• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta và Stone ở đại sảnh Thánh Điện chờ Storm, sắp cùng đi vương cung gặp quốc vương bệ hạ.

Mặc dù không biết vì sao Storm đến muộn… Bình thường mà nói, tới trễ nhất hẳn đều là ta mới đúng. Chẳng qua Storm cũng không phải Judge, cậu ta đến muộn cũng không phải chuyện hiếm thấy, cho nên không cần phải kinh ngạc.

Đúng lúc, thừa dịp cậu ta còn chưa đến, mà người ở bên cạnh ta vừa lại là Stone dễ nói chuyện nhất, ta lộ ra nụ cười xán lạn, nói với Stone: “Anh em Stone, không biết trên người cậu phải chăng có mang bánh ngọt của anh em Ice đây?”

Stone gật đầu, sau đó móc ra một cái túi nhỏ, nếu như không phải phía trên là huy hiệu của Stone knight, ta có thể sẽ tưởng rằng đó là cái túi nhỏ của ta, sau đó một phát đoạt lấy.

Thì ra bây giờ đã là thời đại mọi người đều có túi nhỏ rồi sao? Hơn nữa trên túi còn thêu huy hiệu khác nhau, cho dù đánh mất cũng không cần sợ. Ice, cậu thật sự là một hiền thê… hiền phu lương phụ hiếm có!

Stone đưa cho ta mấy viên chocolate, ta vội vàng đoạt lấy, lập tức nuốt một phát xuống, sau đó cũng lập tức phun ra… đắng, đắng, đắng!

Đắng đến cả khuôn mặt ta đều nhăn lại; đắng đến tâm trí ta mất đi; đắng đến ta cảm thấy cuộc sống mỗi ngày phải mỉm cười đối mặt với cặn bã thật ra còn coi như ngọt ngào… đắng chết ta rồi!

Stone tốt bụng mà đưa một bình nước, sau khi ta đem cả bình nước uống hết, lúc này mới có thể mở miệng rống: “Đây là cái thứ quái quỷ gì?”

“Chocolate độ thuần cao 99%.”

Ai cần biết nó là thứ mấy chục phần trăm, ta rống to: “Đây là thứ cho người ăn sao? Cậu muốn độc chết tôi à… Không đúng! Cậu là muốn đắng chết tôi hả?”

“Suỵt! Sun, ưu nhã à! Thủ vệ cửa đang ló đầu nhìn.”

Ưu cái đầu… Thủ vệ thật sự ló đầu vào nhìn rồi. Ta vội vàng lộ ra mỉm cười, cười nói: “Anh em Stone, Sun hết sức kinh hoảng, không biết cử chỉ của mình lúc nào không phù hợp kỳ vọng của thần Ánh Sáng, khiến cho anh em Stone ngài đau lòng nhức óc như thế, phải lấy cay đắng để bức bách, để cho Sun hiểu sự không thỏa đáng của mình?”

Stone cười khổ giải thích: “Bởi vì Judge knight trưởng không thích đồ ngọt, cho nên Ice knight trưởng đều đặc biệt làm loại bánh ngọt không ngọt này cho cậu ta ăn.”

Không ngọt mà gọi là làm đồ ngọt sao?Cái thứ đồ ngọt đắng này căn bản không nên tồn tại trên đời! Ta bảo trì mỉm cười, nhưng âm thanh đã giảm xuống ít nhất ba âm bậc, nói: “Anh em Stone cũng thường ăn loại “đồ ngọt” này?”

“Không, đắng chết mất, tôi ăn không nổi.” Stone hết sức thành thật trả lời.

Ta nguy hiểm nheo lại mắt, Stone lập tức liền toàn bộ trình bày ra: “Judge knight trưởng nói cậu đang giảm béo, vì không cho cậu ăn vụng bánh ngọt, cho nên cậu ta ngày hôm qua đem toàn bộ chocolate của tôi đổi thành loại chocolate đắng này, còn muốn tôi nói với cậu “Nếu như cậu không muốn đắng chết lần nữa, tốt nhất đừng ăn bậy bánh ngọt của người khác”.”

Lesus Judge! Hãy nhớ đấy! Ta, ta… cũng không thể làm gì với cậu.

Sáng hôm nay vừa đo, vòng eo của ta lại có thể nhiều thêm 0.3 inch! Móc đai lưng ban đầu là cài ở lỗ thứ ba đếm ngược, bây giờ đã phải cài đến cái lỗ cuối cùng rồi… Nếu cứ béo tiếp, ngay cả đai lưng cũng phải đục thêm một lỗ!

“Nhẫn nại một chút đi! Judge trưởng cũng là vì tốt cho cậu, mặt của cậu bắt đầu có chút béo giống trẻ con, cứ béo tiếp sẽ biến thành mặt hình mặt trời rồi. Mặc dù cậu là Sun knight, chẳng qua vừa lại là mặt hình mặt trời cũng không tốt lắm đi?”, Stone vỗ vỗ lưng ta an ủi, sau đó nói: “Thời gian sắp không kịp rồi, chúng ta có nên đi tìm Storm một chút không?”

Mặt hình mặt trời! Ta vội vàng sờ mặt mình một chút… Còn may! Vẫn là hình trứng ngỗng, chưa thật sự biến thành mặt hình mặt trời tròn vo. Vì không muốn biến thành mặt hình mặt trời, xem ra thật sự không thể ăn đồ ngọt nữa. Ta ỉu xìu nói: “Ừ. Đi tìm Storm thôi.”

◊◊◊◊

Nơi Storm thường ở nhất chính là phòng của chính cậu ta, cho nên đó cũng là nơi đầu tiên chúng ta tìm tới.

Ta gõ vào cửa phòng, nhưng lại phát hiện cửa phòng căn bản không có đóng, vừa gõ đã mở rồi cho nên ta liền dứt khoát trực tiếp đẩy cửa đi vào. Vừa đi vào liền thấy Storm đang nằm trên giường, hai tay đặt trước ngực, hình như đang cài nút áo… Nhưng cặp mắt cậu ta là đang nhắm nghiền.

Stone sắc mặt trầm trọng mà hỏi: “Sun, cậu cảm thấy cậu ta là tối hôm qua lúc cởi quần áo đến một nửa thì ngủ gật, hay là sáng nay mặc được một nửa thì ngủ gật?”

“Đó không quan trọng!”

“Oh… vậy cậu còn muốn mang Storm đi sao? Tôi cảm thấy bây giờ gọi cậu ta dậy hình như có hơi tàn nhẫn.”

“… Còn có ai gần đây tương đối rảnh rỗi không?”

Stone suy nghĩ một chút, trả lời: “Mọi người gần đây đều rất bận rộn.”

