Translator: Mai Mai | Beta: Saki
Từ lúc Chu Phù đến Kim Đường, đây là đầu tiên cô đến thành phố ở đây.
Cô chưa từng đến đây bao giờ, vậy nên nhiều ít gì cũng có chút mới lạ, đôi mắt hạnh (*) to tròn ẩn sau kính chắn gió của mũ bảo hiểm đang nhìn ngang nhìn dọc.
(*) Mắt hạnh hay hạnh nhãn (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. [Xuất xứ] trong “Bình Quỷ Truyện” hồi 3 chép: “May mắn thay, thấy được lông mày và mắt hạnh nhỏ nhắn này, môi hồng răng trắng, động lòng người khắp nơi “.
Cuối cùng xe cũng dừng ở trước cửa khu vui chơi.
Trần Kỵ mang xe đi gửi xong, cậu kéo mũ áo khoác cho cô rồi dẫn vào trong.
Chu Phù thấy thế hỏi cậu: “Đây là?”
“Không phải không có ai tổ chức sinh nhật cho cô sao?”
Cô cho rằng bát mì trường thọ sáng nay cũng đã đủ rồi.
Cô cong môi: “Hứa Tư Điềm có tặng quà sinh nhật cho tôi.”
Trần Kỵ nhướng mày, có chút khó chịu: “Tôi với cậu ấy có thể giống nhau sao?”
“…”
Lúc xếp hàng mua phiếu, Trần Kỵ quét mã trả tiền, đột nhiên Chu Phù nói: “Anh nên sớm nói với tôi, như vậy tôi có thể mang thẻ ngân hàng rút tiền, trả tiền mặt cho anh.”
Vì cậu chỉ nhận tiền mặt.
Trần Kỵ cụp mắt nhìn cô một cái, nói một cách lạnh lùng: “Đi cùng tôi cô trả tiền cái gì.”
“?”
Lúc này, người ở khu vui chơi không nhiều, căn bản không cần xếp hàng, hai người thuận lợi chơi liền mấy trò chơi.
Trong quá khứ, Trần Kỵ nhất định cảm thấy ghét bỏ trò chơi ấu trĩ, nhìn cũng lười chứ nói gì đến chủ động chơi.
Nhưng thấy Chu Phù càng chơi càng hưng phấn, cậu lại cảm thấy dường như cùng nhau chơi cũng rất thú vị.
Tuy rằng Chu Phù ở thành phố lớn nhưng bố mẹ cô hi vọng cô có một tương lai xán lạn, sau này thành đạt, thương cô nhưng cũng quản cô vô cùng nghiêm khắc, thường ngày không phải là học thêm thì luyện đàn.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian từ khi đến Kim Đường, được Trần Kỵ đưa đi, đây có lẽ là khoảng thời gian cô cảm thấy tùy ý tự do vui vẻ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Lúc ở sân nghỉ, Chu Phù nhìn chằm chằm hàng kem dưới vòng đu quay lớn.
Cô đặc biệt bị cuốn hút bởi đồ ngọt, nhất là kem, chỉ là cơ thể yếu, lúc nào cũng bị quản, hiếm khi có cơ hội có thể ăn.
Thêm vào đó bây giờ trời đã vào đông, ở Kim Đường mọi nơi đều không bán, kem cũng chỉ có thể có ở khu vui chơi, vì thế cũng rất lâu rồi cô chưa ăn.
Ánh mắt Chu Phù mong ngóng, Trần Kỵ nhìn theo ánh nhìn của cô, lạnh nhạt nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Phù: “…”
Nếu không phải hôm nay cô không mang điện thoại với túi tiền, thì cũng không đến mức muốn mà không mua được như thế này.
Thấy ánh mắt cô còn chưa rời đi, Trần Kỵ nhắc nhở cô kịp thời: “Lần trước nửa đêm phát sốt đến bốn mươi độ là ai?”
“…”
“Uống thuốc cũng cần phải bón từng chút một, vừa rơi nước mắt vừa không muốn người ta đi, khóc sướt mướt lăn qua lộn lại suốt cả đêm, là ai?”
“…”
Nhưng mà bây giờ Chu Phù đã quá rõ tính tình của Trần Kỵ, cô cảm thấy vẫn có thể thương lượng được: “Tôi chỉ ăn một viên thôi…”
“Nửa viên cũng đừng hòng.”
“…”
“Chỉ liếm một miếng thôi, như vậy được chưa?”
“…”
Chu Phù nhìn chằm chằm vào Trần Kỵ, chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu, thiếu niên thở dài một hơi, không còn cách nào khác đi đến trước xe bán kem lấy điện thoại ra quét mã.
Chu Phù đứng ở phía sau, vui mừng đến mức giống như viết ở trên mặt mấy chữ “đạt được ý đồ”.
Cách đó không xa dưới cây to vừa hay có sạp bắn súng.
Mấy cặp tình nhân đứng ở trước sạp, chàng trai chơi bắn bóng bay, cô gái quay video, nhưng xem ra rất khó, thi thoảng có một hai phát bắn trúng, sẽ có trận reo hò xung quanh.
Không ít giải thưởng như gấu bông được để phía sau tường bóng bay, dường như đều là loại nhỏ chất lượng kém, chỉ có một con cao hơn một mét được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, trông có vẻ cực kì đẹp mắt.
Đa số mọi người đều muốn con to đó, chỉ là đường đạn lệch, vì vậy tỉ lệ trúng cũng rất nhỏ, bắn mấy phát là biết dường như không có khả năng trúng.
Tư bản làm sao có thể làm ăn thua lỗ.
Ánh mắt Trần Kỵ đảo qua, mặt không biến sắc đưa Chu Phù đến trước sạp.
Tiện tay chọn một khẩu súng, cậu thành thạo lên đạn, chỉ là thử cảm giác nhưng bắn năm phát đều trúng cả năm.
Cô gái bên cạnh thấy thế cũng không thèm quay bạn trai mình nữa, tất cả đều cầm điện thoại quay Trần Kỵ, họ đỏ mặt tim đập nhanh, chỉ hận rèn sắt không thành thép(1) mà phàn nàn(2): “Nhìn bạn trai nhà người ta kìa.”
(1) Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. Xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, chương 96: “Chỉ vì thằng Bảo không chịu chăm chỉ học hành, nên con hay giận nó, chẳng qua cũng là giận “sắt không thành thép” đấy thôi.”
(2) Từ gốc là Phun tào (吐槽): là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Chu Phù kinh ngạc mở to mắt, ngược lại vẻ mặt của Trần Kỵ dường như quá quen với điều này.
Chỉ có điều sắc mặt của ông chủ cửa hàng lúc này không được tốt như vậy.
Cách chơi súng này của Trần Kỵ, ông nhìn cái là biết, cậu là dân lành nghề.
Ông chủ không tình nguyện đem giải thưởng nhỏ ra.
Nhưng mà thiếu niên chỉ xua xua tay: “Những thứ này nhỏ nhặt này tôi không cần, cái to nhất kia, luật chơi như thế nào vậy?”
Ông chủ nghe thấy thế, đáy mắt lóe lên, cái luật chơi không có viết giấy trắng mực đen, hiện tại còn không phải là ông nói bừa một câu là xong rồi sao.
Suy nghĩ một lúc, ông nói: “Cái này trúng mười hai bóng bay mới được.”
Trần Kỵ vừa rồi đã bắn năm phát không thất bại, cậu biết không dễ dàng như vậy nên không nói gì đợi ông tiếp tục nói.
Một giây sau, vẻ mặt của chủ quán quả nhiên tràn đầy ý cười, tính sẵn trong bụng trước rồi nói: “Nhưng chỉ được bắn ba phát, nếu trúng hết thì gấu bông này cho cậu mang đi, một câu tôi cũng không nói nhiều hơn.”
Thiếu niên lười biếng mở mí mắt, nhẹ cười nói: “Luật này của ông cũng rất gian xảo.”
“Đây không phải lừa tiền trắng trợn sao.” Có người vây xem tức giận nói.
Chu Phù nhìn về phía Trần Kỵ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy cậu luôn có biện pháp xử lý.
Một lát sau, cậu nói: “Được.”
Thấy động tác cậu thuần thục nâng súng lên, nhắm chuẩn về phía trước, sau đó đột nhiên nâng tay bên cạnh cao lên, bắn phát thứ nhất hướng lên đỉnh đầu về phía cây cổ thụ.
Đạn vừa vặn bắn trúng cành cây, rồi sau đó nhanh chóng bắn ngược lại sạp bắn ngoài trời, trong nháy mắt, không nghiêng không lệch trúng liền bốn quả bóng bay.
Xung quanh kinh ngạc kêu lên.
Thừa lại hai hàng mỗi hàng tám quả nữa, Trần Kỵ làm y như vậy.
Mười hai phát bắn xong, thậm chí không tốn nửa phút.
Thiếu niên nhẹ câu môi, cuồng vọng nói: “Ông chủ, lần sau bày bừa một chút, như này không có tí khiêu chiến nào cả.”
Ông chủ bày sạp ở cây hai mươi năm nhưng chưa thấy qua người nào lợi hại như vậy, đưa đồ cũng coi như là tâm phục khẩu phục, ông không chỉ lấy con to nhất xuống mà còn lấy cả con nhỏ trước đó, cũng đưa nốt.
Rồi tấm tắc nhìn về phía Chu Phù cảm thán: “Cô gái nhỏ, bạn trai của cháu, thật sự rất lợi hại.”
Hai má Chu Phù nóng lên, vừa muốn giải thích: “Bọn cháu không phải——”
Còn chưa kịp nói xong, Trần Kỵ lại đem gấu bông nhét vào lòng cô, nói một cách hững hờ: “Tự mình ôm đi.”
Bạn nhỏ bên cạnh vây xem thì hâm mộ không ngớt, đứa bé ầm ĩ đòi gấu bông.
Trần Kỵ bị ồn ào đến đau đầu, cậu tiện tay đưa mấy con nhỏ ông chủ tặng ra.
Nào ngờ đứa trẻ này rất tham lam, nó nhìn chằm chằm con trên tay Chu Phù khóc lóc đòi hỏi, bộ dạng không chiếm được sẽ không bỏ cuộc.
Phụ huynh dường như cũng tham đồ miễn phí nên thấy như thế, họ nhìn về phía Chu Phù: “Cháu xem đứa bé nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, có thể nhường cho nó không? Cục cưng, gọi chị đi con, tự mình xin chị tặng cho con được không?”
Một giây sau, Trần Kỵ uể oải đưa tay xoa đầu Chu Phù, nhẹ nhướng mày, cậu nói một cách không coi ai ra gì: “Thật ngại quá, cô gái nhà chúng tôi tuổi cũng còn nhỏ, cũng là một đứa trẻ nên phải nhường nhịn.”
Chu Phù: “…”
Ăn xong chút đồ, hai người đi lại dạo một lát, lúc hơn tám giờ, Trần Kỵ đưa Chu Phù về Kim Đường.
Xe dừng ở chỗ cũ, cậu một tay xách hai túi đồ ăn vặt lớn cho Chu Phù, người đằng sau thì ôm gấu bông cao hơn một mét, chậm rãi cùng đi bên cạnh cậu.
Lúc sắp đến căn nhà cũ của Tô Tú Thanh thì thấy nhóm người Lục Minh Bạc.
Buổi tối ánh đèn mờ mịt, Chu Phù nhất thời không thấy rõ là ai, sau đó theo bản năng lùi một bước trốn phía sau Trần Kỵ.
Cử chỉ ỷ lại trong vô thức này khiến Trần Kỵ vô cùng hưởng thụ, thiếu niên nhẹ cong khóe môi mà không ai nhận ra.
“Ơ, hai người đây là đi đâu về đấy.” Ngữ khí Lục Minh Bạc mập mờ, “Thảo nào lên nhà bà Tô không tìm thấy hai người, hóa ra là…”
“…” Chu Phù không hiểu sao có cảm giác bị bắt quả tang, mặt nóng lên, không được tự nhiên mà nhìn về phía Trần Kỵ.
Mà cậu chỉ lười biếng ngước mắt, không để ý lời nói nhảm nhí của cậu ta, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Hôm nay bọn Tưởng Chu Chính và Lộ Trạch Châu đã về rồi, anh bảo mang cái gì cũng mang đến rồi, cùng nhau tụ tập không?” Lục Minh Bạc tiếp tục nói, “Mới vừa rồi gọi cho anh mấy cuộc điện thoại đều bị anh cúp.”
Chu Phù đột nhiên nghĩ tới lúc nãy ở khu vui chơi, điện thoại Trần Kỵ thật sự reo không ngừng nhưng cậu không nhận cái nào, chỉ xem một chút lại tiện tay ngắt.
Lục Minh Bạc nhìn Chu Phù, cợt nhả bổ sung: “Yên tâm, đều là đàn ông, không có con gái đâu.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ cụp mắt nhìn Chu Phù, hỏi: “Đi không?”
Lúc này Chu Phù bị đám người đối diện nhìn chằm chằm một cách tò mò, cô ngại ngùng muốn chết, vội lắc đầu: “Anh đi đi.”
“Được.” Trần Kỵ cũng không ép buộc, miễn cưỡng nhìn về phía Lục Minh Bạc, “Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi đến.”
Thấy cậu muốn đưa mình về, Chu Phù vội kéo tay áo cậu nhỏ giọng nói: “Tôi có thể tự mình về, anh không cần đưa tôi về đâu.”
Trần Kỵ làm như không nghe thấy: “Bớt nói nhảm, về nhà.”
“…”
Đến khi đưa Chu Phù vào sân trước cửa nhà, Trần Kỵ mới quay đầu đi đến chỗ bọn Lục Minh Bạc.
Tưởng Chu Chính với Lộ Trạch Châu lớn hơn bọn họ mấy tuổi, hiện đang học đại học ở Bắc Lâm, hai ngày này vừa vặn là kỳ nghỉ nên bọn họ trở về.
Đều là bạn cùng chơi từ nhỏ đến lớn nên Trần Kỵ vừa ngồi xuống, ngay cả chào hỏi cũng lười, liền hỏi thẳng Lộ Trạch Châu: “Bánh kem đâu?”
“Đây, vội cái gì.” Đối phương nở nụ cười.
Lục Minh Bạc biết ý: “Cậu không biết Trần Kỵ gần đây đâu, nói một đằng làm một nẻo, giây trước còn nói với tôi là không tham gia thi đấu, giây sau lại đi lên liên tiếp ghi điểm, còn uống nước trong bình giữ nhiệt của con gái người ta…”
Trần Kỵ: “…”
Trần Kỵ lười để ý đến cậu ta, tâm tư cũng hoàn toàn không đặt trên bàn, chỉ lo lắng Chu Phù rốt cuộc đã về đến nhà hay chưa.
Rõ ràng vừa rồi là cậu tự mình đưa về đến cửa nhà, tận mắt thấy cô bước vào sân nhưng vẫn không quá yên tâm.
Suy nghĩ một chút, cậu lấy điện thoại ra, rồi nhíu mày, cậu nhớ lại bảng thông tin lần trước chủ nhiệm bảo điền rồi nhập số điện thoại của Chu Phù vào.
Mấy giây sau, trên màn hình xuất hiện bốn chữ “Thành phố Bắc Lâm”, thiếu niên trầm mặc, im lặng đợi.
Đầu bên kia rất lâu không có người nghe, thời gian quá dài nên tự động cúp máy.
Ấn đường Trần Kỵ vô thức nhăn tít lại, cậu bấm mở giao diện tin nhắn ra, gửi tin nhắn cho cô: 【Có ở trong phòng không?】
Nhưng qua nửa phút, vẫn không có ai nhắn lại.
Đối diện là Tưởng Chu Chính thấy bộ dạng cậu như vậy, nhịn không được trêu: “Tìm ai vậy, bạn gái hả? Báo cáo à?”
Trần Kỵ nhướng mắt, lưu manh nhếch khóe môi, cũng không có phủ nhận.
Sau đó cậu đứng lên, gọi ông chủ tiệm gói mấy phần đồ ăn rồi xách bánh sinh nhật được người ta vận chuyển từ Bắc Lâm tới, thản nhiên nói: “Đi trước.”
“Đi ngay bây giờ hả?” Tưởng Chu Chính hỏi.
“Phải cho mèo trong nhà ăn rồi.”
Tưởng Chu Chính kinh ngạc: “Mèo gì mà yếu đuối thế, nghe như thờ phụng tổ tiên vậy, A Kỵ còn có kiên nhẫn đó sao?”
Lục Minh Bạc đã sớm quen với việc đi muộn về sớm của Trần Kỵ, vẻ mặt cậu cười mập mờ: “Mèo cái gì chứ, là công chúa nhỏ từ thành phố tới, nhưng mà anh Kỵ thật sự xem người ta như tổ tiên rồi.”
Bên kia, Chu Phù vừa mới tắm xong, đang yên lặng ngồi trước bàn sấy tóc.
Lúc Trần Kỵ quay về, bước chân rất gấp.
Ba bước biến thành hai bước đi lên lầu, sau khi nhìn thấy khe cửa cuối hành lang lầu hai lộ ra ánh sáng vàng ấm áp, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tự giễu nhếch môi, cũng không biết rốt cuộc đang lo lắng cái gì, mới vừa rồi rõ ràng là cậu tự mình đưa cô về nhà.
Đi đến trước phòng ngủ, Trần Kỵ tiện tay gõ cửa.
Âm thanh máy sấy trong phòng dừng lại rất nhanh, tiếng bước chân “cộc cộc cộc” quen thuộc vang lên.
Ấn đường thiếu niên bất giác giãn ra, trong lòng không hiểu sao vui mừng không ít.
Một lát sau, Chu Phù ló đầu ra thăm dò: “Sao thế?”
“Sao không nghe điện thoại?”
“A?” Cô không ngờ Trần Kỵ thế mà lại còn gọi điện thoại cho cô, “Mới vừa rồi đang tắm.”
Nghĩ cũng đúng, Trần Kỵ cũng không hỏi nhiều: “Về phòng mặc áo khoác vào.”
“Hả?”
“Xuống lầu.”
Chu Phù chớp chớp mắt, tuy không biết cậu muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Ừm.”
Trên bàn ăn bày một cái bánh kem lớn, lúc Chu Phù bọc áo bông dày từ trên cầu thang đi xuống, thấy Trần Kỵ đang cầm bật lửa đốt nến.
Cô gái nhỏ ngẩn người, rồi sau đó vội chạy qua, lúc thấy hộp bánh sinh nhật quen thuộc, kinh ngạc nói: “Trước đây mỗi năm sinh nhật tôi đều ăn bánh ở tiệm này.”
Trần Kỵ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Là từ Bắc Lâm mang đến.”
Lúc trước cô có thuận miệng đề cập qua một lần.
“Không được khóc.” Thiếu niên lười biếng ngước mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Rơi nước mắt tôi đem cô với bánh kem vứt ra ngoài.”
Chu Phù: “…”
Nói xong, cậu tiện tay ném một khối gỗ vào trong lòng cô, nói một cách tùy ý: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Đây là cái gì?” Cô gái nhỏ tò mò nghiên cứu một chút,đây hẳn là do cậu tự cắt những thanh gỗ để chế tạo, lắc lắc, bên trong dường như còn có tiếng vang, “Cái này có thể tháo ra không?”
“Sau này dạy cô tháo.”
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu rồi lại đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô đi đến trước Trần Kỵ, cầm lấy bàn tay lớn của chàng trai, mở lòng bàn tay ra, rồi lấy từ trong túi áo bông ra một quả táo đặt lên trên: “Đêm Giáng sinh bình an.”
“Shhh — —“ Trần Kỵ híp mắt, “Lúc trước cô nói muốn tặng áo len cho tôi, đâu rồi?”
“Tôi thấy Lục Minh Bạc đều đeo khăn quàng cổ rồi.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ ngại ngùng nói: “Gần đây vẫn chưa học xong, bây giờ chưa tặng được…”
Lúc này Trần Kỵ bị câu trả lời của cô chọc cười: “Cô có làm thật không đấy.”
“Kiếm cớ chiếm hời, ôm cũng đều cho cô ôm rồi.”
“…”
**
Ngày hôm sau Chu Phù vừa đến lớp, thấy bầu không khí không hiểu sao có chút ngột ngạt.
Lúc tiến vào cửa, không ít người ngước mắt nhìn cô theo bản năng, sau đó lại ăn ý nhìn về phía Chu Chi Tình đang nằm sấp trên bàn.
“Sao vậy?” Chu Phù đặt cặp sách xuống, nhỏ giọng hỏi Hứa Tư Điềm.
Hứa Tư Điềm vội đến gần bên tai cô: “Hôm qua việc cậu ta giành gấu bông của cậu, không biết như thế nào truyền đi, mấy học sinh trong lớp đều đang cười nhạo cậu ta, kết quả cậu ta bật lại, đổ lỗi lên đầu cậu.”
“?”
Hứa Tư Điềm tiếp tục nói: “Trường học không phải muốn tổ chức tiệc liên hoan Tết Nguyên Đán sao?”
Chu Phu gật đầu.
“Việc này là lớp trưởng và Chu Chi Tình phụ trách, lớp trưởng vốn tưởng chỉ cần nhóm nữ sinh hát đồng ca đơn giản nhưng Chu Chi Tình muốn thêm một đoạn riêng để cậu ta nổi trội, là ngồi trên xích đu với chim bồ câu, lớp trưởng đã kiên nhẫn luyện tập với cậu ta mấy tuần rồi.”
“Kết quả sáng hôm nay cậu ta thấy danh sách hợp ca có cậu, lập tức tìm lớp trưởng nói, có cậu thì cậu ta không tham gia.”
Chu Phù: “…”
“Vì tiết mục này báo lên trên, đạo cụ đều đã xin rồi, vì vậy cậu ta nghĩ lớp trưởng nhất định đứng về phía cậu ta, không ngờ tới lớp trưởng cũng là một người cứng đầu, mấy tuần trước lúc luyện tập đã thấy cậu ta rất phiền rồi, nói thẳng, vậy cậu ta không cần tham gia nữa, phân đoạn của cậu ta đổi thành của cậu.”
Chu Phù: “…?”
Chu Phù cảm thấy không còn gì để nói, cô biết Chu Chi Tinh đối với mình có thành kiến, cô đã tránh tiếp xúc với cô ta hết cỡ, thế nhưng không nghĩ tới vẫn trốn tránh không được.
Bên kia lớp trưởng giống như đang đánh cược, Chu Phù không có cách nào từ chối nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý.
Buổi luyện tập diễn ra vào cuối tuần.
Sau khi Trần Kỵ đưa Chu Phù đến trường thì cùng Lục Minh Bạc lên sân bóng chơi bóng.
Lúc nghỉ ngơi nửa chừng, cậu uể oải trở về phòng học thì nhìn thấy Chu Phù đang ngồi trên đạo cụ xích đu, ngẩng đầu nghiêm túc nghe lớp trưởng nói.
“Đợi đến khi hát không nhạc đệm xong, các bạn hợp ca sẽ chia ra đứng hai bên, đến lúc đó bọn họ sẽ từ từ thả dây thừng xích đu của cậu xuống, giống như cái dây thép này, cậu chỉ cần nắm chắc ngồi vững mở miệng hát theo là được rồi.”
Trần Kỵ: “…”
Không biết là tên ngốc nào nghĩ ra sự sắp xếp màu mè này.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Mà Trần Kỵ lại đi tới bên cạnh cô, nhíu mày, ngón tay vân vê hai sợi dây thừng trên xích đu: “Cái này chắc không?”
Lớp trưởng: “Chắc, mấy tuần trước Chu Chi Tình cũng thử qua rồi, hai người bọn họ thả dây cũng đều đã luyện tập quen.”
Trần Kỵ ngước lên quét mắt nhìn hai nam sinh kia, môi mỏng nhếch lên, không nói gì.
Đến buổi tối ngày liên hoan Tết Nguyên đán, Chu Phù đến trường học từ sớm, sau khi trang điểm đơn giản, cô lại bị Hứa Tư Điềm đưa vào nhà vệ sinh thay váy lụa màu trắng tinh khiết mà lớp trưởng mượn được.
Trần Kỵ đứng ở hành lang trước cửa nhà vệ sinh để đợi cô theo thói quen, cậu tiện tay lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, cụp mắt bật lửa, lúc vừa định châm thuốc, Chu Phù hai tay xách váy bước từ trong đi ra.
Thiếu niên nhàn rỗi ngước mắt, ngay trong khoảnh khắc ấn bật lửa, động tác của cậu dừng lại theo bản năng.
…
Lớp tám là lớp cuối cùng lên sân khấu, từ trước đến nay Trần Kỵ không có hứng thú đối với loại tiết mục vui chơi giải trí này nhưng lại phá lệ ngồi ở dưới cả đêm.
Đợi đến lúc Chu Phù lên sân khấu, cậu đột nhiên đứng dậy muốn đi.
Lục Minh Bạc kinh ngạc: “A Kỵ, anh đi đâu vậy? Đợi cả buổi tối rồi, tiết mục của chị dâu không xem sao?”
Trần Kỵ tùy ý “Ừ” một tiếng, đi thẳng về phía hậu trường.
Hợp ca từ từ đến đoạn chót, trong nháy mắt tiếng hát không nhạc đệm vang lên.
Chu Phù mặc váy lụa trắng đi chân trần, ngồi trên xích đu đậu đầy chim bồ câu, chậm rãi hạ xuống.
Phía dưới sân khấu xôn xao hẳn lên: “Đây có phải là người đẹp lớp tám không? Nhanh, quay video.”
Sau tấm màn, hai nam sinh kéo dây xích đu cho Chu Phù đang xì xào bàn tán: “Tôi hơi sợ.”
“Đến lúc đó cứ nói là quá nặng, dù sao cũng lắc cậu ấy một cái, sẽ không xảy ra chuyện lớn.”
Trong nháy mắt hai người buông tay, dây thừng đột nhiên bị Trần Kỵ nắm chặt lấy từ phía sau ngay lập tức.
Cơ bắp thiếu niên rắn chắc, đường viền hàm dưới sắc bén.
Cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống hiện lên trong chớp mắt, hai tay Chu Phù theo bản năng nắm chặt, một lát sau, xích đu ổn định vững vàng thả xuống vừa vặn độ cao tiếp đất có thể chạm đến ngón chân.
Sự đong đưa rất nhỏ làm cho mảnh lụa trắng hơi phất lên, rõ ràng là thiết kế khuếch đại khoa trương, nhưng vì là cô mà lại toát ra vẻ khí chất mềm mại như tiên.
Tiết mục hợp ca cuối cùng cũng kết thúc, cả buổi tiệc tối cũng kết thúc.
Lúc kết thúc tất cả học sinh lần lượt quay về sau sân khấu, lối ra đã có không ít nam sinh lặng lẽ chạy đến ngồi xổm trên bậc thang, vừa nhìn thấy Chu Phù thì mỗi người đều lấy điện thoại ra: “Bạn ơi, thêm Wechat không?”
Chu Phù sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đột nhiên bị Trần Kỵ nắm chặt.
Sau đó cả người bị cậu kéo đến trước mặt, thiếu niên cụp mắt, ánh mắt tỉ mỉ đảo qua từng ngóc ngách trên người cô, sắc mặt nặng nề: “Có chỗ nào bị thương không?”
Chu Phù không hiểu gì lắc đầu, thấy biểu cảm của cậu không đúng thì liên tưởng đến lúc vừa rồi giống như bị lắc, dường như hiểu được cái gì đó.
Trần Kỵ tiện tay đem áo bông bọc lấy cả người cô, như đang cố gắng đè nén cảm xúc: “Về nhà.”
Chu Phù nhẹ nhàng đáp “Được”, ngoan ngoãn theo cậu rời đi.
Hai người im lặng đi cùng con đường, trong lúc đó, Trần Kỵ không nói gì.
Ra đến cổng trường, lúc sắp đi đến đầu hẻm, phía trước có một đám lưu manh vừa nói vừa cười, nhìn kĩ một chút thì thấy hai người là bạn học kéo xích đu cho cô dường như cũng trong đó.
Gần như một giây sau, thiếu niên bên cạnh đột nhiên xông vào trong nhóm người đó, động tác nhanh nhẹn ấn ngã đối phương xuống đất.
Chu Phù sợ tới mức sững sờ tại chỗ, há miệng nhất thời không nói nên lời.
Sau một thời gian dài, đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy sự tàn nhẫn và mất khống chế của chàng trai.
Cậu là một người cao lớn, thân thể cũng rất tốt, nổi giận lên thật sự dọa người, không sợ số lượng của đối phương có chênh lệch như vậy, cậu vẫn chiếm ưu thế như cũ, khó trách nhiều người đều sợ cậu đến thế.
Cảnh tượng dần dần không thể kiểm soát được, Chu Phù lo lắng cậu bị thương, lại lo lắng cậu đánh quá tàn nhẫn, sợ tới mức nước mắt tràn mi trong nháy mắt, cuối cùng lấy lại được giọng nói: “Trần Kỵ! Đừng đánh nữa!”
Đột nhiên cơn tức giận thiếu niên dường như vẫn chưa hết phát tiết, vặn cổ, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm dưới, lúc vừa muốn tiếp tục giơ tay, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở yếu ớt của Chu Phù: “Trần Kỵ, tay tôi đau…”
Trong nháy mắt lời vừa nói ra, Trần Kỵ đột nhiên dừng tay.
Trên mặt đất một đám người vội vã nhân cơ hội bò dậy chạy tứ tán.
Thiếu niên đi mấy bước về phía trước mặt cô, bình tĩnh, âm thanh khàn khàn: “Đưa tôi xem.”
Danh Sách Chương: