Chương 8: Sơ đề chuyển nhà.
Hiện tại cô hoàn toàn có thể mang theo đệ đệ dọn ra ngoài, chỉ cần đúng hạn giao bạc hiếu thuận là được. Tuy rằng cách một thế hệ cũng không có yêu cầu này, nhưng mà sau khi phụ mẫu qua đời, tổ phụ mẫu đã nuôi cô và đệ đệ mấy năm, cũng coi như là có ân dưỡng dục, đưa bạc hiếu kính cũng không phải không thể.
Hơn nữa pháp luật cũng đã quy định, căn cứ vào tình huống khác nhau mà có cách xử lý khác nhau, giống như cô và đệ đệ, hai người mỗi năm chỉ cần hiếu kính hai lượng bạc là được.
Nhìn chung, hiện nay chỉ cần có một mẫu đất, mỗi năm có thể thu vào ít nhất năm lượng bạc, ấy là chưa tính đến những rủi ro khác. Nói đến cái này liền không thể không nói, hiện tại bá tánh tích trữ bạc trong nhà càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng gieo trồng lương thực còn cần phải đi quan phủ mua phân bón, nhưng trước nay vào thời điểm thu mua lương thực chưa từng bị ép giá. Rau dưa mỗi tháng một vụ, phối hợp với phân bón cũng không lo đất đai bị vắt kiệt dinh dưỡng, mà lương thực là ba tháng một vụ, một mẫu có thể sản xuất ra năm ngàn cân.(1 cân TQ ~ 0.5 kg, 5000 cân ~ 2 tấn rưỡi.)Cơm hiện tại bọn họ ăn chính là loại lương thực này, hương vị giống như cơm tẻ bình thường, nhưng là hạt gạo lớn, ước chừng lớn hơn gạo tẻ hai ba lần, nhìn giống như gạo biến dị sau mạt thế. Nhưng so về hương vị thì hoàn toàn không bằng gạo biến dị được, gạo biến dị tuy cũng trải qua ưu hoá gen, nhưng hương vị lại cực kỳ ngon, thơm ngọt mềm mại, so với gạo biến đổi gen trước mạt thế quả thực chính là một trên trời một dưới đất.Đương nhiên, tiền đề là bọn họ có thể lấy lại đất ruộng mà phụ thân mua tới, khả năng chuyện này thành công rất thấp, nhưng mà cô có tính toán khác.
Sau khi xác định yêu cầu của mình, cô liền cất sách đi. Nếu rời khỏi đây thì những thứ này chắc chắn phải mang đi, cô liền bỏ chúng vào trong không gian, còn cất cả một ít vật phẩm quý giá nữa.
Cô còn phát hiện ra một cái hộp, bên trong có đáy kép, trong đó có mấy tờ khế nhà khế đất, là hai mặt tiền cửa hàng và một căn trạch viện trong phủ thành, cùng với một điền trang nhỏ. Nhớ lại một chút, đây hình như là của hồi môn của nguyên chủ, là mẫu thân trước khi lâm chung giao riêng cho cô.
Mẫu thân của cô lo lắng sau khi bọn họ đi tài sản sẽ bị kế nãi nãi cướp đoạt, vì thế liền tách riêng ra, nam hài tử còn tốt, con trai nàng thông minh không cần nàng lo lắng, nàng chỉ lo lắng cho nguyên chủ, cho nên trước tiên đem của hồi môn cho cô.
Mẫu thân nguyên chủ cũng là nhọc lòng, có những thứ này, Khỉ Quả càng thêm tự tin, đặc biệt là phía dưới mấy tờ văn khế còn có hai khoản tiết kiệm, cô còn định đi tìm tổ phụ đòi tiền cơ.Đem tất cả đồ đạc thu dọn lại, cô trở lại bên giường tính toán nghỉ ngơi một chút, lại thấy được rổ thêu đặt ở mép giường, trong đầu dần hiện ra bộ dáng nguyên chủ thêu thùa.
Bởi vì kế thừa ký ức nguyên chủ, cô vốn chưa từng học thêu thùa cũng coi như là có được một món tay nghề. Trước kia cô chỉ biết thêu chữ thập, nhưng là cái đó sao có thể so được với kỹ thuật thêu thùa cổ đại được cơ chứ? Chẳng khác nào so sánh quốc hoạ với truyện tranh manga cả.Đương nhiên, cũng không phải nói chữ thập thêu dễ thêu, ít nhất muốn thêu chữ thập lên vải thường tuyệt đối khó khăn, thêu chữ thập dễ thêu là bởi vì trên vải thêu đều có lỗ nhỏ rậm rạp, cho dù không có lỗ nhỏ thì cũng có ô vuông.
Còn in hình, chọn màu,... Nếu là không có này đó, tùy tiện lấy một tấm vải bố trắng ra đã thêu được chữ thập, kia tuyệt đối là cao thủ. Dù sao muốn thêu mỗi một chữ thập lớn nhỏ đều giống nhau cũng không dễ dàng chút nào.
Mãi cho đến khi buổi trưa qua hồi lâu, Tước Nhi mới đến báo cho cô biết lão thái gia cho gọi, cô mới buông khung thêu cùng kim chỉ, đứng lên sửa sang lại quần áo rồi ra cửa."
Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Nhạc lão gia tử nhìn Khỉ Quả chậm rãi mà đến, thản nhiên nói."
Tổ phụ, ta muốn mang Tiểu Hạc rời đi." Nhìn bộ dạng lãnh đạm của ông, giống như thấy mình nhiều một chút liền không phải chuyện gì vui vẻ."
Hồ nháo!" Nhạc lão gia tử nghe vậy thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quát mắng."
Tổ phụ, Tiểu Hạc đã thành đứa ngốc rồi, đối với các người cũng không có ích lợi gì, dù sao nãi nãi cũng không vừa mắt chúng ta, cớ vì sao không cho chúng ta rời đi? Ông yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không cần một đồng nào của Nhạc gia." Khỉ Quả đã biết được ưu thế trong tay mình, không hề quanh co lòng vòng.
Dù sao bọn họ ở Nhạc gia đã không còn tác dụng, hiện tại lại không thể buôn bán người. Nếu bọn họ rời đi, Diêu thị phỏng chừng rất vui lòng.
Quả nhiên vừa nghe đến Nhạc Kỳ Hạc đã thành đứa ngốc, Nhạc lão gia tử cũng chần chờ. Đối với đại nhi tử, ông vốn không có bao nhiêu tình cảm, đại nhi tử đều do phụ thân của ông nuôi, sau khi phụ thân qua đời thì đại nhi tử cũng đã lớn, trực tiếp phân ra ngoài. Có thể nói giữa hai phụ tử căn bản không có tình cảm gì, lại có Diêu thị ở giữa không ngừng châm ngòi thổi gió, ông càng không thích đại nhi tử, mà đại nhi tử nể mặt mũi, cần hiếu kính thì sẽ cho, dư thừa lại không có.
Lúc trước vẫn là Diêu thị làm ầm ĩ mới để đại nhi tử hỗ trợ xây phòng ở, nhưng từ đó về sau hiếu kính liền ít đi. Sau khi nhi tử qua đời, Diêu thị lại vội vàng xúi giục ông đón hai đứa trẻ về, thuận tiện tiếp nhận nô bộc cùng sáu mươi mẫu ruộng đất của đại nhi tử.
Vốn dĩ đón về rồi mặc kệ hai người tự sinh tự diệt, chờ đến sau khi thành niên trực tiếp đuổi ra ngoài, nhưng trở về lại nghe người cùng thôn nói Hạc ca nhi thông tuệ, hâm mộ nhà ông tương lai lại có một người ra làm quan.
Nhớ tới hiện tại trừ bỏ quan viên ra thì không ai được dùng nô bộc, ngay cả làm việc nhà nông cũng không dễ thuê người, ngoại trừ tội nhân có nô tịch, trừ khi tự nguyện bán mình làm nô, còn không thì không được buôn bán người.
Mười mấy năm gần đây, rất nhiều dân chúng quốc gia phụ cận tới Đại Hạ kiếm ăn. Nhưng người ngoại tộc cũng chỉ hỗ trợ làm việc nhà nông, lại không bán mình làm nô, dù sao kẻ mang nô tịch chỉ cần không bị đánh chết, muốn làm thế nào đều tùy ý gia chủ.
Bởi vậy, ông mới có thể để Kỳ Hạc tiếp tục đi học, nếu thi đậu công danh về sau bọn họ cũng có thể sai sử nô bộc lâu dài. Mà hiện tại, Kỳ Hạc đã ngốc rồi, không có khả năng đi khảo công danh, vậy còn giữ làm cái gì?
Khỉ Quả không nghĩ tới chỉ trong một lát, trong đầu Nhạc lão gia tử đã có nhiều suy nghĩ như vậy: "
Tổ phụ, tổ phụ?""
A?" Nhạc lão gia tử hoàn hồn."
Tổ phụ, nãi nãi dù sao không thích tỷ đệ chúng ta, vậy chúng ta liền dọn ra khỏi nhà thôi, chỉ là về phần tài sản phụ thân ta để lại..." Khỉ Quả nói tới đây dừng một chút, nhìn thoáng qua Nhạc lão gia tử."
Tài sản cái gì mà tài sản! Tài sản cha ngươi để lại không phải đều là dùng trên người tỷ đệ các ngươi sao?" Diêu thị đột nhiên lao vụt ra."
Coi như những cái đó đều dùng hết, không phải còn có sáu mươi mẫu ruộng tốt sao?" Khỉ Quả cong khóe miệng, Diêu thị ở đây thì mọi chuyện càng thêm đơn giản.
Tuy rằng bọn họ xem như đã phân gia, trên mặt pháp luật cũng đứng ở bên phía Khỉ Quả, nhưng nề hà cổ đại ngoại trừ pháp luật còn chú ý nhân tình, hai vị này dẫu sao cũng là thân tổ phụ tổ mẫu trên danh nghĩa, chỉ cần hai người này không đồng ý, cô liền không chiếm lý."
Cái gì sáu mươi mẫu ruộng, đó là tiền dưỡng lão phụ thân ngươi cho gia gia ngươi!" Diêu thị tự nhiên không có khả năng đem vịt đã ăn lại nhổ ra, hai tay chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh."
Nhưng mà trước lúc mẫu thân lâm chung, người đã đi quan phủ đem nhà cửa cùng tài sản của chúng ta làm công chứng, giấy tờ còn ở chỗ ta mà." Khỉ Quả vô ngữ nhìn kế nãi nãi giống như mụ đàn bà đanh đá, dáng người mập mạp kia cùng với gương mặt béo đã nhìn không ra bộ dáng khi còn trẻ, thật không biết gia gia cô coi trọng bà ở chỗ nào.
Danh Sách Chương: