Đến gần 7 giờ, Triệu Nham giống như thưòng lệ vội vã chạy vào phòng học, sau đó ngồi vào chỗ của mình, thở hổn hển.
Chu Hạo nhìn cậu ta một cái, tiếp tục học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.
Triệu Nham nghỉ ngơi một hồi, liền nghiêng người đến trước mặt Chu Hạo, nói: "Chu Hạo, ngày hôm qua tôi lại gặp một chuyện thần bí."
"Có liên quan đến động, thực vật biến dị sao?” Chu Hạo hỏi, lúc trước phần lớn chuyện Triệu Nham nói đều là chuyện như vậy.
"Không phải, lần này là có liên quan đến Nhân loại biến dị.” Trong mắt Triệu Nham tràn đầy vẻ kích động, nói: "Ngày hôm qua tôi điều tra được tin tức ở một nơi có một học sinh cấp 3, trong giờ thể dục tốc độ chạy trăm mét thế mà đạt 9 giây! Sau đó tin tức nhanh chóng truyền ra, chấn động toàn bộ trường học, nhưng ngay lập tức tin tức này liền nhanh chóng bị trường học đó phong tỏa, những vẫn không che giấu được, nhanh chóng truyền ra."
"Trăm mét 9 giây?” Trong mắt Chu Hạo hơi chấn động.
Hiện tại tốc độ nhanh nhất của loài người là trăm mét 9 giây 58, đây gần như đã là tốc độ cực hạn của người bình thường.
Lúc trước Chu Hạo hấp thu điểm sáng kỳ dị, dường như đột phá bình cảnh, tố chất thân thể được nâng cao trên diện rộng, đại khái ước đoán tốc độ của mình cũng có thể chạy trăm mét trong vòng 10 giây, có điều, rốt cuộc có thể đạt tới 9 giây hay không thì vẫn là một ẩn số.
"Tốc độ nhanh như vậy người thường căn bản không có khả năng đạt tới, cho nên thân thể của học sinh cấp 3 này chắc chắn đã xảy ra một ít biến dị, đợi cho biến dị tiếp tục tăng mạnh, người học sinh cấp 3 này có thể sẽ trở thành hiệp sĩ Tia Chớp, có tốc độ cực nhanh.” Triệu Nham hưng phấn nói.
"Vậy sau đó kết quả thế nào?” Chu Hạo hỏi.
"Nghe nói sau đó có nhân viên chuyên môn đến, tiếp đó trực tiếp mang người học sinh cấp 3 này đi, không biết hiện tại đã thả ra hay chưa.” Triệu Nham lắc đầu nói. Thời gian quá ngắn, tin tức cậu ta tra xét được không nhiều lắm.
"Quả nhiên.” Trong lòng Chu Hạo hiểu rõ. Toàn bộ khu vực đều đang phát sinh biến đổi, bọn họ đều có thể cảm ứng được, nói không chừng phía trên đã có biện pháp ứng đối tương ứng.
Sự tồn tại của những người biến dị này tương đương với phần tử nguy hiểm.
"Không biết người nọ tốc độ nhanh như vậy, sức mạnh đã đạt tới mức độ gì rồi?” Chu Hạo thầm nghĩ trong lòng. Cái hắn nâng cao chính là chỉnh thể tố chất, nhưng mà rốt cuộc những người khác có giống vậy hay không thì hắn không biết.
Giống như lúc trước nghe được tin tức có một người có thể phát ra ngọn lửa, nhưng Chu Hạo lại không làm được.
"Chu Hạo, cậu nói tôi có cơ hội trở thành siêu nhân không?” Vẻ mặt Triệu Nham kỳ vọng nói.
"Có thể có cơ hội.” Chu Hạo nói.
"Có điều trở thành siêu nhân cũng không hẳn là một chuyện tốt.” Trong lòng Chu Hạo lại bổ sung một câu, nhưng không có nói ra.
Ở cửa phòng học, chủ nhiệm lớp Vương Chấn trực tiếp đi vào, Triệu Nham lập tức bắt đầu đọc sách giáo khoa, không dám tiếp tục nói chuyện nữa, cậu ta vẫn rất sợ Vương Chấn.
Lớp tự học buổi sáng chấm dứt, một số người đi ra ngoài, nhưng mà trong lớp vẫn còn có rất nhiều người.
"Chu Hạo, câu này làm như thế nào vậy?” Vương Mộng Mộng xoay người lại, hỏi một bài Vật lý.
Cô học rất chăm chỉ, sau giờ học đều thường xuyên làm bài tập, hỏi Chu Hạo vấn đề.
Trước kia cô thường xuyên hỏi vài người có thành tích tốt trong lớp, có điều rất nhiều lần đều bị lơ.
Không phải toàn bộ những người có thành tích tốt đều nguyện ý giải quyết vấn đề học tập cho người khác.
"Câu này là thế này. . .” Chu Hạo nhìn một chút, sau đó giảng giải. Hắn thì cho rằng việc này cũng không có gì.
"Cám ơn nhiều.” Vương Mộng Mộng rất nhanh đã hiểu, cô cười hì hì nói: "Chu Hạo, nếu tôi thi đậu đại học, tôi mời cậu ăn một bữa lớn."
Chu Hạo mỉm cười, không nói gì thêm.
"Nhìn kìa, sao băng kìa!"
"Đúng thật, toàn bộ bầu trời đều màu đỏ!"
"Sao băng lần này còn lớn hơn rất nhiều so với lần trước."
. . . . . .
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng nói.
Trong lòng Chu Hạo vừa động, nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó, trong mắt của hắn lộ ra vẻ chấn động.
Trên bầu trời lóe lên vô số ánh sáng màu đỏ, kỳ lạ là những ánh sáng màu đỏ này đi đến một khoảng cách nhất định giữa không trung liền biến mất không thấy.
Khắp bầu trời đều bị nhuộm thành một mảnh màu đỏ nhạt.
"Bao băng này được hình thành như thế nào nhỉ? Là thiên thạch ngoài bầu trời? Hay là có liên quan đến sự thay đổi của thế giới này?” Chu Hạo nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng chuyển động nhiều ý nghĩ.
Lần trước sau khi sao băng rơi xuống, hắn chiếm được một viên tinh thạch màu đỏ, lập tức liền có thể cảm nhận được một ít điểm sáng kỳ dị trong trời đất.
Dao động của sao băng lần này càng mãnh liệt hơn so với lần trước, bao phủ khắp toàn bộ không trung .
"Leng keng!"
Ngay sau đó, tiếng chuông báo vào học vang lên, nhưng sao băng rơi xuống vẫn chưa ngừng lại.
"Vào học, còn không mau trở lại phòng học!” Các thầy cô giáo đi tới, lớn tiếng nói.
Ngay lập tức rất nhiều học sinh đều có chút không cam lòng quay về phòng học, một vài học sinh ngồi gần cửa sổ luôn không nhịn được mà quan sát tình hình bên ngoài.
Ngay cả Chu Hạo cũng hiếm thấy không có bao nhiêu tâm tư đọc sách, cứ luôn nghĩ đến chuyện sao băng.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học lại vang lên.
"Những sao băng này vẫn còn chưa tiêu tán!"
Gần như toàn bộ học sinh đều chạy ra ngoài phòng học, nhìn tình hình ở bên ngoài, từng tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
"Hả? Hôm nay giống như trời đất xảy ra thay đổi gì đó?” Chu Hạo cũng đi ra ngoài, nhìn tình cảnh trên không trung, trong đầu hắn mơ hồ truyền đến một tia hưng phấn.
Tuy rằng Chu Hạo không nhìn thấy được cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm giác được trong trời đất có một sự thay đổi kỳ dị.
"Sao băng mất rồi."
"Vừa đúng một giờ."
. . . . . .
Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một trận âm thanh huyên náo.
Chu Hạo nhìn lại, sao băng trên bầu trời chậm rãi biến mất, có điều khắp không trung vẫn còn một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, lúc này ánh nắng giống như cũng có màu đỏ, thoạt nhìn có chút kỳ dị.
"Sau khi sao băng qua đi, sẽ phát sinh sự thay đổi gì đây?” Trong lòng Chu Hạo nói thầm, nhìn các bạn học sinh đang hưng phấn.
Mười hình vẽ thần bí trong đầu hắn cho thấy trận sao băng quy mô lớn này chắc chắn có chỗ bất thường.
Sự việc dần dừng lại, nhưng mà vẫn có rất nhiều bạn học hưng phấn thảo luận hiện tượng sao băng này, đây cũng là một chút điều hòa cho cuộc sống cấp ba buồn tẻ.
Một ngày trôi qua thật nhanh, Chu Hạo về tới nhà mình.
"Trận sao băng này thật kỳ lạ, mọi người trên công trường bọn tôi đều vì thế mà ngừng lại một giờ, sợ xảy ra chuyện không tốt.” Chu Gia Đống nói.
"Đúng vậy đó, nhưng mà sao băng có thể ước nguyện, tôi đã cầu nguyện hai lần rồi, không biết có thể thực hiện hay không.” Vương Lan nói.
Trên bàn cơm, cha mẹ Chu Hạo đang thảo luận sự kiện sao băng lần này.
Chu Hạo biết tâm nguyện lớn nhất của mẹ mình đó là tìm được Chu Nguyệt, người một nhà có thể đoàn tụ với nhau.
Cơm nước xong, về tới phòng, Chu Hạo bắt đầu tu luyện.
"Hả? Điểm sáng kỳ dị nhiều hơn?” Trong mắt Chu Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc hắn làm ra động tác của hình vẽ thứ hai trong đầu, hắn cảm ứng được độ dày của điểm sáng kỳ dị nhiều hơn gấp đôi so với buổi sáng!