Sáng hôm trước Kình Điểu và Kuwahara còn nói chuyện ở đây, nhưng lúc này hai người đều đã không còn ở nhân thế.
Nếu Kình Điểu không chết, Trà Tiên xử lý vụ án này nhất định sẽ bớt đi nhiều việc. Vị sĩ quan cảnh sát này tuy chỉ có thực lực cấp Giấy, nhưng năng lực thị giác phản quang của hắn rất tiện cho việc thu thập chứng cứ. Hơn nữa vì hắn đã tham gia điều tra trước khi trò chơi của Thiên Nhất kết thúc, cho nên thông tin và bằng chứng của hắn đều rất có giá trị.
Trên thực tế, ban đầu Thiên Nhất cũng không định giết chết Kình Điểu. Bởi vì theo hắn suy đoán, đợi HL phát giác được hắn ở đây, cho đến lúc Trà Tiên chạy tới, có thể đã qua một tuần thậm chí còn lâu hơn, khi đó rất nhiều chứng cứ sẽ không còn ý nghĩa, cho nên để Kình Điểu sống có thể khiến trò chơi càng thú vị hơn.
Nhưng giống như hắn đã nói với mấy “kẻ dọn dẹp” kia: “Kình Điểu vốn không cần chết, nhưng mấy giây trước các ngươi đã buộc ta phải thay đổi chủ ý”.
Trong mấy giây ngắn ngủi, tình huống đã xảy ra biến hóa.
Ngày đó Thiên Nhất đã sớm biết mình bị theo dõi, nhưng hắn không thể đoán ra thân phận của người giám thị. Quyển sách nội tâm cũng có quy tắc và hạn chế nhất định, ngoại trừ không thể giải mã những người có siêu năng lực thật sự (không bao gồm người cải tạo), muốn lấy được tiếng lòng của người bình thường, điều kiện cơ bản là phải biết tên của người bị giải mã.
Đây là một công việc khá hao phí tâm thần. Chẳng hạn như ngươi muốn giám thị một địa điểm ở bên kia đại dương xa xôi, phương án một là ngươi có thể tùy ý nghĩ một cái tên khá phổ biến ở bản địa, sau đó mở cuốn sách bìa đen ra, xem thử người được lật tới có thật ở đó hay không. Nhưng phương án này tỉ lệ thành công rất nhỏ, bởi vì trên địa cầu người trùng tên rất nhiều. Cho nên còn có phương án hai đáng tin hơn, đó là tìm một người nổi tiếng, ví dụ như thống đốc bản địa, ngôi sao thể thao hoặc giải trí vân vân, biết mặt mũi thì sẽ không sai. Tiếp theo có thể từ trong quyển sách nội tâm của bọn họ biết được tên của những người khác, cứ như vậy tiến hành móc nối, dùng chuỗi quan hệ giữa người và người tìm được người cần giám thị.
Sau khi cửa hàng sách của Thiên Nhất di chuyển đến Hokkaido, trong phạm vi trăm dặm chung quanh điểm dừng chân, không có người nào mà hắn không biết tên, trừ khi chỉ là người qua đường...
Mà đối với Thiên Nhất thì quyển sách nội tâm cũng chỉ là công cụ, không phải năng lực của bản thân hắn. Năng lực của hắn mạnh mẽ và phức tạp hơn nhiều. Một phần của năng lực, đó là chỉ cần người khác cách hắn đủ gần, bất kể là người cải tạo, người biến dị, người siêu năng lực... hắn đều có thể biết được cấu tạo sinh lý, nguyên lý năng lực của bọn họ. Cho dù không đến gần như vậy, hắn ít nhất cũng có thể biết được sự tồn tại của những người này.
Sáng sớm ngày 13 khi Thiên nhất vừa tỉnh lại, liền cảm giác được có bốn người không biết tên nên không thể lật được tiếng lòng đang mai phục ở phụ cận, có điều khi đó hắn không thể xác nhận bọn họ là người dọn dẹp do HL phái tới.
Nhưng khi Kình Điểu rời đi, bốn người của tiểu đội C kia phát giác Thiên Nhất đi ra khỏi cửa hàng sách. Có thể bọn họ lo lắng hắn sẽ chạy trốn, cho nên tiến đến gần hơn. Lúc này Thiên Nhất mới xác định, bọn họ đều là người cải tạo thực lực đạt cấp Bính, loại đội ngũ này phù hợp với tiêu chuẩn của tiểu đội dọn dẹp thuộc HL.
Thế là trong đầu Thiên Nhất hiện lên hành động của Kình Điểu, tiếng lòng của những cảnh sát khác, lại kết hợp với tình huống trước mắt, gần như trong mấy giây hắn đã phân tích ra, cục cảnh sát có một gã siêu năng lực khác là Kuwahara có hai lớp thân phận trong HL. Chuyện này có nghĩa là Trà Tiên gia nhập còn sớm hơn mong đợi.
Vì vậy trong khoảnh khắc đó, Thiên Nhất đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Hắn quyết định giết chết Kình Điểu, kéo trò chơi ác độc thú vị này trở lại một độ khó thích hợp.
Để bảo đảm không có sơ hở, Thiên Nhất mới giết cả Kuwahara. Tên này và Kình Điểu đều là người có siêu năng lực, quyển sách nội tâm không thể giải mã suy nghĩ của bọn họ. Lỡ may hai người bọn họ đã trao đổi thông tin quan trọng gì, Thiên Nhất cũng không cách nào biết được, vẫn nên diệt khẩu để chắc ăn hơn.
Trà Tiên đi vào nhà xác, hiện trường này đã bị phong tỏa, tất cả vật chứng đều được giữ gìn rất tốt. Đương nhiên ngoại trừ thi thể, thi thể của Kuwahara và Kình Điểu đều do bộ phận khám nghiệm tử thi của HL tiếp nhận, cảnh sát cơ bản đã bị đá ra khỏi vụ điều tra này.
- Trước khi thiếu úy Kuwahara bị hại, ngài đã nói chuyện điện thoại với anh ta?
Trà Tiên vừa quan sát hiện trường vừa nói.
Shimaki trả lời:
- Đúng vậy thưa trưởng quan, nội dung liên quan đến chuyện tiểu đội C bị mất liên lạc.
- Ngài hẳn là biết vụ án liên quan đến Nghịch Thập Tự có cấp bậc gì đúng không?
Nghe được vấn đề Trà Tiên thuận miệng hỏi, Shimaki trong nháy mắt cả người nổi da gà, sắc mặt biến đổi, trong lòng biết rõ hàm ý của câu hỏi này chết người đến thế nào.
Trong chuyện này thiếu tá Shimaki quả thật đã sơ ý. Thân là trưởng quan của phân bộ HL địa phương, hắn đương nhiên biết cái gọi là nguy hiểm cấp sáu, nhưng trước giờ hắn luôn coi thường cái khái niệm mới sinh ra được vài năm này. Sau khi nhận được báo cáo của Kuwahara, Shimaki đã tra xét tất cả vụ án liên quan đến Nghịch Thập Tự có trong kho tư liệu của HL, phát hiện tên Thiên Nhất này chẳng qua là một kẻ điên giết người liên hoàn mà thôi, trong số người chết trước đây không một ai vượt qua cấp Bính.
Có thể nói, đây là hậu quả của những kẻ chỉ nhìn kết quả mà không biết quá trình, tự suy đoán bừa bãi về Thiên Nhất.
Shimaki vốn không hiểu Trà Tiên, hắn cho rằng Thiên Nhất chỉ là có hiềm khích cá nhân gì đó với hoàng tử đại nhân, cho nên vị vương tộc này lợi dụng thân phận và quan hệ của mình, tạo ra một cấp bậc dở dở ương ương như vậy.
Mà với cấp bậc của Kuwahara còn không biết thông tin về độ nguy hiểm cấp sáu, hắn cũng chẳng biết gì về cái tên Thiên Nhất này, báo cáo chỉ dựa theo quy trình bình thường xử lý vụ án kẻ siêu năng lực giết người. Vì vậy trong lòng thầm kêu may mắn, Shimaki quyết định thản nhiên phái một đội dọn dẹp dưới quyền đi xử lý Thiên Nhất, đến lúc đó không chừng còn có thể mượn chuyện này thăng quan phát tài. Hắn cũng không nói với tiểu đội C về chuyện độ nguy hiểm cấp sáu, chỉ cho bọn chúng xem một vài tài liệu liên quan đến những vụ án của Nghịch Thập Tự trước đây, xem như đã có thông tin. Cho đến khi bốn người kia chết đi, Shimaki mới dần dần phát giác được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lúc này hắn lại gọi điện thoại chất vấn Kuwahara, trách cứ đối phương đánh giá sai về thực lực của phạm nhân.
- Thiếu tá Shimaki.
Trà Tiên đã sớm nhìn thấu tâm tư của đối phương:
- Nếu ngài cảm thấy khó trả lời, chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này nữa.
Lời này khiến Shimaki giống như được đại xá. Nếu Trà Tiên có ý truy cứu trách nhiệm, Shimaki nhất định sẽ mất chức, bởi vì những người có thể đùn đẩy trách nhiệm đều đã chết rồi.
Trà Tiên lập tức nói:
- Ngài ra ngoài trước một chút, để ta ở lại đây một mình.
- Vâng thưa trưởng quan.
Shimaki kính cẩn lễ phép lui về phía sau, lúc ra ngoài còn không quên đóng cửa lại. Trên trán hắn đổ mồ hôi, sau lưng đã ướt đẫm, nghĩ thầm: “Người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, ôn hòa lễ độ, nhưng tâm kế lòng dạ cực kỳ đáng sợ, một câu nói bình thường cũng có thể đẩy người khác xuống vách núi, chỉ xem hắn có muốn đưa tay kéo ngươi lại hay không”.
Trà Tiên khinh thường hừ lạnh:
- Đều là những kẻ vô năng, lại có thể ngồi ở địa vị cao.
Hắn lập tức nghĩ đến điều gì, không nhịn được cười:
- Có lẽ chính vì ngồi ở địa vị cao, khiến bọn họ biến thành vô năng...
Ánh mắt của hắn di chuyển trong phòng, xe đẩy ngã dưới đất, khay sắt đặt công cụ giải phẫu, công cụ rải rác trên đất, giường bệnh bên cạnh, vết máu trên đất chưa khô.
Trong đầu Trà Tiên, thời gian giống như chảy ngược, những mẩu chuyện vụn vặt một lần nữa chắp vá lại với nhau, quá trình Thiên Nhất giết chết Kuwahara vào hai ngày trước dần dần tái hiện trước mắt hắn...