“Vậy hai người chúng ta đi đi.” Ta không thể không quyết định như thế. Đánh thức một người thay quần áo thay đến ngủ gật thật sự quá tàn nhẫn! Cho dù là ta cũng làm không được.

“Hm? Sun, tôi, tôi dậy rồi.”

Quay đầu nhìn, mắt của Storm mở ra một phần tư, còn cố gắng lấy khuỷu tay tự chống mình ngồi dậy.

Ta vươn tay đi che lại mắt của Storm, một giây, hai giây, ba giây… khi bỏ tay ra, cậu ta đã ngủ gật lần nữa rồi.

“Có thể mệt đến như thế cũng thật không dễ.” Stone thì thào.

Ta đem cái chân lơ lửng bên ngoài giường của Storm nâng lên giường, giúp cậu ta cởi bớt quần áo thừa, sau đó đắp lên cái chăn, lúc rời khỏi phòng còn viết trên cửa phòng: Storm đang mê man, kẻ đi vào quấy rầy sẽ bị thần Ánh Sáng giáng sét đánh chết. Ký tên Sun.

Stone nhạ dị hỏi: “Sun cậu làm sao đột nhiên tốt với Storm như thế?”

Tay của ta khoác lên vai Stone, thấm thía nói: “Anh em Stone cậu ngẫm xem, nếu anh em Storm bởi vì không được nghỉ ngơi mà lao lực quá độ chết, chúng ta nên làm sao xử lý công văn của mười sáu năm sau này?”

Stone suy nghĩ một chút, sau đó viết bổ sung lên cửa: còn sẽ bị đại kiếm của ta bằm thây.

◊◊◊◊

Ta và Stone mới bước vào vương cung, liền nhìn thấy Elliot đâm đầu mà đến, thoạt nhìn hình như là đặc biệt tới tiếp đón chúng ta.

Thấy thế, Stone trêu đùa mà nói với đối phương: “Không ngờ Elliot cậu hối hả muốn cử hành hôn lễ như thế rồi sao?”

Elliot ngẩn người, lộ ra cười khổ nói: “Sợ rằng chuyện hôn lễ phải tạm hoãn rồi.”

Nghe vậy ta và Stone đều sửng sốt. Stone vội vàng hỏi: “Đây là chuyện làm sao?”

Elliot lắc đầu nói: “Trước đừng nói nữa, Sun knight, Stone knight, mời hai người mau mau theo tôi, quốc vương bệ hạ chờ đã lâu.”

Chờ đã lâu? Ta và Stone nhìn thoáng qua nhau, tại trên mặt lẫn nhau tìm vẻ nghi hoặc. Bây giờ hẳn là còn chưa tới thời gian ước định mới đúng.

Elliot lại gấp đến vừa nói xong liền xoay người rời đi, ta và Stone cũng chỉ có khẩn trương đuổi theo, khi tới đại sảnh vương cung, lại phát hiện người chờ còn không chỉ là quốc vương bệ hạ mà thôi, lại có thể ngay cả Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện cũng tới, hơn nữa hắn không phải một mình đến đây, bên cạnh còn có khoảng hai mươi Ám kỵ sĩ và mười người mặc bào tử, hình thức bào tử giống tế ti bào. Chẳng lẽ là Hỗn Độn tế ti?

Quốc vương bệ hạ hẳn sẽ không cũng muốn đòi quà mừng kết hôn của Hỗn Độn Thần Điện chứ?

Mặc dù trên lễ mạo, Hỗn Độn Thần Điện là nên cho một phần quà mừng cũng không sai, chẳng qua bình thường cũng sẽ không cho nhiều lắm. Vong Hưởng quốc dù sao cũng là nơi nhiều năm tôn sùng ánh sáng, ở trong quốc, Hỗn Độn Thần Điện đừng nói là chi nhánh, ngay cả tín đồ cũng mời không tới, cho nên Vong Hưởng quốc đối với Hỗn Độn Thần Điện mà nói, căn bản là nơi vô dụng, cái thứ quà mừng này ý tứ một chút là được rồi.

Ngoại trừ đoàn người Trầm Mặc Chi Ưng, trên đại sảnh thật ra còn đứng trọn cả hai hàng người, khuôn mặt và phục sức thoạt nhìn cũng rất xa lạ, hẳn là không phải người trong vương cung.

Stone khẽ giọng nói: “Trên người bọn họ có huy sức của vương quốc Kissinger.”

Ta gật đầu. Hỗn Độn Thần Điện và vương quốc Kissinger đồng thời phái nhiều người như thế đến, hơn nữa sắc mặt của quốc vương bệ hạ còn thật là khó coi! Nghĩ đến hẳn là không có quan hệ gì với quà mừng kết hôn, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?

Lúc này, kỵ sĩ trẻ tuổi bên cạnh quốc vương đi lên trước hai bước, nhưng quốc vương lại nhấc tay một cái ngăn cản tâm phúc, sau đó thẳng tắp trừng vào ta…Khoan đã, trừng ta làm gì? Ta gần đây đâu có làm cái gì chứ?

Quốc vương bệ hạ tự mình mở miệng nói: “Sun knight, sứ giả của vương quốc Kissinger mang đến tin tức, bọn họ nói Ma Vương sắp sinh ra ở Diệp Nha thành.”

Ta sửng sốt. Awaitsun lúc trước cũng đã nói với ta chuyện này, không ngờ bọn họ lại có thể cũng báo cho quốc vương, chẳng lẽ không sợ người phát ngôn của bọn họ sẽ bị quân đội càn quét? Ma Vương thế nhưng không phải người phát ngôn của vị Thần được hoan nghênh lắm.

“Hơn nữa bọn họ còn muốn chúng ta dốc sức trợ giúp Ma Vương sinh ra.”

Nói xong câu này, quốc vương bệ hạ giống như sắp phun lửa rồi, mà ta hoàn toàn có thể lý giải cảm nhận của ông ta. Nếu có người nói với ta Ma Vương cần sinh ra ở Thánh Điện, hơn nữa còn muốn ta dốc sức giúp đỡ, ta nhất định đem đối phương vứt vào sở thẩm phán, còn dặn dò Judge knight trưởng phải nhớ chiêu đãi hắn cho tốt!

Ta suy tư một chút nên đáp lại như thế nào, lúc này mới nói: “Nếu Trầm Mặc Chi Ưng ở đây, sao không mời anh ta tỉ mỉ nói rõ, Sun tin rằng, thủ lĩnh Ám kỵ sĩ nếu đã dám đứng trên đất của thần Ánh Sáng tuyên bố Ma Vương sắp sinh ra, tất có một phen đạo lý.”

Nghe vậy, quốc vương nhíu chặt mày, những vẫn thu lại thần sắc, sau đó sử dụng một cái ánh mắt đối với kỵ sĩ tâm phúc bên cạnh.

Kỵ sĩ tâm phúc vội vàng hô lớn: “Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện, ngươi còn không mau đem sự việc tỉ mỉ nói rõ!”

Trầm Mặc Chi Ưng lại lộ ra biểu tình khó hiểu, hỏi ngược lại: “Quốc vương bệ hạ, chân tướng của Ma Vương là bí mật của vương thất mỗi nước đời đời tương truyền, ngài làm sao lại không rõ chân tướng?”

Đời đời tương truyền, nhưng đời trước… Quốc vương trầm mặc, ta cũng trầm mặc, nhưng ta nghĩ hai người chúng ta đang nghĩ hẳn là cùng một chuyện —– về sau phải nhớ phái người đi bóp chết quốc vương tiền nhiệm!

Nghe nói lão quốc vương heo ú tiền nhiệm từ nhỏ đã là gã đáng chết, may là, lão có một ưu điểm lớn —— nhát gan! Chẳng những sợ mẹ, sợ vợ, thậm chí còn sợ con!

Bản thân lão mặc dù lộn xộn, nhưng là lại có một mẫu hậu tài giỏi, cưới một hoàng hậu tài giỏi, sinh ra một con trai tài giỏi.

Khi tuổi còn trẻ, có mẫu hậu hỗ trợ xử lý quốc chính, cũng bởi vì sợ mẫu hậu, cho nên lão chung quy vẫn không dám xằng bậy quá mức; sau khi mẫu hậu qua đời, có hoàng hậu chống giữ, cũng có hoàng hậu trông nom; đến lúc hoàng hậu tuổi tác đã cao, thậm chí sau này qua đời còn có con trai chống giữ!

Mặc dù đại vương tử khi đó dù sao cũng là thân phận người con, không làm sao dám trừng phạt cha, cho nên khiến cho lão vương heo ú có phần ngày một tệ hơn, chẳng qua cứ một mạch chống giữ như vậy, cuối cùng gọi là Vọng Tưởng quốc cho rồi. Ngoại trừ quốc khố trống rỗng, hơn nữa thanh danh hoàng thất sa sút, trái lại không có tạo thành đại sự gì sẽ dao động đến nền tảng quốc gia.

Chẳng qua hiển nhiên ta và quốc vương đều đã đánh giá thấp sự nguy hại của cha ông ta… Bí mật tương truyền từ đời này sang đời khác của hoàng thất cũng có thể quên nói cho con mình biết, không bóp chết lão thật đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông!

Lúc này, chỉ thấy Trầm Mặc Chi Ưng đầy mặt khó hiểu, kỵ sĩ tâm phúc không biết làm sao; quốc vương mặt vô biểu tình, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện khóe miệng ông ta co giựt, buổi tối có lẽ muốn đi giết cha rồi.

Để tình huống khỏi tiếp tục gượng gạo, ta mở miệng nói: “Trầm Mặc Chi Ưng các hạ, Sun cho rằng, quốc vương bệ hạ chính là hy vọng ngài có thể giải thích với Sun. Dù sao Sun đối với chuyện này không biết gì cả, mà quốc vương bệ hạ cũng chỉ có một vài lời tương truyền từ đời này sang đời khác, cho nên có thể xin ngài tường tận giải thích một phen, để cho Sun có thể rõ ràng nguyên do sự việc?”

Nghe vậy, quốc vương nhíu chặt mày, nhưng vẫn thu lại thần sắc, sau đó sử dụng một cái ánh mắt với kỵ sĩ tâm phúc bên cạnh.

Kỵ sĩ tâm phúc vội vàng hô lớn: “Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện, ngươi còn không mau đem sự việc nói rõ tường tận!”

Awaitsun quay đầu nhìn ta, trả lời: “Vâng… Đây đương nhiên không vấn đề.”

Vâng cái đầu! May là ngươi chuyển biến giọng điệu, nếu ngươi cái thủ lĩnh Hỗn Độn Thần Điện này dám ở trước mặt quốc vương cung cung kính kính với ta, ta sẽ bóp chết ngươi ngay tại chỗ!

Ngoài dự liệu, Trầm Mặc Chi ưng vừa mở miệng, lại là nói lên thần thoại xa xôi…

“Rất lâu trước kia, tại thời đại chư Thần tranh đoạt tín đồ kiến lập tín ngưỡng, các Ngài phát hiện lực lượng của thuộc tính Ánh Sáng có thể thu hút tín đồ hơn, con người dường như có thiên tính tôn sùng ánh sáng. Thế là, các Ngài hàng loạt sử dụng lực lượng của thuộc tính ánh sáng, kể cả thần Ánh Sáng, Chiến thần cùng với Thần Linh mà hiện tại đã không còn tồn tại.

Nhưng, lực lượng hùng mạnh của Thần đã khiến cho thuộc tính của thế giới này mất cân đối.

Thuộc tính ánh sáng được sử dụng hàng loạt, đây cũng làm cho hắc ám thuộc tính bắt đầu ngưng đọng và tụ tập, dần dần sản sinh ra những nơi như hắc ám chi địa.

Nơi biến thành hắc ám chi địa không có một ngọn cỏ, chỉ có sinh vật undead cuồn cuộn không dứt.

Hắc ám chi địa lại chỉ là một loại cảnh cáo, khi hắc ám thuộc tính tụ tập đến một điểm giới hạn, thế giới bắt đầu bị hắc ám cắn nuốt.

Diện tích của hắc ám chi địa không ngừng khuếch đại rồi khuếch đại, đất đai dần dần bị sinh vật undead bao trùm, sinh vật sống bị dồn ép từng ngày, đất đai có thể sinh tồn lại cũng không ngừng giảm bớt.

Đối mặt với sự sụp đổ của thế giới, chư Thần mặc dù biết chỉ cần không sử dụng thuộc tính ánh sáng nữa là có thể cải thiện điều đó, nhưng có Thần căn bản không thể sử dụng hắc ám thuộc tính, tỷ như Thần Ánh Sáng toàn thuộc tính ánh sáng, mà những thần có thể điều động lại cũng không chịu bỏ thuộc tính ánh sáng mà đổi lại dùng hắc ám thuộc tính, bởi vì như thế tất sẽ cuốn mất lượng lớn tín đồ.

Khi sự tình sắp không thể cứu vãn, Hỗn Độn Thần đã xuất hiện thu thập tàn cục. Bởi vì Người gần như là Thần Linh toàn hắc ám thuộc tính, độ khó khăn của giải quyết sự kiện lần này so với Thần Linh khác dễ dàng hơn nhiều.

Người quyết định chế tạo một cái “vật chứa”, một cái vật chứa chuyên hấp thu hắc ám thuộc tính, để cho vật chứa hấp thu hết hắc ám thuộc tính còn thừa lại. Trước đem thế giới khôi phục cân bằng, sau đó mới làm cho vật chứa chậm rãi sử dụng hết hắc ám thuộc tính.

Để hấp thu cùng với tiêu hao những hắc ám thuộc tính đó, lực lượng của vật chứa mạnh mẽ đến vi phạm giao ước thần thánh, nhưng bởi vì thế giới đã mất sự cân bằng và sụp đổ, chỉ có vật chứa của Hỗn Độn Thần mới có thể giải cứu thế giới, cho nên chư thần đối với vi phạm giao ước của Hỗn Độn Thần làm như không thấy.

Mặc dù chư thần không có ngăn cản Hỗn Độn Thần, nhưng con người lại sợ hãi. Bọn họ đa số không rõ nguyên do sự việc, đồng thời cũng sợ hãi những hắc ám không ngừng tụ tập lên kia, bọn họ thậm chí đem sự ra đời của hắc ám chi địa trách tội lên người Hỗn Độn Thần, cho rằng Hỗn Độn Thần muốn chế tạo ra vũ khí hủy diệt thế giới.

Con người nổi lên tụ tập, bắt đầu một chuỗi chiến tranh thảo phạt Hỗn Độn Thần.

Trong chiến tranh hỗn loạn, vật chứa vất vả lắm mới sắp tạo thành vỡ thành ba mảnh, Hỗn Độn Thần nổi nóng phất tay áo bỏ đi.

Mãi cho đến khi thế giới bắt đầu sụp đổ, một số người biết chân tướng đau khổ van nài sự tha thứ và cứu vớt của Hỗn Độn Thần, cuối cùng, Hỗn Độn Thần rốt cuộc vẫn ra tay giúp đỡ.

Người tách xuống một mảnh vỡ nhỏ của mình, sau đó chia mảnh vỡ thành ba mảnh sau đó biến thành ba người dẫn đường, đi tìm ba mảnh vỡ của vật chứa về, sau đó một lần nữa hợp thành vật chứa hoàn chỉnh, lúc này mới cứu vớt thế giới.”

Sau khi kể xong thần thoại, Trầm Mặc Chi Ưng tiến thêm một bước giải thích: “Lúc đó nhóm người van nài kia chính là những người khai sáng của Hỗn Độn Thần Điện, cũng là Ám kỵ sĩ và Hỗn Độn tế ti ban sơ, mà cái vật chứa đó chính là người phát ngôn của Hỗn Hộn thần, Ma Vương.”

“Ý của ngươi là Thần suýt nữa hủy diệt cái thế giới này, mà Ma Vương lại đã cứu vớt cái thế giới này?”

Trầm Mặc Chi Ưng lạnh lùng nhìn chòng chọc đối phương, nói: “Nếu như Ma Vương chỉ có mang đến tai họa, Hỗn Độn Thần Điện vì sao tồn tại lâu như thế? Bởi vì do vị trí địa lý, tai họa Ma Vương mang đến có hơn phân nửa là vương quốc Kissinger hứng chịu, nhưng bọn họ lại trước sau tín ngưỡng Hỗn Độn Thần, cũng ủng hộ sự tồn tại của Hỗn Độn Thần Điện. Chẳng lẽ người của vương quốc Kissinger là bẩm sinh thích tai họa sao?”

Bên cạnh, sứ giả của vương quốc Kissinger cũng lạnh lùng trừng tên kỵ sĩ kia, thần thái bọn họ cũng chứng minh Trầm Mặc Chi Ưng không phải nói suông, điều này làm cho kỵ sĩ tâm phúc sửng sốt, nhất thời cứng họng không nói được gì.

Trầm Mặc Chi Ưng quay đầu nhìn quốc vương, cao giọng nói: “Khi hắc ám chi địa bắt đầu cắn nuốt thế giới, bởi vì do vị trí địa lý, Kissinger sẽ trở thành vương quốc tử vong đầu tiên, đây là nguyên nhân vương quốc Kissinger vì sao nguyện ý hứng chịu tai họa Ma Vương mang đến, cùng với nhiều năm tín ngưỡng Hỗn Độn Thần. Nhưng quốc vương bệ hạ ngài cũng không nên vui mừng, khi vương quốc Kissinger hoàn toàn trở thành tử vong quốc, Vong Hưởng quốc và Nguyệt Lan quốc ít nhất cũng đã là cái vương quốc bán tử vong rồi!”

Giọng điệu hắn nói lời này khá nặng, một câu “vô lễ” của kỵ sĩ tâm phúc đã hô một nửa, lại bị quốc vương ngăn lại.

Trầm Mặc Chi Ưng nửa quỳ chắp tay, tuy là tư thái thỉnh cầu, nhưng giọng nói lại không hề có ý thỏa hiệp.

“Quốc vương bệ hạ, vì thế giới này, Ma Vương nhất định phải sinh ra! Vương quốc Kissinger sẽ cố hết sức lực để đảm bảo Ma Vương sinh ra. Ngoài ra, Thần Điện cũng đã phái sứ giả đi báo tin cho Nguyệt Lan quốc, nữ vương Nguyệt Lan quốc cũng đã tỏ rõ lập trường, nữ vương sẽ toàn lực ủng hộ Ma Vương sinh ra.”

Nghe đến đây, sắc mặt quốc vương đã đen như đáy nồi, ông ta đỡ lấy trán, thoạt nhìn giống như đau đầu không ngớt, sau đó, tầm mắt của ông ta chuyển đến mặt ta, nhíu mày thành ý, rất nhiều hàm ý hỏi dò.

Ta suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Xin hỏi Trầm Mặc Chi Ưng các hạ, Ma Vương phải làm sao sinh ra?”

Trầm Mặc Chi Ưng quay đầu nhìn ta, giải thích: “Lúc đầu vật chứa bị đánh thành ba mảnh vỡ, bởi vậy sẽ có ba người ứng cử Ma Vương, bọn họ sẽ dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường cạnh tranh lẫn nhau, người thắng lợi cuối cùng sẽ dung hợp ba mảnh vỡ trở thành vật chứa mới, cũng chính là Ma Vương.”

Lúc này Stone quát khẽ: “Nhưng tại sao phải tiến hành đánh đấu ở Diệp Nha thành? Dân cư Diệp Nha thành đông đúc, đồng thời cũng là thủ đô của Vong Hưởng quốc, dù như thế nào cũng không nên lựa chọn nơi đây!”

Trầm Mặc Chi Ưng chỉ là nhàn nhạt nói: “Rất xin lỗi, địa điểm không phải do chúng tôi quyết định, chúng tôi chỉ là tìm được địa điểm, sau đó trước đến đây báo tin cho các người tiến hành chuẩn bị, để cho thương tổn có thể giảm đến thấp nhất.”

Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Vì không để cho sự việc Ma Vương sinh ra có thêm nhiều biến đổi, chúng tôi cũng sẽ không công khai địa điểm Ma Vương sinh ra, nhưng lần này biết được địa điểm là Diệp Nha thành, Thần Điện và quốc vương nước tôi dưới nhiều lần bàn bạc, vẫn là quyết định đến báo tin cho quý quốc, để cho quý quốc có thể trước làm chuẩn bị, tránh tạo thành thương vong quá lớn.”

Quốc vương sau khi trầm mặc một hồi, quay đầu nói nói kỵ sĩ tâm phúc lớn tuổi mấy câu, người sau liền đi ra tuyên bố: “Thấy rằng sứ giả vương quốc Kissinger dọc đường bôn ba, thảo luận hôm nay dừng ở đây, mọi người trước đi nghỉ ngơi, chọn ngày thảo luận sau.”

Đây dù là ai nghe cũng biết là lấy cớ tán hội, vừa nói xong quốc vương lập tức đứng lên xoay người rời khỏi. Trầm Mặc Chi Ưng và sứ giả Kissinger đều được người hầu dẫn đi nghỉ ngơi.

Ta vốn định trở về triệu tập Mười Hai Thánh kỵ sĩ. Nói rõ với mọi người chuyện Ma Vương, đồng thời cũng phải cùng Judge thảo luận đối sách, nhưng Elliot lại đi tới bên cạnh ta nói: “Sun knight, phiền ngài theo tôi đến thư phòng, bệ hạ muốn triệu kiến ngài ở đó.”

“Được.” Ta đáp ứng, sau đó quay đầu nói với Stone: “Stone, cậu giúp tôi hẹn cái thời gian địa điểm gặp mặt với Trầm Mặc Chi Ưng, cứ hẹn mấy ngày này, càng nhanh càng tốt.”

Stone gật đầu nói: “Được.”

◊◊◊◊

Ta theo Elliot đến thư phòng của quốc vương, nhưng hắn không có theo vào, chỉ là chào ta sau đó liền đóng cửa thư phòng.

Trong thư phòng chỉ có một mình quốc vương, ông ta đã thay trang phục nhẹ, ngay cả vương miện cũng không có đội, đứng ở phía trước cửa sổ dài chạm đất nhìn ra ngoài. Cảnh trí ngoài cửa sổ rất tốt, có thể nhìn thấy phần lớn Diệp Nha Thành.

Ta đi tới chỗ cách quốc vương khoảng ba bước, sau đó mở miệng: “Quốc vương bệ hạ, Sun đáp lại lời kêu gọi của ngài tới đây.”

Quốc vương lại trầm mặc không nói, nhưng ta cũng không có mở miệng hỏi, chỉ là lẳng lặng chờ ông ta mở lời.

“Sun knight… nếu Trầm Mặc Chi Ưng nói là thật, ngươi xem ta có nên sơ tán cư dân của Diệp Nha thành?” Không đợi ta trả lời, ông ta lại tự mình thì thào: “Nhưng dân cư Diệp Nha thành đông đúc, thế này nên làm sao sơ tán? Vừa lại có thể sơ tán đến chỗ nào? Người rút hết rồi, vương thành biến thành tử thành không người, Vong Hưởng quốc thật còn không tính là Vong quốc?”

Nói đến đây, ông ta quay đầu lại, thẳng tắp nhìn vào ta. Mặt của quốc vương thoạt nhìn có chút tang thương, tuổi của ông ta hẳn là còn nhỏ hơn lão sư của ta mới đúng, nhưng ông ta thoạt nhìn lại già nua hơn nhiều, nếp nhăn giữa lông mày đặc biệt khắc sâu, sợ rằng bình thường nhíu mày không ít.

“Ta cho rằng ta có thể để cho nhân dân an cư lạc nghiệp, bây giờ bọn họ lại chỉ còn hai loại lựa chọn giữa chết và sống lưu lạc này. Sun knight, ngươi trái lại nói cho ta biết nên chọn làm sao?”

Nhìn thấy quốc vương cả mặt bi thương cùng tự trách, ta lập tức nửa quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn quốc vương, nói: “Quốc vương bệ hạ, ngài đích thật là một vị quốc vương có thể làm cho nhân dân của Vong Hưởng quốc an cư lạc nghiệp! Xin tin tưởng Sun sẽ dốc hết mọi khả năng, không để cho nhân dân của Diệp Nha thành chịu một mảy may thương tổn nào!”

Quốc vương nhìn ta, sắc mặt nới ra không ít, nói: “Nghe được ngươi sẽ dốc hết mọi khả năng, luôn khiến cho ta cảm giác an tâm rất nhiều, thủ đoạn của ngươi mặc dù có chút hoang đường… Ahem! Mặc kệ như thế nào, ngươi luôn là có thể đem sự việc giải quyết viên mãn, điểm này sớm ở mười năm trước, Neo đã cúi đầu nhận thua rồi. Lần này chuyện quá nghiêm trọng, ngươi nếu cần cái gì cứ trực tiếp đưa ra, ngoại trừ muốn mạng của ta, cái khác không có gì không thể cho ngươi.”

Câu cuối cùng, giọng điệu của quốc vương có chút đùa giỡn.

Mặc dù bình thường giữa hoàng thất và Thần Điện trải qua không ít đụng chạm, mà ta còn từng đem quốc vương tiền nhiệm cũng chỉnh cho xuống đài, sau đó còn phá rối hôn sự của công chúa và Chiến Thần Chi Tử… Nhưng đến thời khắc nguy cấp, quốc vương lại vẫn định tín nhiệm ta.

Nếu muốn nói lão quốc vương heo ú tiền nhiệm đối với Vong Hưởng quốc có bất cứ cống hiến gì, đó chính là sinh hạ một quốc vương tốt đi!

Suy nghĩ một chút, ta lập tức đưa ra yêu cầu: “Quốc vương bệ hạ, bạo gan thỉnh cầu ngài đem quyền chỉ huy của hoàng gia kỵ sĩ tạm thời giao cho Sun.”

Quốc vương gật đầu nói: “Vậy không thành vấn đề. Thế này đi, ta còn sẽ bảo Elliot trực tiếp nghe lệnh ngươi, danh vọng của hắn gần đây ở trong hoàng gia kỵ sĩ rất cao, nếu có hắn, ngươi điều động lên cũng thuận tiện.”

Không hổ là quốc vương bệ hạ, suy nghĩ quả nhiên chu đáo. Ta tạm thời tiếp nhận quyền chỉ huy, thật đúng là sợ hoàng gia kỵ sĩ không phục, nếu có Elliot, có thể lược đi rất nhiều phiền toái. Ta gật đầu, lần nữa đưa ra thỉnh cầu: “Cũng xin đem quyền quyết định sơ tán hay không giao cho Sun.”

Nói xong, ta chờ rồi lại chờ, nhưng quốc vương lại không cho ta trả lời, ông ta chỉ là mỉm cười nhìn ta, nhưng ta thật sự không biết mình nói sai chỗ nào.

“Grisia.”

Quốc vương đột nhiên gọi tên của ta, nhưng ta cũng không quá kinh ngạc, ta làm Sun knight mới bốn năm, đối với quốc vương mà nói, “Sun knight” đại khái vẫn là chỉ lão sư Neo của ta đi.

“Vâng, vương tử điện hạ… không, là quốc vương bệ hạ.”

Ta vừa nói hết, lập tức làm ra biểu tình sợ hãi do nói sai. Quốc vương cười “ha” một tiếng, không chút khách khí nói: “Phản đòn ta còn muốn giả bộ! Ngươi làm Sun knight thế nhưng so với Neo thành công hơn nhiều.”

Ta lộ ra tươi cười, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thần Ánh Sáng có thể chứng kiến, Sun sao dám phản đòn với quốc vương? Càng không dám so sánh với lão sư Neo.”

Quốc vương lại đảo mắt khinh khỉnh với ta, đây làm cho ta nhớ tới những ngày trước đây.

Trước kia, lão sư thường thường mang theo ta đến hoàng cung uống trà chiều, cho nên thường xuyên nhìn thấy đại vương tử, mặc dù ông ta luôn vì bận rộn mà đến đi vội vàng, chẳng qua trong ba lần trà chiều ít nhất sẽ lộ diện một hai lần.

Lão sư thường gọi thẳng đại vương tử là Archer, có lúc thậm chí còn rút ngắn thành Arch. Đại vương tử bị gọi thành Arch liền theo tính trả thù dùng “Nene” để gọi Lão sư.

Hai người bọn họ luôn là nói không tới ba câu là bắt đầu tranh biện, câu thứ mười liền bắt đầu tranh cãi, xấp xỉ đến câu thứ hai mươi, đại vương tử liền sẽ thở hổn hển mà một hơi nốc cạn hồng trà, sau đó nói ông ta phải đi xử lý công việc rồi.

Lúc ông ta rời khỏi chỗ ngồi, thường thường sẽ cố ý vò rối tóc của ta để thị uy với lão sư, sau đó lão sư sẽ bóp bóp má của công chúa để đáp trả, cử chỉ của hai người ấu trĩ đến ta cũng muốn đảo mắt khinh khỉnh với bọn họ.

“Mặc dù thời gian ở chung cũng không dài, chẳng qua ta cũng coi như là người nhìn ngươi lớn lên, nhất là Neo suốt ngày đều oán giận chuyện của ngươi, làm cho ta nghe sự tích của ngươi nghe đến thuộc nằm lòng. Ngươi biết Neo oán giận nhiều nhất là gì không?”

Ta thành thật thừa nhận: “Kiếm thuật của tôi không được.”

“Cái đó số lần oán giận cũng không ít.” Quốc vương vười ha ha rồi tiếp tục nói: “Chẳng qua, chuyện hắn thường nói nhất vẫn là ngươi thằng bé này thấu hiểu đến quái lạ, hắn thường thường mới chậm trễ một chút, sau đó liền phát hiện vấn đề khó khăn đã được ngươi lấy đi giải quyết rồi.”

Lão sư, chậm trễ của ngài thường thường một cái chính là mười ngày nửa tháng, mãi cho tới khi lửa cháy đến mông mới muốn tới xử lý… Phương thức xử lý phần lớn vẫn là ném cho ta! Ta tốt hơn hết ngay từ đầu thừa dịp lúc sự việc còn coi như dễ giải quyết tranh thủ giải quyết nó!

Chẳng qua, quốc vương lúc này nhắc tới lão sư là vì cái gì? Chúng ta không phải đang thảo luận chuyện Ma Vương sinh ra sao?

Ta dùng thần sắc khó hiểu nhìn quốc vương, quốc vương nhàn nhạt cười nói: “Phụ vương của ta mặc dù không phải quốc vương tốt, thậm chí cũng không phải người tốt, nhưng lại là một người cha tốt, cho nên ta vẫn luôn không dằn được lòng để buộc ông thoái vị, dù là ông đã không thích hợp đảm nhiệm rất lâu rồi.”

Đúng là rất lâu rồi, lão quốc vương heo ú bắt đầu từ ngày lên làm quốc vương đã không thích hợp đảm nhiệm rồi!

“Còn có chuyện của em gái ta và Elliot cuối cùng cũng là kết thúc viên mãn rồi.”

Nói đến đây, quốc vương đến gần vài bước, ở bên tai ta khẽ giọng: “Bởi vì không tạo thành nguy hại gì, còn tặng cho ta một cái phụ tá tốt, cho nên về phần chuyện Thần Điện “từng” phái gián điệp tới, ta cũng đã mắt nhắm mắt mở rồi.”

“…” Chuyện đến nước này, giảo biện cũng vô dụng rồi, ta chỉ có gắng gượng nói: “Cảm tạ khoan hồng độ lượng của quốc vương bệ hạ.”

“Cuối cùng coi như khiến ngươi cái tên chết cũng không thừa nhận này thừa nhận một chuyện!” Nói xong, quốc vương cười ha ha, sau khi cười một hồi mới lần nữa khôi phục thần sắc điềm tĩnh.

Quốc vương lấy giọng ra lệnh nói: “Sau này ngươi bảo Elliot định kỳ đến hồi báo tình hình với ta, tự ta sẽ phán đoán có cần sơ tán hay không, quốc vương của Vong Hưởng quốc sẽ tự mình ban hạ lệnh sơ tán, bắt buộc nhân dân toàn thành lập tức rời khỏi Diệp Nha thành, không được làm kháng!”

Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Nhưng…”

Quốc vương lại nghiêm giọng ngắt lời ta: “Sun knight, hãy nhớ! Người phải chịu trách nhiệm với Diệp Nha thành là quốc vương của Vong Hưởng quốc, mà không phải ngươi!”

Ta chấn động, vội vàng cúi đầu đáp vâng.

Đột nhiên, quốc vương đặt tay ở trên đầu ta, vừa vò rối tóc ta vừa khuyên: “Lượng sức mà làm đi! Thật sự không được, ta cũng sẽ làm tốt chuẩn bị sơ tán, tuyệt đối sẽ không để nhân dân không có chỗ để đi. Cho nên ngươi cũng đừng vì để làm tốt sự việc liền liều mạng hi sinh mình, Neo hận nhất điểm này của ngươi, độ thống hận còn cao hơn so với ta gọi hắn là Nene.”

Bệ hạ…

“Vâng!”

Rời khỏi thư phòng, ta định trước trở về Thánh Điện, chẳng những muốn trước thương lượng một chút với Judge về chuyện Ma Vương, cũng phải hỏi Stone giúp ta hẹn lúc nào… Nhưng vừa mới đi ra cửa của hoàng cung, ta liền nhìn thấy Stone và Trầm Mặc Chi Ưng.

Bọn họ lẳng lặng đứng ở một bên, giữa hai người cũng không có nói chuyện với nhau, hiển nhiên là đang chờ ta.

Ta vừa đi tới, Trầm Mặc Chi Ưng liền vung lên nụ cười, nói: “Sun knight, chọn ngày không bằng gặp ngay bây giờ, chúng ta không bằng trực tiếp bắt đầu nói đi! Tôi muốn nói chuyện với ngài… Có liên quan đến việc hợp tác giữa Hỗn Độn Thần Điện và Thần Điện Ánh Sáng. Hy vọng hai bên có thể tổ đội tuần tra, Thánh kỵ sĩ thiện trường bảo vệ với trì dũ, phía tôi thì có năng lực công kích mạnh mẽ, tổ đội tuần tra có thể đạt được hiệu quả rất tốt.”

Hắn nói xong những lời này liền bảo trì yên lặng, chỉ là mỉm cười nhìn ta.

Ta quay đầu nói với Stone: “Stone knight trưởng, công việc của cậu hẳn cũng không ít, về Thần Điện trước đi! Nhớ báo cho Judge knight trưởng về chuyện Ma Vương.”

Stone nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Được.”

May mắn người ở đây là Stone, cậu ta luôn luôn rất dễ nói chuyện hơn nữa không thích làm khó người, nếu như là người khác, có thể không chịu để cho ta và Trầm Mặc Chi Ưng một mình, tránh cho ta lại giấu bọn họ chuyện gì.

Sau khi Stone rời đi, ta và Trầm Mặc Chi Ưng cũng bắt đầu đi khỏi hoàng cung. Lân cận hoàng cung luôn luôn không có người nào lưu lại, lân cận hai ta căn bản không có người, cho nên ta cũng liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Trầm Mặc Chi Ưng các hạ, có lời gì thì nói đi! Đừng nói chuyện tổ đội tuần tra gì nữa, ta về sau sẽ phái phó đội trưởng của ta đi thảo luận chuyện này cùng với ngươi.”

Trầm Mặc Chi Ưng mỉm cười nói: “Gọi tôi Awaitsun là được rồi. Cái tên này ngài ban cho tôi, tôi đã dùng rất quen rồi, ngay cả Alice cũng đổi miệng gọi tôi là Awaitsun mà không phải A Ưng.”

“Tên này cũng có thể thích dùng như thế?” Ta khó chịu nói: “Chẳng lẽ ngươi quên hàm ý của tên này là muốn ngươi chờ ta đi tìm ngươi báo thù sao?”

Trầm Mặc Chi Ưng cười hơ hơ hai tiếng, nói: “Đương nhiên còn nhớ, nhưng tên này thật là không thể thích hợp hơn rồi, tôi đúng là vẫn luôn đang chờ ngài.”

Chờ ta? Chờ ta cái gì… Lời của gã này cứ luôn không rõ muốn nói hay không nói! Nếu như hắn không phải Trầm Mặc Chi Ưng, là nhân vật lãnh tụ của Hỗn Độn Thần Điện, mà ta bây giờ còn mặc trang phục Sun knight, không thể làm ra chuyện không phù hợp với hình tượng Sun knight, nếu không ta nhất định báo thù ngay bây giờ!

Báo thù không được, ta chỉ đành lạnh lùng trào phúng đối phương một chút: “Hỗn Độn Thần nhà các ngươi thật không hổ là vị Thần của hắc ám thuộc tính, cũng đã định muốn cứu thế giới này rồi, còn muốn ba nhân tuyển Ma Vương chém giết lẫn nhau một phen trước.”

“Hỗn Độn Thần không có ý muốn để cho nhân tuyển Ma Vương chém giết lẫn nhau.”

Awaitsun vội vàng làm sáng tỏ: “Thật ra ba người dẫn đường vốn là phải hợp lực từ trong ba mảnh vỡ chọn ra nhân tuyển Ma Vương thích hợp nhất. Chỉ là theo thời gian trôi qua, mảnh vỡ của Thần sinh tồn quá lâu ở thế giới này, bọn họ đã không còn siêu nhiên, luôn cho rằng mảnh vỡ mình tìm được mới là người thích hợp nhất, giống như người mẹ vĩnh viễn cảm thấy con của mình tốt nhất, dù cho hắn làm điều gian ác tội không thể tha. Cho nên đến cuối cùng, ba nhân tuyển chỉ có thông qua chém giết để quyết định ai có thể lên làm Ma Vương.”

Ta trầm mặc không nói, không biết nên làm phản ứng gì, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện tay của mình bất tri bất giác mà đặt ở ngực, phía dưới lớp áo nơi đó có cái vật phẩm cứng rắn —– một sợi dây chuyền phong ấn vu yêu.

“Bây giờ trái lại là Hỗn Độn Thần Điện sẽ chọn lựa ra người thích hợp nhất, sau đó dốc sức hỗ trợ người đó trở thành Ma Vương, nhưng cũng bởi thế, ba vị người dẫn đường đã không tưởng niệm Hỗn Độn Thần Điện nữa, bọn họ sẽ không đem thân phận của người ứng cử nói cho người của Hỗn Độn Thần Điện.” Hắn dừng lại một chút, rồi mang theo nụ cười nói: ” Nói chung đều là như thế, nhưng chung quy cũng có lúc ngoài ý muốn.”

Hắn ngừng chân, quay đầu nhìn ta, sau đó cười nói: “Tôi sẽ giúp ngài.”

Nắm tay nắm chặt rồi lại nới, lời đến mép miệng vừa lại nuốt xuống, mặc dù ta sớm đã mơ hồ cảm giác được chân tướng, nhưng chỉ cần không nghe thấy câu khẳng định một trăm phần trăm kia, vậy ta có thể tiếp tục thôi miên mình có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm, là ta hiểu sai, chân tướng tuyệt đối không phải như thế…

“Trầm Mặc Chi Ưng các hạ vươn tay hữu nghị làm cho Sun cảm thấy ấm áp, mặc dù trước mắt không cần sự hữu hảo của các hạ, nhưng Sun vẫn khắc sâu trong lòng.”

Hiển nhiên, Awaitsun từ trong “cách nói của Sun knight” của ta cảm giác được hàm ý từ chối —– hoặc là thật ra hắn căn bản nghe không hiểu đoạn này —— tóm lại hắn trầm mặc một chút, sau đó nói: “Nếu như có uy hiếp đến, tôi sẽ phái người báo cho ngài, nhưng người của tôi chưa chắc có thể phát giác được mọi nguy hiểm, cho nên xin ngài chú ý nhiều hơn an toàn của mình. Nếu như cần bất cứ trợ giúp nào, cũng xin đừng khách khí, mặc sức phân phó tôi là được. Như thế, Awaitsun đến đây xin tạm biệt.”

Awaitsun hình như phải về hoàng cung, cho nên hắn xoay người đi, khi đi tới bên cạnh ta còn dừng lại một chút, truyền đến tiếng thì thầm như có như không: “Ma Vương cường đại đến nỗi vi phản giao ước chư thần, cho dù chia làm ba, vẫn là lực lượng vô cùng kinh khủng, cho nên xin nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, những người khác chưa chắc sẽ từ bỏ làm Ma Vương cường đại nhất trên thế giới.”

Nói xong, Awaitsun lần nữa cất bước rời khỏi, chờ tiếng bước chân của hắn đi xa, ta lúc này mới hồi thần lại, bắt đầu đi về hướng Thánh Điện, nhưng mới đi chưa tới mấy bước, một người đột nhiên từ trên nóc nhà bên cạnh nhảy xuống.

Ta giật mình, sau khi vươn tay một cái ngay cả Đại Địa chi thuẫn đều dựng xong rồi, nhưng lúc này, đối phương lại lên tiếng gọi ta.

“Sun, là tôi.”

Stone? Sau khi nhận ra đối phương vừa lại nghĩ đến cậu ta là từ nóc nhà nhảy xuống, ta đột nhiên cảm giác ngực phát lạnh, mặc dù mấy lần mở miệng, nhưng thế nào cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng là miễn cưỡng nặn ra một câu thừa thãi: “Cậu không về Thần Điện?”

“Uh.”

Ta trầm mặc rồi nói: “Cố ý làm bộ rời khỏi, sau đó nghe lén ở trên nóc nhà?”

Ngay cả khoảng cách cũng nắm được tốt như vậy, bình thường cảm tri của ta chỉ phóng đại đến phạm vi ba mét cùng với khoảng mười mét phía trước, vừa rồi căn bản không cảm tri được có người trên nóc nhà.

Stone chần chờ một chút, vẫn là gật đầu.

Ta hít sâu mấy hơi, cắn răng một cái, hỏi: “Những lời vừa rồi… Cậu đều nghe hiểu được?”

Cậu ta gật đầu, trả lời: “Đối chiếu một chút với những chuyện đã xảy ra, tôi nghĩ đại khái hiểu được tám chín phần mười rồi.”

“Vậy cậu…” Sợ tôi không?

Ba chữ ngắn ngủn phía sau, ta lại không làm sao hỏi ra khỏi miệng được, nếu như cậu ta nói sợ đây? Không, lấy tính cách của Stone, hẳn sẽ không nói lời tổn thương người như thế, có lẽ là “Có một chút”, “Tôi cũng không biết” gì gì đó đi?

Cuối cùng, lời ta sau khi thốt ra lại biến dạng: “Cậu dự định một khi trở về sẽ nói cho những người khác sao? Có thể cho tôi thời gian vài ngày?”

Stone lại trả lời: “Tôi sẽ không nói.”

Ta sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cậu không nói? Vậy nghe lén làm chi hả?”

Cậu ta vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi không phải muốn nghe lén, chỉ là lo cậu chứng nào tật nấy, lại muốn một mình đi làm chuyện nguy hiểm mà thôi, biên bản xấu của cậu thế nhưng không phải là mấy năm này mà thôi.”

Thì ra là thế, Stone đúng là không phải người sẽ nghe lén, loại chuyện nghe lén này hẳn nên là chuyện của Metal làm mới đúng!

Ta chần chờ một chút: “Chẳng qua, cậu hẳn là không thể giấu được Judge đi?”

Dù gì, Stone knight nói làm sao cũng là thuộc quản lý của Judge, mặc dù giao tình của ta với Stone coi như không tệ, chẳng qua hẳn cũng không thể tốt hơn giao tình của Judge và cậu ta. Càng huống chi, chuyện lần này thật sự quá nghiêm trọng rồi.

“Tuyệt đối không nói!” Ngoài dự tính, Stone hết sức cố chấp nói: “Tôi cho rằng mọi người sẽ muốn từ trong miệng cậu biết chân tướng, mà không phải biết gián tiếp từ chỗ tôi, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không nói! Dù là Judge knight trưởng cũng không thể từ trong miệng tôi biết một chữ!”

Ta yên lặng khá lâu, gọi lên tiếng: “Stone.”

“Cái gì?”

“Cậu thật cố chấp.”

Stone sửng sốt, lập tức bác bỏ: “Nói bậy! Tôi không cố chấp một chút nào!”

A! Ta cười nói: “Không không, cậu thật sự rất cố chấp.”

“Tôi không cố chấp!”

“Vô cùng cố chấp.”

“Tôi tuyệt đối không thể là một người cố chấp! Nếu không cậu nói xem, tôi cố chấp chỗ nào?”

Nhìn Stone gần như phát điên, ta nói sang chuyện khác: “Nên về Thánh Điện thôi, phải nhanh chóng nói rõ với mọi người chuyện của Ma Vương mới được.”

“Không được đi! Cậu nói rõ cho tôi! Tôi chỗ nào cố chấp, chỗ nào hả?”

“Về Thánh Điện đi thôi!”

Ta xoay người liền đi, không để ý tới Stone ở phía sau la hét.

Ai bảo cậu ta sau khi nghe lén hết ta nói chuyện, vừa lại nói tuyệt đối sẽ không tiết lộ đây? Bằng với cố chấp của cậu ta, cho dù ta chọc giận cậu ta, cậu ta cũng tuyệt đối sẽ không đem đối thoại giữa ta và Trầm Mặc Chi Ưng nói ra.

Cho nên đương nhiên phải gắng sức trả thù chuyện cậu ta trốn ở nóc nhà nghe lén chứ!

“Sun! Đứng lại nói rõ cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK