Thân thể Hạ Cảnh Tây chợt căng cứng.
“Chơi trò gì đây?” Bốn chữ trầm thấp như là từ sâu trong cổ họng anh phát ra.
Tang Nhược không nói chuyện.
Đôi môi đỏ cong lên, đầu ngón tay cô tiếp tục di chuyển trên ngực anh, chậm rãi từ từ vuốt nhẹ đến chiếc cúc áo, cánh môi như có như không mà lướt qua chỗ nhạy cảm của anh, dư quang* thoáng thấy yết hầu đang lăn lộn của anh, cô đắc ý.
*Dư quang: Là muốn diễn tả ánh nhìn không rõ mà nằm nơi đuôi mắt của mình í, vì hiện tại Yên chưa biết dùng từ nào trong tiếng Việt để diễn tả nó nên xin để im nhé, bạn nào biết thì góp ý giúp mình ạ.
“Nơi này có an toàn không?” Cô nũng nịu hỏi.
Sợi tóc của cô nhè nhẹ phất qua mặt anh, hơi thở từ đôi môi như tận dụng mọi thứ mà xâm nhập vào lỗ chân lông của anh, cảm giác tê dại như dòng điện di chuyển dọc theo khắp mỗi góc trên thân thể.
Trong màn đêm này một luồng cảm xúc bị phóng đại vô hạn, nguy hiểm trí mạng.
Yết hầu lăn lộn cực kỳ khó khăn, hơi thở của Hạ Cảnh Tây lặng lẽ càng thêm hỗn loạn, phải cực lực kiềm chế dữ lắm mới nói: “An toàn.”
Hai người bọn họ có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài thì ngược lại.
Tang Nhược hiểu rõ.
“Ồ. . .” Cô cố ý kéo dài ngữ điệu ra.
Ngón tay không chút để ý mà cởi một chiếc cúc áo sơmi ra, dừng lại một chút, ngước mắt nhìn vào quai hàm đang kéo căng của anh, cô cười nhẹ, đầu ngón tay liền thuận thế dọc theo đó mà chui vào.
Cô chọc chọc.
“Giỏi lắm.” Cô tiến đến thì thầm vào bên tai anh.
Thái Dương Hạ Cảnh Tây giật giật.
“Tang Tang.” Anh thấp giọng kêu cô.
Tang Nhược nhếch môi, ý cười hiện ra rõ ràng, tay cô dần dần không an phận nữa, chậm rãi di chuyển theo một đường đi xuống, đầy hứng thú, cô cởi bỏ một cúc áo.
Không lâu sau, dáng người đầy hoàn mỹ của anh từ từ hiện ra, cộng thêm với việc các cúc áo đã cởi bỏ toàn bộ, thì kiểu nửa che nửa lộ này thật sự càng thêm mê người.
Tang Nhược nhìn một chút, cuối cùng là rất vừa lòng, sau đó tầm mắt cô dừng ngay thắt lưng của anh.
“Tang Tang?” Thật lâu sau không cảm giác được động tác tiếp theo của cô, Hạ Cảnh Tây nhíu mày kêu cô: “Tang…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
“Bựt.” Một tiếng, dây thắt lưng lập tức bị rút ra, nháy mắt kế tiếp, tay anh bị trói lại.
Thái dương Hạ Cảnh Tây lại nhảy, toàn bộ gân xanh đều nổi lên hết.
Tang Nhược phát hiện, cô nén cười lại, chậm rãi di chuyển đến bên tai anh nhẹ hôn lên sườn mặt anh, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Chồng sắp cưới, biết em muốn làm gì không?”
Không phải là anh chưa từng chơi với cô như vậy, cũng không phải chưa bị cô dụ dỗ lần nào, nhưng giờ phút này lại không thể nói thành lời ——
Chồng sắp cưới.
Đầu quả tim đột nhiên run lên, cảm giác khác lạ đầy mãnh liệt như muốn bao phủ lấy Hạ Cảnh Tây, hô hấp dần trở nên khó khăn, anh nhếch môi hướng về phía cô phát ra âm thanh giọng nói khàn khàn hỏi: “Em muốn làm cái gì?”
“Làm anh.”
Không khí ở trong phút chốc trở nên nóng bỏng.
Tang Nhược cười nhạt nhìn anh, không phát hiện ra lời nói của mình khiến người ta sôi sục bao nhiêu, nói xong liền hôn lên môi anh, cho đến khi cảm giác được anh đang muốn đảo khách thành chủ mới dừng lại.
“Tang Tang.” Giọng anh đã khản đặc.
Một tay nâng má lên, Tang Nhược nhẹ mổ lên mặt anh, giọng điệu đã không còn quyến rũ nữa mà đã trở thành bộ dáng trong sáng và vô tội: “Lúc đi bộ em đã muốn làm anh như vậy, khi dễ nè và… chơi với anh.”
Đầu ngón tay nhẹ chạm vào đôi môi kia, cô từ từ mê hoặc: “Anh không tưởng tượng thử sao? Đôi mắt bị che đi, còn tay thì bị thắt lưng trói lại, có thể nhẹ nhàng cũng có thể không, rất kích thích nha.”
Hạ Cảnh Tây áp chế dục vọng trong người, hỏi: “Còn cái gì nữa?”
“Còn có…” Tang Nhược kéo dài âm điệu nhưng không nói cái gì nữa, mà cúi xuống hôn anh, tiện đà từ từ di chuyển xuống dưới.
“Anh ở dưới, chắc được mà ha?” Cô vừa hôn vừa nói lại mê hoặc đến mười phần.
Hô hấp như muốn trì trệ, mu bàn tay Hạ Cảnh Tây tựa như đang ẩn ẩn nổi gân lên, lông mi không ngừng chớp, anh phải kiềm chế lắm mới không phá bỏ xiềng xích.
Tuy nhiên, cô ngừng động tác.
“Tang Tang?”
Vừa dứt lời, cà vạt đang buộc ngang đôi mắt bị lấy ra, ánh sáng xuất hiện trở lại, nụ cười đắc ý hiện rõ từ ánh mắt đến đuôi lông mày.
Hạ Cảnh Tây nặng nề mà nhìn chằm chằm cô, nếu anh đứng dậy được nhất định anh sẽ thu thập cô.
Tang Nhược tùy ý đè anh xuống, chỉ là lúc anh muốn hôn lên thì ra vẻ khổ sở nhưng thật ra là lộ ra vẻ mặt vui sướng không chút che giấu khi có người gặp nạn, sâu kín mở miệng nói: “Không được, kỳ sinh lý tới rồi.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh đầy vẻ u ám, còn cô thì vô tội trong sáng.
Tang Nhược chớp chớp mắt: “Thật sự mà, lúc em tỉnh lại mới biết đó.” Tạm dừng hai giây, cô tức khắc chu môi lên làm ra vẻ cực kỳ uất ức, không khóc mà lên án: “Vốn dĩ anh chỉ muốn làm em thôi, chứ anh có yêu gì em đâu.”
“……”
Đôi môi mỏng nhẹ lướt qua bên môi cô tựa như khẽ cắn cô một ngụm xem như là trừng phạt, thấy cô muốn cắn ngược lại, một tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô và ép nó xuống, giọng điệu đầy nguy hiểm: “Kích thích không?”
Tang Nhược… Tay dường như có chút nóng.
“Anh hung dữ với em.” Cô lập tức mặt không đỏ tâm không đau mà trả đũa: “Hạ Cảnh Tây, anh dám hung dữ, đã làm chồng chưa cưới của em, chẳng lẽ em không thể muốn làm cái gì thì làm trên người anh sao?”
Hạ Cảnh Tây nhắm hờ mắt.
“Hạ phu nhân.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng như nước hôn lên đôi môi đỏ của cô, giọng nói đan xen với nụ cười nhẹ hết sức nuông chiều: “Chơi hỏng rồi bị hại chính là em, hiểu không, hửm?”
Một nụ hôn liền muốn cô chết đuối trong đó.
Cái tay kia theo quán tính mà đặt lên vai anh, Tang Nhược hừ hừ lên án: “Ai bảo anh lần đó anh khi dễ em như vậy, em còn chưa chơi tốt mà anh đã khi dễ em.”
Hạ Cảnh Tây bật cười.
Hôn sâu, anh dỗ cô: “Lần sau tiếp tục, em muốn chơi như thế nào anh cũng đều chơi hết, muốn làm anh cái gì thì làm, hả?”
Vốn định sẽ làm bộ lên giọng mà cự tuyệt, nhưng người đàn ông này kĩ thuật hôn thật sự rất điêu luyện, chỉ ngắn ngủn trong chốc lát đã khiến hơi thở Tang Nhược như không thông chỉ muốn cùng anh chìm đắm vào đó.
Cô bắt đầu cảm thấy trò chơi này căn bản không phải kích thích anh, mà là kích thích chính mình.
Quá khó chịu.
Tới lúc cô cảm thấy sắp hít thở không thông, thì nụ hôn ngừng lại, cằm người đàn ông chôn ở cổ cô, tiếng hít thở nặng nề nóng bỏng phả vào làn da cô, vừa ngứa vừa tê.
“Hạ Cảnh Tây…” Lông mi nhẹ run, cô gọi anh.
Kiềm chế, Hạ Cảnh Tây kéo hai tay cô giam cầm lại: “Ngoan, đừng nhúc nhích, ôm…….”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Cô nghiêng đầu, cánh môi nhẹ cọ qua anh, nhỏ giọng thì thầm vào bên tai người đàn ông nói cái gì đó.
……
Thật lâu sau.
Toàn thân Tang Nhược mệt đến nổi không muốn động đậy, nhớ đến kẻ đầu sỏ gây tội kia, cô không thể nào mà không cho người đàn ông đang nằm bên cạnh một đạp được.
Hạ Cảnh Tây hôn lên sườn mặt cô, giọng nói không to không nhỏ mà dỗ dành: “Đi ngủ hay xem phim?”
“Xem phim.”Trừng mắt hờn dỗi liếc anh một cái, Tang Nhược hướng về phía anh dang hai tay ra, ra lệnh: “Ôm em đi.”
“Cầu mà không được.” Ý cười hạnh phúc mãn nguyện hiện ra, Hạ Cảnh Tây cúi người bế cô lên đi vào trong phòng chiếu phim, không sợ cô cố ý lộn xộn ở trong lòng anh, anh vẫn như cũ vững vàng ôm chặt cô.
Tới phòng chiếu phim hai người quyết định làm tổ ở sô pha, Tang Nhược lười biếng để anh tùy ý ôm eo mình, có lẽ ôm như vậy cho cảm giác an tâm, cũng có thể do cô không ngủ đủ giấc nên quá mệt mỏi, nhìn thấy mí mắt cô trở nên sắp không mở nổi nữa, cuối cùng cũng nhắm lại.
“Tang Tang.” Đang từ từ bước vào giấc ngủ cô lại nghe được Hạ Cảnh Tây gọi mình.
“Không cho nói.” Cô mơ hồ lẩm bẩm, tìm tư thế thoải mái nằm trong ngực anh.
Ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn, hai tay Hạ Cảnh Tây cẩn thận ôm cô vào lòng rồi bế đi lại vào phòng ngủ, cẩn thận để cô nằm trên giường sau đó anh mới từ từ giúp cô tháo trang sức và đổi váy ngủ, chắc cô thật sự đã rất mệt, làm như nào cũng không có tỉnh.
“Ngủ ngon.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng rơi xuống nụ hôn trên mặt cô, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nói.
*
Hôm sau.
Tang Nhược ngủ thẳng giấc đến sáng mới tỉnh, đã không còn thấy Hạ Cảnh Tây ở bên người, cô chậm rãi đi xuống giường rửa mặt, thay quần áo rồi mới xuống lầu, liếc mắt một cái đã thấy ở trong phòng khách có Hạ Cảnh Tây cùng vài người mặc tây trang phẳng phiu đang nói chuyện.
Nghĩ đến anh đang nói chuyện về công việc, nên muốn tránh đi nhưng Hạ Cảnh Tây đã nhìn thấy cô, đứng dậy bước đến bên cô, trực tiếp nắm lấy tay cô đưa đi qua.
Ngay sau đó, Tang Nhược đã choáng váng.
—— Một chồng tài liệu hợp đồng lớn đặt ở trước mặt cô, người đàn ông đưa cây bút vào trong tay cô.
“Cái gì?” Cô nhất thời không kịp phản ứng.
Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay cô, đôi môi mỏng nhẹ phun ra hai chữ: “Sính lễ.”
Tang Nhược ngước mắt lên nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Muốn cưới em phải có thành ý chứ, nếu không anh của em sẽ không yên tâm, và anh cũng không muốn em phải chịu uất ức gì.”
Tang Nhược muốn nói cái gì đó, nhưng người đàn ông lại không cho cô cơ hội, lúc cô chuẩn bị mở miệng nói thì anh đã cầm lấy một cây bút khác ký tên anh vào chồng hợp đồng đó, một tờ rồi lại thêm một tờ, toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc.
“Tới phiên em.” Lúc lâu sau mới ký xong, anh đưa tới một phần bản hợp đồng đến trước mặt cô.
Lông mi Tang Nhược chớp nhẹ.
“Cho anh yên tâm, để anh cưới em về, Tang Tang, được không?” Hạ Cảnh Tây thấp giọng an ủi, nếu mà ở đây không có người khác, thì anh sẽ vừa hôn vừa dụ dỗ cô rồi.
Tang Nhược phát hiện, dường như cô không thể cưỡng lại được khi mà anh dùng đến giọng điệu này hỏi cô.
Cô không chớp mắt mà nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây thấp giọng cười, nắm lấy tay cầm bút của cô tới phần hợp đồng đầu tiên ký xuống, đầu Tang Nhược lại nhất thời hồ đồ, hoàn toàn đều bị anh khống chế, anh nói cái gì thì nghe cái đấy.
Đến khi ký gần xong, Tang Nhược mới chợt phát hiện trong hợp đồng không chỉ có những thỏa thuận khi kết hôn, mà còn có chuyển nhượng danh nghĩa sở hữu tài sản thuộc về anh, thậm chí bao gồm có cổ phần Hạ thị với các cổ phần của công ty khác.
Một số người đàn ông mặc tây trang là một đội luật sư ưu tú, chờ Tang Nhược ký xong hết, bọn họ sửa sang lại thỏa đáng rồi mới thận trọng nói: “Hạ tổng, những trình tự khác sẽ chờ ngài về Thâm Thành rồi giải quyết.”
Hạ Cảnh Tây gật đầu.
Chờ đội luật sư rời đi, Tang Nhược mới từ từ nhận ra được mình đã ký thỏa thuận gì——
Có nghĩa là những vật thuộc quyền sở hữu của anh đều thuộc về cô, thuyết phục như vậy cũng không đem thuận lợi gì cho anh hết, nếu sau này ly hôn, mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa thì anh sẽ tay trắng rời khỏi.
Hô hấp cô khựng lại.
“Anh…..”
Bất chợt cái ôm ấm áp xông tới ôm cô vào lòng, người đàn ông nhẹ nhàng in lên cái trán cô một nụ hôn, bên tai nghe anh thấp giọng nói: “Hạ phu nhân, bây giờ anh chỉ có em, nên em nhất định phải muốn anh đấy.”
Anh cắn nhẹ vành tai cô, cảm giác tê dại xâm nhập dữ dội.
Đầu quả tim Tang Nhược phát run.
Lông mi không ngừng nhấp nháy, cho đến khi gương mặt cô bị nâng lênnđối diện với anh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh rất trầm tĩnh, trong lòng cô dâng lên cảm giác khó có thể tả: “Sẽ không hối hận chứ?”
“Hối hận cái gì? Đó là sính lễ.” Hạ Cảnh Tây bật cười, không kìm lòng được mà nhẹ cắn cánh môi cô, an ủi cô: “Sẽ không hối hận, cũng sẽ không cho em cơ hội hối hận.”
Tang Nhược nhìn chằm chằm anh, thấy anh muốn duỗi tay che đôi mắt cô lại, cô bỗng chỗ dán lên đôi môi anh một nụ hôn thật sâu, thể hiện tình cảm một cách nhiệt tình: “Em cũng sẽ không hối hận.”
Giây tiếp theo, quyền chủ động bị đoạt đi, nụ hôn cực nóng bỏng như muốn nhắm nuốt cô.
Ý cười lan tràn, Tang Nhược ôm lấy anh tiếp nhận.
*
Chạng vạng vào lúc năm giờ, Tang Nhược theo Hạ Cảnh Tây về Thâm Thành.
Vốn dĩ Hạ Cảnh Tây định rằng vì kỳ sinh lý của cô nên có thể hoãn lại không muốn cô vất vả, nhưng thuốc bắc lần trước uống rất có hiệu quả, bây giờ mỗi lần kỳ sinh lý đến đều không có đau bụng, huống chi trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa có gọi điện hỏi thăm anh trai, tự nhiên muốn trở về sớm một chút.
Rõ ràng Hạ Cảnh Tây và anh trai không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng có lẽ lần này vì mục đích khác, là chân chính ra mắt gia đình, nên Tang Nhược rất hồi hộp, tim đập rất nhanh.
Hạ Cảnh Tây nhận ra được, nắm chặt tay cô hôn hôn, kiên nhẫn an ủi: “Đừng căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuy là như vậy, nhưng Tang Nhược vẫn không khống chế được.
Cũng may là như lời Hạ Cảnh Tây nói, tất cả đều rất thuận lợi, lúc về đến nhà Mộ Đình Chu đã tự mình xuống bếp, mỗi lần cô về nhà đều như vậy, thấy biểu tình Hạ Cảnh Tây cũng rất bình thường.
Lúc trên bàn cơm, Hạ Cảnh Tây nghiêm túc nói muốn kết hôn, anh ấy cũng không có phản đối.
Trái tim Tang Nhược bị treo cả ngày cuối cùng cũng buông xuống.
Sau khi ăn cơm chiều xong thì Tưởng Thi Thi gọi video đến, nói có chuyện quan trọng muốn tìm cô, đúng lúc anh ấy cùng Hạ Cảnh Tây cũng có chuyện muốn bàn, Tang Nhược liền mang điện thoại lên trên lầu.
“Nói chuyện đi.” Mộ Đình Chu dẫn đường đi ra hướng bên hoa viên, rút điếu thuốc đưa cho Hạ Cảnh Tây.
Hạ Cảnh Tây tiếp nhận bậc lửa.
Rất nhanh khói thuốc nhàn nhạt đã tràn ngập, hai người không chút để ý mà hút thuốc, một lát sau Mộ Đình Chu mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bất kỳ ai trong nhà họ Hạ cũng không được làm Nhược Nhược phải chịu dù chỉ một chút uất ức nhỏ, hoặc là ly hôn.”
Trong giới thượng lưu ở thành phố Tây mọi người đều biết là Hạ Gia long đàm hổ huyệt*, đến khi Hạ Cảnh Tây trở thành người cầm quyền toàn bộ Hạ gia thì mới yên ổn trở lại, thủ đoạn của Hạ Cảnh Tây tàn nhẫn hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng vẫn không ngăn nổi những ánh mắt như hổ rình mồi kia.
Long đàm hổ huyệt (龙潭虎穴)*: Đầm rồng hang hổ; địa thế hiểm nguy; nơi cực kỳ nguy hiểm (ví với những nơi nguy hiểm)。
Hạ Cảnh Tây biết rõ ý của anh ấy là gì.
“Anh yên tâm.” Anh nhìn Mộ Đình Chu trầm giọng nói: “Sẽ không ai dám làm cô ấy chịu uất ức.”
Đôi khi giữa những người đàn ông như họ cũng không cần nhiều lời, huống chi hai người đều quan tâm người kia nhất.
Mộ Đinh Chu ừ một tiếng.
Vòng khói từ từ phun ra, anh ấy phủi phủi tàn thuốc, lại nói: “Tôi biết cậu có điều tra một ít thông tin về Nhược Nhược, nhưng chỉ tra được em ấy là em gái tôi, em ấy từng bị tai nạn giao thông và để lại di chứng, những cái khác đều không tra ra được, đúng không?”
Hạ Cảnh Tây nhìn về phía anh, anh mơ hồ đoán được anh ấy muốn nói tới điều gì.
Đôi mắt Mộ Đình Chu luôn nhìn về phía trước, không nói rõ toàn bộ, chỉ nói: “Trước khi Nhược Nhược được về từ cái nhà đó, đã nhiều năm em ấy không cảm nhận được tình thân gia đình, không có người nào yêu thương em ấy, cho nên tôi mới chiều chuộng và luôn yêu thương em ấy, cái gì cũng đều muốn cho em ấy, cho dù lúc trước không đồng ý cho em ấy đi thành phố Tây, nhưng cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp cho em ấy thời gian là hai năm. “
“Em ấy là người em gái duy nhất của tôi, người làm anh như tôi chỉ muốn cả đời em ấy đều luôn sống trong vui vẻ và hạnh phúc, trừ tôi ra, người đàn ông em ấy yêu trong tương lai cũng có thể sẽ luôn coi em ấy như một cô gái nhỏ mà nuông chiều.”
“Hạ Cảnh Tây. ” Anh nghiêng đầu :”Bây giờ tôi giao Nhược Nhược cho cậu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ánh mắt hai người đều u trầm.
Hạ Cảnh Tây chợt thấy trong cổ họng như nghẹn lại, lồng ngực cũng trở nên u buồn, anh gật đầu, mở miệng giọng nói thật khản đặc: “Tôi đã rõ, có thể được ở bên cô ấy một lần nữa là tôi đã may mắn lắm rồi, cho nên tôi sẽ càng yêu cô ấy hơn và cũng sẽ nuông chiều cô ấy nhiều hơn cả anh.”
Mộ Đình Chu giật giật môi, cười: “Tốt nhất là nói được thì làm được.”
Anh lấy một điếu thuốc khác, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, nhìn Hạ Cảnh Tây với vẻ mặt đăm chiêu hỏi: “Cậu có biết nick Weibo phụ của Nhược Nhược không?”
*
Phòng ngủ.
Sau khi video call với Tưởng Thi Thi kết thúc một lúc lâu vẫn chưa thấy Hạ Cảnh Tây trở về, Tang Nhược cầm lấy quần áo đi tắm rửa, khi tắm xong, bất thình lình nhìn thấy Hạ Cảnh Tây đang đứng chờ ngoài cửa, thật sự bị dọa hết hồn.
“Anh muốn hù chết em à.” Cô oán trách trừng mắt liếc anh một cái.
Nhấc chân phải bước đi lại bị anh từ phía sau ôm lấy, thân hình hai người chặt chẽ dính lấy nhau, nụ hôn cực nóng bỏng nhưng lại rất nhẹ nhàng đáp xuống môi cô, chọc đến khi hơi thở cô gần như không thông và thân thể cũng phát run.
“Hạ Cảnh Tây …” Cô cười đẩy anh ra.
“Tang Tang.”
“Hửm?”
Quyến luyến dứt khỏi nụ hôn, tiếng nói Hạ Cảnh Tây khàn khàn đến không cách nào hình dung: “Lần đầu em nhìn thấy anh là 17 tuổi, anh biết.”
Danh Sách Chương: