“Làm... Cô.”
Đường Bảo Thiên vô cùng bình tĩnh, thưởng thức vẻ hoảng sợ nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh của Lý Huệ.
Anh cúi người muốn tiến về phía trước. Nhưng đúng lúc này, Lý Huệ đột ngột đứng dậy, dùng sức đẩy anh ra.
“Tôi phải đi.” Lý Huệ nghiến răng nói: “Chủ tịch Đường, anh phải đền quần áo cho tôi!”
Đường Bảo Thiên không nói chuyện, hất mặt về phía sofa, nơi đó có một bộ quần áo phụ nữ.
Lý Huệ kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy.
Cô đứng dậy đi tới lấy quần áo. Mặc dù không biết nhãn hiệu nhưng chỉ sờ vào chất liệu thì cô cũng biết nó rất đắt tiền.
Sau khi thay quần áo xong, cô bước nhanh đến chỗ Đường Bảo Thiên, ghi số tài khoản ngân hàng của cô lên giấy rồi đặt vào tay anh.
“Chủ tịch Đường, nếu như anh không muốn mọi việc vỡ lẽ ra, thì anh phải chuyển số tiền này cho tôi.”
Bởi vì Lý Huệ đã ký hợp đồng với Du Minh Nhi. Nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ cần phải bồi thường số tiền rất lớn.
Dứt lời, Lý Huệ xoay người rời đi, cô không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây.
Đường Bảo Thiên nhìn bóng lưng cô rời đi, anh nhớ lại dáng vẻ bướng bỉnh này ở bảy năm trước.
Đêm đó, mặc dù cơ thể của cô gái bị bịt mắt này đang run rẩy, nhưng mà cô vẫn duy trì sự bướng bỉnh đến đáng thương.
Mà đàn ông thì đặc biệt thương tiếc cho những cô gái như vậy.
Ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
Đường Bảo Thiên đứng dậy, đang muốn rời đi thì anh lại thấy một tờ giấy trên thảm. Đó là thẻ căn cước của người phụ nữ kia.
Đường Bảo Thiên dặn dò trợ lý: “Thu thập thông tin bảy năm trước của người phụ nữ này, sáng mai đưa cho tôi.”
“Rõ, thưa chủ tịch.”
...
Ngoài cửa lớn của khách sạn.
Lý Huệ vội vàng đi nhanh ra ngoài, thật lâu sau đó mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.
Trong tình huống đó, cô không còn lựa chọn nào khác lựa chọn đe dọa Đường Bảo Thiên.
Lý Huệ đi đến góc khuất, mở điện thoại ra xem. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có một số là của Du Minh Nhi.
Ngẫm lại, cô liền cảm thấy đau đầu.
“Ôi chà, đây không phải là Lý Huệ sao?”
Lý Huệ đang định gọi lại, thì giọng nói giễu cợt của một người phụ nữ đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Cô nhìn sang thì thấy Diệp Kiều đang đứng đó với một chiếc đầm sang trọng và đầy quý phái.
Bảy năm trước, Diệp Tinh Nhi đã ôm tiền bỏ trốn và sắp xếp Diệp Kiều vào một công ty giải trí.
Vì có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ làm đẹp và sự ủng hộ mạnh mẽ của công ty, nên chẳng lâu sau đó, Diệp Kiều đã trở thành diễn viên nổi tiếng trong mảng phim truyền hình, thu nhập hàng năm khoảng ba mươi tỷ, quả thật là vô cùng suôn sẻ.
Cô ta có cả danh tiếng và tiền tài. Bạn trai của cô ta hiện tại là nam diễn viên Lâm Vũ.
Diệp Kiều kiêu ngạo nhìn Lý Huệ, hừ lạnh một tiếng: “Chị nhìn xem mình đã trở thành cái dạng gì? Mặc toàn đồ giả mà cũng dám ra đường sao?
Lý Huệ thầm nghĩ. Quần áo cô đang mặc là do Đường Bảo Thiên chuẩn bị thì sao có thể là đồ giả?
Cô bình tĩnh hỏi: “Ồ? Thế sao hôm nay cô lại đi một mình, bạn trai cô đâu rồi?”
“Hôm nay anh ấy không có thời gian.” Diệp Kiều khoanh tay trước ngực trả lời.
“Thật sao? Anh ta thật sự không có thời gian, hay là giả vờ không có thời gian?”
Nụ cười trên mặt Diệp Kiều chợt cứng đờ lại.
Lý Huệ nói tiếp: “Chẳng lẽ là anh Lâm cảm thấy ghê tởm vì nhìn thấy bạn gái mình ngồi trên đùi đàn ông khác, nên không muốn đến.”
“Chị...”
Sắc mặt Diệp Kiều thay đổi rõ rệt, cô ta cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: “Sao chị biết chuyện này?”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nghiến răng hỏi: “Có phải là chị có ý đồ với Lâm Vũ hay không?”
Lý Huệ nhún vai: “Cô đừng đổ oan cho tôi như thế.”
“Chị đúng là đồ khốn.” Vẻ mặt Diệp Kiều vô cùng khó coi.
Lý Huệ liếc cô ta một cái: “Nếu như không muốn người khác biết thì đừng làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, có lẽ ngày nào đó sẽ bị lộ ra đấy.”
Diệp Kiều bắt bẻ: “Nói chuyện thì phải có chứng cứ, nếu không tôi sẽ kiện chị tội vu khống.”
Lý Huệ nhướng mày, cô nói: “Cô biết tôi mà. Nếu không có chứng cứ sao tôi dám nói lung tung.”
“Cô...” Diệp Kiều tái mặt. Một lát sau, cô ta lại nói: “Tôi sẽ mua mấy tấm ảnh đó, chị muốn bao nhiêu?”
“1 tỷ.”
“1 tỷ? Sao chị không đi ăn cướp đi?” Diệp Kiều tức giận nói.
“Không phải tôi đang ăn cướp của cô sao?”
Nếu không phải hai mẹ con Diệp Kiều ôm tiền bỏ trốn thì bố cô đã không chết, cô chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.
Sắc mặt Diệp Kiều tái nhợt, sau đó nắm chặt tay nói: “Sáng mai chị hãy đến công ty tôi, sau khi xem rõ ràng thì tôi sẽ đưa tiền.”
“Ok.”
Lý Huệ nhẹ gật đầu, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với cô ta. Cô xoay người rời đi, không để ý đến ánh mắt hung ác của Diệp Kiều.
Lý Huệ lê thân thể mệt mỏi trở về căn hộ.
Căn hộ cô ở là một chung cư cũ, do không được sửa chửa nên trông rất dột nát, tuy nhiên giá thuê lại rất rẻ, chỉ tầm một triệu một tháng.
Lý Huệ quay trở lại tầng cao nhất.
Có một đứa trẻ xinh đẹp khoảng năm sáu tuổi đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt có vẻ hơi hờn giận, trên má còn vẻ phúng phính đáng yêu.
Thấy Lý Huệ đi tới, đứa trả nắm lấy tay cô rồi bước vào nhà.
Danh Sách Chương: