• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là sinh nhật 13 tuổi của Cố Tang, kết thúc chương trình học một ngày Cố Tang dưới tài xế dẫn dắt lẳng lặng ngồi lên xe về nhà, trên mặt non nớt còn mang theo mập mạp của trẻ con một mảnh trầm tĩnh lạnh lùng, nhìn không ra một tia chờ mong nên có của trẻ con.

Nhìn ngoài cửa sổ xe đèn đuốc sáng tắt, lòng Cố Tang cũng lạnh lùng như mặt hắn.

Khi Cố Tang còn là cậu nhóc nho nhỏ, hắn cũng từng chờ mong trải qua ngày sinh nhật với người cha anh tuấn và người mẹ hiền lành, một nhà ba người vui vẻ, hạnh phúc chúc mừng sinh nhật hắn.

Nhưng vợ chồng Cố gia ngày qua ngày, năm qua năm đều nuốt lời khiến Cố Tang chậm rãi từ thất vọng, chuyển thành lạnh lùng.

Một mình hắn cũng có thể tốt, không phải sao? Cố Tang im lặng nhếch nhếch khóe miệng, mang theo một tia trào phúng.

“Thiếu gia đến.” Tài xế dừng trước cửa nhà cũ ưu nhã phục cổ.

Cố Tang lạnh lùng gật gật đầu, người hầu nam chờ ở cửa cung kính mở cửa xe, vươn tay chuẩn bị đỡ thiếu gia nhà mình xuống xe, dư quang chạm đến con ngươi băng lãnh của thiếu gia thì run lên, thu lại.

Càng thêm cung kính lui qua một bên, mồ hôi lạnh tinh mịn phủ đầy một tầng mỏng trên trán người hầu nam. Hắn sao lại quên, thiếu gia ghét nhất người khác đụng vào…

Cố Tang nhìn cũng không nhìn người hầu nam sắc mặt hoảng sợ, xuống xe liền đi thẳng vào nhà.

Trong nhà sáng trưng, Cố Tang không sợ tối, nhưng để cho từng cái góc trong tòa nhà đều phải thời khắc duy trì ánh sáng, xây dựng ra một bầu không khí không quá lạnh lùng, giống như đang chờ đợi gì đấy, lại giống như không phải.

Đi vào cửa, tiếng nam nữ trò chuyện cùng với một giọng trẻ con giòn giòn như có như không trong cửa truyền vào tai Cố Tang, giọng nam rất trầm, giọng nữ ôn nhu, là gần gũi và ấm áp mà Cố Tang chưa từng gặp qua, cảm nhận qua.

Ầm đẩy cửa vào, thanh âm bên trong dừng lại, nhất thời yên tĩnh, Cố Tang nhíu nhíu mi, đáy lòng ùa lên một cỗ khó chịu. Ánh mắt hắn từ trên người vợ chồng Cố thị đảo qua, sau đó rơi xuống trên người một thân ảnh nho nhỏ giấu sau người cha Cố.

Trẻ con nhà ai đây? Cố Tang nhíu mày nghĩ, hắn sao lại không nhớ rõ nhà họ hàng có một đứa bé như vậy.

Giữa suy nghĩ khóe mắt nhìn thấy thân ảnh kia giật giật, thật cẩn thận từ phía sau cha Cố lộ ra nửa đầu, chạm phải ánh mắt Cố Tang lại giống như thỏ con bị hoảng sợ nhanh chóng thu về. Một lát sau, có lẽ cho rằng an toàn, lại lộ đầu ra, nhìn thấy Cố Tang vẫn như cũ nhìn nó động tác dừng lại, sau đó ngượng ngùng lộ ra một nụ cười e lệ.

Bé con nho nhỏ gầy teo, thanh âm mềm mại gọi một tiếng anh, trên mặt gầy gò trừ một nụ cười nhát gan, không tính đáng yêu, lại cứ như vậy tiến vào trong lòng Cố Tang.

Vợ chồng Cố thị bề bộn nhiều việc, sau khi nói thân thế của Cố Khanh rất nhanh hai người liền lần nữa rời đi, Cố Tang cũng không thèm để ý.

Hắn cùng em trai vừa quen biết chúc mừng ngày sinh nhật không phải một mình của mình từ khi có ký ức đến nay, nhìn ánh mắt vui vẻ hạnh phúc của em trai khi ăn đến bánh ngọt ngọt ngấy thơm nhẵn, nhìn em trai thẹn thùng múc một thìa bánh ngọt chờ mong nhìn mình, Cố Tang cười cười ăn luôn đồ ngọt chưa bao giờ chạm qua, sau đó ôm bé con vui vẻ lại thẹn thùng vào trong lòng không tính rộng rãi của mình.

Em ấy là của mình, em trai, chỉ thuộc về mình. Cố Tang nói với bản thân dưới đáy lòng.

Cuộc sống bắt đầu xảy ra một ít biến hóa, có tốt, cũng có không quá tốt.

Cố Tang không còn một mình nữa, hắn mỗi ngày đều tỉnh lại trong nhiệt độ cơ thể của bé con, sau đó hôn hôn khuôn mặt có chút thịt của bé con, ôn nhu đánh thức bé, hai người cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn cơm, sau đó bé con đưa hắn đến trường, hắn lên lớp.

Sau khi tan học, hắn vội vàng chạy về nhà cũ, hưởng thụ cái ôm, nụ hôn của bé con, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm, ăn xong xem phim hoạt hình ngây thơ một lát, sau đó cùng nhau tắm rửa, cùng nhau lên giường ôm nhau vào giấc ngủ.

Dần dần, bé con biến thành thiếu niên, thiếu niên biến thành thanh niên.

Cố Tang không biết mình lần đầu tiên nghe thấy em trai có bạn gái là biểu tình gì, hắn chỉ là vứt đi vấn đề quan trọng nhất cần giải quyết, chạy vào phòng học của em trai kéo hắn vào góc.

Cố Tang chất vấn em trai có phải thật sự có bạn gái hay không, Cố Khanh thừa nhận, trên mặt là ngọt ngào không thể che dấu. Cố Tang có chút kích động, lại có chút phẫn nộ, hắn chỉ trích Cố Khanh không chăm chỉ học tập, ép hắn chia tay, Cố Khanh lớn tiếng phản bác.

Đó là lần đầu tiên hai anh em cãi nhau, hậu quả là Cố Khanh chuyển ra khỏi phòng Cố Tang, vào ở phòng mà vợ chồng Cố thị chuẩn bị cho hắn đã lâu trước kia.

Ban đêm, hoàn thành việc quan trọng cần giải quyết trở lại nhà cũ được cho biết Cố Khanh dọn phòng biểu tình trên mặt Cố Tang đen tối không rõ. Hắn vào phòng mình, tắt đèn nằm xuống giường có mùi hương của em. Trong bóng đêm trong ánh mắt Cố Tang bốc lên ánh lửa dục chiếm hữu, sau đó chậm rãi khép lại mí mắt che đậy trong bóng đêm.

Trong phòng yên tĩnh trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng thì cái gì cũng không có, giống như cái gì cũng không có biến hóa, chỉ có đương sự mới biết đến tột cùng là thay đổi, hay là không.

Ngày hôm sau, Cố Tang tỉnh lại thay quần lót thấm ướt dính chất lỏng nào đó, sau khi được cho biết rằng tiểu thiếu gia đã đến trường, một mình ngồi ở trước bàn ăn phảng phất như không có chuyện gì dùng xong bữa sáng. Chỉ là xanh đen trước mắt cùng thâm trầm trong mắt rõ ràng cho người hầu chung quanh, đại thiếu gia rất mất hứng với tiểu thiếu gia.

Xe chỉ chở một mình Cố Tang vững vàng chạy trên đường, Cố Tang nhắm mắt dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, làn da ma sát, hô hấp giao nhau trong mơ đang không ngừng nhớ lại trong đầu, thân dưới dần dần lộ ra, Cố Tang hô hấp thoáng dồn dập, trên mặt lại lãnh ngạnh như trước.

Miệng lưỡi giao triền, da thịt thân cận, tiếng gầm nhẹ cùng rên rỉ tấu thành một ca khúc duyên dáng.

Xe dừng lại trước cổng trường, Cố Tang như trước nhắm mắt lại dựa lên ghế ngồi, tài xế cũng không dám quấy rầy, dừng ở cửa trường học chờ đại thiếu gia tỉnh lại.

Bình ổn dục vọng dưới thân, Cố Tang mở mắt ra, trong nháy mắt ám trầm khiến tài xế lơ đãng nhìn thấy mà rùng mình, khi hồi thần thì Cố Tang đã rời đi.

Liên tiếp vài ngày, Cố Tang đều không gặp lại Cố Khanh, đã nhận thấy được tình cảm của mình đối với Cố Khanh cảm xúc trong mắt Cố Tang càng thâm trầm mà áp lực.

Một tháng sau vợ chồng Cố thị xảy ra chuyện, tai nạn trên không.

Không có cảm tình gì với cha mẹ Cố Tang đi nhận linh cữu cha mẹ, trên lễ tang Cố Tang sau một tháng xa cách lần đầu tiên gặp được Cố Khanh, lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói gì, cho dù trong lòng hắn đã kích động muốn la hét.

“Anh, thực xin lỗi, em…” Cố Khanh đứng ở trước mặt hắn, thanh âm đau thương, lại không biết nói gì, chỉ có thể ôm lấy Cố Tang mặt không chút thay đổi, im lặng an ủi.

Cố Tang khẽ nhúc nhích ngón tay, muốn ôm chặt Cố Khanh, cuối cùng chỉ là vừa chạm liền đẩy em trai ra xa, bước chân nặng nề rời đi.

Họ là anh em, cho dù không có huyết thống, đồng tính và anh em cũng là hai khoảng cách cắt ngang giữa hai người, anh không muốn thương tổn em, cho nên, đừng tới gần anh, A Khanh, đừng tới gần anh.

Vợ chồng Cố thị qua đời giống như khiến Cố Khanh nhớ lại Cố gia tốt với hắn, cho dù Cố Tang lạnh lùng với hắn, Cố Khanh vẫn nghĩ mọi cách tới gần. Họ cùng nhau ăn cơm, cùng đi học, lại không cùng nhau tắm, cùng nhau ngủ nữa, giống như anh em bình thường, đối với anh em Cố gia mà nói thì không giống như vậy, chung quy cũng đã thay đổi.

Sau khi vợ chồng Cố thị qua đời Cố Tang rất nhanh chấm dứt việc học tập, tiếp nhận công ty của cha mẹ. Hắn toàn thân tâm tiến vào phát triển công ty, quên đi tình cảm với em trai, hàng rào dựng thẳng lên lại dưới Cố Khanh lần lượt tới gần mà vỡ vụn.

Ba năm nhoáng cái mà qua, mối tình đầu của Cố Khanh cũng duy trì ba năm. Nhớ tới người phụ nữ từng quyến rũ mình kia Cố Tang sắc mặt âm trầm, nhớ tới khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc của em trai, lại mạnh mẽ tự nhịn xuống. Chỉ cần cô ta có thể cho A Khanh hạnh phúc, cho dù… vậy thì có sao. Nếu không… sao có thể đến phiên cô ta!

Trong mắt Cố Tang thoáng hiện dục chiếm hữu điên cuồng, giây lát lại bị áp chế.

Tay chống ở trên trán, Cố Tang nói với bản thân, không thể, không thể thương tổn A Khanh, không thể thương tổn hắn!

Sao một đêm mưa sao sa long trọng, một loại virus lạ bắt đầu truyền khắp toàn địa cầu, trên đường có người đột nhiên ngã xuống, ngược lại biến thành như bệnh chó dại gặp người liền cắn.

Cố Tang mẫn cảm nhận thấy thế giới biến hóa, ngày đầu tiên bất động thanh sắc quan sát, ngày hôm sau bắt đầu dùng nhân mạch trong tay mua thức ăn súng ống cùng với một ít vật dụng hàng ngày từ bốn phía, gia chủ Cố gia lặng yên không một tiếng động quan sát trữ hàng lại trong lô-cốt.

Trong lúc đó, Cố Khanh vẫn bị hắn ép ở trong lô-cốt, bảy ngày sau virus tang thi bùng nổ toàn diện, thế giới rơi vào nguy cơ, Cố Tang mượn cơ hội này thành lập căn cứ.

Càng loạn càng tốt, càng loạn càng tốt, rối loạn, mới có thể thành lập trật tự mới, mới có thể không cần lo lắng A Khanh sẽ bị dư luận xã hội thương tổn… Cố Tang nhếch nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười giây lát lướt qua, đây là cơ hội của mình, không phải sao.

Cố Khanh lo lắng cho bạn gái của hắn, muốn đi tìm, Cố Tang đáp ứng, yêu cầu duy nhất là mình đi cùng với hắn. Đối mặt với em trai đầy mặt xin lỗi, áy náy, Cố Tang vỗ vỗ đầu hắn, ôm hắn vào trong lòng.

Người đàn bà đó, a, trước mạt thế Cố Tang đã phái người trông giữ, ai ngờ mạng cô ta không tốt, sau mạt thế liền bị lây nhiễm, hiện tại, có lẽ đã trở thành một khối thi thể hư thối rồi đi. Đáp ứng cho A Khanh đi, chẳng qua là muốn hắn hoàn toàn buông tay người đàn bà kia mà thôi.

Quả thực, biết bạn gái đã biến thành tang thi, Cố Khanh tuy rằng đau lòng nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Trên đường về căn cứ, Cố Tang tâm tình vừa lúc phó thác Cố Khanh cho một tâm phúc, sau đó đi thu thập một vài vật tư quan trọng.

Thu thập đến một nửa, trong lòng Cố Tang chợt đau ray rứt một trận, áp lực khiến hắn nửa quỳ trên mặt đất, không nhịn được thở dốc.

Vẫy lui cấp dưới lo lắng hỏi bên cạnh, Cố Tang vận chuyển dị năng tới cực hạn trở lại chỗ của Cố Khanh, nhìn thấy em trai bị đẩy mạnh vào đám tang thi cắn xé, Cố Tang khóe mắt nứt ra, gào thét đánh về phía chỗ Cố Khanh, tang thi vây quanh một đường bị dị năng hệ lửa cực nóng đốt thành tro tẫn.

Giết xong tất cả tang thi, nơi của Cố Khanh cũng chỉ để lại một đoàn thi cốt rách nát, máu thịt đỏ tươi giống như đang cười nhạo hắn vô năng. Nơi thân thể bị tang thi cào thương nóng cháy đau đớn, chống một hơi cuối cùng bổ nhào trên thi thể còn sót lại của Cố Khanh, Cố Tang nâng lên một đoàn máu thịt ngất đi.

Trong mơ hồ, thân thể bị người nâng dậy, người đỡ hắn ong ong ong nói gì đấy, sau đó tách tay hắn ra lấy đi máu thịt thuộc về Cố Khanh trong tay hắn.

Không được, đó là của tôi, của tôi!

Cố Tang giãy dụa muốn đoạt lại, lại bị người chung quanh kiềm giữ, không thể động đậy, một lát sau, một vật thể có chút lạnh lẽo được treo ở trên cổ, Cố Tang nâng lên, cọ cọ, xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ hắn biết, đó là thuộc về A Khanh …

Cố Tang đáy lòng buông lỏng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Hắn mơ một giấc mơ, một giấc mơ chân thật.

Trong mơ giống như bây giờ, A Khanh bị tang thi xé ăn, lại không chết, mà là biến thành tang thi. Mà hắn thì dưới thuộc hạ khuyên bảo đi về căn cứ. Hình ảnh có khi ở trên người mình, càng nhiều lúc là ở trên người Cố Khanh.

Hắn thấy Cố Khanh biến thành tang thi, hắn ở bên người một người đàn ông không thấy rõ mặt, họ thân mật ở chung, ôm hôn, mà hắn chỉ có thể vây xem.

Cố Tang phẫn nộ đánh đấm, lại chỉ có thể xuyên qua thân thể hai người kia, không nâng nổi một tia gợn sóng.

Ai, người đàn ông đó là ai!

Cố Tang chất vấn Cố Khanh, lại không được trả lời, chỉ có thể nhìn hai người ngọt ngào ân ái. Trong mắt lửa giận dâng trào, Cố Tang rốt cuộc khống chế không được mà tụ tập tất cả dị năng đập vào hai người chướng mắt kia.

Một tiếng nổ, Cố Tang từ trong mơ bừng tỉnh.

Băng lãnh trước ngực gọi suy nghĩ của hắn trở về, là mơ, Cố Tang buông mắt vuốt ve cái bình chứa máu thịt của Cố Khanh.

“Cố thiếu, nhị thiếu đã chết không thể sống lại, ngài trăm ngàn lần phải nén bi thương.” Chu Dã an ủi: “Đây là chúng tôi ở chỗ nhị thiếu… tìm được, Cố thiếu trăm ngàn bảo trọng.”

Một cái vòng cổ đặt ở bên cạnh cách đó không xa, Cố Tang chau mày. Vì sao, giống như trong giấc mơ.

Hắn cầm lấy vòng cổ mở ra, trong vòng cổ đặt ảnh chụp chung của hai người họ, úp chụp ảnh chung xuống, quả nhiên, mặt trái ảnh chụp vẽ hai đường cong tạo thành con người nho nhỏ, một lớn một nhỏ, đại biểu cho sợi dây gắn kết với nhau, tựa như đang nắm tay nhau.

Mơ, chẳng lẽ là biết trước? Cố Tang vận chuyển dị năng tới tay, “Xẹt” một mạt hồ quang nhỏ tụ ở trong tay, chỉ chốc lát sau tụ thành một lôi cầu lớn. Trong mơ, dị năng của hắn từ hệ lửa biến dị thành hệ lôi, điều này đã trở thành sự thật, đây có phải có nghĩa A Khanh…

Cố Tang tâm tình kích động, lại rất nhanh yên lặng, nếu A Khanh không chết, vì sao không trở về căn cứ tìm mình, còn nữa người đàn ông kia, là ai!

“Tốt, rất tốt, A Khanh em thật sự là…” Nhìn nhìn khối thịt trong bình sứ nhỏ trước ngực, Cố Tang âm u lẩm bẩm. Trên tay bỗng dùng sức, bình sứ nháy mắt vỡ vụn, máu thịt bẩn đen phủ đầy tay, Cố Tang nhìn chằm chằm về phía Cố Khanh, màu đồng tử dần dần chuyển thành đen thuần, giống như vực sâu không đáy.

Lưu lại thuộc hạ chuyển đến căn cứ Thanh Hà, Cố Tang đi đến thành phố Hải Yến.

Nhìn em trai ôm một gã đàn ông nhẹ nhàng đặt vào trong xe, đáy mắt Cố Tang nổi lên đỏ tươi, vì sao không nghe lời đứng bên cạnh anh chứ, bé con không ngoan, phải bị trừng phạt a, A Khanh.

Cố Tang đặt Cố Khanh ở trước cửa xe, đáy mắt tối đen, che lấp không được. Mà lời nói của em trai khiến Cố Tang ngây dại, mất trí nhớ? Cho nên mới không đến tìm anh sao?

Nhìn ngượng ngùng quen thuộc trên mặt em, Cố Tang ôm lấy hắn, lúc này anh tin em, A Khanh, trăm ngàn lần đừng gạt anh biết không? Đừng gạt anh, đừng rời xa anh, bằng không, anh sẽ tìm được em, đánh gãy chân em, đánh gãy gân mạch em, dùng xích sắt khóa chặt tứ chi của em.

A đúng rồi, em là tang thi, giống như anh. Nếu em muốn rời đi, anh sẽ cắt mỗi một làn da của em, ăn luôn, lưu lại đầu của em, như vậy em liền là của anh, cũng chỉ có thể là của anh.

Người đàn ông sau xe tỉnh lại, chậc, thân hình này không phải người đàn ông kia, mình liền giữ cho gã ta một mạng vậy.

Ngủ chung? Đừng thẹn thùng chúng ta vẫn luôn ngủ chung không phải sao?

Nhìn anh, A Khanh, đúng, anh thích em chiếm hữu anh.

Căn cứ Thanh Hà? Thật tình cờ anh cũng phải đi đây mà? A Khanh, yên tâm, người hại em anh sẽ không bỏ qua, Triệu Vũ, cắt bỏ từng miếng thịt của gã thế nào?

A Khanh, nhìn anh, đừng gạt anh, đừng gạt anh, anh là tất cả của em, em, cũng là tất cả của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK