• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong đáp án của cô, Lãnh Tâm trộm thở phào một hơi, kéo tay cô, vẻ mặt thành khẩn nói:

“Youki, chuyện ở bể bơi lần trước tôi thật sự xin lỗi cô, đêm đó tôi uống nhiều quá nên không nhận ra cô, mấy hôm nay tôi vẫn muốn gặp cô để nói lời xin lỗi nhưng lại không có cơ hội, hôm nay nói lời xin lỗi với cô ở đây, cô ngàn vạn lần để bụng nha.”

Hàn Nhi Phương tỏ ra quá mức kinh ngạc mở to hai mắt, gật đầu như băm tỏi, sau nửa ngày mới rộng lượng nói:

“Không sao không sao, tôi không trách cô, Tứ gia đã mắng tôi rồi nha, chính mình chỉ biết trốn, cũng không biết giải thích với cô nữa.”

“Đúng thế đúng thế, hiểu lầm nhỏ thôi, nói rõ sẽ không có việc gì nữa.”

Một câu của Hàn Nhi Phương đã ôm một nửa lỗi, Lãnh Tâm không biết nên nghĩ cô là một con lừa ngu ngốc.

Sự thật chứng minh cô vẫn chưa ngốc đến trình độ đó.

Mọi người nói lăng nhăng chuyện phiếm một lát, Hàn Nhi Phương lại một lần nữa thành công miêu tả mình thàng một đứa não ngập nước cống khác hẳn với người thường cho mọi người thấy.

Suy nghĩ đó làm cho Lãnh Tâm giảm bớt rất nhiều băn khoăn trong lòng, nói chuyện cũng không còn dè dặt như lúc đầu nữa, mặt ai cũng mang nụ cười hì hì, từ xa nhìn lại hoàn toàn giống như anh em một nhà, cảnh tượng thật là hòa thuận tốt đẹp.

6h tối, ba anh em Lãnh Kình trước sau đi đến, Lãnh Nhật Nam cùng Lãnh Bảo cũng một trước một sau xuống lầu, quản gia cũng đã dọn thức ăn xong.

Hàn Nhi Phương cũng đã đói bụng cả ngày, một bàn đầy thức ăn ngon miệng bày biện đẹp mắt này không thể không làm cho người ta ngứa ngáy, từ khi ngồi lên bàn ăn cô không hề lên tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng giúp cậu bé Lãnh Quân năm tuổi (vốn tên là Dạ Nhất, đứa con Lãnh Triết mất sức chín trâu hai hổ mới giành được) gắp thức ăn, thì trong đầu vẫn đắn đó xem nên ăn gì, cố ý giả vờ như hoàn toàn không lĩnh hội được dụng ý đêm nay Lãnh Nhật Nam để cô ra ăn cơm cùng mọi người.

Đương nhiên cái gọi là “không lĩnh hội được” của cô không có nghĩa là người khác cũng không lĩnh hội được.

Cơm ăn được một nửa thì Lãnh Tâm vẫn đang nói chuyện phiếm với mọi người mời cùng một thiên kim tiểu thư khác ngày mai đến câu lạc bộ Merda chơi, sau đó vô cùng nhiệt tình mời Hàn Nhi Phương ngày mai cùng góp mặt.

Hàn Nhi Phương vừa uống một ngụm canh, nghe lời cô ta nói thì vẻ mặt như đang sắp phun ra.

Không cần đoán cũng biết mục đích lời mời của Lãnh Tâm nhất định là muốn mượn cô thử Lãnh Nhật Nam, về phần có mục đích gì khác không thì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.

Cho nên cô dù có đồng ý cũng không thể trực tiếp gật đầu, ngu ngơ một lát, đương nhiên cô đá quả cầu này cho Lãnh Nhật Nam:

“Tứ gia?”

Hai chữ “Tứ gia” này là lời trưng cầu ý kiến, cũng là đóng vai tình nhân của Lãnh Nhật Nam tuyệt đối tôn trọng cùng tín nhiệm người đàn ông này.

Hiển nhiên Lãnh Nhật Nam cũng bị hai chữ “Tứ gia” này của cô làm cho vui sướng, lúc nhìn cô ánh mắt cũng dịu đi, hoàn toàn không có lực đạo:

“Muốn đi sao?”

Lãnh Nhật Nam tủm tỉm gật đầu, trong lòng lại liên tục khinh khỉnh từ chối có nghĩa là không nể mặt Lãnh Tâm trước mọi người trong gia đình, tôi có thể không muốn đi sao?

Cô đã “muốn như vậy”, dù cho Lãnh Nhật Nam có biết đây là một cái bẫy cũng sẽ không cam lòng khiến cho cô buồn lòng:

“Cũng được, em đã tới đây nửa tháng mà vẫn chưa ra ngoài, cứ đi theo A Tâm ra ngoài giải sầu, mọi người mua gì cứ kí tên của tôi, không cần dè chừng, A Hàm cùng lão Quý sẽ đi theo giúp mọi người xách đồ.”

“Cảm ơn anh họ.” Lãnh Tâm cùng Doãn Hoa trăm miệng một lời nói cảm ơn, vẻ mặt tràn ngập vui sướng. Mặc dù mọi người đều trong ngoài không đồng nhất nhưng bữa tiệc gia đình đêm nay không thể nghi ngờ là bữa tối hòa hợp nhất mấy tháng nay, ngay cả Lãnh Kình bình thường thích nhất là đâm chọc tối nay cũng không hề ồn ào, nguyên nhân là bởi vì Lãnh Bảo cũng ngồi trên bàn ăn. Còn lại Lãnh Ngọc Kiều (dì nhỏ của Lãnh Nhật Nam) cùng Lãnh Bình (con út của Lãnh Kình), một người trời sinh tính tình lương thiện không thích thêu dệt chuyện thị phi, một người trời sinh lạnh lùng cao ngạo, rất ít nói, tất nhiên cũng không có hứng thú dệt chuyện.

Ăn tối xong mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm một lúc rồi đứng dậy trở về ngủ.

Lãnh Nhật Nam rất bận, tất nhiên không cóthời gian nhàn rỗi cùng mọi người nói chuyện phiếm ngắm trăng, ăn cơm tối xong chưa lau miệng hết đã có điện thoại gọi tới.

Đêm đã vào sâu, ánh trăng bên ngoài vẫn cao như trước, Vương Thái đến rồi lại đi, thần không biết quỷ không hay.

Ban ngày Hàn Nhi Phương ngủ quá nhiều, cả người lại vừa bị Vương Thái đâm vài châm, hiện giờ tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm, không hề buồn ngủ chút nào, đang nghĩ ngợi phải làm sao mới ngủ được, không bằng đến văn phòng của Lãnh Nhật Nam gặt hái một ít, kết quả vừa thay quần áo xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu truyền tới.

Không cần đoán, nhất định là chủ nhân ngôi biệt thự này đã trở lại.

May mắn hôm nay Lãnh Nhật Nam đã sai người tháo hết camera trong phòng ra, bằng không còn phải mất thời gian chỉnh lại, căn bản là không kịp.

Hàn Nhi Phương thay quần áo xong vừa ngồi xuống đầu giường chưa tới mười giây thì Lãnh Nhật Nam đã đẩy cửa vào.

“Ngủ không được sao?” Lãnh Nhật Nam đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nới lỏng nút cổ áo, hơi thở mang theo mùi rượu, ánh mắt lại rất tỉnh táo, không hề có men say.

Hàn Nhi Phương có chút không đoán được trạng thái lúc này của hắn, không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Lãnh Nhật Nam vươn tay vén tóc ra sau tai cho cô, hỏi:

“Lúc nãy Lãnh Tâm mời em đi tụ họp, em thật sự muốn đi hay là sợ nó mất hứng nên đồng ý?”

Hàn Nhi Phương thầm nhếch môi cười trong lòng, ra vẻ tỉnh ngộ:

“Nếu em không đi thì cô ấy sẽ mất hứng sao? Oh! Cũng may em đã nhận lời!”

Lãnh Nhật Nam đối với vẻ “luôn không nắm được trọng điểm” của cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng ấm áp nói móc:

“Sao cái não này của em lại ngốc đến vậy.”

Hàn Nhi Phương vô cùng phối hợp tỏ ra ngây thơ cho hắn xem.

Lãnh Nhật Nam sủng nịnh vươn tay vuốt khẽ lên mũi cô một cái, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ rượu trong túi quần, ra lệnh:

“Đưa tay cho tôi.”

Mở hộp ra, bên trong là kiểu đồng hồ Audemars Piguet – Royal Oak mới nhất.

Không cần đoán, thứ này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chiếc đồng hồ.

Nhất định bên trong có gắn mấy thứ như thiết bị định vị.

Hàn Nhi Phương không cam lòng, *éo chịu nổi! Đến tột cùng là anh lo lắng cho tôi hay là không yên lòng về em họ của mình đây?

Dây đồng hồ dài vừa phải, hiển nhiên là trước đó đã được chỉnh lại.

Sau khi Lãnh Nhật Nam đeo vào cho cô thì ngước mắt lẳng lặng nhìn cô, hỏi:

“Thích không?”

Hàn Nhi Phương cười tủm tỉm gật đầu:

“Cám ơn Tứ gia.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK