• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Hủy hợp đồng?


Editor: Shandy – Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả


Lâm Nhan nhìn đôi môi mỏng càng ngày càng gần, lông mi dài run run, bỗng dưng hoảng hốt, “Tôi sai rồi.”


Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt.


Tạ Phong Trần thỏa mãn cong môi, lửa giận trong lòng tiêu tan đi, môi anh


cọ qua gò má cô, dán ở một bên tai ửng đỏ, hỏi khẽ, “Tôi không được ư?”


Lâm Nhan sửng sốt, cắn răng xong gật đầu, “Được, anh được, anh được nhất!”


Lâm Nhan âm thầm hối hận mình không nên vì bực tức mà nói năng không thèm suy nghĩ gì cả, bản tính và tự tôn của đàn ông thực sự là bất khả xâm phạm.


“Nhớ cho kỹ, đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của đàn ông.” Người đàn ông dựa vào rất gần, giọng nói trầm thấp như là mang theo sự hấp dẫn không lời nào đó, lại nguy hiểm trí mạng.


Lâm Nhan khẩn trương cắn chặt môi, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, trong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tông tám đời nhà tên thối tha này.


“Để cho trợ lý Trần chuyển đồ đạc đến phòng đi, buổi tối tôi ở đây.”


Giọng điệu này mập mờ giống như buổi tối muốn ngủ chung với cô vậy, Lâm Nhan lập tức mở miệng, “Anh chỉ có thể ngủ ở phòng cho khách.”


“Nếu không cô cho rằng tôi sẽ cảm thấy hứng thú với cô à?” Tạ Phong Trần nhìn dáng vẻ cô như sắp sửa phải đối đầu với quân địch mạnh mẽ chỉ cảm thấy buồn cười.


Bóng dáng trước mặt bỗng nhiên không còn nữa, người đàn ông thu tay lại quay người xuống lầu. Lâm Nhan thả lỏng một hơi, cả người dường như được sống lại.


Nhưng khi nhìn bóng lưng tên thối tha đó không hiểu sao trong lòng có chút trống rỗng và mù mịt, rõ ràng là bọn họ đã ly hôn rồi vậy mà lại sắp ở chung một mái nhà.


Cốt truyện này phát triển hoàn toàn thoát khỏi tiểu thuyết rồi.


Cũng chưa chắc đây đã là chuyện xấu, ít nhất chứng minh kết cục bi thảm của nữ phụ chết thay là cô đây cũng có thể sửa đổi được.


“Tôi giúp anh, anh sẽ thật sự giúp đỡ tôi chứ?” Lâm Nhan cần một sự đảm bảo.


“Nghe nói gần đây cô đắc tội với người khác, tài nguyên lại bị người ta đoạt, đúng lúc tôi có một ít cổ phần ở Superstar Entertainment, có thể đề bạt cô với ban giám đốc, về sau tài nguyên sẽ san sẻ cho cô.” Ngữ khí anh nhàn nhạt, vẻ mặt lại khiến người ta vô cớ tin tưởng.


Trong lòng cô kinh hãi, Tạ Phong Trần vậy mà lại là cổ đông của Superstar Entertainment?


Cô và Tiêu Bạch hoàn toàn không biết chuyện này nhưng sao lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.


Khó trách nguyên chủ Lâm Nhan trong tiểu thuyết vì đối đầu với nữ chính Lâm Sanh, bị Hàn Hữu Niên chèn ép lại bị công ty cố tình đóng băng khiến sự nghiệp trượt dốc không phanh, thân bại danh liệt như vậy nhất định cũng có công không nhỏ của Tạ Phong Trần đúng không?


Cô cảm thấy lạnh sống lưng, nếu không có chuyện này của ông cụ Tạ thì đoán chừng cô còn không có cơ hội biết chính mình đã sớm thành dê vào miệng cọp.


Lúc trước nói chuyện với Tiêu Bạch không huỷ hợp đồng cũng không sao nhưng hiện tại cô lại cảm thấy nhất định phải huỷ.


“Anh có thể giúp tôi huỷ hợp đồng chứ?” Cô không muốn sau này chịu sự kiểm soát của Tạ Phong Trần.


“Tại sao?” Anh dường như không hiểu được quyết định này của Lâm Nhan, mày kiếm cau lại.


Người phụ nữ này có biết mình vừa từ chối cái gì không?


Anh vì muốn đàm phán với Lâm Nhan mới cố ý sai người thu mua Superstar Entertainment, căn bản không nghĩ tới lại không như dự đoán khiến anh trở tay không kịp.


“Lâm Nhan, có tôi ở công ty không ai dám kiếm chuyện với cô đâu.”


Cô muốn nói rằng, chính là bởi vì có anh ở đó cô mới không muốn ở lại.
Nhưng nói trắng ra như vậy có lẽ sẽ đắc tội với người này mất, cô lựa lời mở miệng,


“Dù sao tôi và anh không phải bạn chung đường, đợi đến khi ông nội phẫu thuật thành không, hai chúng ta không nên dây dưa gì nữa.”


“Vậy thì chờ ông nội phẫu thuật xong rồi huỷ hợp đồng.” Ánh mắt anh kín đáo nhìn chằm chằm cô vài giây, giọng nói lạnh nhạt.


Ý tại ngôn ngoại, tức là trước khi ông nội phẫu thuật xong nếu cô dám liều lĩnh làm chuyện gì, cô sẽ không lấy lại được sự tự do nữa.


Đây vừa là cám dỗ cũng là uy hiếp.


Người như vậy, hiểu rõ tất cả, thường sẽ nắm được nhược điểm của người khác, nếu như là kẻ địch thì có bao nhiêu đáng sợ?


Lâm Nhan chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề, không nhịn được thở dốc.


Rất nhanh, trợ lý Trần đã dẫn người liên tục chuyển đồ đạc của Tạ Phong Trần vào phòng khách đối diện với phòng ngủ. Cô biết mình không thể thay đổi gì nữa đành hỏi dì Lưu chìa khóa dự bị của phòng ngủ.
“Ông chủ trở về đây, trái tim hai người cũng không xa cách nữa, dù cho tạm thời ở phòng khách thì sau này ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, sớm muộn gì cũng hòa thuận thôi.”


Tâm trạng dì không tệ, còn an ủi cô.


Lâm Nhan thầm cười lạnh trong lòng, diễn trò theo yêu cầu thôi, làm sao có thể hòa thuận lại được?


Có điều nhìn thấy dáng vẻ ngập tràn mong chờ của dì, cô lại không nỡ dội gáo nước lạnh.


Thời tiết tháng chín rất nóng, cô nhìn mặt trời như thiêu đốt không hề muốn ra khỏi nhà, ăn xong bữa sáng thì nằm ở ghế sofa nghịch điện thoại.


Lúc trước khi xuyên sách cô với điện thoại không hề xa nhau dù chỉ một phút, sau khi xuyên tới lại cảm thấy điện thoại là của nguyên chủ, cô dùng không quen nên cũng chỉ là công cụ để liên lạc thôi.


Trong điện thoại của nguyên chủ có một group chat trên WeChat có tên gọi là Quỳ gối gọi ba ba.
Tên group chat gì mà sặc mùi lố lăng ghê, Lâm Nhan cười nhấn vào, sau đó thì thấy mọi người trong nhóm đang thảo luận chuyện gì đó đến mức khí thế ngất trời.


[Điên mất! Đối tượng tình cảm của Lâm Sanh bị lộ ra ánh sáng, người đàn ông trên tấm ảnh là Hàn thiếu à?]


[Truyền thông nhà nào không sợ chết như vậy, dám công khai trắng trợn Hàn thiếu như vậy?]


[Cười lạnh] [Ai mà biết được? Thủ đoạn nhỏ của phụ nữ thôi mà, bám được vào Hàn thiếu có phụ nữ nào còn đành lòng buông tay chứ?]


[Chỗ này viết, hình như là chính Lâm Sanh tự mình tung ra.] [xem thường]


[Cũng có thể là tuyên bố chủ quyền. Nên nhớ nhà họ Lâm còn có cô Lâm Nhan ngày trước theo đuổi Hàn thiếu không chịu từ bỏ đó.]


[Sao tự nhiên lại đá sang Lâm Nhan rồi? Mà lại nói sau khi Lâm Nhan kết hôn với Tạ thiếu, lâu lắm chưa thấy cô ấy lên nhắn tin nhỉ?]
[Có lẽ là không còn mặt mũi gì nữa rồi! Luôn miệng nói không phải Hàn thiếu không lấy, ngoảnh lại đã bị người ta bắt gian tại giường với Tạ thiếu. Nếu tôi mà là cô ta, chắc chắn sẽ đi tìm miếng đậu phụ đập đầu chết cho rồi.]


[Nghe nói gần đây cô ta và Tạ thiếu ầm ĩ ly hôn, có khi là Lâm Sanh cảm nhận được nguy cơ đó!]


[Ngồi đợi trò hay mở màn, loại tiết mục cẩu huyết chị em tranh giành đàn ông này rất hấp dẫn đó!]


Lâm Nhan: [@tất cả, chỉ sợ làm mọi người thất vọng rồi, cẩu huyết thì không có chứ cẩu lương lại không thiếu, chuyện tôi và anh Tạ nhà tôi vợ chồng ân ái cũng không khiến mọi người NHỌC LÒNG quan tâm!]


Với tư cách là trung tâm buôn dưa lê bán dưa bở – Lâm Nhan vô cùng không thích có liên quan gì tới nam nữ chính Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên, cô cảm thấy nếu mình không nói chút gì đó thì thực vô cùng có lỗi với mấy tên nhà giàu rảnh rỗi tới nhức trứng đi hóng hớt này.
[Mịa nó, đại minh tinh cuối cùng cũng chịu sủi bọt trồi lên rồi, không lên tiếng thì thôi chứ lên tiếng một cái là giật gân luôn!]


[Lâm Nhan, cô và Tạ thiếu hòa thuận rồi à? Sao tôi lại nghe nói sau khi kết hôn Tạ thiếu còn chưa trở lại phòng cưới của hai người?]


[Có phải cô không muốn mình thua quá khó coi cho nên mới cố ý để Tạ thiếu làm lá chắn?]


Hàn Phỉ Phỉ: [@Lâm Nhan, đừng nghe bọn họ nói bậy nói bạ! Vợ chồng hai người ân ái, chúng em phải chúc phúc mới đúng. Chị Nhan Nhan, cuối tuần này ông nội em mừng thọ tám mươi, em đưa thiệp mời cho chị, chị với Tạ thiếu nhất định phải đến dự nhé! Để cho toàn bộ những người thích đâm bị thóc chọc bị gạo biết, chị không hề nói dối.]


Hàn Phỉ Phỉ, là một nữ phụ pháo hôi* khác trong tiểu thuyết, Lâm Nhan có ấn tượng với cô ta – là em gái ruột của Hàn Hữu Niên, bằng tuổi với Lâm Nhan, là công chúa nhỏ được nhà họ Hàn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ nhỏ đến lớn không hợp với Lâm Nhan, đối với việc cô ngấp nghé làm phiền anh trai mình thì ghét cay ghét đắng. Sau lại bởi vì cô gả cho Tạ Phong Trần mà hận cô thấu xương.
*Nhân vật pháo hôi: chính là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.


Giờ phút này, cô ta nói một câu khiến mọi người trong nhóm vừa rồi vẫn còn ầm ầm nói chuyện lập tức im như thóc, chờ xem kịch vui.


Nhìn qua Hàn Phỉ Phỉ giống như là nói giúp Lâm Nhan nhưng thực tế là chữ nào trong câu cũng chứa cạm bẫy.


Trong tiểu thuyết, vì không thích Lâm Nhan mà cô ta lại rất có thiện cảm với Lâm Sanh, ngày trước còn vun vào rất nhiều cho nam chính và nữ chính.


Lâm Nhan đâm đầu vào chỗ chết có công của Hàn Phỉ Phỉ, sau này Hàn Phỉ Phỉ lại vì Tạ Phong Trần mà trở mặt với Lâm Sanh, dẫu sao, không có người phụ nữ nào có thể đối xử vui vẻ hòa nhã với bạch nguyệt quang của người trong lòng mình được.


Sau đó cô ta đối phó với Lâm Sanh chọc giận Hàn Hữu Niên, bị ép phải ra nước ngoài, cũng là người đáng thương muốn yêu mà không có được.
Nhưng Lâm Nhan không thể có tâm trạng thông cảm cho cảnh ngộ thảm thương mà cuối cùng Hàn Phỉ Phỉ gặp phải, hiện tại chỉ nghĩ muốn giả chết bởi vì cô không muốn đi tiệc sinh nhật của ông cụ Hàn với Tạ Phong Trần.


Mà Hàn Phỉ Phỉ mời công khai dường như là đang muốn gây sự rồi, cô không để yên được.


Đang do dự thì chuông điện thoại reo lên, cô nhìn thì đúng là Hàn Phỉ Phỉ gọi điện tới.


Lâm Nhan nhíu mày, cuối cùng tránh không được chỉ có thể nghe máy.


“Chị Nhan Nhan, cuối tuần chị nhất định phải tới đấy nhé! Chúng ta có tình cảm từ bé tới giờ, nếu chị không đi thì em không tha thứ cho chị đâu.” Giọng điệu cô ta uốn éo không thể chịu được, Lâm Nhan nghe thấy mà nổi da gà.


“Lâm Nhan, không phải chị vẫn chưa quên được anh trai em đấy chứ, chị sợ à?” Hàn Phỉ Phỉ khẽ cười một tiếng, giọng điệu tràn ngập sự khiêu khích.
“Anh trai em cũng không phải là bảo bối trên trời dưới bể có một không hai gì, chị đâu nhất thiết phải có bằng được anh trai em đúng không?”


Ánh mắt cô rét lạnh, trả lời một cách mỉa mai, “Em cứ yên tâm, cuối tuần vợ chồng chị nhất định sẽ đến dự tiệc đúng giờ, đến lúc đó để cho mọi người thấy rõ anh Tạ nhà chị mới là người đàn ông đẹp trai tốt nhất trên cái cuộc đời này.”


“Vậy sao? Em nghe nói sau khi kết hôn hai năm Tạ thiếu vẫn chưa từng vào phòng cưới một bước nào cơ đấy? Hai anh chị thật đúng là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, tương kính như băng*.”


*Tương kính như băng: tác giả chơi chữ từ tương kính như tân, có nghĩa là tôn trọng nhau nhưng thái độ lạnh lùng còn hơn cả người dung.


Hàn Phỉ Phỉ tạm ngừng, sau đó lại không chịu lép vế đánh trả, “Chị buông được cũng tốt, anh trai em với chị Sanh Sanh thật lòng yêu nhau, sắp đính hôn rồi, lại nói về sau chị còn phải gọi anh trai em một tiếng em rể đây này! Chị nhất định phải tới nhé, em vừa ghi âm rồi đó.”
Cuộc khẩu chiến đầy mùi thuốc súng, Lâm Nhan ngắt máy, khuôn mặt vô cùng ủ rũ, não cô bị úng nước rồi sao?


Sao lại làm chuyện kích động như vậy, vài ba câu nói đã bị người ta khiêu khích rồi?


Cô và Tạ Phong Trần ly hôn rồi, làm sao có thể dẫn anh đi show ân ái, rải cẩu lương kia chứ?


Lâm Nhan hết sức bực bội rất muốn tìm chuyện khác để phân tâm thì có tin nhắn từ Tiêu Bạch nhắc nhở cô không được quên việc đi thử vai.


Lúc này cô mới nhớ ra, chỉ còn vài hôm nữa là đến buổi thử vai “Phượng Hoàng”, bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết, kể về một công chúa mất nước, thận trọng từng bước trở thành sủng phi của tân hoàng đế, cuối cùng là tình tiết mẫu nghi thiên hạ báo thù.


Tiểu thuyết gốc là bối cảnh triều đại bị đánh mất quyền lực, cục diện thiên hạ chia làm bốn phần: Đông Thần quốc, Nam Lăng quốc, Tây Khương quốc, Bắc Huyền quốc. Tình tiết bắt đầu là Tây Khương quốc bị Đông Thần quốc hùng mạnh nhất thôn tính và tiêu diệt.
Nữ chính Khương Sương Vãn là công chúa của Tây Khương quốc, tận mắt chứng kiến nhà mình sụp đổ, phụ vương phụ mẫu chết thảm, quyết tâm báo thù, dưới sự trợ giúp của vị hôn phu là quốc vương của Nam Lăng quốc, dùng tên giả Vi Thanh Vũ, tiến vào hoàng cung Đông Thần quốc, trở thành cô cung nữ nhỏ bé vô danh lặng lẽ, cùng với vị hôn phu nội ứng ngoại hợp, ám sát quốc vương Đông Thần quốc, lại trên đường báo thù từng bước vạch trần chân tướng diệt quốc nhà mình thì phát hiện ra bí mật động trời khác, mèo mù vớ cá rán mà được nam chính sủng ái, trở thành sủng phi ở hậu cung, không biết từ lúc nào rơi vào lưới tình dịu dàng của nam chính.


Cốt truyện then chốt chính là nữ chính trên đường báo thù gặp được bốn thiên chi kiêu tử, vòng xoáy thăng trầm giữa quốc gia và nữ nhi tình trường, tình thân, tình bạn, tình tri kỷ, tình yêu, cuối cùng sẽ chọn con đường nào?
Lâm Nhan lên mạng tải nguyên tác về, tìm group chat Thiếu Niên Rực Rỡ lẫn lộn trong hàng loạt group, gửi file lên bảo bọn họ đọc toàn bộ tiểu thuyết này một lần.


Các thành viên trong group chat Thiếu Niên Rực Rỡ hỏi cô gửi tiểu thuyết này lên để làm gì vậy?


Cô vừa nói việc đạo diễn Đỗ Huyền Chi mời thử vai, vừa kể sơ qua một chút tổng thể nội dung và nhân vật chính trong tiểu thuyết. Bỏ qua nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính, cô giao nhiệm vụ cho Thiếu Niên Rực Rỡ là chọn một nhân vật nam quan trọng khác ngoài nam chính mà phù hợp nhất với chính mình để chuẩn bị, dù sao trước khi thử vai cũng phải tìm hiểu qua nguyên tác một chút.


Tuy đạo diễn Đỗ coi trọng danh tiếng, bắt đầu dám mạnh dạn dùng người mới nhưng sẽ không đánh trận nếu không nắm chắc nên cô không hề ôm hy vọng với vai nam chính hay nữ chính, có điều có được vai phụ quan trọng thì lại là cơ hội rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK