uống thuốc sẽ không đắng nữa ư?”

“Đúng vậy.”

Nàng thầm xem thường trong lòng, Lưu Bạch cũng biết chọc nàng rồi cơ đấy.

Nàng lập tức chuyển chủ đề, lo lắng hỏi: “Vết thương của huynh chảy nhiều máu lắm, đau không?”

“Không đau.”

“Trước kia lần nào bị thương ta cũng khóc rất lâu, sao ca ca không khóc.” Diệp Tử trẻ con nói, bàn tay nhỏ phủ lên vết thương của hắn muốn sờ nhưng không dám.

Lưu Bạch lại nhớ lại một vài hình ảnh mơ hồ, ánh mắt hắn trống rỗng nhìn phương xa, đột nhiên tản mát ra một loại tịch liêu cự người ngàn dặm. Không biết có phải do đã rất lâu không bị trọng thương như thế này nên lúc băng bó hắn mơ hồ sinh ra một tia oán hận, rõ ràng đã sớm quen, lại nhiễu loạn lòng mình.

Mùa xuân đã tới, chim chóc ríu rít bên ngoài, mấy ngày trước còn vừa có một trận mưa xuân, cây cối hoa cỏ đâm chồi nảy lộc nhưng tất cả đều không thuộc về hắn. Hắn chỉ có thể một thân một mình băng bó vết thương, sự mệt mỏi trong lòng làm hắn cũng không còn tâm trạng châm cứu cầm máu cho mình nữa, rõ ràng ý thức đã mơ hồ nhưng vẫn cố chống đỡ làm xong mọi việc.

Diệp Tử đã vội vã chạy đến vào lúc ấy, trên người còn vương mùi hoa trên đường, ngữ khí kích động và bức thiết như sợ hắn sẽ biến mất ngay lập tức.

Có lẽ giây phút đó hắn thật sự xúc động bằng không sẽ không đột nhiên hỏi có phải nàng lo cho mình không.

“Ca ca.” Có lẽ là thấy mãi hắn không trẻ lời nên Diệp Tử giật giật nhẹ tay áo hắn.

“Từ nhỏ ta đã không khóc, đã quen rồi.” Nếu có thể thì ai không mong mình có thể sống vui vẻ, ai không muốn dù trời có sập cũng có người chống cho mình nhưng đó chỉ là nếu, cuộc sống sẽ dạy ngươi làm thế nào để trở nên kiên cường.

Hắn nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của Diệp Tử vươn tay đặt trên đầu nàng: “Không sao, Người bị thương thì cứ khóc.” Dù sao cũng sẽ có người dỗ.

Diệp Tử lại bĩu môi: “Không đâu, ta cũng muốn giống như ca ca, sau này sẽ không… khóc nhè nữa.”

Lưu Bạch không phát biểu ý kiến gì về tuyên bố của nàng, tiếp tục đọc sách.

Không biết Diệp Tử nghĩ tời điều gì mà trở nên phẫn uất: “Lần này thật sự Mẫu hoàng hơi quá đáng, mỹ nhân ca ca cứu Người mới bị thương nặng như thế mà Người gọi tất cả Ngự y đến Phúc Hoa cung, A Tử muốn gọi một người đến trị liệu cho ca ca mà không gọi được ai. Nếu ca ca có chuyện gì thì sao, nếu bị thương không thể tự băng bó thì thế nào, Mẫu hoàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Chính quân của bà, ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất cũng không để ý.”

Những lời này không còn giống như giận dỗi thường ngày, thật sự có chút khó nghe.

“A Tử.” Lưu Bạch khẽ gọi tên nàng.

“Đúng là thế mà, dù trước kia Mẫu hoàng từng giúp ca ca nhưng ca ca đã cứu Mẫu hoàng và A Tử một mạng, nợ đã sớm trả hết rồi. Lần này huynh bị thương vì cứu Mẫu hoàng theo lý mà nói là ân nhân của bà, nhưng với ân nhân còn lạnh lùng như thế, Mẫu hoàng dứt khoát ở bên Lý Chính quân cả ngày đi, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao bà cũng không quan tâm đến thần dân của mình.”

“Diệp Tử.” Giọng Lưu Bạch chưa bao giờ nghiêm khắc như thế.

Hai mắt Diệp Tử đỏ lên, cắn môi không nói.

Lưu Bạch liền thấy hơi bất đắc dĩ: “Lần Người rơi xuống nước phát sốt cũng vì Lý Chính quân sao không thấy phát giận như bây giờ?”

“Ca ca giống A Tử làm sao được.” Diệp Tử quật cường quay đầu đi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, câu thứ hai hạ giọng đến mức không nghe thấy.

Lưu Bạch có nội lực nên nghe được rõ ràng, vẻ mặt của hắn bỗng dưng biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử cực kỳ phức tạp.

Câu nàng nói là: “Trong lòng A Tử, ca ca còn quan trọng hơn bản thân mình.”

Trong chớp mắt đó, cảm xúc trong lòng hắn không thể dùng bất cứ từ gì để miêu tả.

Một lúc lâu sau hắn mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bình thản mở miệng: “Không có gì đáng trách cả, Hoàng thượng chỉ làm việc Người phải làm thôi, nhân chi thường tình.”

“Nhân chi thường tình?” Diệp Tử vẫn còn đang phẫn nộ.

“Lý Chính quân là người Hoàng thượng quan tâm nhất, còn ta chỉ là một người xa lạ. Lần ám sát này có rất nhiều người bị thương, giống như A Tử trực tiếp đến chỗ ta mà không đi vấn an Chính quân vậy, đương nhiên Người sẽ chỉ quan tâm chú ý đến một người duy nhất. Cho nên, chẳng qua chỉ là nhân chi thường tình mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK