***
Trần Thanh Đông trở lại trường, nhưng tính cách đã thay đổi hoàn toàn. Đào Trúc Quỳnh đã tốt nghiệp, cùng giảng viên người yêu cô ấy ra nước ngoài lập nghiệp. Những người từng biết đến anh cũng đã ra trường gần hết rồi. Đàn em mới lên đại học có không ít người đem lòng ngưỡng mộ, thầm yêu Trần Thanh Đông.
Tất nhiên Trần Thanh Đông không đáp lại ai. Điều đó làm Trương Diên Vỹ rất vui, dù Trần Thanh Đông cũng không tốt với cô hơn người khác là mấy.
Trần Thanh Đông lao vào học như điên. Suốt khoảng thời gian đó, Trương Diên Vỹ vừa học, vừa giúp anh ta làm những việc lặt vặt chăm sóc anh ta. Khi Trần Thanh Đông tốt nghiệp, một doanh nghiệp mới thành lập đã mời anh ấy về làm.
Trương Diên Vỹ nói: “Em cảm thấy doanh nghiệp đó rất đáng ngờ, anh nên cẩn thận.’’
Trần Thanh Đông không vui: “Chuyện của tôi, không cần em nhúng tay.’’
Quả nhiên chỉ nửa năm sau, doanh nghiệp kia đã cháy nhà lòi mặt chuột. Hóa ra đó là một tay lừa đảo, nhằm gạt những sinh viên mới ra trường, dụ họ mua sản phẩm bên công ty. Trần Thanh Đông bị lừa, mất trắng số tiền cả trăm triệu, mọi việc đi vào bế tắc.
Ngày đó, cũng chỉ có Trương Diên Vỹ chạy đến đỡ anh ta từ trong đống bùn lầy, mặc kệ bản thân cũng dính bùn đất mà kéo Trần Thanh Đông lên.
Trương Diên Vỹ chạy vạy khắp nơi, làm thêm đủ nghề, nhịn ăn nhịn uống chịu khổ trăm đường để gom góp một số tiền đưa cho Trần Thanh Đông trả nợ.
Trần Thanh Đông nghi ngờ: “Làm sao cô có số tiền lớn như thế này? Không phải xin bố mẹ đấy chứ?’’
Trương Diên Vỹ lắc đầu: “Em đã dành dụm nó để sau này lấy chồng. Nhưng nếu anh cần thì có thể cầm trước cũng được…’’
Hóa ra Trương Diên Vỹ là trẻ mồ côi. Mẹ của cô ấy bỏ đi khi cô ấy 8 tuổi. Khi Trương Diên Vỹ 17 tuổi, bố của cô ấy cũng mất.
Trương Diên Vỹ kể, bố của cô ấy rất hiền. Ông ấy luôn ấm áp và mỉm cười với mọi người xung quanh. Bố của Trương Diên Vỹ thích trồng cây, tâm tính đơn thuần, không ham tranh đấu. Mọi việc trong nhà từ nấu cơm rửa bát cho đến giặt giũ chăm con đều là một tay bố của cô làm. Mẹ của Trương Diên Vỹ đi làm quanh năm gửi tiền về, đến một ngày, bà ấy bất mãn vì chồng của mình không bằng người khác, không thể làm ra tiền để cho vợ mình một cuộc sống sung sướng. Vì vậy, bà ấy đã bỏ đi.
Vốn dĩ bố của Trương Diên Vỹ có nụ cười rất hiền lành. Nhưng từ khi vợ ông bỏ đi, ông ấy không cười lấy một lần nào nữa.
Trần Thanh Đông nghe xong, ngần ngừ một chút nhưng cũng cầm lấy tiền. Anh ngập ngừng nói: “Cảm ơn…’’
Trương Diên Vỹ mỉm cười, đôi mắt cong lên như vành trăng non.
Trần Thanh Đông nghĩ, có lẽ Trương Diên Vỹ giống bố. Nụ cười của cô ấy không kiêu sa cuốn hút, nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác an tâm dễ chịu.
*
Người con gái ấy đã ở cạnh Trần Thanh Đông từ lúc anh ta lún sâu vào tận vũng bùn, cho đến lúc Trần Thanh Đông học được cách vùng vẫy, bắt đầu lội ngược dòng. Lúc này, Trương Diên Vỹ cũng đã ra trường và tất bật chuẩn bị CV để đi làm. Ngày hôm đó, Trần Thanh Đông đề nghị: “Trương Diên Vỹ, cô về công ty của tôi làm việc đi.’’
Công ty của Trần Thanh Đông mới thành lập, còn thiếu rất nhiều vốn liếng và nhân viên. Trương Diên Vỹ cùng Trần Thanh Đông gây dựng nó. Qua mấy năm, việc làm ăn càng khởi sắc đi lên. Một chiều chủ nhật rảnh rỗi, Trương Diên Vỹ rụt rè nhắn tin: “Tối nay anh có rảnh không?’’
Ở bên cạnh Trần Thanh Đông đã lâu rồi, nhưng Trương Diên Vỹ vẫn chưa nhận được sự ưu tiên nào của anh ta cả. Bao nhiêu lần cô muốn bỏ cuộc, nhưng trái tim lại chịu không nổi tự nói với chính mình: Cố gắng lên một chút nữa, biết đâu Trần Thanh Đông sẽ quay lại.
Cố chấp của Trương Diên Vỹ giống như mảnh thủy tinh găm trong lòng. Cô không dám tự nhổ nó ra, nhưng rõ ràng càng để mặc thì càng đau đớn.
Trương Diên Vỹ đánh liều nhắn thêm: “Anh và em cùng đi xem phim nhé.’’
Con người của Trần Thanh Đông luôn giữ chữ tín, đặc biệt đúng giờ. Thế nhưng với Trương Diên Vỹ, anh luôn tùy hứng và chưa từng hứa bất cứ điều gì cả. Dẫu vậy, ngay cả chính Trần Thanh Đông cũng không hiểu tại sao Trương Diên Vỹ vẫn chưa bỏ đi.
Anh có từng muốn đối tốt với Trương Diên Vỹ chưa? Câu trả lời là có. Nhưng mỗi lần anh nhìn dáng vẻ bắt chước Đào Trúc Quỳnh của Trương Diên Vỹ thì lại cảm thấy vừa chán ghét vừa đau lòng. Anh ghét ai học theo người anh yêu nhất cuộc đời này, nhưng cũng đau lòng vì chính anh đã bắt Trương Diên Vỹ làm như vậy.
Phim chiếu được mười lăm phút, Trương Diên Vỹ cầm hai tấm vé kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài. Cuối cùng thì Trần Thanh Đông cũng trả lời: “Bận gặp đối tác.’’
Trương Diên Vỹ cười khổ. Cô tắt máy, hỏi nhân viên vào trễ có được không. Nhân viên ái ngại nói: “Chị thông cảm. Đó là quy định bên chúng em rồi...’’
Trương Diên Vỹ xua tay, nói không sao cả, phim hay lắm, cảm động lắm, đó không phải là lỗi của bọn họ.
Cô bỏ về. Dù chưa xem nhưng cô đoán phim rất hấp dẫn. Bởi vì mấy hôm trước cô nghe đồng nghiệp nói Trần Thanh Đông thích diễn viên A có trong bộ phim đó, nên mới mời anh đi xem. Cô biết phim cảm động, vì dù chưa xem thì cô cũng rơi nước mắt rồi.
Đó không phải lỗi của ai, nhưng chẳng lẽ lại là lỗi của Trương Diên Vỹ?
Dưới chân cô truyền đến cảm giác đau rát. Trương Diên Vỹ hít một hơi thật sâu, ngăn nước mắt chảy ra, vừa đổ lệ vừa cười bất đắc dĩ.
Cô lại khóc rồi. Hóa ra bên ngoài vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh kia lại là một Trương Diên Vỹ nhút nhát, ngại giao tiếp và thích khóc lóc đã đời sau lưng người khác. Cô cười nhạo chính mình, cũng thảm quá đi chứ. Đã bị từ chối hẹn hò, thất tình ngu ngốc bao nhiêu năm, bây giờ đến cả giày cao gót cũng phản bội Trương Diên Vỹ.
Trương Diên Vỹ cởi giày ra, đi một đoạn rồi vứt nó vào thùng rác. Đôi chân trần của cô dẫm lên nền cát sỏi, làm Trương Diên Vỹ nhớ đến ngày còn học đại học, cô cùng Trần Thanh Đông quỳ dưới sân trường chờ Đào Trúc Quỳnh quay trở lại. Trần Thanh Đông muốn đợi Đào Trúc Quỳnh quay đầu, còn Trương Diên Vỹ chỉ muốn anh ngoảnh lại nhìn cô dù chỉ một lần.
Một đôi dép lê chìa ra trước mặt Trương Diên Vỹ. Ban đầu cô tưởng Trần Thanh Đông tới rồi. Nhưng sau đó, Trương Diên Vỹ thất vọng.
Người đàn ông trêu chọc: “Sao vậy? Đang mong chờ ai à?’’
Người này không giống biến thái, trái lại anh ta rất đẹp trai, ăn mặc lịch sự. Đôi mắt nâu trong sáng luôn vui vẻ và gương mặt lúc nào cũng treo nụ cười khiến người khác có cảm giác rất thoải mái. Cô ngờ ngợ đã gặp ở đâu rồi nhưng không thể nhớ nổi. Anh ta cao hơn 1m8, cúi đầu đưa dép lê cho cô. Có vẻ anh ta đã đi theo Trương Diên Vỹ rất lâu rồi mới biết cô bị hỏng giày cao gót.
“Nếu đi cao gót đau chân, đi chân trần thì không chịu nổi, vậy sao không chịu nhận dép lê của tôi?’’
Trương Diên Vỹ không đáp, trực tiếp bỏ lơ đi ngang qua anh ta. Người đàn ông vẫn cầm dép lê đuổi theo: “Thật sự không cần nó à?’’
Trương Diên Vỹ bị làm phiền, cô cau mày: “Chúng ta có quen nhau sao?’’
“Sao lại không.’’- Hắn ta cười cười, khoe hàm răng đều tăm tắp- “Trương Diên Vỹ, tớ là Vương Đăng Triều đây.’’
Vương Đăng Triều, bạn cùng bàn cấp 3 của Trương Diên Vỹ.