Từ sau hôm đó Triệu Huyên không cho gọi nàng đến nữa. Nàng biết bà rất giận, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không ngày ngày nói bên tai nàng về việc sinh con. Tề Nhược ngày hôm đó cũng bị mắng cho một trận. Chắc hắn cũng là lần đầu tiên thấy mẹ mình tức giận như vậy.
Nếu chỉ có nhiêu đó thôi thì tốt rồi. Triệu Huyên lần này đích thân ra tay, bỏ xuân dược vào cơm của Tề Nhược, ép hai người động phòng. Lúc hắn loạng choạng đi đến phòng nàng, nàng đã biết có chuyện không lành sắp xảy ra rồi. Hắn cứ một mực bổ nhào về phía nàng, còn nàng thì cật lực né tránh. Cứ thế một người đuổi, một người chạy, náo loạn một đêm. An Ca cảm thấy cứ như vậy không tốt, liền dứt khoác tìm vật gì đó cứng đánh vào đầu hắn, khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Lúc hắn ngã xuống, nàng có chút hối hận. Không biết lúc nãy bản thân có ra tay nặng quá không, lỡ hắn mà có chuyện gì nàng biết ăn nói sao với Tề phủ. Thế là cả đêm nàng phải ngồi canh, cứ chốc chốc lại đưa tay sờ lên mũi xem hắn còn thở không mới yên tâm. May mà sáng hôm sau hắn tỉnh lại vẫn bình thường, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng đúng là đáng sợ.
"Nàng ra tay cũng quá độc ác rồi."
"Vẫn câu nói cũ, chàng không động vào ta, ta sẽ không làm gì chàng cả." Miệng thì cứng vậy thôi chứ thật ra nàng đang rất sợ
Tề Nhược trừng mắt với nàng, sau đó mang theo cái đầu đau và sự tức giận rời đi. Dù sao hắn cũng là một vị thiếu gia được cưng chiều từ bé, sao mà chịu được cảnh bị người khác ức hiếp như vậy.
Rõ ràng đây là chuyện buồn, vậy mà khi nàng kể ra, Đào Yêu lại cười như được mùa. Nàng ấy cười rất sảng khoái, cứ như chưa bao giờ được nghe người ta kể truyện cười vậy. An Ca thẹn quá hóa giận, đẩy nhẹ vai Đào Yêu mắng:
"Ta đang buồn mà cô lại cười như vậy, có còn lương tâm không đấy?"
Đào Yêu lau đi nước trên khóe mắt do cười nhiều quá, dỗ dành con thỏ đang xù lông là nàng:
"Được rồi, đừng giận nữa, là ta sai, ta mời cô uống rượu hoa đào có được không?"
"Vậy còn nghe được."
Dùng đồ ăn và rượu ngon là có thể dỗ được nàng. Điểm yếu này của nàng Đào Yêu đã nắm trong lòng bàn tay rồi.
"Nhưng mà, ta có hơi ngạc nhiên khi biết cô là Thượng Quan tiểu thư đấy." Lời của Đào Yêu nói ra, khiến nàng chỉ biết cười gượng
"Tại sao?"
"Không giống lời đồn. Mọi người đều nói Thượng Quan tiểu thư là tài nữ, sống rất khép kín, chưa từng bước khỏi khuê phòng. Nhưng mà ta thấy cô sống rất phóng khoáng."
"Vậy trước đây tốt, hay hiện tại tốt?"
An Ca nhìn Đào Yêu mong đợi câu trả lời. Thật ra dù câu trả lời thế nào, nàng vẫn sẽ như hiện tại, sống vui vẻ tự do, đây mới là cuộc sống thật sự của nàng.
"Hiện tại tốt mà." Câu trả lời của Đào Yêu khiến nàng rất hài lòng
"Tại sao cô lại nghĩ vậy?"
Đào Yêu rót một ly rượu đưa cho nàng, rồi hai người cụng ly, uống một hơi hết cạn. Vị rượu cay nồng trong miệng, khiến người ta như tỉnh như say. Ánh mắt Đào Yêu mơ hồ nhìn nàng, giọng nàng ấy rất nhẹ, nghe qua như tiếng gió thổi bên tai.
"Ta không biết trước đây cô sống thế nào, nhưng hiện tại cô rất vui vẻ mà. Nhiều người nói sinh ra trong gia đình quyền quý tốt, nhưng ta thấy, sống tự do vẫn tốt hơn, có thể làm được mình thích, mới là vui nhất."
An Ca ôm lấy Đào Yêu làm nũng "Đào Yêu à, cô đúng là tri kỷ của ta a."
Hai người ngồi tâm sự với nhau được một lúc, mà ánh mắt An Ca chốc lát lại nhìn ra cửa. Đào Yêu nhận ra được điều này, cho nên đã hỏi nàng:
"Cô đang đợi ai sao?"
"Diệp Hoài a. Hôm nay huynh ấy không đến sao?"
"Huynh ấy nói hôm nay bận việc nên không đến. Mấy ngày trước huynh ấy cũng đợi cô giống như vậy, ngày nào cũng đợi."
Nếu như không phải bị nhốt lại, nàng đã có thể đến gặp Diệp Hoài rồi. Nghĩ thế nào cũng thấy bản thân thật có lỗi bởi vì đã lỡ hẹn.
An Ca trở về, còn chưa kịp bước chân vào viện đã bị gọi sang viện của Triệu Huyên. Không biết lại chuyện gì sắp đến dày vò nàng nữa đây. Cũng không biết cái tên Tề Nhược đáng ghét có đem chuyện kia ra mách lẻo hay không. Đi đến đó thôi mà sao bước chân của nàng lại nặng nề thế, bước một bước cũng thấy khó khăn. Nàng bước vào trong, vừa mới hành lễ xong bà liền nói luôn, không cho nàng đứng dậy:
"Ngày mai là sinh thần của Thái hậu, con vào cung cùng ta một chuyến."
"Dạ."
Triệu Huyên không nói thêm gì nữa, nàng cũng không dám nhúc nhích. Quỳ đến hai đầu gối tê hết cả, bà mới cho nàng đứng lên. Hạm Đạm bước đến đỡ nàng, dù đứng khó khăn nhưng vẫn không dám than một tiếng. Đây là muốn mượn cơ hội trừng phạt nàng mà. Cũng chỉ là không thể sinh con thôi mà, có cần phải thù dai vậy không?
Mỗi khi có dịp gì, mặt trời còn chưa mọc nàng đã phải thức dậy trang điểm, thay y phục. Trước đây lúc còn đi học cũng không phải thức sớm như vậy. Thật không hiểu người cổ đại sao lại cứ thích dậy sớm thế không biết.
Nàng nghe nói vị Thái hậu này, từ sau lễ mừng thọ 60 tuổi thì không cho mọi người tổ chức sinh thần cho bà nữa. Mỗi năm vào ngày này, chỉ cần con cháu đoàn tụ, ăn một bữa cơm với bà là đủ. Tuy nói là không tổ chức náo nhiệt, nhưng chung quy vẫn sẽ chạm mặt với những thành viên của hoàng thất. Ngoại trừ Lệ tần ra, nàng không thân với ai ở trong cung cả, cho nên sẽ có chút bài xích khi gặp họ. Đặc biệt là Linh Châu công chúa, gặp nàng ta thì thà nàng ngồi ăn cơm với Mộc Trà Trà còn hơn. Nhưng quả thật nàng có chút lo lắng, không biết hôm nay có xảy ra chuyện gì nữa hay không?
Danh Sách Chương: