Rời khỏi nơi này, dù sao cô và con cũng cần có một nơi để ở, Lưu Ly đặt tay lên bụng, nhẹ vuốt ve.
Đúng, cô đã mang thai rồi, vậy nên mới phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu đợi vết thương lành hẳn, bụng sẽ to ra, lúc đó lỡ như hắn đổi ý...
Trong tâm trí xuất hiện bóng dáng to lớn nhưng lại đầy bất lực của người đàn ông khi xoay lưng rời khỏi căn phòng sau khi nói rằng... cô đã thắng.
Lưu Ly lắc đầu, cố gắng không để hắn gây ảnh hưởng, dù có thế nào thì cũng phải đi, chi bằng cứ sớm mà buông bỏ.
" Nhưng vết thương vẫn chưa lành... liệu..." - Hải Quỳ ấp úng.
Nếu hắn không đồng ý thì phải làm sao?
Cô nắm lấy bàn tay của nữ bác sĩ, ánh mắt cầu xin:
" Giúp tôi... với...".
".........".
Hải Quỳ vẫn đang giấu nhẹm việc cô mang thai chỉ vì Lưu Ly không muốn nói ra, vậy nên hắn chưa hề biết được. Nhưng dù có biết hay không biết thì chắc chắn hắn cũng không để cho cô rời khỏi đây vào lúc này đâu.
Đã bảo vết thương bình phục mới có thể, hắn trước nay luôn là người cứng rắn, đã quyết định việc gì thì phải làm đến cùng, vậy nên khi cô vẫn còn chưa ổn định, chắc chắn là không thể nào.
Hơn nữa, nếu như hắn biết chuyện cô mang thai, thì cơ hội bước ra khỏi dinh thự sẽ càng thấp hơn.
Nhưng nếu bây giờ không đi được thì sau vài tháng nữa, bụng to lên thì càng không đi được.
Chậc, đúng là mệt thật đấy, dễ gì hắn đồng ý cơ chứ?
" Nếu cô ấy muốn rời đi thì cứ làm vậy đi".
" Hả?".
Người đàn ông ngồi ở phía sau bức bình phong thở dài, lặp lại thêm lần nữa:
" Cô ấy đồng ý sẽ đến căn nhà trên đồi, vậy thì cứ làm theo đi".
" ... à... dạ... vâng".
Dễ vậy sao?
Hải Quỳ nhìn Hào Kiện, chân mày nhếch lên đầy khó hiểu.
- Em đang mơ à, hắn vậy mà đồng ý?
- Không thì sao?
Mọi việc quá mức suôn sẻ khiến cho mọi người không kịp thích nghi, đến cả Lưu Ly cũng nghĩ bản thân phải dùng cái chết đe doạ hắn thêm lần nữa thì mới có thể rời khỏi đây, nhưng thực sự không ngờ lại dễ dàng đến thế.
Sâu trong lồng ngực cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, không cần phải sống một kiếp trâu chó...
... nhưng tại sao... cô vẫn cảm thấy việc này không hề như cô nghĩ?
Cảm xúc đáng lẽ phải giống như vào cái đêm ở khách sạn, lúc cô nghĩ mình sắp có thể chạy khỏi đó, sung sướng, vỡ oà.
Trong cô bây giờ lắng đọng một cảm giác man mác. Dù vui vẻ nhưng cô không thể cười nỗi, đây là sự lựa chọn đúng đắn?
Không, tỉnh táo lại đi, Lưu Ly. Đừng để cảm xúc chi phối.
Ngày cô rời đi, hắn không xuất hiện, cứ như hoàn toàn biến mất.
Căn nhà trên đồi ấy thực sự rất đẹp, được làm bằng gỗ, thiết kế theo hình chữ L, trước cửa là một khoảng sân rộng, mọc đầy hoa lưu ly, nhìn từ xa hệt như biển.
Vào bên trong nhà, không gian đơn giản nhưng lại đầy đủ tiện nghi, còn có lò sưởi nhỏ ở ngay giường ngủ. Cô gái nhỏ ngồi ở trên giường, nữ bác sĩ kiểm tra xong liền lên tiếng:
" Đứa bé vẫn ổn định, không có gì đáng lo".
Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, mang thai được hai tháng rồi, trong khoảng thời gian đó cô lại...
Nói chung, trải qua những chuyện khủng khiếp, thực sự cô có hơi lo lắng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng, nhưng thật sự may mắn là không có gì đáng lo.
Hải Quỳ thu xếp dụng cụ, thầm nghĩ:
- Đứa trẻ này đúng là lớn mạng, tính ra thì Lưu Ly đã phải tự tử, sau đó còn có một khoảng thời gian tuyệt thực, hậu duệ của công tước đúng là mạnh mẽ. nhưng sự việc này liệu có thể giấu đến khi nào?
Giấy không thể gói được lửa, căn nhà này thực chất là của hắn, vậy nên... việc cô có thai hắn sớm muộn gì cũng biết thôi, đến lúc đó thực sự không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Ba Lạc Bá Tư sắp xếp nơi ở cho cô, cũng lệnh cho Hải Quỳ chăm sóc, Hào Kiện cũng chẳng hề rãnh rỗi bởi vì hắn bảo anh phải theo dõi tình hình của cô.
Căn nhà trên đồi không có nhiều người chú ý, nhưng luôn được bảo vệ, đảm bảo không có kẻ nào khả nghi tiếp cận.
____________
Người đàn ông ngồi ở thư phòng, vùi đầu vào đống công văn có trên bàn, cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, phụ tá đi vào, nét mặt và giọng nói có chút gượng gạo. Hào Kiện lưỡng lự một hồi lâu liền nói:
" Công tước... người ở phía trên đồi... mang thai rồi...".
Danh Sách Chương: