Mục lục
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi cảm nhận được năng lượng “mùi tiền vả mặt” đến từ một cái kỹ năng.

Trên lý thuyết mà nói, tài chính mười năm không phải số tiền quá nhiều. Nếu nhân vật không may là người nghèo, hắn sống một năm một vạn thì mười năm cũng chỉ mới mười vạn.

Nhưng nếu nó có khả năng đổi được vật tư không hạn chế số lượng và chủng loại thì chắc chắn số tiền này rất lớn.

Lấy một người bạn ví von như kỹ năng, không quan tâm người nọ ở cạnh lúc bạn giàu có mà là đợi đến khi túng quẫn, người đó có tình nguyện ngồi cùng bạn uống rượu hay không.

Giúp đỡ khi khó khăn chính là kỹ năng tốt.

“Nếu gặp phó bản thiếu hụt vật chất, tác dụng của nó sẽ mạnh không khác nào kỹ năng công kích cấp S.” Salman cũng để ý nhìn sang.

“Ừ, có điều thứ khiến tôi càng vui hơn là dường như Hoang Vu Chi Giác không thể can thiệp vào khen thưởng mà phó bản gửi đi.” Chắc chắn bản thân Hoang Vu Chi Giác không muốn bọn họ tiếp tục tăng cường năng lực, song khen thưởng lúc này vẫn phong phú lẫn thực dụng như cũ, có thể thấy Hoang Vu Chi Giác có quy tắc vận chuyển khen thưởng độc lập, bản thân nó không thể can thiệp quá nhiều.

Chuyện đó chứng minh lúc bọn họ chơi trò chơi, ít nhất bốn phía là hoàn cảnh công bằng.

“Chúng ta vẫn cùng vào phó bản tiếp theo chứ?” Không biết ghế dựa của Salman đụng phải Nhậm Dật Phi khi nào, hai cái ghế nhỏ dựa rất gần nhau, hai người cũng dựa thật gần, đặc biệt một bàn tay Salman còn đặt sau lưng ghế Nhậm Dật Phi, thoạt nhìn vô cùng thân mật.

Rất ít người có thể chịu đựng được bộ dáng lãnh đạm vô tình của Nhậm Dật Phi, dù ban đầu có khẳng định chắc nịch bao nhiêu thì sau đó bọn họ cũng sẽ đòi hỏi hắn càng nhiều, không chiếm được liền sẽ phát điên.

“Cho dù anh làm nhiều hơn nữa thì tôi cũng sẽ không cảm động.”

“Vậy tôi phải làm gì để khiến em cảm động?” Salman không thích phức tạp hóa những vấn đề đơn giản, thích và cảm động vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bởi vì Salman dựa Nhậm Dật Phi quá gần, mùi caramel ngọt ngào vây quanh người đối phương cứ thổi tới thổi lui. Mùi caramel cũng giống anh như đúc, cực kỳ ngọt ngọt mềm mềm, đủ an ủi những đau đớn tổn thương mà thế gian ác ý đổ xuống cuộc đời hắn.

Nhậm Dật Phi vẫn luôn suy nghĩ, hắn không biết mùi hương mình ngửi thấy là loại mùi hương gì, rốt cuộc hiện tại Nhậm Dật Phi đã hiểu.

“Nếu linh hồn có mùi hương, anh cảm thấy anh sẽ là hương vị gì?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi hỏi.

Vấn đề này rất thú vị, Salman suy nghĩ một lúc lâu: “Ừm… Có lẽ là nước quýt ngọt có ga?”

Nước quýt có ga chua chua ngọt ngọt? Nhậm Dật Phi nhịn không được muốn bật cười thành tiếng, đó cũng là một loại mùi vị rất đáng yêu.

“Không phải ư? Đây là thứ mà tôi thích nhất lúc còn nhỏ.”

“Là vào ngày đông, mùi bánh ngọt thổi đến từ một tiệm bánh nhỏ ở cuối góc đường.” Nhậm Dật Phi nghiêm túc đáp. Hơn nữa là lúc đêm đông giá rét, bốn phía lạnh lẽo lẫn tĩnh mịch, mùi vị dịu dàng từ từng chiếc bánh ngọt mềm mại trưng bày dưới ánh đèn vàng ấm áp lan trong không khí, lung linh tựa trời sao.

Salman không nghĩ mùi hương linh hồn mình sẽ ngon miệng như vậy. Hắn biết đây chỉ là một loại so sánh nhưng trong chớp mắt nào đó, Salman nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Nhậm Dật Phi, hắn cảm giác lời em ấy nói là thật.

Salman chính là mùi hương bánh ngọt mà A Phi thích.

“Thế A Phi nghĩ linh hồn em sẽ là mùi hương gì?”

“Là mùi hương gì?” Nhậm Dật Phi cũng rất tò mò, hắn không biết mình sẽ là mùi hương gì trong mắt người khác.

“Là mùi hương của ánh mặt trời.” Salman cười tít mắt nghiêng đầu qua, dường như rất muốn hôn hắn song lại đang kiềm chế, “Tôi thích mùi hương mặt trời lắm, A Phi thích mùi bánh ngọt không?”

Trái tim Salman nhảy lên thình thịch loạn nhịp, hắn chờ mong Nhậm Dật Phi đáp lại, trong lòng cũng thầm lo em ấy sẽ nhíu mày nói lời từ chối. 

Nhậm Dật Phi chợt phát hiện đôi mắt Salman là một màu nâu vàng rất xinh, khi mặt trời chiếu đến thì sẽ giống hệt viên đường nhỏ đang chậm rãi tan chảy.

Thích, sao hắn lại không thích mùi bánh ngọt được đây?

Bánh ngọt là thứ Nhậm Dật Phi chờ mong nhất trong câu chuyện cổ tích mà hắn tình cờ nghe người khác kể, bọn họ kể về những hạnh phúc ngọt ngào trong gian nhà gỗ nhỏ ấm cúng.

Lúc đó Nhậm Dật Phi đã nghĩ, nếu có một người cầm bánh ngọt đến lừa gạt hắn thì chắc chắn Nhậm Dật Phi sẽ bị lừa đi.

Cuối cùng không có ai cầm bánh ngọt đến lừa gạt Nhậm Dật Phi khi hắn còn bé. Chẳng qua sau này lớn lên, có một người dùng mùi hương bánh ngọt xuất hiện mê hoặc hắn.

Trái tim cũng bị mùi hương mềm mại lấp đầy, Nhậm Dật Phi đang muốn nghiêng đầu nói chuyện, đột nhiên hắn phát hiện hai tinh linh hướng dẫn cực kỳ có cảm giác tồn tại đang ở bên cạnh, thậm chí vẻ mặt tinh linh hướng dẫn nhà hắn còn nhìn chằm chằm bọn họ tò mò.

Chuyện Nhậm Dật Phi muốn làm tiếp theo sẽ dạy hư trẻ nhỏ mất.

“Đó là cái gì?”

Theo tầm mắt Nhậm Dật Phi và hướng hai hệ thống xoay người, Salman cũng nhìn về bên đó. Không ngờ một bàn tay chợt vươn tới đặt trên má Salman, ánh mặt trời bỗng rút ngắn khoảng cách rồi nhanh chóng đến gần.

Salman chỉ cảm thấy môi mình như chạm phải cánh hoa từ đâu rơi xuống, giọt sương ướt át khẽ lướt qua làn môi.

“Thích.”

Hôn, vừa chạm vào đã liền tách ra.

Nhậm Dật Phi bình tĩnh cầm ly nhỏ uống trà: “Có hơi ngọt.”

Salman giơ ly nhỏ đứng hình, đôi mắt ngạc nhiên mở lớn.

Chờ đến lúc hai tinh linh hướng dẫn quay lại, gương mặt hắn đã đỏ bừng bừng không khác nào uống say.

“Bên kia có cái gì đâu ta. Người chơi này bị gì vậy? Hắn bị dị ứng hả?” Màn hình trắng của tinh linh hướng dẫn xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn.

Dường như tinh linh hướng dẫn của Salman đã hiểu ra chuyện gì, nó không chịu nổi bộ dạng ngốc nghếch của ký chủ nên cười lạnh: “Ừ, bị dị ứng.” Dị ứng tình yêu.

Ánh sáng hoàng hôn dừng lại trên mặt biển, thế giới được bao phủ bởi lăng kính dịu dàng, trái tim Salman bắt đầu khiêu vũ nghiêng ngả như kẻ say rượu. Dư vị sau cái hôn đó còn mang chút phiền muộn, hắn thất vọng một trăm lần về phản ứng bản thân mình.

“A Phi…”

“Không.” Nghe thanh âm làm nũng của đối phương, Nhậm Dật Phi liền biết Salman muốn làm gì.

“Lại lần nữa đi mà, lúc nãy quá nhanh.” Con sói trong Salman ngẩng đầu tru lên dưới ánh trăng, bao nhiêu đó sao mà đủ được? Không đủ không đủ, liếm một chút thịt vụn ngoài xương đều không thể no.

“Anh còn muốn cái…”

Hai bóng dáng đột nhiên chất chồng lại thành một, hô hấp triền miên.

Sói con hung bạo được cho phép không còn tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu, hắn đoạt lấy những gì của mình. Bên tai là giọng mũi dồn dập mang theo hơi ấm, đôi mắt sói con càng nhíu lại, không khác nào đói bụng ba ngày ba đêm.

Tinh linh hướng dẫn trợn mắt há hốc mồm, màn hình trắng hiện lên một chuỗi mã phản hồi nhanh loạn xạ.

Tinh linh hướng dẫn của Salman bình tĩnh hơn đồng bạn nó rất nhiều, trên màn hình trắng chỉ hiện một điếu thuốc tang thương: Loại ký chủ xứng đáng độc thân tới tận thế này mà cũng có người bầu bạn à? Con người đúng là loài sinh vật nó không thể hiểu.

Hối hận.

Hiện tại Nhậm Dật Phi rất hối hận.

Cái này phải đến mấy ngày mới nhạt đi.

Nhậm Dật Phi soi gương xem dấu răng trên cổ, mặt hắn đen như nước mực: Anh ta là chó sao? Không để lại dấu vết là không chịu nổi?

Salman dựa vào cửa phòng vệ sinh, biểu tình đáng thương giống như chó con bị mắc mưa ướt nhẹp: “A Phi, tôi sai rồi, nếu em không vui thì em cắn tôi lại một cái được không?”

Hắn biết Nhậm Dật Phi ăn mềm không ăn cứng nên bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn.

Cửa lớn đột nhiên mở ra, Salman đang đu trên cửa suýt chút nữa té vào phòng tắm.

“A Phi.” Đôi mắt hắn sáng lên lấp lánh, dường như sau lưng cũng mọc ra đuôi sói lắc lư.

“À.” Nhậm Dật Phi không thèm để ý.

Nhưng mà giống như lúc trước Salman lì lợm đuổi mãi không đi, bây giờ càng không có khả năng đuổi người đi được. Đừng nói Nhậm Dật Phi lạnh nhạt, hắn có lạnh như tảng băng thì cũng không đuổi nổi Salman.

Nhậm Dật Phi quyết định mặc kệ anh ta, hắn nhắn tin bàn chuyện đến xem “Ổ kiến” với A Kim, thời gian là sáng hôm sau.

Salman yên lặng ngồi bên cạnh gọt táo, hắn gọt thành từng miếng nhỏ rồi ngâm trà cho Nhậm Dật Phi, sau đó mới xử lý chút chuyện cá nhân với tinh linh hướng dẫn.

Tuy trong phòng có thêm một người nhưng Nhậm Dật Phi không hề cảm thấy không thoải mái. Trước kia lúc trợ lý đi qua đi lại ở chỗ hắn, Nhậm Dật Phi đều sẽ có cảm giác khó chịu vì bị quấy rầy sinh hoạt cá nhân.

Thói quen sao? Tính toán không đến hai tháng, có lẽ không thể gọi là thói quen được.

“Cốc cốc.” Mặt bàn bị gõ hai cái, Nhậm Dật Phi ngẩng đầu thì thấy Salman giơ lên một tờ giấy trắng: Có thể dẫn tôi đi cùng không?

Bên cạnh còn có hình vẽ “đáng thương” nước mắt lưng tròng.

Salman ưu tú tinh anh dùng biểu tình này đúng là cay mắt. 

“…” Nhậm Dật Phi tiếp tục gõ chữ, “Ngày mai tôi sẽ đi qua đó với bạn.”

Salman cong cong khóe miệng đắc ý, người vừa nhìn qua thì lập tức biến thành bộ dáng vô hại.

Nhậm Dật Phi buồn cười: Muốn giả vờ thì cứ giả vờ đi.

“Bạn ngài?” A Kim hơi ngạc nhiên, bởi vì ấn tượng của Nhậm Dật Phi trong mắt cô là một người độc lai độc vãng. A Kim chưa từng nghe nói Thỏ Đen có bạn… Không, quả thật có một người.

“Được.” A Kim đáp, cô đã đoán ra một cái tên nhưng không dám hỏi. Dù sao đây cũng không phải chuyện mà A Kim nên xen vào quan tâm.

Nhậm Dật Phi vừa tắt giao diện liên lạc, gương mặt vui vẻ của Salman liền xuất hiện bên cạnh: “Là phó bản A Phi biến thành tinh linh ư?”

“Ừm.” Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ ra Salman biết nhân vật hắn là “Giang” chứ không biết trung gian còn có một “người chơi Cốc Thành”, thậm chí Cốc Thành và anh ta cũng đã từng tiếp xúc.

Nghĩ tới chuyện này, tâm tình Nhậm Dật Phi không khỏi vi diệu, hắn bắt đầu chờ mong ngày mai đi qua phòng làm việc: “Xem xong “Ổ kiến” thì tiện thể gửi “Trò chơi nhỏ”. Song đêm nay mình phải cắt nối lại một chút, xóa đi vài nội dung không tiện phát ra ngoài.”

Salman không biết Nhậm Dật Phi chờ mong cái gì, hắn chỉ biết mình đang rất muốn bay lên trời, hận không thể giới thiệu Nhậm Dật Phi cho toàn bộ người quen và cấp dưới của hắn. Ba chữ kia xoay chuyển một vòng trên đầu lưỡi Salman, hắn cảm thấy bản thân đang sắp bị hạnh phúc nhấn chìm.

“Hiện tại tôi đang vui lắm đó.” Nhận ra Nhậm Dật Phi không phải đang làm việc mà là đang ngẩn người, Salman trực tiếp thò lại đây ôm cổ hắn cọ cọ. Thật ra Salman rất muốn cắn lên cổ em ấy, nhưng mà hắn nhịn xuống.

Nhậm Dật Phi nghi ngờ Salman thuộc hệ mèo trá hình, hắn muốn cọ hết mùi mình có lên người Nhậm Dật Phi, lén lút đánh dấu chủ quyền sao?

Chẳng qua Nhậm Dật Phi không thấy chán ghét hắn.

Muốn ôm ấp tìm kiếm ấm áp, cũng muốn có được độ ấm của con người. Hắn vốn nghĩ mình chỉ cọ lấy chút độ ấm từ trên người nhân vật, nhưng dường như lúc này Nhậm Dật Phi có thể cảm nhận được độ ấm từ trên người Salman.

Vì vậy hắn không từ chối nổi.

Không cần ôm quá chặt, cứ như vậy dựa vào nhau ôm ôm là đã giảm bớt khát vọng da thịt cận kề.

“A Phi.” Thấy Nhậm Dật Phi mặc kệ, Salman thử hỏi: “Tôi có thể để một đôi dép lê ở đây không?”

Nhậm Dật Phi không thích đồ vật người khác xuất hiện trong phòng mình, nhưng lúc này hắn lại đồng ý. Chỉ có một đôi dép lê mà thôi, không tính là gì cả.

“Còn ly uống nước nè?” Salman chỉ vào ly nước giống y hệt cái ly của Nhậm Dật Phi mà hắn vừa mới mua.

Nhậm Dật Phi suy nghĩ, lại gật gật đầu.

“Bạn trai đáng yêu thì sao?” Salman không biết xấu hổ tặng thiệp vàng cho mình.

“Không được.”

Mặt trời lặn xuống sau chân núi, màn đêm hoàn toàn buông. Bạn trai đáng yêu muốn được hôn một cái chúc ngủ ngon nhưng không được, kết quả cô đơn rời khỏi nhà Nhậm Dật Phi, đi qua gian nhà gỗ cách vách.

Tinh linh hướng dẫn đáng yêu gào khóc đến đau lòng: “Buổi sáng tôi không nên cho hắn tiến vào, người chơi bị hắn đoạt mất rồi hu hu hu, tôi biết ngài có người mới, nhất định ngài sẽ quên tôi cho coi.”

Nhìn nó nghiện diễn không khác nào vợ cả bị thất sủng, Nhậm Dật Phi dở khóc dở cười: “Xem TV ít thôi, 7 giờ ngày mai kêu tôi dậy.”

“Dạ.”

Nhậm Dật Phi còn nghĩ chính mình sẽ nằm mơ, mơ thấy “sắc dục” và một đánh giá “thơm ghê ha” từ “hắn”. Cuối cùng tối đến hắn ngủ rất say, cũng không hề mơ thấy cái gì. 

Sáng hôm sau, Nhậm Dật Phi tỉnh lại rất sớm, cả người và linh hồn chưa từng nhẹ nhàng được như vậy. Ngay cả lúc soi gương đánh răng, dường như sắc mặt hắn còn hồng hào hơn thường ngày rất nhiều.

Nhậm Dật Phi mở cửa. Hắn nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đội sương sớm trước mặt, một tay anh ta cầm bó hoa dại vừa hái, tay kia ôm một hộp thức ăn giữ nhiệt nóng hổi. Vừa trông thấy người thương, đối phương lập tức nhoẻn miệng cười tít mắt: “Buổi sáng tốt lành, cùng nhau ăn sáng nha?”

“Được.” Nhậm Dật Phi đáp.

Ngày mới vui vẻ bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK