Edit: Lune
Tình huống phát sinh bất thường của hệ thống 0361 nhanh chóng dẫn đại diện đầu não tới. Sau khi kiểm soát được tình hình, hắn lập tức cho cách ly hệ thống 0361 với các hệ thống khác để tránh lây nhiễm ngoài ý muốn.
Quý Đồng kinh hãi hồi lâu, biết đồng nghiệp búp bê này sẽ không sao nên mới yên lòng.
Sau khi đại diện đầu não xử lý xong rắc rối, hắn nhìn một lượt xung quanh, lập tức trông thấy hệ thống 0587 ngồi bên cạnh 0361.
"Sao 0361 đột nhiên lại nhiễm virus?" Đại diện đầu não chất vấn cậu với âm thanh máy móc đầy cảm xúc.
Quý Đồng cũng rất muốn hỏi vấn đề này, cậu chỉ nói với búp bê đúng một câu, ai ngờ lại bị giật mình đến nấc lên.
"Chắc chắn là có bug." Quý Đồng tỏ vẻ ghét bỏ: "Virus trong thế giới hệ thống các anh hoành hành sợ thật đấy."
"..." Đại diện đầu não vốn định nói gì, cuối cùng lại bị cậu chặn họng.
Có quá nhiều hệ thống và dữ liệu đang cùng tồn tại xung quanh, vì muốn giải quyết virus trên người 0361 một cách nhanh nhất nên đầu não đã trực tiếp sử dụng chức năng thiết lập lại để khôi phục dữ liệu của 0361 về năm phút trước. Vì thế hắn không có cách nào tìm được căn nguyên của sự việc phát sinh ban nãy.
Nhưng ngẫm lại biểu hiện kém của hệ thống 0587 trong lúc họp, cộng với đồng nghiệp bên cạnh cậu bất ngờ xuất hiện tình huống khác thường, đầu não cảm thấy cần phải liệt cậu vào danh sách đối tượng trọng điểm cần chú ý.
Nghĩ đến đây, đầu não phát ra một chuỗi lệnh dài, gọi một hệ thống khác tới.
Mà Quý Đồng vừa trông thấy đối phương đã trợn mắt.
Chiếc áo khoác màu đen độc đáo, vóc người cao lớn cùng gương mặt điển trai, toàn thân tràn ngập cảm giác lạnh thấu xương.
Đây đúng là ngoại hình trong mơ của Quý Đồng.
"0587, xét thấy đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, trung tâm hệ thống sẽ sắp xếp cho cậu một hệ thống con người rất tài năng để giải đáp những thắc mắc của cậu. Đây là hệ thống 0499 đã nhiều lần liên tiếp giành được hạng nhất trong cuộc kiểm tra đánh giá nội bộ."
Trên gương mặt đẹp trai của 0499 khẽ nở nụ cười lịch sự, chủ động vươn tay về phía Quý Đồng: "Xin chào, cậu có thể gọi tôi là Phương Hạo."
Cái tên hơi bình thường này dường như không tương xứng mấy với vẻ ngoài siêu ngầu kia, nhưng đây là hệ thống do con người đảm nhiệm đầu tiên mà Quý Đồng gặp, cho nên cậu lập tức cảm thấy vô cùng thân thiết.
Dưới sự hướng dẫn của Phương Hạo, Quý Đồng trao đổi thông tin liên lạc nội bộ với y, để sau này có thể trao đổi dữ liệu bất cứ lúc nào, giống như trò chuyện trên mạng vậy.
"Anh Hạo, bình thường anh làm nhiệm vụ như thế nào? Làm sao mới có thể đạt được điểm cao trong cuộc kiểm tra đánh giá vậy?"
Quý Đồng rất hâm mộ ngoại hình người trưởng thành đẹp trai của Phương Hạo, điểm trưởng thành của ký chủ nhà anh ta chắc chắn rất cao, hơn nữa căn cứ vào thời gian đăng ký hiển thị trên mạng nội bộ thì đối phương làm hệ thống chưa đầy hai năm, chứng tỏ mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều hoàn thành vừa nhanh vừa xuất sắc nên mới có thành tích như vậy.
"Rất đơn giản, đó là phải điên cuồng." Phương Hạo khẽ cười, lộ ra vẻ tự tin đầy mạnh mẽ: "Bất kể là nhân vật phản diện nào đến gây sự, mặc kệ người khác nghĩ gì về ký chủ. Hãy để ký chủ nói những lời ngạo mạn cay nghiệt, sau đó vào lúc tất cả mọi người đang trào phúng thì thể hiện sức mạnh kinh người, tát thẳng vào mặt bọn họ."
Quý Đồng nghe mà mí mắt giần giật, sao cậu thấy suy nghĩ của hệ thống này có vẻ quen quen.
"Ừm... Xin hỏi anh làm ở đề tài nào vậy?"
"Long Ngạo Thiên mạnh nhất."
Không thể không nói, đề tài của thế giới hình chiếu đúng là rất đa dạng.
Phương Hạo làm hệ thống trong đề tài Long Ngạo Thiên quả thực vô cùng chuyên nghiệp, ngay cả tên cũng có điểm đặc sắc giống nam chính.
Quý Đồng lễ phép tâng bốc: "Anh Hạo chắc chắn rất am hiểu đề tài Long Ngạo Thiên."
"Đúng vậy." Vẻ mặt Phương Hạo cực kỳ ngạo nghễ: "Dù sao trước khi xuyên sách, ngày nào đi học tôi cũng đọc tiểu thuyết, ba ngày là có thể đọc xong một cuốn tiểu thuyết dài."
Hóa ra là người cùng trang lứa.
Quý Đồng lại càng thấy thân thiết, thuận miệng hỏi thăm ân cần: "Anh học năm mấy vậy?"
"Lớp năm bậc tiểu học." Phương Hạo nhướng mày: "Cậu là sinh viên à? Già vậy."
Quý Đồng:!!!
Vẻ mặt Quý Đồng thảng thốt, đồng tử run rẩy, không tin nổi chuyện mới xảy ra.
Cậu thực sự đã một học sinh tiểu học là anh.
Đã thế học sinh tiểu học này còn giễu cợt cậu già.
Rõ ràng cậu mới có ba tuổi rưỡi!!
Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả học sinh tiểu học còn có ngoại hình đẹp trai thế kia, vậy mà cậu vẫn chỉ là đứa bé ba tuổi rưỡi...
Quý Đồng cảm thấy bản thân quả thực đã bị đả kích nặng nề. Trong suốt buổi họp tiếp theo, cậu vẫn luôn duy trì vẻ mặt ngẩn ngơ tự hỏi cuộc đời, cuối cùng kết thúc chuyến đi họp hôm nay với vẻ hồn bay phách lạc.
...
Sau khi về đến không gian ý thức của ký chủ, nhóc người máy vẫn còn ấm ức, uể oải chào hỏi Bùi Thanh Nguyên: "Ký chủ, chào buổi chiều, em về rồi đây."
Mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu xuống núi, tiết học cuối của buổi chiều kết thúc, Bùi Thanh Nguyên cũng chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Nghe thấy âm thanh rầu rĩ không vui trong đầu, hắn khẽ sửng sốt, chần chừ một lát mới lên tiếng: "Họp không suôn sẻ à?"
"Không, rất suôn sẻ." Giọng Quý Đồng chán nản: "Nhưng mà thời gian họp dài hệt như của con người ý."
Bùi Thanh Nguyên nghe ra sự buồn rầu trong giọng điệu của hệ thống, chẳng biết sao lại nghĩ tới vẻ mặt thỏa mãn của cậu khi ngồi ăn bánh kếp ở lề đường ban sáng, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Vậy em có đói bụng không?"
... Cũng không phải không thể đói.
Quý Đồng vô thức vực lại tinh thần, sau đó mới nhớ đang ở trường, giờ mà đột nhiên xuất hiện một đứa bé ăn cơm cùng Bùi Thanh Nguyên sẽ rất kỳ lạ, đành phải miễn cưỡng từ chối.
"Em được tạo thành từ dữ liệu nên sẽ không đói, buổi sáng chỉ tò mò thôi, ký chủ mau đi ăn cơm đi." Quý Đồng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trong lớp gần như không còn ai, chỉ có mấy bạn chăm chỉ vẫn đang cắm cúi trên bàn, tranh thủ tận dụng thời gian.
Lâm Tử Hải ngồi hàng đầu vẫn chưa đi, cậu ta đang chau mày nhìn chằm chằm vào tờ đề còn chưa làm xong. Cả ngày hôm nay, cậu ta không thể tập trung nổi vào việc học, lúc nào cũng thấp thỏm không yên.
Tất cả là vì Bùi Thanh Nguyên đáng ghét kia.
Lâm Tử Hải liếc qua, thấy Bùi Thanh Nguyên đứng lên rồi, có vẻ như chuẩn bị xuống tầng đi căng tin, cậu ta lập tức cảm thấy càng thêm bực bội.
Cậu ta đã quan sát Bùi Thanh Nguyên cả ngày, thấy hắn không hề nghiêm túc nghe giảng mà toàn làm việc riêng. Điều này càng chắc chắn nhận định của cậu ta về Bùi Thanh Nguyên: Chỉ được cái mã, học không hay cày không biết, còn không biết cầu tiến.
Người như thế dựa vào cái gì mà lại có thể thoải mái nhận lấy trách nhiệm cô Châu giao cho, đã vậy còn nói sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người nữa chứ?
Lúc Bùi Thanh Nguyên đi ngang qua bàn cậu ta để ra cửa, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt oán hận của cậu ta nên hắn đã dừng lại.
Bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng, Lâm Tử Hải mất kiên nhẫn, đang định chất vấn đối phương muốn làm gì thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đầu mình.
"Bài 8 và bài 20 sai rồi."
Lâm Tử Hải cứng đờ, bật thốt: "Không thể nào!"
Cậu ta ngẩng phắt đầu nhìn qua, vốn tưởng Bùi Thanh Nguyên sẽ tranh luận với mình, ai ngờ đối phương còn chẳng thèm lấy một cái, cứ thế đi ra ngoài.
Hơn nữa lúc Bùi Thanh Nguyên đi qua hành lang, trên mặt còn khẽ mỉm cười như thể đang chế giễu cậu ta làm sai bài vậy.
"Ký chủ làm tốt lắm!" Nhưng thực ra là vì nhóc người máy trong đầu cuối cùng đã không còn uể oải nữa, giọng cậu phấn chấn hẳn lên: "Theo em quan sát, trong mắt Lâm Tử Hải chỉ biết có thành tích học tập, nếu cậu ta bị người mình ghét chỉ ra chỗ sai, nhất định sẽ bực bội đến mức cào nát tim phổi."
"Ký chủ, trước mặt mấy nhân vật phản diện nhỏ bé này, chúng ta phải điên cuồng." Quý Đồng nói không chút nghĩ ngợi: "Như vậy có thể nâng cao chất lượng hoàn thành nhiệm vụ, giúp ký chủ tăng điểm trưởng thành nhanh hơn."
Cậu phải sớm có được ngoại hình đẹp trai để lấy lại thể diện trước học sinh tiểu học Phương Hạo kia.
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy hệ thống nhà mình đã học thêm được rất nhiều kiến thức mới sau khi đi họp về, trở nên cực kỳ có lòng cầu tiến.
Mà vẻ mặt nuông chiều của hắn trong mắt Lâm Tử Hải lại trở thành đắc ý, phách lối.
Lâm Tử Hải sắp tức chết rồi.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tờ đề mình chưa làm xong, bất giác kiểm tra lại bài 8 và bài 20.
... Đáp án cậu ta viết trước đó hình như sai thật.
Lúc Lâm Tử Hải đang không thể tin nổi, điện thoại cậu ta để trong túi quần bỗng rung lên.
Bùi Ngôn cuối cùng cũng nhắn lại, vẫn tiếp cuộc trò chuyện lúc Lâm Tử Hải lén chạy đến nhà vệ sinh gửi ban sáng.
[Bùi Thanh Nguyên được chọn làm lớp trưởng, cô Châu có vẻ rất thích nó.]
Bẵng một lúc lâu, Bùi Ngôn nhắn lại vẻn vẹn một câu.
[Thế à? Vậy anh ấy nhất định rất xuất sắc."
Nắng chiều chiếu xéo qua cửa sổ đang mở trong phòng ngủ, Bùi Ngôn bỏ điện thoại xuống, nhìn vườn hoa cùng bãi cỏ bên ngoài được chăm sóc tỉ mỉ hàng ngày, khó mà diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Bùi Thanh Nguyên đang sống rất vui vẻ ở ngôi trường y từng học lúc trước.
Lẽ ra y nên cảm thấy đây là chuyện tốt.
Vì có rất nhiều người nói với y cả công khai lẫn ngấm ngầm, rằng phải đề phòng người đã từng chiếm lấy cuộc đời của y kia, kẻo có ngày kẻ kia không muốn chấp nhận thực tế lại quay về quấy rối gia đình y, cướp cha mẹ y.
Bùi Ngôn vốn dĩ không nghĩ đối phương như vậy, nhưng điều này nghe cũng rất có lý, hơn nữa quả thực là Bùi Thanh Nguyên đã bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc mà không được mời.
Ngay cả Hướng Cẩm Dương, người ngày càng thân thiết với y hơn trong nhà họ Bùi cũng nói Bùi Thanh Nguyên cố tình đến đó. Thế nên Hướng Cẩm Dương đã đề nghị y gọi nhóm bạn ở trường Trung học số Hai tụ tập lại, kể chuyện này cho họ, cũng tương đương với chuyện bảo họ để ý hành động của Bùi Thanh Nguyên giúp, để hắn không đến gây rắc rối nữa.
Hướng Cẩm Dương đã sống ở nhà họ Bùi nhiều năm, rất quen thuộc với mọi thứ ở đây. Bùi Ngôn mới đến nên nhiều lúc còn phải dựa vào gã để hiểu dần về cha mẹ mình. Vì thế y không hề nghi ngờ lời nói của gã, chẳng hề suy nghĩ kĩ càng đã làm theo.
Dưới tiền đề như thế, việc Bùi Thanh Nguyên chấp nhận và bắt đầu làm quen hoàn cảnh mới đối với Bùi Ngôn lẽ ra là một chuyện tốt. Chờ đến khi đối phương hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện tại, có lẽ sẽ không còn mơ tưởng đến những thứ xa vời không phải của mình nữa.
Nhưng trên thực tế, Bùi Ngôn lại cảm thấy buồn bã trong lòng.
Hôm nay là thứ Hai, tất cả các bạn đều đi học như thường lệ, ngoại trừ y.
Bởi vì sau khi học tại ngôi trường mà Bùi Thanh Nguyên từng học được một tuần, y phát hiện có rất nhiều nội dung mình không theo kịp. Hồi còn học ở trường Trung học số Hai, thành tích của y cũng không đến nỗi nào, nhưng không ngờ áp lực học hành ở trường tư thục còn nặng nề hơn rất nhiều.
Trung học số Hai cũng không phải ngôi trường tốt nhất trong thành phố, chỉ có thể coi là trường bậc trung. Tại ngôi trường tư thục có tiếng ngoài hệ thống công lập này, chất lượng học sinh vượt trội hơn Trung học số Hai nhiều.
Mà y còn nghe nói, trước khi chuyển trường, Bùi Thanh Nguyên vẫn luôn đứng đầu toàn khối.
Ngoài điểm số, học sinh ở ngôi trường này đều rất đa tài, đàn piano, hí kịch, cưỡi ngựa,... Trong trường có đủ loại câu lạc bộ, nhằm khuyến khích học sinh phát triển toàn diện.
Trước đây Bùi Ngôn không có điều kiện tiếp xúc với những thứ này nên giờ đương nhiên sẽ không biết. Vì thế Diệp Lam Đình đã sắp xếp cho y nghỉ thêm một ngày trong tuần, mỗi tuần lại mời các gia sư khác nhau đến dạy riêng cho y, kết hợp với cuối tuần nữa là thành ba ngày học một môn.
Ngày nghỉ của y được nhồi kín bởi các khóa học như nghi thức xã giao, đàn Cello cùng kinh tế chính trị cho chính Diệp Lam Đình chọn.
Trong mắt Diệp Lam Đình, phong thái nói chuyện tao nhã, vốn kiến thức sâu rộng cùng năng khiếu nghệ thuật danh giá là chuyện hết sức quan trọng.
Bùi Ngôn vẫn hơi cảm thấy kính sợ với người mẹ xinh đẹp vô cùng đoan trang này, tuy y không hề thấy hứng thú với những môn học kia song vẫn ép bản thân cố gắng học tập.
Cho đến sáng nay, y thức dậy, mơ mơ màng màng nhớ xem hôm nay phải học cái gì. Sau đó lúc đi xuyên qua hành lang, bỗng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Lam Đình và gia sư đến sớm.
"... Không thông minh như Thanh Nguyên, tuy cậu Bùi chăm chỉ nhưng vẫn thiếu năng khiếu..."
Khi ấy, y vừa nhận được tin nhắn của Lâm Tử Hải.
Bùi Ngôn đứng bên nghe trộm, vẻ mặt cũng căng thẳng theo, rất muốn phản bác lại rằng y vốn không thích mấy môn kia nên đương nhiên sẽ học không tốt.
Nhưng tin nhắn của Lâm Tử Hải cùng những lời này của gia sư hệt như chiếc đinh ghim chặt vào lòng y.
Người đã bị cha mẹ ruột của y bỏ rơi không chút do dư, Bùi Thanh Nguyên... xuất sắc hơn y nhiều lắm sao?
Bùi Ngôn đột nhiên tỉnh táo, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.
Suy nghĩ này chiếm cứ trong lòng y tựa như chất độc đang chậm rãi bay hơi, làm y không yên lòng cả buổi.
Y thấy chân mày của gia sư ngày càng nhíu chặt. Vất vả lắm mới kết thúc buổi học đã đi về phía vườn hoa nơi Diệp Lam Đình đang ở, có lẽ là đi phàn nàn.
Sau bốn giờ chiều đáng lẽ là giờ tập đàn Cello, nhưng y đã chạy về phòng mình từ lâu.
Bùi Ngôn ngồi ngắm phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, thảng thốt nhớ lại những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Nếu phải dùng một phép ẩn dụ phổ biến để miêu tả thì y giống như trúng xổ số, nhận được một khoản tiền khổng lồ. Cuộc sống bị đảo lộn trong nháy mắt, y trở nên vô cùng giàu có, gặp gỡ những cậu ấm cô chiêu mà vốn chỉ có thể nhìn từ xa hay thấy trên mạng, tiếp xúc với một thế giới hào nhoáng khiến người ta lóa mắt...
Y may mắn đúng không?
Y nghĩ có lẽ vậy.
Chuyện tốt như thế, bao nhiêu người cầu mà còn không được.
Nhưng trong vận may vàng son ấy lại thấp thoáng một vực thẳm đen ngòm.
Giữa lúc y đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa đều đều.
Bùi Ngôn đã nghe quen tiếng gõ cửa này, là Diệp Lam Đình.
Y vội vàng đứng dậy khỏi ghế, chạy chậm đến mở cửa. Chưa mở hẳn cửa ra, y đã vội vã giải thích: "Mẹ, con đi tập đàn bây giờ đây, vừa nãy con hơi buồn ngủ..."
"Không sao, buồn ngủ thì nghỉ một ngày đi."
Phản ứng của mẹ nằm ngoài dự đoán của y.
Diệp Lam Đình lúc nào cũng xinh đẹp và tinh tế, ngay cả ở nhà cũng không trang điểm qua loa. Bà mặc một chiếc váy liền áo sa tanh màu xanh da trời thanh nhã.
Bùi Ngôn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với mẹ mình: "Cảm ơn mẹ."
Nắng chiều sắp tắt, những tia sáng le lói vẩy lên người bọn họ, khắc họa dáng vẻ thân thiết của hai mẹ con.
Trong vầng sáng màu cam nhạt, Diệp Lam Đình nhìn chăm chú vào khuôn mặt con trai mình đầy dịu dàng. Sau đó duỗi ngón tay mảnh khảnh được chăm sóc tỉ mỉ ra, cài chiếc khuy đầu tiên đang mở trên áo sơ mi của y, kiên nhẫn vuốt phẳng cổ áo cho đến khi không còn nếp nhăn.
Tiếp đó bà khẽ nói: "Thầy này dạy không tốt lắm nên mẹ thay người khác rồi, cuối tuần sẽ có giáo viên mới đến."
"Mẹ biết con là một đứa trẻ thông minh, con sẽ làm tốt hơn Thanh Nguyên mà, phải không?"
Bà ta không tin huyết mạch và gen của mình sẽ thua một người đàn bà nông thôn vô dụng tầm thường.
Diệp Lam Đình vốn không thích thằng bé có vẻ ngoài lạnh lùng kia. Đó là một tác phẩm không hoàn hảo từ trong ra ngoài, từ nhỏ đã cố chấp duy trì dáng vẻ của mình, không chịu sống và lớn lên theo ý muốn của bà ta.
May mà Bùi Thanh Nguyên không phải con bà ta.
Bà ta vẫn còn cơ hội chế tạo lại tác phẩm của mình.
Lớp vải mềm mại dán vào cổ Bùi Ngôn, khiến y suýt nữa có ảo giác mình sắp ngạt thở - nhưng trước ánh mắt cảm động cùng sự tin tưởng vô điều kiện của mẹ, y đã gật đầu đáp ứng sự kỳ vọng ấy không chút do dự.
Đương nhiên y sẽ làm tốt hơn người đó.
Y không muốn nghe bất cứ ai đặt tên hai người bọn y cạnh nhau một lần nữa.
Bùi Ngôn cảm thấy bản thân như thể đang đứng trong một giấc mơ bồng bềnh, thủy triều cuồn cuộn không ngừng ập tới, cuốn theo sự hận thù như bão tuyết bao phủ khắp người y.
Y căm hận cái tên giống như âm hồn bất tán kia.
Danh Sách Chương: