• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Như Hoa không hiểu Dương Đăng Khôi giữ ảnh nó lại làm gì. Mà quan trọng hơn là không biết sao hắn lại có ảnh đó.

Lúc về, nhóm Hoa đi một bên lối ra, hai người Dương Đăng Khôi đi một bên lối ra, ai đi đường nấy không chạm mặt. Từ khi bước ra khỏi cửa, cái Hương nó hỏi nó nào là “Vừa nãy cãi nhau với ai thế?”, “Dì gặp người quen à?”, rồi “Cãi nhau chuyện gì thế?”...

Nguyễn Như Hoa kể cho cháu nghe để trút nỗi bực dọc trong người. Thế mà con bé nghe xong lại cười cười nhìn nó đầy ẩn ý và nói kiểu như câu “ghét của nào trời trao của đó” ấy. Thôi cho Hoa xin, trao cái gì chứ cái này thì miễn.

Đêm về, Nguyễn Như Hoa ngủ không biết trời trăng mây đất gì nữa, dù lúc trưa mới ngủ xong. Đấy, nên lần nào đi chơi về cũng phải tăng hai cân trở lên. Còn may là chỉ cần không ăn liên mồm và nằm một chỗ thì cân của nó sẽ tự giảm về mức độ trung bình.

Hôm sau, lại một buổi sáng ngủ nướng. Đến gần trưa thì hai dì cháu đi ra chợ lấy thức ăn mẹ của Hương đặt để về nấu. Bác Lan- con bà Hồng hàng xóm bán hàng ở chợ cũng tiện đó mà gửi đồ về nhà luôn. Con bé kia nó lại đùn đẩy hết trách nhiệm cho Hoa chứ, nó thì có quen thân với nhà người ta đâu, ngại chết.

Nhà này làm gì không biết, cổng đóng nhưng cửa vẫn mở, bấm chuông lại không ai trả lời hết. Đánh liều mở cổng vào thôi.

Bước vào nhà, đang ngó nghiêng thì thấy có người chạy từ trong ra làm Hoa muốn bẻ lái quay về nhà ngay lập tức.

- Xin hỏi... Ơ em là người yêu anh Kiệt đúng không nhỉ? Sao em lại ở đây? Có chuyện gì thế? - Người vừa chạy ra hỏi. Đi đâu cũng gặp người quen thế này là thế nào?

- Anh là Khôi anh ạ? - Người vừa hỏi Hoa đây chính là một trong hai anh Khôi. Mặc dù là câu hỏi của nó hơi vô duyên nhưng mà nghe kiểu nói chuyện của anh thì có lẽ không phải cái tên khó ưa kia nên là cứ hỏi cho chắc không lại nhầm nữa thì...

- À…ừ…

- Bác Lan nhờ em cầm đồ ăn về giúp ạ.

- Xin lỗi nhé, phiền em rồi, vừa nãy anh đang tắm cho con mèo nên chưa ra ngay được.

- Không có gì ạ. Chào anh em về.

Trời ơi, ta nói, nó hoang mang gì đâu á. Về đến nhà nhìn mặt con bé Hương mà chỉ muốn tẩn cho trận.

Lại nói đến việc đi lấy đồ ăn về để nấu bữa trưa. Hôm nay không biết đen đủi thế nào, có rán con cá thôi mà Hoa cũng bị nó nổ “độp” cho một phát bỏng cả tay. Đến lúc Hương lấy nồi để nấu canh thì trượt tay rơi luôn vào chân nó.

Chắc cả ngày có buổi tối là bình thường nhất. Nhưng cũng không yên lắm. Chẳng hiểu sao từ chiều nhà lại mất wifi, nhưng Hương lại cần mạng nên mấy đứa rủ nhau ra quán net cho vui.

Kể ra thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Như Hoa “đi net” như thế này. Kiểu đi thấy rất là lạ ấy, lúc vào thì cứ tưng tửng tưng tửng như một con chơi đồ. Bình thường cũng không điên điên như vậy đâu nhưng không hiểu sao tối nay nó lại lên cơn nữa. Còn can đảm lên cơn là do tối nay quán lại rất vắng, phía ngoài chẳng có ai ngồi. Phía trong cũng chỉ có một vài thành phần im lặng như không có sự hiện diện vậy. Quán net mà không khác cái thư viện. Mà nói thế mới để ý quan này cũng có sách thật này, cái giá sách quá ư là cute.

Mấy người họ ngồi ở cùng một hàng. Theo thứ tự lần lượt là một anh chàng soái cưa nào đó, anh Quân- anh họ Hương, Hương rồi đến Hoa.

Hương thì ngồi làm việc của mình còn nó với anh họ Hương thì ngồi chơi các thứ cho hết thời gian. Được khoảng tầm hai mươi phút thì anh Quân bảo Hoa:

- Thằng này nó muốn bảo gì cái gì ấy. - Vừa nói vừa chỉ sang bên cạnh.

Hoa quay sang ngay lập tức. Phải nói là kể đến chuyện gặp người lạ khác giới ấy, đã không kể thì thôi chứ đã kể là phải kể đến trai đẹp có phải không. Và cậu kia cũng là một thành phần rất ưa nhìn. Cũng không phải quá đẹp trai nhưng lại rất thu hút ánh nhìn. Còn việc mà Hoa quay ra lập tức cũng dễ hiểu thôi. Vì một con người yêu cái đẹp mà đặc biệt là thích trai đẹp là nó thì mới bước vào đã để để ý cậu chàng ấy rồi.

Nhưng mà lúc Nguyễn Như Hoa quay sang nhìn thì hắn lại chẳng hỏi gì cả mà huých vai anh Quân nói gì đấy. Thế đấy đẹp trai cũng khó hiểu thật.

Tầm khoảng mười giờ, mấy người Hoa rủ nhau đi bộ một lúc rồi mới về nhà. Mà thấy chàng trai vẫn ngồi đấy thản nhiên chơi, định over night à. Hỏi ra mới biết quán net này là của nhà anh ta, mà anh này cũng chính là bạn thân của anh Quân.

Hôm sau, đang suy nghĩ xem có nên mặt dày đi xin cách liên lạc không thì có lời mời kết bạn gửi đến. Chắc cũng khoảng hơn tháng nay không có ai kết bạn với Hoa rồi nên nó lập tức vào xem thử là ai. Ấn vào xem thì ui “sặp roai” các cậu ạ, anh đẹp trai lại kết bạn với Hoa chứ.

Nguyễn Như Hoa đồng ý ngay chứ còn gì. Khoảng hai phút sau thì có tin nhắn đến. Anh ấy vẫy tay với nó. Hoa đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì cho ổn thì “ting, ting, ting” liên tục ba cái tin nhắn nữa đến.

【Duc Kien: Chào em, anh tên là Kiên.】

【Duc Kien: Hôm qua gặp em ở quán net ấy.】

【Duc Kien: Em còn nhớ anh không?】

Ui nhớ không á, ấn tượng đặc biệt thôi chứ nhớ gì, anh lại cứ khiêm tốn quá.

Hoa lúc này không biết trả lời thế nào liền gửi một cái nhãn dán “hello” qua. Gửi xong lại sợ anh tưởng kiêu. Nên gửi thêm một tin nữa:

【Nguyen Nhu Hoa: Em nhớ anh.】

Đấy, cuống quá nên loạn hết cả lên.

【Nguyen Nhu Hoa: Ý em là em vẫn còn nhớ anh, mới từ hôm qua đến giờ mà 】Ngay lập tức phải đính chính lại.

【Nguyen Nhu Hoa: Có chuyện gì thế anh?】

【Duc Kien: Cũng không hẳn là có chuyện gì, chỉ là anh muốn làm quen thôi.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK